Chương 1024: Nổi bi ai của Trần Hiểu

Bạn bè tụ họp là một chuyện rất vui sướng, Trương Thanh Vân và Vi Cường thật sự là hai người bạn tốt.

Dù là Trương Thanh Vân hay Vi Cường, hai người đều có địa vị cao, cảm tình đối với họ là chuyện xa xỉ, hai người có rất ít bạn bè, nhưng giữa hai người lại có cảm tình.

Trương Thanh Vân bây giờ là chủ tịch tỉnh, Vi Cường là hạ cấp, hai người công tư rất rõ ràng. Hôm nay Trương Thanh Vân mời Vi Cường một bữa cơm tư nhân, hai người uống rượu không chút kiêng nể.

Vi Cường ở lại khách sạn Hán Dũng, đây là sản nghiệp của Nghê Thu Nguyệt, Trương Thanh Vân cực kỳ quen thuộc với khách sạn này. Hơn nữa giám đốc khách sạn cũng biết Trương Thanh Vân, bọn họ sắp xếp cho hắn bữa tiệc thường có cấp bậc cao nhất.

Trên bàn cơm, Trương Thanh Vân và Vi Cường trò chuyện rất nhiều, những chuyện năm xưa, chuyện Giang Bắc, hàn huyên về cục diện Giang Nam trước mắt. Vi Cường càng uống càng nói nhiều, khi nhắc đến chuyện Giang Nam, hắn nói:

- Chủ tịch, sau này tôi cũng không thể gọi cậu là Thanh Vân, thân phận chúng ta chênh lệch quá lớn, không thể làm rối loạn quan hệ thượng hạ cấp. Lần này tôi từ Giang Bắc quay về Giang Nam, tôi biết có nhiều người nhìn chằm chằm vào chuyện này, người nào cũng biết quan hệ giữa tôi và cậu, nếu tôi về Giang Nam mà không tạo ra thành tích, sợ rằng sẽ làm cậu mất mặt.

- Dù sao cũng phải cẩn thận, thực tế chính là như vậy, những năm nay tình huống ở Giang Nam quá phức tạp, tuyến công an lại càng phức tạp. Nếu muốn giải quyết vấn đề Giang Nam, thay đổi cục diện Giang Nam thì tuyến công an là cực kỳ quan trọng.

Vi Cường nói đến đây thì liên tục thở dài, hắn không ngừng lắc đầu nói:

- Cậu xem những năm này nghành công an chúng ta đã làm được gì? Vấn đề cưỡng chế di dời cũng có sự góp mặt của đội ngũ công an, thậm chí bảo vệ những sòng bạc ngầm cũng có mặt công an, những hoạt động phi pháp luôn có ô dù của cục công an, thậm chí ngay cả các vụ án mại dâm cũng có liên quan.

- Rất nhiều, rất nhiều vấn đề, nói một lời khó hết, nhiều vấn đề tập trung làm cho hệ thống cục công an rối loạn. Chu Quốc Lập là một nhân tài nhưng tính nguyên tắc lại hơi kém, vì vậy cậu mới để tôi quay về. Điều này cũng xem như phù hợp, không gạt cậu, bây giờ tôi cũng xoa tay kích động.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn nhìn Vi Cường, sau đó lại cảm thấy buồn cười:

- Cậu hiểu như vậy là quá tốt, vấn đề Giang Nam không phải chỉ cần một người là có thể giải quyết, chúng ta cần phải cộng đồng cố gắng. Tôi tin, chỉ cần mọi người cố gắng thì cục diện nhất định sẽ chuyển biến lớn.

Trương Thanh Vân nâng ly rượu mời Vi Cường, hai người cụng ly, cùng uống cạn, nhiều tư vị trong rượu, nhiều cảm xúc trong rượu.

... ....

Trần Hiểu gần đây tâm tư khá rối, những vấn đề ở Vũ Đức vì sự kiện Vũ Lăng mà rối loạn, ngay sau đó công tác cũng gặp vấn đề. Hơn nữa lãnh đạo cục công an đã điều chỉnh, Chu Quốc Lập thuận lợi kiêm nhiệm chức cục trưởng cục công an, như vậy đã phản ánh hành động chuyên nghiệp ở Vũ Đức là đầu rồng đuôi rắn.

Nhưng dù là như vậy thì Vũ Đức cũng có vấn đề, bí thư thị ủy Vũ Đức có liên quan, phó cục trưởng Mã cục công an thành phố Vũ Đức cũng có liên quan. Hai người này đi đầu, số quan viên liên lụy lên đến cả trăm.

Tình cảnh chấn động như vậy làm chính đàn Vũ Đức lật bài tẩy, bí thư thị ủy Lệ Cương tiến vào tu nghiệp ở ban cán bộ cấp tỉnh của trường đảng trung ương, vào thời điểm này Trần Hiểu cảm thấy sự kiện lật bài tẩy ở Vũ Đức là quá khó khăn.

Dựa theo tình huống trước mắt thì biện pháp tốt nhất là thừa dịp Lệ Cương tiến vào học tập ở trường đảng trung ương để điều chỉnh công tác, như vậy từ vị trí bí thư thị ủy bắt đầu điều chỉnh quy mô lớn với ban ngành, Vũ Đức, sau đó dựa vào ban ngành mới để ổn định chính đàn Vũ Đức.

Nhưng ý nghĩ này Trần Hiểu chỉ có thể suy nghĩ trong lòng mà không dám đề nghị với Thang Vận Quốc.

Đây cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân Trần Hiểu kiêng kỵ Trương Thanh Vân, ngoài ra Trần Hiểu còn cảm thấy trưởng phòng tổ chức Ngô Cương có thái độ không giống trước kia, trước đó Ngô Cương có gan chấp hành quyết nghị của lãnh đạo, có gan gánh trách nhiệm.

Nhưng bây giờ Ngô Cương giống như cá chạch, nhìn qua vẫn rất cung kính và giữ lễ với Trần Hiểu, có chuyện quái quỷ gì cũng đến báo cáo với Trần Hiểu, thực tế chỉ là ném củ khoai lang nóng lên tay Trần Hiểu mà thôi.

Gần đây Trương Thanh Vân đề nghị điều Vi Cường làm phó cục trưởng cục công an tỉnh, Ngô Cương hoàn toàn có thể phát biểu ý kiến, nhưng hắn lại không làm gì mà trực tiếp ném sang cho Trần Hiểu.

Trần Hiểu không còn cách nào khác mà chỉ biết giúp đỡ Trương Thanh Vân, vì chuyện người hầu bên khối chính quyền thì Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc đã có ăn ý. Nêu shai bên đã có ăn ý thì Ngô Cương giúp đỡ còn tốt hơn Trần Hiểu ra mặt rất nhiều.

Dù sao Trần Hiểu ra mặt ngày càng nhiều thì uy tín của vị trí phó bí thư sẽ ngày càng yếu, vì ai cũng nhìn thấy hắn bị Trương Thanh Vân bóp chặt, hắn còn được bao nhiêu uy tín?

Dưới cục diện như vậy Trần Hiểu cảm thấy quyền lực dần trôi qua tay mình, bây giờ đối mặt với vấn đề điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, hắn cũng cảm thấy rất khó làm.

Trần Hiểu biết rõ, vấn đề này không thể ném cho Thang Vận Quốc. Bí thư là người cẩn thận, thói quen của lão là muốn có người làm trước, ban ngành Vũ Đức nên động vào thế nào, nên ra tay ra sao? Trần Hiểu cần phải có động tác nguyên vẹn, cần phải nhử ra bài tẩy của Trương Thanh Vân.

Khi có được những điều như vậy thì Thang Vận Quốc thân là bí thư tỉnh ủy mới ra mặt, như vậy tính nghiêm túc của tổ chức mới được đảm bảo, hơn nữa điều chỉnh nhân sự cũng có sự thỏa mãn của bí thư.

Nếu Trần Hiểu không thể kết thúc nhiệm vụ chiến lược này, nếu không để bí thư nắm tất cả vào trong tay, như vậy Thang Vận Quốc còn cần một phó bí thư như hắn sao? Lần một lần hai thì Thang Vận Quốc vẫn còn chịu được, nhưng sợ rằng nhiều lần thì vấn đề sẽ quá lớn.

Quan trọng là Trần Hiểu còn có tư tam trong vấn đề điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, Lô Đạo Viễn đã giữ chức chủ tịch thành phố Vũ Đức nhiều năm, hơn nữa trước nay lại luôn dựa vào Trần Hiểu. Lần này đánh cuộc ở Vũ Đức thì Lô Đạo Viễn lập công to, hắn rốt ruột lập công, tất nhiên muốn chức vụ bí thư, hai ngày trước Lô Đạo Viễn còn về tỉnh thành biếu Trần Hiểu ít đặc sản Vũ Đức.

Không phải ngày lễ tết, như vậy vì sao phải biếu xén? Đơn giản là hắn đang nhắc nhở Trần Hiểu, những năm qua hắn đã là bò già, bây giờ đã đến thời điểm được đề bạt.

Nhưng chức vụ bí thư thị ủy Vũ Đức chẳng lẽ chỉ có một mình Lô Đạo Viễn là phù hợp sao? Theo Trần Hiểu được biết thì có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này, sợ rằng còn có liên quan đến cả quan hệ của Thang Vận Quốc. Lúc này nếu Trần Hiểu nhắc đến vấn đề điều chỉnh ban ngành, chẳng phải sẽ làm người ta chĩa mũi dùi vào người sao?

Quy nạp, Trần Hiểu bây giờ đã yết ớt trong công tác nắm phòng tổ chức, mặt khác hắn lại rất kiêng kỵ Trương Thanh Vân, cũng không đám đi về phía Thang Vận Quốc xin trợ giúp, cuối cùng còn bị các thế lực phản đối, có thể nói là khắp nơi khó xử, tâm tư hắn sao không rối loạn?

Ban ngành Vũ Đức điều chỉnh không thể tiếp tục kéo dài, Trần Hiểu là người chủ đạo trong hành động ở Vũ Đức trước đó, mục đích của hắn là dọa Trương Thanh Vân, ném Lệ Cương xuống, tạo nên đả kích nghiêm trọng cho Trương Thanh Vân. Trần Hiểu tính toán tường tận nhưng bây giờ lại rơi vào cục diện xấu hổ, điều này đúng là khó thể ngờ.

- Tút, tút.

Điện thoại vang lên, Trần Hiểu nhấc điện thoại rồi nói:

- Ai vậy?

- Bí thư Trần, tôi là Ngô Cương, không quấy rầy công tác của anh đấy chứ?

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Ngô Cương, người này trước sau luôn khách khí, trong các thường ủy tỉnh ủy thì hắn là người khách khí nhất.

- Anh nói gì, có chuyện gì khó khăn sao?

Trần Hiểu nói, trong lòng đang nén giận, giọng điệu không tốt cho lắm.

- Là thế này, bí thư Trần, hai ngày nay tôi xem xét sự kiện Vũ Đức, tôi thấy chúng ta có nên trưng cầu ý kiến của khối chính quyền tỉnh hay không? Nếu trưng cầu ý kiến nhiều một chút cũng giảm bớt chuyện xấu. Vấn đề ở Vũ Đức quá mẫn cảm, nếu chúng ta không trưng cầu ý kiến rộng khắp, như vậy sẽ rất khó đưa ra quyết định.

Ngô Cương dùng giọng toan tính nói.

Trần Hiểu chợt sững sờ, khoảnh khắc này hắn đã hiểu rõ ý nghĩ của Ngô Cương. Đối phương nói trưng cầu ý kiến của khối chính quyền, thực tế chính là thăm dò cách nghĩ của Trương Thanh Vân, nhưng ý đồ của Trương Thanh Vân dễ mò ra như vậy sao?

Trần Hiểu nghĩ đến đây thì định mở miệng trêu chọc một lượt, nhưng cuối cùng hắn cũng nghĩ lại. Bây giờ không có biện pháp gì có thể thực hiện được, tuy đề nghị của Ngô Cương xem có vẻ bức bối, nhưng khả năng có thể thực hiện được.

- Được, đề nghị này rất tốt, anh đã đề nghị như vây thì nên tự mình đi công tác, cần phải trưng cầu ý kiến rộng khắp. Không riêng gì trưng cầu ý kiến của khối chính quyền tỉnh, còn có cả văn phòng đại biểu quốc hội và hội nghị hiệp thương chính trị. Anh Ngô, năng lực của anh làm mọi người yên tâm, tôi hy vọng anh có thể làm tốt công tác.

Trần Hiểu nói, hắn thừa nhận và mở rộng ý nghĩ của Ngô Cương.

Tư duy của Trần Hiểu như vậy là khá tốt, hắn cảm thấy Ngô Cương đưa ra lời đề nghị rất đúng lúc, thực tế Ngải Gia đang dùng thế không đổi ứng phó với vạn biến, mượn cơ hội trưng cầu ý kiến để cho tất cả thế lực nhảy xổ ra, nhìn rõ ràng mới ra tay.

Ngô Cương cảm thấy trong lòng tươi sáng, tâm tình cũng khá hơn. Trong lòng hắn biết rất rõ, nếu mở rộng trưng cầu ý kiến thì Trương Thanh Vân muốn quấy nhiễu sự kiện Vũ Đức cũng rất khó. Lệ Cương là người của Trương Thanh Vân, Giang Nam có mấy người tình nguyện thay Lệ Cương làm bí thư thị ủy Vũ Đức?

Tất cả đều nhìn chằm chằm vào vị trí bí thư tỉnh ủy Vũ Đức, những kẻ như vậy chắc chắn sẽ không cùng lòng với Trương Thanh Vân, đây chẳng phải là những gì Trần Hiểu thích nghe ngóng sao?

Trần Hiểu mượn lực đẩy lực, thuận lợi giải quyết tình huống theo hướng có lợi cho mình, như vậy ý chỉ không quán triệt sao?

Quan trọng là Trần Hiểu giống như tìm được nhược điểm của Trương Thanh Vân, hắn mất nhiều tâm tư chẳng phải chỉ vì điều chỉnh công tác của Lệ Cương sao? Lúc này Trương Thanh Vân còn có thể hộ vệ cho Lệ Cương được nữa không?

Nếu Lệ Cương bị điều chỉnh công tác, đây là một đòn làm suy yếu Trương Thanh Vân, quan trọng là trong lòng Trần Hiểu lại được tìm về cảm giác cũ. Gần đây trong lòng hắn quá đè nén, Trương Thanh Vân hầu như là một thanh kiếm sắc treo trên đầu hắn, Trần Hiểu bị đánh cho thương thế chồng chất, dù hắn nằm mơ cũng không muốn những sự kiện như vậy tiếp tục xảy ra