"Thiên hạ không có bữa tiệc không tan!"
Trần Hiểu cẩn thận suy xét lại những điều này, hắn cảm thấy trong lòng rất cay đắng.
Trong lòng Trần Hiểu cực kỳ không muốn rời khỏi Giang Nam, vì tình huống Giang Nam khá tốt, hắn rời khỏi Giang Nam sẽ phải tiếp nhận một vị trí khó khăn ở nơi khác. Hắn là một người rất quan tâm đến thanh danh, bây giờ rời khỏi Giang Nam thì ảnh hưởng sẽ rất ác liệt, vì ai cũng cho rằng hắn là cán bộ bị đẩy ra ngoài, nghĩ rằng ban ngành Giang Nam không cho hắn không gian sinh tồn, như vậy thanh danh sẽ rất khó giữ.
Nhưng tình huống bây giờ Trần Hiểu lại không thể khống chế vận mệnh của mình, không những hắn chẳng khống chế được, ngay cả bí thư cũng vậy. Thang Vận Quốc đã nói rất rõ, ban ngành Giang Nam cần cân đối, Trần Hiểu đứng quá gần Thang Vận Quốc, đứng ở góc độ Trương Thanh Vân thì không muốn có cục diện như vậy.
Trần Hiểu nghĩ như vậy mà cảm thấy rất uể oải và tuyệt vọng, vì xét từ góc độ nào đó thì chuyện hắn rời khỏi Giang Nam xem như kết cục đã định.
Thang Vận Quốc có thể tìm Trần Hiểu bàn vấn đề này, ý nghĩa là thế nào thì không cần nói cũng hiểu.
Thang Vận Quốc có thể sẽ điều động mạnh tay, tất nhiên phải đả thông Trần Hiểu, nếu không thì tình hình sẽ rất bết bát.
Thành Đô có một khách sạn New Vienna, sở dĩ gọi là New Vienna vì Vienna trước kia đã có ông chủ mới, thực tế thì bây giờ Vienna có vài phương thế lực cùng liên hợp. Trên tầng cao nhất của Vienna chính là một hội sở tư nhân, khi xe chạy vào tầng ngầm sẽ có thang máy chuyên dụng để lên trên, đây là nơi gặp mặt của các nhân vật thượng tầng.
Trong khu vực xa hoa này có một bể bơi nước ấm, có phòng đánh bài, có tập thể dục thẩm mĩ, tập thể thao, karaoke, nhà hàng...Tất cả đều rất xa hoa, nếu xét theo những khía cạnh riêng thì thạm chí còn xa hoa hơn cả những khu vực tương đồng ở thủ đô.
Trong xã hội thượng tầng ở Giang Nam có một câu nói được lan truyền khá rộng, nói rằng có quan viên Giang Nam thường vui đùa ở đây, sau đó về thủ đô không thấy có chỗ nào thích hợp hơn, vì vậy mà luôn phàn nàn, nói rằng thủ đô quá buồn tẻ, không có chỗ chó má nào để vui đùa.
Trong thủ đô có người không phục, nói rằng Giang Nam thiếu gì "Hồng lâu". Vì vậy mà quan viên kia ý thức được mình đã lỡ miệng, vội vàng im mồm không nói lời nào, trên mặt là nụ cười cổ quái. Chỉ cần căn cứ vào đó thì biết tầng cao nhất của New Vienna ở Thành Đô xa hoa đến mức độ nào.
Hôm nay trong phòng tắm hơi của hội sở tràn đầy khí nóng, nhiệt độ kinh người. Trong sương khói mù mịt có thể thấy nhiều cơ thể người, bên cạnh hồ tắm hơi có một người đàn ông trung niên nằm trên ghế, hai bên người hắn có hai cô gái xinh đẹp đang mát xa.
Cách người đàn ông đó không xa còn có vài người đang tắm hơi không nói lời nào, trong phòng tắm hơi vừa nóng vừa ẩm ướt nhưng tình cảnh tẻ ngắt, yên ắng đến mức quỷ dị.
- Trương Thanh Vân quá độc ác, hắn không buông tha cho tập đoàn cầu đường Giang Nam, thậm chí công ty con của tập đoàn vừa đưa ra thị trường đã bị cho vào sổ đen, như vậy còn nói gì nữa đây? Lão Tứ Triệu gia ở Giang Nam sao không nói lên trên?
Người đàn ông nằm trên ghế lạnh lùng nói, hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Giám đốc Mai, chúng ta cùng có một chữ lót, tôi cũng không so với anh. Việc đã đến nước này, chúng ta là những con châu chấu trên một sợi dây thừng, tỉnh thế bây giờ phải hợp tác mới có lợi phân chia sẽ tai hại. Hôm nay tôi làm chủ gọi các anh đến, tất nhiên chính là muốn cùng đưa ra quyết nghị, chúng ta nên vượt qua tình cảnh khó khăn này như thế nào.
- Khụ, khụ!
Hai tiếng ho khan từ trong hồ tắm truyền ra, một người đàn ông cao lớn từ trong sương mù đứng lên, ngay sau đó có một cô gái chạy đến phủ thêm khăn tắm, người này là Mai Vinh.
- Giám đốc Thiệu, bình thường không thắp hương nhưng bây giờ nước đến chân mới nhảy là không được. Tôi đã sớm đưa ra quan điểm cùng loại, trước kia các người đều cho rằng Mai Vinh tôi ra tay quá mạnh, bây giờ đã đến nước này, các anh nghĩ sao?
- Chẳng lẽ các anh không biết Trương Thanh Vân là người lợi hại? Lần này hắn ta dám ra tay mạnh mẽ, chính là lợi dụng lúc chúng ta chưa sẵn sàng. Bây giờ chúng ta như kiến trên lửa, có thể làm gì được người ta? Theo tôi thì bây giờ chúng ta chẳng có biện pháp gì cả, chỉ có thể đợi mà thôi.
Mai Vinh nói.
Anh Thiệu trong lời nói của Mai Vinh chính là Thiệu Nhất Bình, là chủ tịch tập đoàn công trình Lâm Giang ở Giang Nam, tập đoàn công trình Lâm Giang chính là sản nghiệp của Uông gia. Trước kia là một công ty xây dựng nhà nước đệ nhất ở Thành Đô, sau khi thay đổi chế độ được vài năm thì cổ phần quốc hữu chỉ còn chưa đến hai phần, những cán bộ đều đã được biên chế, phần lớn là quan viên cấp sở.
Vì Thiệu Nhất Bình có thân phận là chủ tịch tập đoàn, hơn nữa tập đoàn lại có tiếng là danh nghiệp nhà nước, vì vậy cũng có giai đoạn phát tài rất mạnh. Sau khi tập đoàn có tiền có thế thì Thiệu Nhất Bình bắt đầu khoác lớp da công ty nhà nước, thực chất đã không còn từ khi nào rồi. Trương Thanh Vân bắt tay vào kiểm tra các công trình xây dựng, nếu nói từ lý nào đó thì đang muốn phá vỡ liên minh giữa xí nghiệp nhà nước và tư nhân.
Cũng chính vì như thế mà sự kiện ở Giang Nam vừa phát sinh thì ủy ban xí nghiệp nhà nước của chính phủ đã ra tay, hơn nữa còn có rất nhiều đơn tố cáo của các xí nghiệp nhà nước ở Giang Nam. Trung ương có quyết tâm vạch ra những tệ nạn ở Giang Nam, vì thế mà sự kiện lần này tất cả được bộc lộ rất triệt để, đồng thời Trương Thanh Vân còn ra tay ác độc, nếu không sẽ chẳng đến mức độ khốn khổ như thế.
Sau đó cũng có vài người theo chân Mai Vinh, không tiếp tục tắm mà đứng hết lên, Thiệu Nhất Bình lại nói:
- Không có biện pháp thì chỉ có nước tìm lão Tứ của Triệu gia, những người khác tôi không dám động vào, thường thì súng bắn chim đầu đàn, ai tình nguyện làm chim đầu đàn... ....
Thiệu Nhất Bình hùng hổ nói, bọn họ là xí nghiệp địa phương, bọn họ có thể tung hoành ở Giang Nam nhiều năm, có quan hệ thân thuộc với hai nhà hắc bạch, nhưng bây giờ không ai dám vận dụng.
Đặc biệt là bọn họ không dám vận dụng những mối liên hệ với quan viên, bọn họ đều là cáo gài, tất nhiên cũng biết nhiều chuyện không bằng bớt đi một chuyện, lúc này danh tiếng cũng chẳng làm được gì. Lúc này đám giám đốc và chủ tịch bọn họ chỉ biết thản thơi nhàn hạ dạo qua dạo lại, căn bản không dám làm gì khác.
- Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên nhanh chóng, Thiệu Nhất Bình trong lòng đầy lửa giận, hắn trầm giọng nói:
- Ai vậy? Đang ôm lửa sao? Gõ lớn tiếng vậy à?
Cửa mở, một người đàn ông mặc tây trang cao gầy tiến vào. Thiệu Nhất Bình chợt đứng thẳng người lên:
- Hay cho Mã Tam cậu, làm ầm ĩ gì vậy? Hội sở này cậu quản lý như vậy sao? Đúng là chó má, cậu cho rằng nơi đây còn là hội sở xa hoa à?
Thiệu Nhất Bình làm người ta cảm thấy thân phận không phù hợp, hắn giống như không phải là nhân sĩ cao tầng mà là giang hồ hảo hán. Người đàn ông đi vào bị Thiệu Nhất Bình mắng cho choáng váng, ngay cả Mai Vinh cũng liên tục nhíu mày.
Mai Vinh lên tiếng:
- Tiểu Mã, vội vàng như vậy có chuyện gì? Khách ở đây đang hưởng chế độ phục vụ, cậu vào đây chẳng thấy khác thường sao?
Tiểu Mã kia lập tức cúi đầu với Mai Vinh, vẻ mặt biến đổi, hắn cố gắng điều chỉnh tâm tình rồi ghé sát bên tai Mai Vinh nói vài câu. Vẻ mặt Mai Vinh chợt biến đổi, lão nói:
- Cái gì?
Mai Vinh đưa tay lên một lúc lâu, cuối cùng lão nói:
- Hắn ta và ai đến cùng nhau?
Mã Tam lại ghé sát tai Mai Vinh nói vài câu, Mai Vinh không nói lời nào, vẻ mặt vẫn ngây ngốc như trước. Vài phút sau lão mới khoát tay nói:
- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi, sau này không được như vậy nữa, đặc biệt là không nên kinh hãi thái quá, tôi và vài vị giám đốc họp mặt, một không trộm hai không cướp, ba không trái luật, chẳng lẽ còn gì phải sợ?
- Vâng, giám đốc Mai nói đúng, là Mã Tam tôi lỗ mãng.
Mã Tam dùng giọng khách khí nói, sau đó chậm rãi lui ra.
Mã Tam vừa ra khỏi phòng thì đám người đều nhìn về phía Mai Vinh, Thiệu Nhất Bình có chút nôn nóng:
- Có chuyện gì? Giám đốc Mai? Có gì cứ nói thẳng, giữa chúng ta có gì phải che giấu nữa sao?
- Hì.
Mai Vinh lắc đầu, lão nhìn về phía Thiệu Nhất Bình rồi nói:
- Nghe tôi nói này anh Thiệu, anh càng ngày càng hồ đồ, chủ của anh đến Giang Nam mà anh là thuộc hạ lại không biết, đúng thật là... ....
- Anh nói gì? Anh có ý gì?
Thiệu Nhất Bình vội vàng nói, Mai Vinh cười lạnh nói:
- Tôi còn có ý gì, Uông Phong đã đến Thành Đô, hơn nữa còn đang ở trong hội sở này, anh còn không muốn đi gặp sao?
Thiệu Nhất Bình ngây người tại chỗ, hắn nói:
- Là thật sao? Vì sao tôi... ....
Mai Vinh tiếp tục cười lạnh, khí bùng ra từ lỗ mũi, lão nói:
- Tôi còn lừa anh làm gì? Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng có mặt trong hội sở, người mời đến là Uông Phong. Ha ha, tôi đã nói Thiệu Nhất Bình anh rồi, anh muốn đem chúng tôi đùa giỡn sao? Còn nói cái gì là bàn kế sách, anh có thể thay cho Uông Phong được sao?
Giọng nói của Mai Vinh càng ngày càng không tốt đẹp gì, tư chất lý lịch của lão hơn hẳn Thiệu Nhất Bình, bình thường cũng chẳng coi đám người này ra gì. Hôm nay lão đến đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Bây giờ cục diện Giang Nam không xong đến cực điểm, Cao Khiêm lại điên khùng, mỗi ngày đều ở bệnh viện, Mai Vinh không thể không xem đám người này có gì tốt hay không.
Bên kia Trương Thanh Vân có rất nhiều quan hệ với các nhà Triệu gia, Uông gia, Quách gia, duy nhất chẳng có quan hệ với Cao gia. Điều này chính thức tạo ra sự bị động cho Cao gia, Trương Thanh Vân là cao thủ chơi cao tay, nói không chừng sẽ có động tác chèn ép Cao gia, như vậy Cao gia sẽ gặp đại họa.
Mai Vinh không báo tất cả tình huống, thực tế cùng Trương Thanh Vân và Uông phong đến hội sở còn có cả lão quỷ Hà Khôn, còn có cả Triệu Tứ ca, là lão Tứ Triệu gia.
Cục diện như vậy rõ ràng là Triệu lão Tứ và Uông Phong liên hợp kéo quan hệ với Trương Thanh Vân, sau đó Hà Khôn là người hòa hoãn bầu không khí. Hà Khôn tuy đã rút lui nhưng lòng dạ và bản lĩnh lại không thể khinh thường.
Xét từ đặc điểm này có thể thấy các thế lực ở Giang Nam đã khó kiềm nén được, lúc này Trương Thanh Vân mới có động tác mà đã loạn như vậy, điều này làm cho Mai Vinh cảm thấy rất bất an