Buổi sáng tâm tình tốt, một ngày tâm tình cũng tốt.
Vì buổi sáng Trương Thanh Vân gặp được một đồng hương ở Ung Bình là Hoa muội tử, vì vậy lúc này tâm tình của hắn rất tốt.
Hoa muội tử tên là Đổng Ngọc Châu, là sinh viên năm thứ ba khoa báo chí đại học Giang Nam. Trương Thanh Vân trò chuyện với nàng trong chốc lát, sau đó hắn vì vội vã đi làm nên để lại phương thức liên lạc rồi cáo biệt.
Vô tình đã hơn mười năm trôi qua, xưa xưa khi Trương Thanh Vân còn ở Ung Bình thì Hoa muội tử còn rất nhỏ, nhưng bây giờ nàng đã duyên dáng yêu kiều, đã là người lớn.
Thời gian dần trôi, cô bé này có biến hóa rất lớn, khi nói chuyện với Đổng Ngọc Châu, Trương Thanh Vân biết nàng là một cô gái thông minh. Anh của Đổng Ngọc Châu là Nhị cẩu tử đã kết hôn, đã có con, học phí của nàng là anh trai chu cấp, nàng có học bổng, thậm chí còn có một khoản vay sinh viên.
Đổng Ngọc Châu nói cho Trương Thanh Vân biết, nàng có thành tích họp tập rất tốt nhưng tiếng phổ thông còn chưa chuẩn, chủ yếu là bị cách phát âm ở Ung Bình ảnh hưởng nghiêm trọng, đầu lưỡi khó thể uốn éo đúng cách. Nàng là sinh viên khoa báo chí, sau này rất có khả năng làm phóng viên, tiếng phổ thôngn không chuẩn tất nhiên là uy hiếp lớn, vì vậy nàng cần phải đẩy mạnh học tập.
Khi thấy Đổng Ngọc Châu hiểu chuyện như vậy, lại có lý tưởng thì Trương Thanh Vân rất vui. Hắn cũng là một đứa bé nông thôn, biết rõ những cô cậu từ góc Ung Bình đi ra không dễ dàng gì, Hoa muội tử lại từ trong một gia đình nghèo ở Nguyệt Toàn đi ra, hơn nữa lại sắp có tương lai tốt đẹp, điều này không dễ dàng gì.
Nếu nói một cách không khoa trương thì Hoa muội tử là người Trương Thanh Vân nhìn thấy lớn lên, cũng vì điều này mà cảm giác thân thiết khó thể thay thế. Khi thấy Hoa muội tử thì Trương Thanh Vân mất tự nhiên nghĩ về những năm tháng đã qua ở Ung Bình, trong lòng rất cảm khái.
Trên bàn làm việc là một xấp văn kiện dày đặc, mỗi ngày Trương Thanh Vân đi làm đều gặp tình huống như vậy, những thứ này đều cần hắn phê chỉ thị. Là một vị chủ tịch tỉnh, chưa nói đến những thứ khác, một ngày phê văn kiện cũng đến một con số kinh người, khối lượng công tác là rất lớn.
Trương Thanh Vân lật văn kiện ra, lông mày khẽ nhăn lại. Bình thường nếu có nhiều văn kiện thì Thẩm Di sẽ tổng hợp lại rất rõ ràng, đồng thời phần lớn nàng còn nói tóm tắt về các văn kiện, điều này làm cho Trương Thanh Vân biết rõ vài phần nội dung, sau đó có căn cứ vào đó để phê duyệt hay không.
Làm việc như vậy thì hiệu suất sẽ rất cao, nhưng hôm nay văn kiện có chút mất trật tự, điều này làm cho Trương Thanh Vân không được thoải mái. Hắn nhấc điện thoại nói Trần Gia Cường gọi Thẩm Di đến, ánh mắt quét về phía một văn kiện trước mắt.
Đây là một văn kiện về tình huống phát sinh ở hạng mục công trình xây dựng làng đại học, Quý Đông Phương đưa lên cho chủ tịch phê duyệt, bây giờ công trình phát sinh tình huống mới, đặc biệt là vấn đề kêu gọi đấu thầu, là những thứ mà Quý Đông Phương tạm thời sẽ phải trông coi.
Trương Thanh Vân nhiều lần đưa ra chỉ thị về vấn đề này, hắn cường điều phải công bình công chính, nhưng hắn nhìn qua văn kiện và lờ mờ thấy vấn đề.
Lần trước sau khi Trương Thanh Vân từ HongKong quay về thì có những phản ứng rất tích cực, tập đoàn Vĩnh Hòa ở HongKong nhanh chóng khảo sát Giang Nam không bao lâu sau khi Trương Thanh Vân về Giang Nam. Lúc đó Trương Thanh Vân đã tiếp kiến chủ tịch Lâm của tập đoàn Vĩnh Hòa.
Chủ tịch Lâm gặp mặt Trương Thanh Vân thì tỏ ra hứng thú với hạng mục đại học Thành Đô, lão hỏi Trương Thanh Vân có cho bọn họ cơ hội hay không.
Khi đó Trương Thanh Vân tỏ vẻ hạng mục đại học Thành Đô sẽ là đầu thầu công bằng, dù bất kỳ xí nghiệp có thực lực nào cũng được tham gia. Chủ tịch Lâm nghe nói như vậy thì rất vui sướng, tỏ vẻ sẽ bố trí tham gia.
Nhưgn Trương Thanh Vân xem xét văn kiện này và không thấy tin tức gì về tập đoàn Vĩnh Hòa, càng không thấy bất kỳ tin tức gì khác. Điều này làm cho tâm tình của Trương Thanh Vân trở nên không xong, vì vậy bắt đầu sinh ra hoài nghi đối với những tình huống phát sinh của hạng mục đại học Thành Đô.
Trương Thanh Vân xem xét văn kiện rất chuyên chú, hắn không phát giác được Thẩm Di đã đến. Khi Thẩm Di vào cửa thì trái tim đã đập lên điên cuồng, nàng giống như kẻ trộm, hai ngày trước kể từ khi nàng biết chuyện về biệt thự vườn cam thì không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, giống như sợ Trương Thanh Vân nhìn thấu tâm tư.
Cũng may những ngày qua Trương Thanh Vân cũng không có việc gì, công tác vẫn như thường. Khi Thẩm Di đang thầm buông lỏng thở một hơi thì đột nhiên bị Trương Thanh Vân gọi đến, vì vậy mà tâm tình của nàng chợt biến, nàng không biết chủ tịch gọi mình làm gì.
- Chủ tịch... ....
Thẩm Di khẽ nói, nàng phá vỡ thế trầm mặc, vì nàng thấy bộ dạng suy tư của Trương Thanh Vân, nếu không cắt đứt thì sợ rằng đến trưa cũng chưa xong.
- À.
Trương Thanh Vân giật mình từ trong suy nghĩ, hắn ngẩng đầu lên nói với Thẩm Di:
- Tiểu Thẩm, sao văn kiện hôm nay không phân loại, cũng không có bản tóm tắt?
Thẩm Di khựng lại một chút rồi nói:
- Chủ tịch, những ngày nay vì...Vì sự việc công viên kỹ thuật nên công tác có chút sơ sót... ....
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Thẩm Di, hắn không lên tiếng, hắn vẫn nhìn xuống văn kiện trên tay và xem xét. Hắn càng suy ngẫm thì càng thất vọng, vấn đề ở các hạng mục xây dựng ở Giang Nam đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.
Trương Thanh Vân nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề công bình công chính trong công tác, vì thế hắn không tiếc tiến cử những đối thủ cạnh tranh. Nhưng hiện thực phức tạp hơn những gì hắn suy nghĩ rất nhiều, những cố gắng của hắn chỉ là uổng phí. Chỉ cần nhìn báo cáo trước mặt là biết, những công ty trúng thầu đều là đối tượng Trương Thanh Vân muốn làm rối, nhưng cũng chẳng ai ngăn chặn được bọn họ.
Điều này nói lên vấn đề gì? Có thể nói thế lực ở Giang Nam như một tấm lưới, năng lượng của nó quá mạnh, quá thần thông quảng đại, có thể nói là lực lượng quá mạnh. Một phó chủ tịch như Quý Đông Phương mà không nhìn ra vấn đề sao?
- Tiểu Thẩm, nghe nói cô không muốn đến công viên kỹ thuật, có phải vậy không?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Di chợt kinh hoàng, nàng dừng lại vài giây rồi nói:
- Công tác của công viên kỹ thuật và những gì tôi đang làm bây giờ khác biệt quá lớn, tôi lo lắng mình không đảm nhiệm được, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến đại cục của công viên kỹ thuật.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn ngẩng đầu nhìn Thdi nói:
- Có phải không? Sao tôi lại nghe nói cô đến quán bar uống say? Cũng vì tổ chức muốn điều chỉnh công tác mà cô muốn đến quán bar uống rượu giải sầu sao?
Thẩm Di đỏ mặt, nàng ấp úng một lúc lâu mà không nói nên lời. Chuyện nàng đến quán bar rõ ràng chỉ có Cảnh Sương nói cho Trương Thanh Vân mà thôi, mà Trương Thanh Vân lại không kiêng kỵ mà nói ra trước mặt nàng, như vậy là có ý gì?
Vì vậy mà lúc này Thẩm Di rất nghi hoặc, nàng chỉ cảm thấy sự kiện mình đến uống rượu ở quán bar bị chủ tịch Trương biết, điều này làm nàng đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ. Nàng đã tiếp xúc khá lâu với Trương Thanh Vân, tất nhiên với tích cách trầm ổn thì Trương Thanh Vân sẽ không thích những người phụ nữ rối loạn, vì vậy Thẩm Di nghĩ rằng hình tượng của mình trong mắt lãnh đạo đã giảm xuống một chút.
- Được rồi, đồng chí Tiểu Thẩm, cô không muốn đến công viên kỹ thuật thì sẽ tìm người khác, tôi cũng không biết đây là vì nguyên nhân gì, đây là cơ hội tốt cần phải nắm chắc, hy vọng tương lai cô sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.
- Nói thật, cô làm một trưởng ban tổng hợp rất xuất sắc, nếu cô ở lại khối chính quyền thì tôi rất cam tâm tình nguyện. Việc này cứ coi như vậy, tôi sẽ liên hệ lại với phó chủ tịch Quý, sẽ để anh ấy xem lại vấn đề nhân tuyển.
Trương Thanh Vân nói.
Thẩm Di đột nhiên ngẩng đầu, nàng giống như không tin vào tai mình, một lúc lâu sau nàng mới gật đầu nói:
- Cám ơn chủ tịch, tôi sẽ cố gắng, sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh.
Khoảnh khắc này Thẩm Di cảm thấy những hậm hực trước đó tan thành mây khói, trong ý thức của nàng thì ở lại khối chính quyền là tin vui lớn, mà Trương Thanh Vân ca ngợi lại là niềm an ủi lớn.
Thẩm Di chống đối Quý Đông Phương nhưng Trương Thanh Vân lại giúp đỡ, điều này làm nàng cảm thấy ấm áp.
Trương Thanh Vân nhìn người phụ nữ trước mắt, hắn có thể thấy được sự vui sướng của đối phương. Vì vậy mà hắn thầm lắc đầu, hắn không biết vì sao Thẩm Di lại kỳ quái như vậy, hắn cười nói:
- Được rồi, đồng chí Thẩm Di, bắt đầu từ ngày mai cô nên chăm chỉ làm việc, đừng tưởng rằng có chút tâm tư là không ai biết. Hôm nay cô cố ý đặt lên bàn tôi một đống lộn xộn, cô nghĩ rằng tôi không biết sao?
Gương mặt Thẩm Di chợt đỏ bừng, nàng cúi đầu, Trương Thanh Vân nói trúng tim đen của nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy tâm tư của mình vạch trần trước mặt Trương Thanh Vân.
Nếu xem xét kỹ càng thì thấy rõ, Thẩm Di chỉ có nhiêu đó tâm tư thôi sao? Nghĩ đến đây nàng cảm thấy càng mất tự nhiên, càng khó thể cất bước, may mà Trương Thanh Vân không quan tâm đến vấn đề này, hắn cho Thẩm Di ra ngoài, chính mình tiếp tục xem văn kiện.
... ....
Trương Thanh Vân nổi giận thì hậu quả nghiêm trọng, Quý Đông Phương không thể hiện sự khách quan trong hạng mục xây dựng đại học Thành Đô, không dự đoán đúng ý đồ của Trương Thanh Vân, đây là sai lầm nghiêm trọng.
Quý Đông Phương nghe Trương Thanh Vân nói thì gật đầu rất mạnh, hắn thừa nhận mình công tác sai lầm, hắn nói:
- Chủ tịch, những gì anh vừa nói làm tôi ý thức được vấn đề không nhỏ, vấn đề đấu thầu cải tạo đại học Thành Đô dù nằm trong tay tỉnh nhưng cụ thể vẫn do Thành Đô chủ đạo.
- Vấn đề tuyển chọn xí nghiệp phần lớn đều do ban ngành tương quan của thành phố Thành Đô tiến hành, tôi nghĩ có lẽ vấn đề xuất hiện ở đây. Chủ tịch anh cứ yên tâm, tôi đã thấy vấn đề ở đâu, tôi sẽ lập tức đi xử lý, nhất định sẽ làm rõ làm sạch. Nếu tình hình cứ như thế này thì cải cách Giang Nam nói làm gì nữa?
Quý Đông Phương tỏ thái độ thành khẩn, cũng rất kích động, Trương Thanh Vân lại khoát tay nói:
- Chuyện này cứ như vậy, anh không cần quan tâm nhiều, càng không cần làm gì lớn, bất cứ thứ gì không làm thí điểm thì không được.
- Có rất nhiều vấn đề về cơ chế, muốn giải quyết phải bắt tay vào từ phương diện này, nếu không phải như vậy thì rất khó tạo nên quy chuẩn về sau