Chương 1064: Anh chết tôi sống.

Đấu tranh giai cấp có đặc điểm là anh sống tôi chết, không có bất kỳ sự thỏa hiệp và dư âm đường về, là đấu tranh tàn khốc. Trong lịch sử đảng đã phân tích những vấn đề này rất rõ ràng, có hai loại mâu thuẫn đảng, một là mâu thuẫn trong nội bộ đảng và trong trong nhân, hai mâu thuẫn này cách biệt một trời một vực, tất nhiên thái độ với hai loại mâu thuẫn này cũng khác biệt.

Nếu nói một cách không khoa trương thì đấu tranh giữa Trương Thanh Vân và các thế lực ở Giang Nam thuộc phạm trù đấu tranh nội bộ đảng. Cục diện đến nước này căn bản là đấu tranh liều chết, không có bất kỳ thỏa hiệp và dư âm quay về.

Trương Thanh Vân nếu thất bại thì hành trình Giang Nam của hắn hoàn toàn thất bại, con đường làm quan gặp đường cụt, hơn nữa sẽ đối lập hoàn toàn với các thế lực con nhà quan. Thắng làm vua thua làm giặc, Trương Thanh Vân nếu thất bại thì khả năng bị chèn ép là rất lớn.

Trong đảng có rất nhiều nhân tài, Trương Thanh Vân gặp phải thất bại lớn ở Giang Nam, đây rõ ràng là một chậu nước bẩn hắt lên người, sau này trung ương sẽ không đơn giản đưa ra quyết định khi sử dụng hắn. Những cán bộ đảng viên trẻ tuổi có tương lai nhất trong đảng thường có khoảng cách rất gần với những quan viên không chịu được khảo nghiệm, giữa hai bên chỉ có một tầng cửa sổ, nếu có chút lỗi lầm sẽ lập tức sinh ra một cực đoan khác.

Điều này Trương Thanh Vân biết rất rõ, đồng thời cũng hiểu rõ tình cảnh hiện thời, không phải hắn muốn đi vào tình thế nguy hiểm, vì hắn không đi vào là không được.

Trương Thanh Vân có thừa số mạo hiểm rất cao, hơn nữa cũng có thừa số quyết đoán lớn, hắn nhìn trúng kinh nghiệm và lý lịch của Hoa Quốc Hiên, đây cũng là những đặc điểm để dùng Hoa Quốc Hiên.

Trong các phó chủ tịch khối chính quyền thì Hoa Quốc Hiên là người có tuổi cao, bình thường cũng có nhân duyên tương đối khá, không đắc tội với ai. Thực tế thì ánh mắt của Hoa Quốc Hiên rất độc đáo, lòng dạ rất sâu, không có bao nhiêu bí mật trong khối chính quyền có thể che mắt được lão.

Trước khi Hoa Quốc Hiên tiến vào khối chính quyền thì đã là bí thư thành phố Hành Thủy, lão làm bí thư ở Hành Thủy được tám năm, Trương Thanh Vân đã từng nghiên cứu về những hành vi của lão trong tám năm đó, cuối cùng hắn mới giao nhiệm vụ quan trọng nhất cho lão.

Nếu không, với "sai lầm" lần này của Hoa Quốc Hiên, Trương Thanh Vân sẽ không cho lão cơ hội nào.

Lần này Trương Thanh Vân cần những căn cứ chính xác của vấn đề vai trò của quan viên và các ông chủ xí nghiệp trong các công trình hủ bại, nhưng hắn còn chưa nắm được nhiều, chưa quá kỹ càng, công tác này giao cho Hoa Quốc Hiên đi làm là thích hợp nhất.

Đầu tiên là trong tay Hoa Quốc Hiên có nhiều căn cứ chính xác, lão rời khỏi Hành Thủy trên cương vị bí thư thị ủy, chắc chắn sau lưng có kẻ thúc đẩy. Đối với kết quả như vậy thì quan trường ở Hành Thủy còn có người đánh giá là "tất cả đều vui vẻ".

Câu nói này với lý do là Hoa Quốc Hiên làm công tác đả kích hủ bại và được thăng quan, bây giờ hủ bại còn chưa đã kích thì đã thăng quan, đây chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao? Cách đánh gái này rất yên ắng, thực tế sau khi Hoa Quốc Hiên tiến về tỉnh thành thì cực kỳ an phận, không có biểu hiện chứng minh những lời đánh giá phát sinh ở Hành Thủy.

Nhưng sự thật có phải là như vậy không? Trương Thanh Vân cho rằng không phải Hoa Quốc Hiên không có lòng cầu tiến, nhưng chẳng qua lòng cầu tiến của lão bị người ta ngăn cản. Lần này lão bị người ta chọn làm pháo hôi, tất nhiên cũng có suy xét.

Khả năng lớn nhất là không ai ngờ Trương Thanh Vân dám dùng Hoa Quốc Hiên, hơn nữa còn trọng dụng, dù nói thế nào thì cái gan dùng người của Trương Thanh Vân cũng đáng được khâm phục.

Trong mắt người ngoài thì Chu Quốc Lập là người tâm phúc của Trương Thanh Vân, trên tay Chu Quốc Lập có một cục công an, bây giờ Trương Thanh Vân vứt bỏ không sử dụng Chu Quốc Lập, đây còn là một hành động cực kỳ khủng bố.

Chu Quốc Lập là một mục tiêu tương đối lớn, hơn nữa mục tiêu này lại có vấn đề, sự kiện Chu Quốc Lập gặp Hà Khôn không thể gạt được Trương Thanh Vân, trên thực tế thì chẳng có bí mật gì ở Giang Nam có thể thoát khỏi mắt hắn.

Nhiều năm qua Trương Thanh Vân chẳng phải lăn lộn suông, đặc biệt là sau khi trải qua những kinh nghiệm ở Hoa Đông, hắn làm việc càng thêm chu đáo, sử dụng tâm tư sâu sắc, rất kinh người.

Thực tế thì Trương Thanh Vân đến Giang Nam đã bắt tay vào tạo nên một mạng lưới tin tức, tấm lưới này có cấu tạo phức tạp, có một bộ phận là khối chính quyền các địa phương, ví dụ như Lệ Cương cũng gánh một phần.

Còn có cả chiến tuyến tư pháp, chiến tuyến kiểm tra kỷ luật, chiến tuyến tuyên truyền. Thậm chí còn có cả văn phòng khối chính quyền, thậm chí còn có mảng lưới thương gia, đây là một mảng lưới rất rộng, trong đó quan hệ rối rắm phức tạp nhưng rất hữu hiệu.

Dù là ai, chỉ cần ở Giang Nam, chỉ cần Trương Thanh Vân muốn chú ý, như vậy người này sẽ không có bất kỳ hành trình bí mật nào che giấu được Trương Thanh Vân. Mà Trương Thanh Vân cũng biết rõ, ưu thế của địa đầu xà nhiều khi cũng chỉ nằm ở vấn đề tin tức, vì thế hắn rất xem trọng công tác này.

Tất nhiên Trương Thanh Vân dù sao vẫn kinh doanh với thời gian quá ngắn ở Giang Nam, vẫn chưa thể làm đến mức tận cùng, nhưng bây giờ những tư chất đã được nắm trên tay đã rất rõ ràng, chính đàn Giang Nam có những động tĩnh gì đều rõ như lòng bàn tay. Căn cứ vào những dấu vết này, Trương Thanh Vân không khó để có thể suy đoán được đám lãnh đạo gần Giang Nam gần đây đang bận rộn làm gì.

Trước đó hai tỉnh thành của Hoa Đông và Giang Nam đã liên kết giúp đỡ lẫn nhau, tất nhiên có sự dốc sức thúc đẩy của Trương Thanh Vân. Đầu tiên là thúc đẩy tìm mối liên kết cho Hoài Dương, sau đó là Lăng Thủy và Thành Đô cùng liên kết phát triển. Đây đều là những chuyện về sau khi Trương Thanh Vân rời khỏi Hoa Đông, thúc đẩy chuyên này chính là bí thư thị ủy Lăng Thủy Cao Cát Tường và và phó chủ tịch thường vụ tỉnh Giang Nam Cao Khiêm, Cao Cát Tường đến Thành Đô khảo sát, điều này làm cho đám quan viên Thành Đô cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng. Nhưng Cao Cát Tường đã đến, hơn nữa còn mang theo hơn mười người. Quy mô này là không nhỏ, thậm chí còn lớn hơn cả khối khảo sát của Thành Đô đến Lăng Thủy trước đó, vì vậy có thể thấy sự coi trọng của Cao Cát Tường với Giang Nam.

Khu an dưỡng bệnh viện Thanh Giang ở Thành Đô, trước đó đây là nơi an dưỡng của bệnh viện tổng cục hậu cần, đây cũng là khu an dưỡng cao cấp chuyên phục vụ cho các cán bộ lãnh đạo cao cấp về hưu ở Giang Nam. Khu nhà này được xây ở Lâm Giang, thế dựa vào sông, hoàn cảnh thanh tĩnh, đúng là một nơi tốt.

Cao Khiêm gần đây đều an phận ở trong khu anh dưỡng, thân phận của hắn không tầm thường, hơn nữa còn là cán bộ lãnh đạo quan trọng, vì vậy Thang Vận Quốc đã ra chỉ thị sắp xếp cho hai khu nhà, hoàn toàn được hưởng thụ chế độ đãi ngộ của lãnh đạo quốc gia.

Gió thu lạnh lẽo, hôm nay dù trời trong xanh nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, những chiếc lá nho trong sân đã không còn lại nhiều, ngẫu nhiên còn vài chiếc lá vàng, toàn bộ khoảng sân không còn chút sinh cơ.

Cao Khiêm mặc một bộ quần áo người bệnh, hắn nằm phơi nắng dưới giàn nho, hắn híp mắt. Trong phạm vi gần mười mét trước mặt hắn có một người, khoảng cách không xa, đối phương ngồi trên ghế sa lông, đây không phải là ai khác, chính là Cao Cát Tường.

- Anh Khiêm, tinh thần của anh gặp phải áp lực, anh cũng không nên tạo ra áp lực quá lớn. Mỗi ngày anh đều ở một chỗ, như vậy cũng không tốt.

Cao Cát Tường dùng giọng quan tâm nói.

Cao Khiêm híp mắt nhìn Cao Cát Tường, khóe miệng cong lên thành một đường yêu dị, hắn không nói. Cao Cát Tường thầm lắc đầu, là anh em, tất nhiên Cao Cát Tường sẽ biết đại khái về tình hình của Cao Khiêm.

Cao Cát Tường cũng không kinh ngạc vì tinh thần của Cao Khiêm có vấn đề, thực tết thì Cao Khiêm không phải là một người đàn ông bình thường, một người có cuộc sống không bình thường, như vậy tinh thần có vấn đề, có gì là kỳ quái?

Nhưng Cao Cát Tường đến Thành Đô cũng chẳng phải quan tâm đến bệnh tình của Cao Khiêm, chẳng qua hắn muốn bàn luận với Cao Khiêm, muốn để anh mình có được một mặt tỉnh táo.

Lần trước Cao Cát Tường đã thông qua điện thoại nói chuyện với Cao Khiêm, trong điện thoại Cao Cát Tường khuyên gì Cao Khiêm cũng không nghe, vẫn cố chấp. Điều này làm Cao Cát Tường tức giận đến mức thiếu chút nữa đã bốc hơi, hắn thậm chí còn không tiếc tạo ra chương trình đến Giang Nam, chủ yếu là hội đàm với Cao Khiêm, làm Cao Khiêm tỉnh ra. Nhưng bây giờ nhìn tư thế của Cao Khiêm, hắn biết cuộc chiến ngày nay là khó tránh.

- Cát Tường, thật ra anh đều cho rằng cậu là người mạnh nhất trong lứa chúng ta, nhưng bây giờ xem ra cậu đã bị Trương Thanh Vân dọa cho sợ bể mật, trở thành chim sợ cành cong. Tâm chí mạnh mẽ và lòng tin của cậu vứt đi đâu hết rồi? Bây giờ tôi không còn thấy những thứ kia, chỉ thấy một mặt sợ hãi và rụt rè của cậu, quá nhát gan, chỉ là nhu nhược, cậu...Cậu còn là Cao Cát Tường năm xưa sao?

Cao Khiêm đứng thẳng người nói.

Cao Khiêm ra tay trước chiếm thế thượng phong, hắn dừng lại một chút rồi nói:

- Cậu nghĩ Trương Thanh Vân là ai? Là chân lý hóa thân sao? Cậu xem những hành động hư hỏng của hắn ở Giang Nam, chính đàn Giang Nam cao thấp không có người nào, không có ai thỏa mãn với hắn.

- Cái gì là chủ tịch trẻ tuổi nhất, anh thấy hắn sắp toi rồi, rõ ràng là không biết sống chết, đắc tội với biết bao người, hắn còn kém hơn cả Triệu Văn Phong và Nghiêm Tụng Tuấn, anh có gì cần phải sợ? Em nói anh cần gì phải sợ hắn?

- Là Trương Thanh Vân hắn quá cường thế, không cho phép mặc cả trong khối chính quyền, em nói xem tình huống như vậy anh làm sao phối hợp? Anh phối hợp để hắn ta không mặc cả sao?

Cao Khiêm càng nói càng lớn tiếng, Cao Cát Tường nghe vậy cũng liên tục nhíu mày, hắn biết Cao Khiêm đã mất tỉnh táo, đã không còn bộ dạng như ngày thường.

Nói về Trương Thanh Vân thì Cao Cát Tường hiểu hơn so với Cao Khiêm, nếu Trương Thanh Vân đúng như những gì Cao Khiêm nói thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi xó núi Ung Bình.

Cao Khiêm đáng thương rõ ràng là chó điên nhảy tường, vì quá gấp mà mất đi lý trí, dám dùng quan hệ ở thủ đô để tố cáo Trương Thanh Vân. Không biết có bao nhiêu người muốn Trương Thanh Vân chết không yên lành, có cần Cao Khiêm phải như vậy sao? Điều này rõ ràng là bị người lợi dụng