Trên đường trở lại văn phòng Trương Thanh Vân suy nghĩ thật kỹ về lời nói của Lệ Cương, xem ra Lệ Cương đã có toan tính cho mình đến xã Lật Tử Bình, lúc này trong lòng Trương Thanh Vân khá bất ổn, cũng khó biết được nên nắm hay buông.
Thật ra lần trước Trần Vân Sơn đã cùng Trương Thanh Vân nói về vấn đề thế cục chính trị mờ mịt vào lúc này. Bí thư Trương phòng tư pháp phải xuất ngoại chữa bệnh, chắc chắn sẽ sớm trở về. Nhưng nếu như vậy thì sẽ có hàng loạt sự thay đổi nhân sự, chính Trương Thanh Vân hắn phải trở về một phó chủ nhiệm như trước, sẽ rất xấu hổ, như vậy không bằng xuống cơ sở rèn luyện.
Nhưng nếu đi Lật Tử Bình thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy có chút do dự, hắn cũng không ngại Lật Tử Bình đường xá xa xôi, mà quan trọng chính là lần này Lật Tử Bình bị chỉ định là xã thí điểm. Nếu Trương Thanh Vân hắn từ huyện ủy xuống xã sẽ bị tất cả cán bộ huyện nhìn chằm chằm, nếu như vậy sẽ không thể nào tránh khỏi tình cảnh có kẻ đâm đao sau lưng.
Tất nhiên nếu nói về phương diện khác thì Trương Thanh Vân cũng phải cần bảo trì khoảng cách với Lệ Cương. Thời gian vừa qua đã trải qua rất nhiều chuyện, Trương Thanh Vân dần dần biết được nếu chính hắn và Lệ Cương quá thân cận với nhau sẽ phạm vào điều kiêng kỵ trong chốn quan trường.
Lúc này nếu Trương Thanh Vân đến Lật Tử Bình thì giữa hắn và Lệ Cương sẽ lại là hai con châu chấu trên một sợi dây thừng, nếu muốn trở lại tình cảnh bảo trì khoảng cách như lúc này là điều hoàn toàn không thể.
- Chủ nhiệm Trương, anh có điện thoại.
Trương Thiến tiến lên chào đón, trong lúc vô tình Trương Thanh Vân đã đi đến trước cửa phòng làm việc của chính mình.
- Ai vậy?
- Đồn trưởng Lý Nghị của đồn công an ngoài thành!
- Nối dây vào phòng làm việc của tôi!
Trương Thanh Vân vừa đi vừa nói, hắn mở cửa phòng ra, có lẽ chuyện người mù buổi sáng đã có kết quả.
- Chủ nhiệm Trương phải không? Tôi là Lý Nghị, chuyện kia tôi đã điều tra xong, đám người bảo vệ bến xe chính là những kẻ đã gây chuyện, thế nào? Những người trong cuộc đều đã bị bắt.
Trương Thanh Vân cầm lấy điện thoại, hắn lập tức nghe đượt một giọng nam mười phần khách khí. Lý Nghị là người được Trần Vân Sơn rất coi trọng, tất nhiên hắn cũng biết rõ quan hệ giữa Trần Vân Sơn và Trương Thanh Vân, vì vậy làm việc rất nhanh gọn.
- Bọn họ có khai ra điều gì không? Chẳng lẽ chúng ăn no ngồi không chẳng có việc gì làm nên đi ức hiếp người tàn tật sao?
Trương Thanh Vân nhíu mày nói.
- Theo lời khai của bọn họ thì vị người mù kia đã bói một quẻ cho chủ tịch thị trấn Nguyệt Toàn Đàm Vân Quốc, có lẽ đã nói hớ một điều gì đó. Em trai của Đàm Vân Quốc không phải làm việc ở bến xe sao? Đàm Vân Quốc chỉ cần bắn tiếng thì mọi chuyện đã trở thành như vậy, vừa rồi chủ tịch Đàm còn gọi điện thoại cho tôi.
- Thế nào? Chuyện này có cần tôi hỗ trợ không? Nếu cần thì tôi sẽ lập tức viết báo cáo đưa lên trên.
Lý Nghị nói.
Trong mắt Trương Thanh Vân chợt lóe lên linh quang, lửa giận trong lòng chợt bùng lên. Tên Đàm Vân Quốc này đúng là to gan lớn mật, loại chuyện thế này cũng dám làm, thiếu chút nữa đã đổi đại họa lên đầu mình. Nếu hôm nay người mù gặp phải Vũ Đức Chi thì Trương Thanh Vân hắn muốn toàn mạng trở ra cũng cực kỳ khó khăn.
- Kiểm tra, kiểm tra đến cùng, Đàm Vân Quốc này cũng quá to gan... ....
Trương Thanh Vân tức giận nói, nhưng vừa nói được nữa câu thì hắn lại thở dài, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Chuyện này nên dừng lại ở đây, khi thả người nhớ nói rõ vấn đề vừa rồi không được xảy ra một lần nữa, nếu không, hừ! Đúng rồi, anh không nhắc đến tôi với chủ tịch Đàm đấy chứ?
Khoảng thời gian này tâm tình Trương Thanh Vân rất rối loạn, hắn tự nhiên xuất hiện lửa giận nhưng cũng cố gắp áp chế. Vấn đề này quá mẫn cảm, hắn biết chính mình không nên tiếp tục dẫn phiền toái đến nhà.
- Không, không, tôi sao lại nhắc đến anh được? Nếu tôi nhắc đến anh thì chủ tịch Đàm đã sớm * ra quần, sao có thể gào to thét nhỏ với tôi.
Lý Nghị cười ha hả nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được cũng phải cười, Lý Nghị này quả thật rất giống Trần Mại, cũng là những người ăn to nói lớn thật thà thành thói, nói chuyện cũng không có gì kiêng kỵ. Ưu điểm lớn nhất của loại người này chính là đáng tin cậy, Trương Thanh Vân cũng đã ghi nhớ một người như Lý Nghị.
Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân chậm rãi dạo bước trong phòng, hắn thuận tay đẩy cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã có chút u ám, một ngày cứ như vậy trôi qua như tên bắn. Một làn gió thổi tới làm Trương Thanh Vân chợt giật mình, lúc này hắn mới biết mùa đông đã đến, trong lúc vô tình hắn đã đến huyện ủy được một năm, thòi gian như bóng câu ngoài cửa sổ.
Trời vào đông thì cũng đã gần đến cuối năm, văn phòng huyện ủy lúc này cũng trở nên bận rộn, các cương vị trong phòng giám sát liên tục cấp báo. Mỗi năm một lần, tất cả ban ngành cao thấp trong huyện, tất cả các khoa cục đều phải tổng kết, những công tác từ đầu năm đến giờ chưa đạt tiêu chuẩn kế hoạch cũng phải chạy nước rút với thời gian. Các loại tài liệu, văn kiện, báo cáo như nước lũ chảy vào huyện ủy, trên truyền chỉ thị dưới nhận mệnh lệnh, giúp đỡ lãnh đạo ghi chép tài liệu, đồng thời cũng phải tự mình viết báo cáo tổng kết cuối năm, vì vậy mà tất cả mọi người đều cực kỳ bận rộn.
- Chủ nhiệm Trương, bí thư Vương mời anh đến gặp.
Trương Thiến gõ cửa phòng Trương Thanh Vân rồi nói.
- Được, tôi đến ngay... ....
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn đặt bút xuống, bí thư Trương phòng tư pháp sắp khỏi bệnh, trong huyện sẽ có hàng loạt nhân sự thay đổi, Vương Bình gọi mình đến có liên quan gì không?
Trương Thanh Vân không tiếp tục suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đi xuống lầu.
- Thanh Vân, khoảng thời gian này cậu khá bận rộn, mọi chuyện trong cơ quan dồn dập, khoảng thời gian xoay sở cuối năm rồi cũng đã đến.
Vương Bình vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì mỉm cười nói. Đối với hắn thì cuối năm năm nay không giống như năm ngoái, năm nay hắn được phân công bí thư phụ trách công tác đoàn thể, những chuyện như xã giao và hoạt động cuối năm cũng nhiều hơn, không an nhàn thoải mái như năm vừa rồi, vì vậy vẻ mặt của hắn nhìn cũng rất hồng hào và rực sáng.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không nói lời nào. Vương Bình ấn tay xuống vài lượt tỏ ý bảo Trương Thanh Vân ngồi xuống.
- Chuyện bí thư Trương sắp khỏi bệnh cậu đã biết chưa? Đảng ủy huyện đã quyết định đồng chí chủ nhiệm Liễu Thanh tạm thời tiếp nhận công tác của anh ấy, hơn nữa vấn đề này còn được đăng báo trên thành phố. Như vậy thì đồng chí Liễu Thanh đã gần như chính thức được bổ nhiệm, nhưng chỉ sau vài ngày nữa sợ rằng sẽ phải quay về vị trí công tác cũ.
Vương Bình nói.
Trương Thanh Vân liên tục gật đầu tỏ ý mình đã nghe qua, trong lòng hắn cũng có chút nôn nóng, hắn biết câu nói kế tiếp của Vương Bình chắc chắn sẽ có liên quan đến mình.
- Thanh Vân, công tác của chủ nhiệm Liễu được đảng ủy điều động thì nhân sự bên văn phòng huyện ủy cũng được điều chỉnh theo. Nửa năm qua cậu đã làm cán bộ chủ quản công tác hằng ngày của văn phòng huyện ủy, có được rất nhiều thành tích, làm việc rất tốt, vì vậy lãnh đạo cũng rất chú ý đến cậu.
Vương Bình nói đến đây thì chợt ngừng lại, sau đó hắn nhìn Trương Thanh Vân rồi cười nói:
- Cậu không cần nôn nóng, tôi cũng không phải người đại diện lãnh đạo nói chuyện với cậu.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn khẽ há miệng nhưng cũng không biết nên nói thế nào.
- Sao vậy? Cậu sợ rằng sẽ có chuyện à? Tôi và cậu đều là những người cùng công tác trong huyện ủy, mỗi ngày đều cúi đầu mà không được ngẩng đầu, cậu muốn tìm tôi cũng phải đi cửa sau, nếu không có thể tồn tại đến ngày hôm nay được sao?
Trương Thanh Vân cười ngượng ngùng, hắn cũng cảm giác được chính mình quá nhạy cảm, vì vậy mà trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều. Hắn thầm nghĩ có lẽ Vương Bình biết chuyện này mẫn cảm nên mới gọi mình đến để nói vài lời thăm dò tâm tư, sau đó lại cân nhắc xử lý, như vậy mới có thể bảo đảm tình chất nghiêm túc của tổ chức.
- Đối với vấn đề hướng đi của cậu thì cá nhân tôi muốn điều cậu xuống cơ sở rèn luyện, nhưng cậu cũng đã có kinh nghiêm ở cơ sở, đồng thời cũng đã từng công tác bên cạnh lãnh đạo, phương diện năng lực hoàn toàn đủ, như vậy cậu nói xem phải làm thế nào đây?
Vương Bình tiếp tục nói.
Những ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức nghĩ đến câu nói của Lệ Cương khi kết thúc hội nghị thường ủy lần trước, chẳng lẽ Lệ Cương và Vương Bình đã qua lại với nhau? Vì vậy trong lòng Trương Thanh Vân có chút nghi ngờ, hắn do dự không biết nên nói thế nào cho phải.