Chương 1047: Lại là háo sắc.

Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, đó chính là tính cách của Trương Thanh Vân.

Khoảng thời gian gần đây các phương diện công tác nhìn qua có vẻ rất có lợi cho Trương Thanh Vân, địa vị của hắn ở Giang Nam đã rất vững chắc, đã quán triệt ý chỉ một cách triệt để. Nhưng vẫn có thể nhìn thấy nguy cơ từ trong những biểu hiện thuận buồn xuôi gió của hắn.

Đầu tiên là Quách Tuyết Phương đã đến Giang Nam, hơn nữa mục đích của nàng rất rõ ràng, đó là vì sự kiện đánh người bị thương ở công viên kỹ thuật Giang Nam. Điều này ít nhất cũng cho thấy vài nhân vật cao tầng của các thế lực bắt đầu hướng mắt về phía Giang Nam.

Những lời Trương Thanh Vân nói với Quách Tuyết Phương cũng chẳng phải hoàn toàn biểu hiện ý nghĩ trong lòng, nếu những phe phái con nhà quan mà thật sự khó thể chịu đựng được như những gì Trương Thanh Vân nói thì đã quá dễ đối phó, bọn họ cũng không thể tồn tại sừng sững lâu năm như vậy.

Trương Thanh Vân nói ra những lời với Quách Tuyết Phương, nếu xét theo sách lược thì có vẻ coi thường đối thủ, nhưng thật ra hắn lại cực kỳ chú ý đến hành vi của các thế lực ở Giang Nam. Gần đây sự kiện Giang Nam gây náo loạn là không nhỏ, đánh nhân viên nhà nước bị thương chính là động tác của vài thế lực.

Tình hình như vậy làm người ta rất căng thẳng, Trương Thanh Vân biểu hiện rất thoải mái, nhưng mỗi tối đều rất khó ngủ, áp lực tâm lý quá nặng.

Bí thư tỉnh ủy Thang Vận Quốc cũng rất chú ý đến Trương Thanh Vân, trước nay Trương Thanh Vân sẽ không cho rằng Thang Vận Quốc sẽ giúp đỡ mình chính thức và triệt để. Trương Thanh Vân tự biết cá tính và phong cách của mình không hợp với khẩu vị của Thang Vận Quốc.

Đây là cơ sở, hiện nay bí thư và chủ tịch tỉnh Giang Nam đều tỏ ra rất hòa khí với bên ngoài, nhưng Trương Thanh Vân cũng không tin mình có thể thỏa mãn yêu cầu của Thang Vận Quốc.

Thực tế thì Trương Thanh Vân có thể mơ hồ nhận ra một sự kiện khi các thế lực có biến động kỳ dị, đó chính là Thang Vận Quốc đã ở Giang Nam quá lâu, nắm quá sâu, ít tạo ra khe hở.

Lòng dạ Thang Vận Quốc không biết sâu sắc bao nhiêu nhưng cực kỳ cao tay thì khỏi bàn cãi, đói với một bí thư như vậy thì Trương Thanh Vân khó có lòng tin tuyệt đối.

Vì vậy xét từ khía cạnh này, Quách Tuyết Phương đề nghị Trương Thanh Vân không nên tiếp tục gây thù hằn cũng có lý do rõ ràng. Trước nay trên vấn đề tín cách thì Trương Thanh Vân là một người không biết thỏa hiệp, hắn muốn làm được như vậy thì phải lợi dụng vào trí lực, ít nhất cũng không để cho người khác áp đặt quá mạnh.

Vì tính cách của Trương Thanh Vân là như vậy nên rất thích phòng ngừa chu đáo, Quách Tuyết Phương đến thì Trương Thanh Vân đã sớm đặt sẵn các quân cờ, lúc này cũng chính là thời điểm để hắn xem thế cục chuyển động... ....

Phòng đặc biệt của bệnh viện nhân dân Thành Đô, chỗ này bình thường cũng khá căng thẳng nhưng hôm nay lại có thêm khá nhiều cảnh vệ, bầu không khí căng thẳng càng thêm đặc sắc.

Đám bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều biết, điều này đại biểu cho lãnh đạo cấp cao đến thăm bệnh. Gần đây những y tá đều bàn luận với nhau, người phụ nữ nằm trong phòng bệnh số hai là loại khó lường, nghe nói sau khi người phụ nữ họ Hề này vào viện thì lãnh đạo tỉnh, thành phố gọi điện thoại đến liên tục, bọn họ đều đưa ra một chỉ thị, không tiếc bất cứ giá nào chữa lành cho người phụ nữ họ Hề kia.

Trưởng khoa não bệnh viện nhân dân Thành Đô nói chuyện với các đồng sự cũng nhấn mạnh một vấn đề, đó chính là lão làm bác sĩ nhiều năm nhưng chưa từng thấy một người bệnh nhân nào được tiếp đãi đặc thù như vậy. Những năm gần đây phụ nữ đẹp thường có thể tác động đến nhiều người, điều này cũng làm cho người phụ nữ họ Hề càng thêm thần bí.

- Tiểu Phương, cậu nói xem động tĩnh lớn như thế này, là nhân vật vĩ đại nào đến?

Trong phòng nghỉ của y tá, một y tá trẻ nói với một y tá cũng không hơn kém bao nhiêu ở bên cạnh.

Cô y tá được gọi là Tiểu Phương nói:

- Ai biết được, có lẽ là quan lớn cấp tỉnh, cũng có thể là chủ tịch tỉnh.

- Chủ tịch tỉnh sẽ xuống sao? Nếu vậy thì người phụ nữ kia sẽ có mặt mũi quá lớn, trừ khi...Ha ha ha... ....

- Tiểu Vương, tiểu nha đầu cậu đúng là còn nhỏ dại, cậu không thấy rất nhiều người gọi người phụ nữ kia là chủ nhiệm sao? Có thể là chủ nhiệm cũng là quan lớn, chủ tịch xuống thăm bệnh thì có vấn đề gì?

Y tá Tiểu Phương nói với vẻ mặt đương nhiên.

- Này, Tiểu Phương, cậu nói đến chủ tịch tỉnh, vậy cậu đã gặp qua chủ tịch tỉnh lần nào chưa?

Y tá Tiểu Vương hỏi.

Tiểu Phương cau mày, nàng khẽ nhếch miệng nói:

- Bản cô nương còn trẻ khỏe đẹp đẽ, sao có thể hứng thú với đám ông lão kia? Cô nương chỉ thích những anh đẹp trai tuấn tú, tất nhiên đàn ông trưởng thành cũng rất tốt, sẽ cho ra cảm giác an toàn, đáng tiếc là hoa đã có chủ, đáng tiếc, đáng tiếc.

Tiểu Phương ra vẻ rất khoa trương, sự hoạt bát của thiếu nữ bộc lộ ra ngoài. Nàng cũng khá xinh đẹp, dáng người cũng tốt, dù ở trong bệnh viện người đẹp như mây cũng có chút hương vị riêng.

Nhưng Tiểu Vương nghe được những lời như vậy thì cũng không nể mặt, nàng nhăn mũi nói:

- Đúng là không biết gì, tiểu nha đầu, tôi nói cho cậu biết, chủ tịch tỉnh Giang Nam chúng ta trẻ vô địch, đẹp trai vô đối, cậu chưa từng gặp qua thì đừng ăn nói lung tung, ngày nào đó chị sẽ đưa em đi ngắm hoa... ....

Tiểu Vương chậm rãi nói, Tiểu Phương tất nhiên sẽ không phục. Chủ tịch tỉnh mà tuấn tú trẻ đẹp à? Sao không đi làm ngôi sao mà làm chủ tịch làm gì? Vì vậy mà hai nha đầu liên tục tranh luận, hai bên bác bỏ lẫn nhau, vui đùa rất rộn rã.

- Tất cả yên tĩnh, yên tĩnh lại, lãnh đạo có khả năng sẽ tiếp kiến những nhân viên chăm sóc và điều trị, đến lúc đó mọi người lên tinh thần một chút, đừng gây ra nhiễu loạn.

Y tá trưởng từ bên ngoài tiến vào cất cao giọng nói.

Lãnh đạo đến tìm thì tất nhiên sẽ ồn ào, ai cũng đứng lên, chuyện tiếp kiến lãnh đạo cũng thường xảy ra ở trong bệnh viện tỉnh. Đây là trọng điểm thị sát của các lãnh đạo tỉnh, mỗi năm có không biết bao nhiêu lãnh đạo xuống thăm, vì vậy cũng không ai quá mức căng thẳng.

Nhưng ngay sau đó mọi người đã bị rung động, vì mọi người thấy tình cảnh có chút ác liệt, tầng tiếp kiến lãnh đạo, cứ hai thước có đứng một người, tình huống rất giống như trong phim, vẻ mặt ai cũng nghiêm túc, không nói không cười, bầu không khí nặng nề.

Trong không khí rung động, đám người bệnh viện chợt thấy một nhóm người từ trong thang máy đi ra, đi đầu là một người đàn ông đẹp trai lồng lộng, phía sau là giám đốc bệnh viện Phương Minh Sinh và một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn. Hai người này đang nói chuyện, có một đám người vây quanh, ai cũng tươi cười hớn hở.

Không biết ai là người khẽ hô một câu "chủ tịch tỉnh!", điều này làm cho đám y tá chợt ồn ào, ai cũng biết không được làm loạn, nhưng cũng có người không nhịn được phải thò đầu ra nhìn.

Mà y tá Tiểu Vương cũng đã sớm há hốc miệng, nàng vung tay múa chân với Tiểu Phương ở bên cạnh, vẻ mặt rất kích động. Mà Tiểu Phương cũng kích động không kém, trước đó nàng chỉ tùy tiện nói đùa cho vui, không ngờ lại thành lời tiên tri, thật sự chủ tịch tỉnh đến bệnh viện.

Chủ tịch tỉnh là một tồn tại khó lường trong mắt các tiểu nha đầu, thậm chí còn vượt qua cực hạn.

Đúng như lời nói của Tiểu Vương, chủ tịch tỉnh Giang Nam quả nhiên không phải ông lão, không những chẳng phải mà không dính dáng gì đến chữ "lão". Lãnh đạo rất trẻ, rấ đẹp trai, hơn nữa cực kỳ phù hợp yêu cầu của Tiểu Phương, đây nhất định là một người đàn ông trưởng thành.

Hai người phụ nữ không dám lên tiếng, chỉ biết vung tay múa chân, gương mặt đều đỏ hồng, trong kích động có hưng phấn, thậm chí còn có chút đắc ý. Đúng lúc này tất cả những hành động của các nàng bị tiếng vỗ tay rộn rã cắt đứt.

Đợi đến khi hai người bọn họ kịp phản ứng thì phát hiện chung quanh đều là đồng sự trong bệnh viện, mọi người đều ùa lên. Đúng lúc này nhóm lãnh đạo tỉnh đã đi đến cổng phòng nghỉ của y tá, tất cả nhân viên tụ tập ở bên trong nhìn có vẻ rất chen chúc.

Trương Thanh Vân đối mặt với tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng vung tay hành lễ nói:

- Các đồng chí cứ khách khí, tôi đến thăm và động viên mọi người, cũng không nên đa lễ như vậy.

- Chào chủ tịch, chào chủ tịch,!

Trong dám người có người bắt đầu gào lên, Trương Thanh Vân cũng đáp lời:

- Chào anh, chào chị, chào tất cả mọi người.

Giám đốc Phương cũng vội chen lời:

- Các đồng chí, hôn nay chủ tịch bớt chút thời gian cấp bách đến bệnh viện chính là muốn tiếp kiến các vị nhân viên chữa bệnh và chăm sóc. Nếu xét về phương diện này thì chủ tịch rất quan tâm đến mọi người, mọi người nên cảm ơn chủ tịch.

- Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn chủ tịch.

Trong đám người đã có kẻ phản ứng, tình hình cũng dần nhiệt liệt. Lúc này Tiểu Vương và Tiểu Phương cũng giật mình phản ứng, hai nàng bắt đầu hiếu kỳ và hưng phấn chen về phía trước.

- Cám ơn mọi người, tôi đại diện cho quần chúng nhân dân Giang Nam cảm tạ mọi người, vì có những hộ lý vĩ đại như mọi người mà sức khỏe của quần chúng nhân dân được đảm bảo. Bệnh viện nhân dân Giang Nam chúng ta nhân tài kiệt xuất, tạo ra danh dự lớn cho Giang Nam, nếu nói không khoa trương thì bệnh viện chúng ta có danh tiếng nhất Trung Nguyên, thậm chí người bệnh nặng ở Trung Nguyên còn phải đến đây chữa bệnh, các tỉnh anh em cũng cử đoàn đến học hỏi kinh nghiệm. Các đồng chí có thể có được những thành tích như vậy, tôi kiêu ngạo và tự hào thay cho mọi người.

Trương Thanh Vân dùng giọng động tình nói, những tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, bầu không khí rất sôi nổi.

- Chủ tịch, đây là y tá thực tập mới của chúng tôi, là người tốt nghiệp đại học y Giang Nam, gần đây cô ấy là người xem xét cho hai phòng bệnh kia.

Y tá trưởng là một người phụ nữ hơn bốn mươi, nàng kéo một y tá đến trước mặt giới thiệu với Trương Thanh Vân.

Cô y tá rất đẹp, dáng người rất tuyệt nhưng hình như có chút run rẩy, nàng không phải là ai khác mà chính là Tiểu Phương trước đó từng bàn luận với Tiểu Vương. Bây giờ nàng đột nhiên bị y tá trưởng kéo ra, nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim muốn nhảy lên cuống họng