Phòng khách quý khách sạn Hán Dũng là vị trí tốt nhất để nhìn phong cảnh dòng Thanh Giang, ăn uống nghỉ ngơi ở đây có cấp bậc tương đối cao, hơn nữa thường khá đường hoàng, vì vậy được một bộ phận nhân vật cao tầng hoan nghênh.
Bên ngoài một gian phòng, trên ghế sa lông gần cửa sổ có một người thanh niên, ánh mắt nhìn qua cửa sổ nhìn cảnh sông nước, chốc chốc lại nhìn về phía cửa phòng.
Nếu xét hình tượng chỉnh thể, người này cao lớn đẹp trai, cũng có bụng nhưng không quá lớn, không ảnh hửng đến hình tượng, ngược lại còn phụ trợ cho hình tượng trở nên mạnh mẽ, chỉ nhìn qua là biết thân phận không tầm thường.
Một người có thân phận như hắn mà phải ngồi ngoài phòng, điều này có thể thấy người ở trong phòng có thân phận không tầm thường. Hơn nữa nhìn qua vẻ mặt thì thấy người thanh niên kia có vẻ không nóng không vội, chắc đã trải qua nhiều trường hợp thế này.
Vị trí này rất rộng, cũng không cấm hút thuốc, người thanh niên cầm một gói thuốc Trung Hoa nhưng không hút. Nếu quan sát sẽ thấy trên mặt hắn có chút hương vị cảnh giác, giống như đang chuẩn bji chờ đợi điều gì đó.
Ánh mắt người này nhìn ra ngoài cửa sổ có vẻ rất sâu sắc, giống như đang phóng ra áp lực. Với một người như hắn thì đáng lý đã không biểu hiện vui buồn ra vẻ mặt, nhưng bây giờ cũng khó giấu được cảm giác căng thẳng.
Người này chính là thư ký của phó bí thư thị ủy thành phố Vũ Lăng Vương Bình, tên là Phương Niên. Hắn vừa là thư ký cho Vương Bình lại vừa là phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Vũ Lăng, nếu xét riêng ở Vũ Lăng thì hắn là nhân vật lớn.
Phương Niên đã theo Vương Bình từ khá lâu. Năm xưa hắn học xong đại học sư phạm và lựa chọn thi tuyển làm nhân viên nhà nước, tay bút rất cứng, là một thư ký giỏi.
Khi đó Vương Bình đang gặp phải khó khăn, bị các bên lạnh nhạt, lúc đó Phương Niên đã là thư ký cho Vương Bình.
Phương Niên là kẻ trọng tình nghĩa, có thể nói là không chịu rời khỏi Vương Bình, tuyệt đối trung thành. Hơn nữa hắn là người công tác rất tốt, thường xử lý tốt nhiều vấn đề cho Vương Bình, rất nhiều chuyện Vương Bình không tiện ra mặt nhưng thư ký giải quyết rất ổn.
Vì vậy nếu nói theo phương diện nào đó thì Phương Niên xem như kẻ cùng chung hoạn nạn với Vương Bình, vì vậy được Vương Bình cực kỳ tín nhiệm, nhiều trường hợp quan trọng Vương Bình cũng đưa hắn theo sau, có thể nói là không cảnh giác.
Phương Niên cầm lấy một chiếc bóp da, hắn vô thức xoa bóp da, trong lòng biết rõ tâm tình của mình quá căng thẳng, có lẽ cùng vì cái bóp này gây ra tai họa.
Nếu nói đồ vật trong bóp da thì chẳng có gì kỳ quái, chỉ là chút tiền mà thôi. Trưa hôm đó Vương Bình đột nhiên gọi Phương Niên đến phòng làm việc, nói rằng muốn đến tỉnh thành, để phương niên đến chỗ trưởng phòng Lưu phòng công nghệ cầm ít đồ mang theo hắn đến tỉnh thành.
Phương Niên vội vàng chạy đến phòng công nghệ, trưởng phòng Lưu đưa cho hắn một cái bóp da, hắn mở ra xem, bên trong là năm mươi ngàn.
Phương Niên cũng là lão quan trường, tất nhiên hắn ngửi được hương vị khác thường, hắn đi theo Vương Bình nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy Vương Bình mang tiền mặt lên tỉnh thành.
Trưởng phòng công nghệ là Lưu Triêu Dương, cũng là người tâm phúc của Vương Bình, rõ ràng Vương Bình để cho Lưu Triêu Dương chuẩn bị tiền. Phương Niên bình thường cũng có quan hệ rất tốt với Lưu Triêu Dương, nhưng những chuyện thế này hắn cũng không dám hỏi và chạy vội về thị ủy.
Nhưng khi Phương Niên đến thị ủy thì Vương Bình gọi điện thoại nói đã xuất phát, để Phương Niên bắt xe khác đến khách sạn Hán Dũng ở tỉnh thành. Vì vậy có thể nói từ khi Vương Bình sai Phương Niên đến lấy đồ trong tay Lưu Triêu Dương, hai người chưa từng gặp mặt.
Giống như bây giờ, Phương Niên ngồi ngoài căn phòng, bên trong phòng có Vương Bình nhưng hắn chưa từng gặp mặt. Khi hắn đến khách sạn Hán Dũng đã điện thoại cho Vương Bình, nhưng lãnh đạo không nghe máy, chỉ gửi đến một tin nhắn, nói hắn ngồi đợi bên ngoài phòng vip 22. Cứ như vậy mà hắn ngồi đợi nơi đây và không dám bỏ đi dù chỉ là một phút, tinh thần rất căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận chỉ thị của Vương Bình.
Phương Niên theo Vương Bình nhiều năm, giữa hai người sớm đã có ăn ý. Phương Niên biết lần này lãnh đạo về tỉnh thành chắc chắn sẽ có chuyện cực kỳ quan trọng, nếu không sẽ chẳng cẩn thận như vậy.
Phương Niên phán đoán sự việc quan trọng với Vương Bình trong thời điểm này chính là đề bạt. Gần đây Vũ Lăng có tin đồn, nói rằng bọn họ chủ yếu ở Vũ Đức sẽ điều chỉnh, Vương Bình có khả năng được đề bạt làm chủ tịch thành phố Vũ Đức.
Không có lửa sao có khói, có người nói như vậy, căn bản lời đồn này có thể tin. Bây giờ xem ra đã đến thời điểm mấu chốt, Vương Bình lần này từ Vũ Lăng chạy vội về tỉnh thành, chắc chắn đã nghe ra chút tin tức gì đó.
Phương Niên rất ngạc nhiên, hắn rất muốn biết bây giờ Vương Bình đang tiếp xúc với ai, phó phòng tổ chức Lý Vũ Hiệp sao? Phương Niên nghĩ đến Lý Vũ Hiệp thì lập tức phấn chấn, lại càng tỏ ra cung kính với Vương Bình.
Bây giờ Vương Bình là người không có hậu trường trong tỉnh, trong đám thị ủy Vũ Lăng thì Vương Bình là người làm việc cụ thể, danh tiếng rất tốt, năng lực rất mạnh. Phương Niên bội phục Vương Bình những phương diện này, vì vậy mới luôn đi theo lãnh đạo đến bây giờ. Lúc này Phương Niên cảm thấy sự lựa chọn của mình là chính xác, Vương Bình không những có thể làm được việc, hơn nữa còn có sự chuẩn bị tốt vào đúng thời điểm, không cổ hủ như các quan viên khác. Lần trước Phương Niên theo Vương Bình đến gặp Lý Vũ Hiệp, đây là phó phòng thường vụ phòng tổ chức Lý Vũ Hiệp nổi tiếng lẫy lừng Giang Nam.
Nhưng thái độ của Lý Vũ Hiệp với Vương Bình là rất tốt, mở miệng gọi bí thư Vương, cực kỳ nể mặt nhau. Dù là Phương Niên ở bên cạnh cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nói Vương Bình không có chỗ dựa cũng không đúng, hắn nghĩ rằng Vương Bình có những quan hệ khó thể biết được, nếu thật sự là như vậy thì Vương Bình rõ ràng là cây đại thụ.
Phương Niên càng suy nghĩ miên man thì trong lòng càng ngứa ngáy, mà chiếc bóp trên tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Bây giờ hắn khó thể hiểu được tâm tình của mình, hắn vui sướng vì được bí thư tín nhiệm, chuyện quan trọng thế này cũng cho hắn tham gia.
Nhưng xét về phương diện khác thì Phương Niên rất căng thẳng, hắn cầp nhiều tiền mặt, nếu hôm nay cứ phải đưa ra sử dụng, đây rõ ràng là hành vi phạm kỷ luật.
Dù xã hội bây giờ vi phạm kỷ luật như thế cũng chẳng đáng là gì, nhưng Phương Niên chưa từng có kinh nghiệm như thế, trong lòng hắn cũng có chút không yên.
Cửa phòng vẫn đóng chặt, bên trong cách âm rất tốt, Phương Niên ở bên ngoài căn bản không nghe thấy chút âm thanh nào. Hắn đưa tay nhìn giờ, thời gian trôi qua quá nhanh, hắn đã đợi cả hai giờ, tuy bên ngoài vẫn sáng nhưng trong khách sạn đã sẫm tối.
Phương Niên đứng thẳng người trên ghế, hắn vặn vẹo lưng rồi chà xát những chỗ nhức mỏi. Hắn ngồi quá lâu, trong lòng cảm thấy bức bối, bây giờ cũng đã mệt.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng mở ra, tinh thần Phương Niên chợt căng thẳng, ánh mắt nhìn về phía cửa mà không dám tiến lên.
- Ha ha, anh Vương, anh không cần có nhiều tâm tư như vậy, tôi và anh không phải quen biết ngày một ngày hai, anh đến Thành Đô thì tôi vui sướng còn chưa kịp, sao lại nói là quấy rầy?
Một giọng đàn ông khá lớn vang lên, trong phòng đi ra một quan viên mặc đồng phục cảnh sát, sau lưng người này là Vương Bình.
Trên mặt Vương Bình treo nụ cười, hắn nói'
- Cục trưởng Vi, tôi là người bình thường không nóng không vội, mãi đến khi nước đến chân mới nhảy. Nói thì cũng xấu hổ, cũng ngại anh cười cho, tôi dày mặt đến gặp chủ tịch, những năm qua... ....
Tên đàn ông mặt đồng phục cảnh sát dùng giọng tức giận nói:
- Sao anh lại nói như vậy? Nếu còn tiếp tục thì sau này tôi sẽ không khách khí.
Người này khoát tay, vẻ mặt nhẹ nhàng tiêu sái, hai người sóng vai ra khỏi cửa, phía sau cũng không ai đi theo, thì ra trong phòng chỉ có hai người.
Phương Niên lợi dụng cơ hội tiến lên, Vương Bình vẫy tay với hắn rồi chỉ người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát nói:
- Tiểu Phương, chào cục trưởng Vi!
- Chào cục trưởng Vi!
Phương Niên kính cẩn nói, người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát chẳng phải là ai khác mà chính là Vi Cường. Lúc này Vi Cường gật đầu với Vương Bình:
- À, được, trước tiên anh chuẩn bị đi, tôi xuống lầu chờ, nhớ nắm chắc thời gian.
- Vậy thì xin đa tạ, cũng chẳng có gì đâu, nửa giờ là được.
Vương Bình cười nói, hắn tự mình tiễn Vi Cường đến cửa thang máy, sau đó hai người vẫy tay chào.
Thang máy chuyển động, nụ cười trên mặt Vương Bình dần nhạt, vẻ mặt nghiêm túc, hắn vung tay nói:
- Mau về phòng.
Vương Bình nhanh chóng quay về phòng và hỏi Phương Niên:
- Phương Niên, cậu có thể nghĩ biện pháp lấy được cá Áp Tử Hà và những đặc sản Vũ Đức khác không? Không cần nhiều nhưng nhất định phải chính tông, chât lượng phải tốt.
Phương Niên bị những câu hỏi đột ngột của Vương Bình làm cho ngây ngẩn, may mà hắn vẫn phản ứng nhanh, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chắc không có vấn đề, những quán cơm Vũ Đức ở đây chắc chắn có hàng tồn, mặt khác Vũ Lăng chúng ta cũng có đơn vị đồn trú ở Thành Đô, chắc chắn có đặc sản Vũ Lăng.
Vương Bình gật đầu nói:
- Vậy phải nhanh lên, cậu điện thoại liên lạc ngay, nói bọn họ đưa đến trung tâm thương mại Giang Nam ở đường Thiên Hồng, chút nữa tôi sẽ sang đó, sẽ lấy các đặc sản.
Vương Bình đưa tay nhìn giờ:
- Thời gian rất gấp, cậu phải nắm chắc.
Phương Niên trịnh trọng gật đầu, hắn chỉ cần nghe qua là biết có chuyện quan trọng, vì vậy mà không dám chậm trễ phải gọi điện thoại liên lạc ngay lập tức. Vương Bình cầm lấ cái bóp đen mở ra, bên trong là một xấp tiền.
Phương Niên ngẩng đầu nhìn Vương Bình, lúc này Vương Bình nhíu mày nói;
- Từ noi này lấy ra thì thu về, không được dùng.
Phương Niên không dám nói lời nào mà nhanh chóng vách bóp đi làm việc. Trong ký ức của hắn thì Vương Bình trước nay luôn tỉnh táo, nhưng vừa rồi khi lãnh đạo căn dặn thì rõ ràng cho thấy sự việc khẩn cấp, điều này làm Phương Niên cảm thấy sự việc hôm nay khó thể làm qua loa