- Vũ Lăng đã xảy ra chuyện.
Tin tức này truyền ra trong khu nhà khối chính quyền tỉnh, sáng sớm chủ tịch Trương đã dẫn người đến Vũ Lăng, hắn mang theo phó thư ký trưởng Thẩm Di, để lại thư ký trưởng Mao Hàn hỗ trợ phó chủ tịch thường vụ Cao Khiêm xử lý các sự vụ hằng ngày ở khối chính quyền.
Trương Thanh Vân vừa đi thì Cao Khiêm đã bước vào khu nhà khối chính quyền và nhận được tin tức, hắn dựa vào trực giác có thể biết được sự kiện Vũ Lăng lần này có thể là bước ngoặt. Trước mắt tin tức hắn nắm trong tay quá ít, vẫn còn chưa thấy rõ cục diện.
Nhưng lúc này tâm tình của Cao Khiêm rất bức thiết, hắn muốn biết tất cả sự việc ở Vũ Lăng. Vấn đề là Vũ Lăng quá nhạy cảm, là nơi tập trung thế lực khắp nơi, cạnh tranh dữ dội. Vũ Lăng những năm nay phát triển quá nhanh, hạng mục quá nhiều, mặt khác còn không được mọi người chú ý như Thành Đô, vì vậy Vũ Lăng là nơi được tất cả các thế lực điều động trọng binh.
Bây giờ Vũ Lăng phát sinh sự kiện vây ráp chính quyền, còn có người thương vong, kể cả những hư hao cảnh quan du lịch, trong vấn đề này có liên quan đến Cao phái hay không? Phải biết rằng Cao Khiêm trước đó từng là bí thư thành phố Vũ Lăng, hắn vì gia tộc mà làm ra rất nhiều sự kiện nuông chiều, Cao phái trước nay luôn tiêu hóa, đã nhiều năm mà còn chưa triệt để.
Nói thật, Cao Khiêm rất không yên lòng với Vũ Lăng, bây giờ Vũ Lăng sinh chuyện, hắn sao có thể bình tâm?
Thư ký dùng điện thoại nội tuyến xin chỉ thị của Cao Khiêm, là điện thoại của chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, là Mai Vinh. Cao Khiêm chợt kinh hoàng, hắn vội vàng nói thư ký nối máy.
Mai Vinh là chủ tịch tập đoàn nhiệt điện Giang Nam, lão là nhân vật đại biểu cho thế lực của Cao phái ở Giang Nam, tuy Cao Khiêm họ Cao nhưng Mai Vinh lại là thành viên có tư cách, trước nay hai người cũng không hoàn toàn ăn ý.
- Chủ tịch Cao, tôi là Mai Vinh.
Giọng điệu của Mai Vinh rất trầm thấp:
- Bây giờ anh có thời gian không? Tôi đang ở trong khách sạn Vienna gần khu vực tỉnh ủy, tôi có chút chuyện cần báo cáo với anh.
Khách sạn Vienna khá gần với khu tỉnh ủy, Cao Khiêm cũng đến rất nhanh. Vì lần này gặp mặt tư nhân nên Cao Khiêm cũng không đưa thư ký theo, khi hắn nhìn thấy Mai Vinh thì cũng chỉ có một người, Mai Vinh thấy Cao Khiêm tiến vào thì vội vàng đứng lên nói:
- Chủ tịch Cao... ....
Cao Khiêm khoát tay cắt đứt lời Mai Vinh, hắn nói:
- Vũ Lăng rốt cuộc có vấn đề gì? Tôi đã nhấn mạnh bao nhiêu lần, cần phải cẩn thận, càng phải cẩn thận, sao bây giờ lại gặp phải chuyện không may?
Cao Khiêm ra tay trước chế phục người khác, điều này làm cho Mai Vinh cảm thấy rất xấu hổ, nhưng tâm tính của Mai Vinh có vẻ rất tốt, xấu hổ qua đi, lão nói:
- Chủ tịch Cao, anh nghe tôi nói, anh cũng biết, gần đây chúng ta ở Vũ Lăng bị chèn ép rất căng. Trước đó chúng ta đã trúng thầu nhưng bây giờ phải làm lại từ đầu, hơn nữa tập đoàn Vân Sơn lại thừa cơ hội tạo áp lực với chúng ta, đồng thời những nhà khác cũng không chịu yếu thế, ai cũng muốn đục nước béo cò.
- Dưới tình thế đen đủi như vậy, tôi đã sắp xếp vài người tra vài giọt thuốc nhỏ mắt cho tập đoàn Vân Sơn, ai nghĩ rằng sẽ có vấn đề? Nhưng tôi dám đảm bảo, dù Trương Thanh Vân tự mình đôn đốc, dù có thẩm tra cũng không tìm được tin tức nào.
- Có vài người dẫn đầu gây rối, nhưng tôi đã phân phó xuống, đám tiểu tửu kia căn bản không có liên hệ gì với chúng ta, vào thời điểm mấu chốt sẽ chẳng có tin tức nào được lộ ra... ....
- Anh nói gì? Anh... ....
Cao Khiêm cảm thấy tay chân lạnh buốt, hắn nghe rõ lời nói của Mai Vinh. Thì ra sự kiện lần này có Cao gia tham gia, hơn nữa lại bị người ta bắt được người, bắt được chuôi dao, vậy mà Mai Vinh vẫn xem như không.
Trương Thanh Vân là nhân vật gì? Cao Khiêm biết rất rõ, đáng lý ra Cao Khiêm có sự ăn ý với Trần Hiểu, hai người bảo trì sự nhất trí, cùng chèn ép không gian sinh tồn của Trương Thanh Vân. Trước đó Cao Khiêm còn đặc biệt căn dặn Mai Vinh, để lão không làm sự việc quá phức tạp, không ngờ bây giờ lại xảy ra chuyện.
Với sự cao tay của Trương Thanh Vân, Mai Vinh tạo ra sơ hở lớn, sao hắn có thể bỏ qua? Cao Khiêm tức giận đến mức mặt mũi phát lạnh, hắn nói:
- Ai cho các anh tự tiện thông minh? Tự tiện ra tay? Các anh có biết kích động như vậy sẽ phá hoại sự ổn định ở địa phương, các anh không thấy trung ương chú ý rất cao đến Giang Nam sao? Bây giờ anh gây chuyện, anh nghĩ phải giải quyết sự việc thế nào?
Mai Vinh bị Cao Khiêm mắng mà gương mặt đỏ bừng, lão không dám ngẩng đầu lên. Sau khi trầm ngâm một lúc lâu lão mới nói:
- Chủ tịch Cao, tôi đã phê bình đám Tiểu Mã ở Vũ Lăng, bọn họ cũng đang tích cực sửa sai, tôi tin sẽ không có vấn đề gì lớn. Còn nữa, lần này đục nước béo cò cũng không phải chỉ có chúng ta, còn có vài nhà khác, chẳng qua mức độ nặng nhẹ khác nhau mà thôi.
- Anh yên tâm, sự kiện Vũ Lăng lần này rất đột nhiên, gần đây tỉnh ủy còn bận đánh cuộc với Vũ Đức, những cảnh sát có năng lực đều đã bị điều sáng Vũ Đức, tôi nghĩ sẽ chẳng có manh mối nào lộ ra.
- Lần này Lí Đạo Thành rất cấp bách, hắn điều động bộ đội phân khu Vũ Lăng. Đây dù sao cũng chỉ là một sự kiện dân sự, bộ đội đến xử lý thường thiếu kinh nghiệm, có lẽ cũng làm không ổn mới bắt được một nhóm người, cuối cùng phải cố gắng làm cho ổn thỏa.
Cao Khiêm nghe xong những lời giải thích của Mai Vinh thì tâm tình có hơi ổn định trở lại, nhưng vẻ mặt hắn vẫn tái nhợt, hắn dừng lại trong chốc lát rồi nói:
- Tình huống ở Vũ Lăng bây giờ là thế nào?
Mai Vinh lắc đầu:
- Đêm qua tôi còn nhận được tin, sáng nay không có gì, điện thoại bên kia cũng không liên lạc được, tôi...Trước tiên đến báo cáo với anh.
Cao Khiêm không nói gì, trong đầu nhanh chóng bùng lên hàng loạt ý nghĩ. Không thể không nói Mai Vinh phân tích rất đúng, Vũ Lăng sinh chuyện quá đột nhiên, hơn nữa lúc đó tình huống là không đủ cảnh sát, dưới tình huống đó lãnh đạo thường phải bình định cục diện, còn chuyện bên trong cục diện có bao nhiêu tin tức, chắc chắn không ai có thời gian chú ý.
Sự kiện này chỉ cần kéo dài một chút thì người của Cao gia ở Giang Nam cũng chẳng phải ngu ngốc, nhất định có thể chùi mông sạch sẽ. Cao Khiêm nghĩ đến những điều này mà tâm tình càng bình tĩnh hơn, nhưng vẻ mặt vẫn không tỏ ra buông lỏng.
Cao Khiêm thân là con cháu Cao gia, những năm này hắn cũng không thể đảm nhiệm hết vai trò của một nhân vật tai to mặt lớn của Cao gia ở Giang Nam, sự việc này liên quan rất lớn đến nguyên nhân đám lão già như Mai Vinh không nghe lời của hắn.
Cao Khiêm đã sớm xem xét có nên cho đám lão già biết thế nào là lợi hại hay không, bây giờ lại xuất hiện sự kiện mới, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Một hồi chuông điện thoại chói tai vang lên, Cao Khiêm vô thức đưa tay sờ túi, sau đó hắn phát hiện ra đó không phải là điện thoại của mình. Mai Vinh lấy điện thoại ra nhìn, lão xem xét người gọi đến rồi nhận máy:
- Thế nào?
- Sao? Thế nào...Khi nào thì như vậy?
Vẻ mặt Mai Vinh trở nên khó coi, Cao Khiêm không nghe được nội dung cuộc điện thoại, nhưng hắn chỉ cần nhìn vẻ mặt Mai Vinh là hiểu, vì vậy mà tâm tình chợt xiết chặt.
- À...Không cần sợ, không cần sợ, thì ra là như thế, vẫn làm như cũ.
Mai Vinh nói, lão không khỏi nói ra vài lời ổn định nhân tâm, cuối cùng còn nói:
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức tìm biện pháp, trước tiên cứ như vậy... ....
Mai Vinh cúp điện thoại mà không nói một lời, lão thở dài một hơi, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, đang cố gắng làm cho mình tỉnh táo trở lại.
Cao Khiêm nhíu mày rất mất hứng, vài lần định mở miệng nhưng vẫn nhịn được. Dù sao hắn cũng phải giữ thân phận, nhưng trong lòng hắn biết rõ, Vũ Lăng chắc chắn đã có biến hóa bất lợi.
- Chủ tịch Cao, Mã Vĩnh Bình vừa bị cục công an thành phố Vũ Lăng đưa đi hỗ trợ điều tra.
Mai Vinh nói.
- Cái gì?
Cao Khiêm chợt sững sờ, Mã Vĩnh Bình là chủ tịch công ty công trình của Cao gia ở Vũ Lăng, thực tế chính là một phần của Cao gia ở Vũ Lăng, bây giờ bị đưa đi hỗ trợ điều tra, sự kiện không xong.
- Sao như vậy được? Không thể nào lại ra tay nhanh như thế.
Cao Khiêm thì thào nói:
- Vừa rồi anh nhận được tin tức gì?
Mai Vinh đã không còn tỉnh táo và cơ trí như vừa rồi, lúc này vẻ mặt lão rất khó coi và thâm trầm. Lão không trả lời ngay vấn đề của Cao Khiêm, lão dùng tay vỗ đầu mình, hình như rất hối tiếc, hình như đang làm chính mình nhanh chóng tỉnh táo lại.
- Lần này quy mô sự cố ở Vũ Lăng là không nhỏ, những tụ điểm du lịch ở Tang Chương và Từ Khê đều đã đóng cửa, mặt khác vài hộp đêm ở Vũ Lăng cũng bị yêu cầu ngừng kinh doanh và chỉn đốn, phần lớn đều là đơn vị của tập đoàn Vân Sơn.
- Còn có một tin tức, lần này chỉ huy khống chế cục diện ngoài Lí Đạo Thành và Vương Tái Quá thì Chu Quốc Lập cũng ở tại Vũ Lăng, đám người này dẹp loạn trong một thời gian rất ngắn, tuy thanh thế to lớn nhưng không tạo ra tổn thất nặng.
- Trước mắt mà nói thì vấn đề giải quyết hậu quả rất phức tạp, chủ tịch Trương đã tự mình xuống Vũ Lăng giải quyết công tác, trong chuyện này chúng ta... ....
Mai Vinh dùng giọng đứt quảng nói, lão còn chưa nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó chính là lần này Cao phái chắc chắn sẽ có liên quan.
"Làm sao bây giờ?"
Trong đầu Cao Khiêm có bốn chữ thế này, hắn cố gắng cưỡng ép mình phải tỉnh táo, nhưng tâm tình khó thể bình tĩnh, trong đầu là hàng loạt ý nghĩ, cũng tìm không ra biện pháp nào.
Khi Cao Khiêm nghe tin Chu Quốc Lập chủ trì dẹp loạn ở Vũ Lăng thì lập tức hiểu ra, chuyện Vũ Lăng đã được Trương Thanh Vân dự đoán từ trước, người ta tung một tấm lưới chờ kẻ ngu chui vào.
Trương Thanh Vân sao biết sự kiện sắp xảy ra ở Vũ Lăng? Trong đầu Cao Khiêm liên tục hoạt động, hắn phán đoán khi đám người Mã Vĩnh Bình chuẩn bị có động tác thì chắc chắn đã bị người ta phát hiện, đối phương có tài khống chế, chỉ đợi khi thu lưới mà thôi.
Nếu thật sự là như vậy thì Cao Khiêm không thể tưởng sự việc sẽ phát sinh ra hậu quả gì, nếu Trương Thanh Vân thật sự có ăn ý với Quách gia và vài thế lực khác, bọn họ ăn ý cái gì? Điều này cũng khó phán đoán, chỉ cần tiến vào trong bẫy sẽ biết ngay.
- Các người... ....
Cao Khiêm dùng ngón tay chỉ vào mặt Mai Vinh, bộ dạng tức giận đau đớn, hình dạng dữ tợn và yêu dị nói không nên lời