Chương 5: Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu - Chương 5

Anh trai Hắc phí hết tâm tư cũng không khiến Đồng Phi Vũ đồng ý hôn sự giữa Bạch Mộ Hiên và Đồng Tử Du. Mà anh lại là người am hiểu thủ đoạn, mềm không được tkhif dùng cứng thôi.

Chỉ là Bạch Mộ Hiên không nghĩ đến chính là Đồng Phi Vũ tình nguyện mất vài tỷ, không buôn bán, không làm giàu cũng không để con gái gả cho anh. Một khắc kia anh mới thấu được tấm lòng người cha của ông.

Trong khi anh đang vắt óc nghĩ cách khiến Đồng Phi Vũ đáp ứng mình thì Đồng Tử Du tìm tới cửa, khiến cho anh mừng rỡ không thôi.

“Tổng giám đốc Bạch.” Đồng Tử Du gật đầu một cái với Bạch Mộ Hiên rồi ngồi xuống đối diện.

Trong lòng cực kỳ vui mừng nhưng anh lại thể hiện lạnh nhạt: “ Đồng đại tiểu thư tới cửa không biết có gì quan trọng không?”

Đồng Tử Du bấm mu bàn tay: “Tôi……”

Từ khi chia tay trong không vui khi ở Pháp đây là lần đầu tiên gặp lại, anh lạnh nhạt cô có thể hiểu được, chỉ là cô không hiểu anh tại sao lại muốn ép cha mình.

Nếu như cô không trở về cô cũng không biết thì ra Đồng thị cùng tập đoàn Hắc Thạch cùng ký kết mấy dự án. Hiện tại tiền đã đầu tư, tập đoàn Hắc Thạch lại chậm chạp không động tĩnh. Cô từ thư ký của cha nghe nói anh tai của Bạch Mộ Hiên nhiều lần nhắc đến chuyện muốn kết làm thông gia.

Mới đầu cô còn cho rằng tập đoàn Hắc Thạch áp bức Đồng thị bởi vì thái độ của cô đối với Bạch Mộ Hiên, nhưng bây giờ xem ra chuyện không đơn giản như vậy.

“Tổng giám đốc Bạch, chuyện đã xảy ra ở Pháp tôi rất xin lỗi.”

Mặc dù có chút kinh sợ nhưng thực tế cô cũng không có tổn thất gì. Chẳng qua chỉ là một lời xin lỗi mà thôi, nếu như một lời xin lỗi có thể ngăn chặn những chuyện không tốt kia cô không ngại xuống nước với anh.

Chỉ là ý tốt của cô bị Bạch Mộ Hiên khinh bỉ: “Xin lỗi sao? Là tôi không tốt, mạo phạm Đồng tiểu thư.”

Nếu như cô không nghe ra lời châm chọc, tên cô sẽ đọc ngược. Đồng Tử Du hít sâu một hơi, quyết định đổi đề tài, cười khan nói: “Ha ha, thật ra thì tạp đoàn Hắc Thạch cùng Đồng thị đã hợp tác rất nhiều kế hoạch, không biết tại sao......”

Bạch Mộ Hiên nhìn rồi tỏ ra bộ dạng nổi giận, trong lòng trộm vui sướng, ngoài miệng nở nụ cười không hiểu: “Đồng tiểu thư, tôi không có quyền lên tiếng.”

Đồng Tử Du đầu tiên là sửng sốt, cô chưa xem qua kế hoạch hợp tác giữa Hắc Thạch và Đồng thị, dự án này do một tổ đặc biệt phụ trách, Bạch Mộ Hiên một bộ không muốn nói chuyện đó với cô để khiến cô thấy khó phải lui. Bởi vì trừ chuyện này ra cô thật sự không biết giữa hai người có thể nói chuyện gì.

Nhìn bộ dáng cô không hiể, Bạch Mộ Hiên ở trong lòng âm thầm mắng cô ngốc, không thể nào đành nói rõ hơn: “Đồng tiên sinh có hay không nói với em chuyện kết thân?”

Không có, cha cô không hề nói nửa chữ, chính vì như vậy cô mới thấy đau lòng, cảm giác mình không giúp được gì cho cha.

Cô là trợ thủ đắc lực nhất của cha, cha thường thường vẫn mang theo cô bôn ba khắp nơi, tất cả để chuẩn bị cho cô quản lý Đồng thị. Chỉ là càng như vậy cô mới càng thương tâm, vào thời điểm mấu chốt, cha vì muốn tốt cho cô không muốn bán mình đổi lấy lợi ích buôn bán.

Đồng Tử Du lên tiếng, vì hành động của mình giải thích: “Tổng giám đốc Bạch, cha tôi là tay trắng lập nghiệp, hôn nhân của cha là tự do yêu đương, ông luôn cho rằng mai mối chẳng qua là chiếc hộp Pandora.” Trong cuộc sống đời thực, bởi vì kết thân chính là thúc đẩy cuốc sống hôn nhân hạnh phúc.

Bạch Mộ Hiên bởi vì câu cô nói mà giật mình, không đồng ý: “Anh trai tôi cũng là kết hôn qua mai mối nhưng cuộc sống của anh ấy cũng rất hạnh phúc .”

Đồng Tử Du không nói, bởi vì anh nói không sai.

“Tôi cho là mai mối không có gì không tốt, đó chính là một cách để tìm đối tượng.” Bạch Mộ Hiên nói có chút ý tứ.

“Vậy anh cho rằng tôi là đối tượng đó?” Đồng Tử Du nhìn anh.

Anh biết cô không có tình cảm với anh, nhưng với xuất thân của hai người, đại đa số đề là mai mối buôn bán, không có cơ hội lựa chọn tình yêu. Mà cô anh rất yêu thích, thay vì chọn người không thích không bằng chọn cho mình một người vữa mắt.

Anh ngang ngược càn rỡ, cô không phải là việc đáng lo. Chuyến du lịch tốt nghiệp kia trên đường mặc dù cô không quá để ý, nhưng vẫn giúp anh uống thuốc chống say, mua cho anh hộp cơm tiện lợi. Cô khéo léo hiểu lòng người, giống như một đó Giải Ngữ Hoa(có trời mới biết đây là hoa gì =.=) xinh đẹp. Người con gái như vậy rất thích hợp làm vợ, lựa chọn một thiên kim đại tiểu thư bốc đồng, kiêu căng không bằng chọn một người tài trí như cô, tiểu thư nhà giàu nhưng lại rất thân thiện.

Cô là người phụ nữ đầu tiên dám nhìn thẳng anh, ở dưới ánh nắng khi ở trường, ánh mắt của cô không phải ánh mắt điều tra, không mang theo tò mò, chỉ đơn thuần nhìn vào anh, thật giống như anh chỉ là một người bình thường mà không phải cái người con ngoài giá thú của Hắc gia trong miệng người khác vẫn nói kia.

Bạch Mộ Hiên cười nhạt không nói.

“Anh.......” Cô có chút lo lắng mở miệng.

“Làm thí nghiệm gì?”

“Tới đây...” Anh gọi cô, đợi cô chần chờ đi đến, anh vỗ vỗ đùi: “Ngồi vào đây.”

Ngồi vào đùi anh ta? Đồng Tử Du nhíu mày, muốn cự tuyệt.

“Em không muốn biết tại sao ư?” Anh mở lời phá tan kiên định của cô.

Đồng Tử Du cứng đờ người ngồi trên đùi của anh, nhiệt độ từ bên dưới lan tỏa, không khống chế được mặt dần đỏ lên.

“Sau đó thì sao?” Cô cố gắng nói chuyện để hóa giải bối rối của mình.

“Nhìn tôi.” Anh bá đạo nói.

Nghe câu nói của anh, cô quay người, nhìn anh nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Còn nhớ nụ hôn kia không?” Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu ngón tay thô ráp từng chút từng chút một vuốt ve.

Cô không biết mình nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể vội vàng lắc đầu, nụ hôn kia làm cho cô xấu hổ không thể mở miệng, anh sao có thể hỏi vấn đề xấu hổ như vậy!

Phản ứng của cô anh đã lường trước được, cô sống từ nhỏ ở Đài Nam, so với Đài Bắc thì Đài Nam luôn bảo thủ hơn, mà mưa dầm thấm đất, cô không phải là một nữ nhân lớn mật.

“Vậy nếu không anh giúp em nhớ lại?” Anh xấu xa nói.

Cô giống như một tiểu bạch thỏ hoảng sợ, lỗ tai dựng đứng lên, liên tục lắc đầu.

“Tử Du.” Anh nhẹ nhàng gọi.

Đồng Tử Du trong lòng muốn nhảy lên, hô hấp có chút dồn dập, không dám nói nhiều.

Thấy thế, Bạch Mộ Hiên cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên tim cô, giọng điệu cuồng vọng: “Đồng Tử Du, người đàn ông khác sẽ khiến tim em đập nhanh như vậy ư?”

Cô tưởng anh không để ý giống như ngày trước, trực tiếp hôn cô. Nhưng anh không làm như vậy mà dùng phương pháp ôn nhu thuyết phục cô.

Thuyết phục cô, trong lòng cô anh là đặc biệt, cô đối với anh có cảm giác……

Đồng Tử Du không thở được, cô không phải là cái dạng người hay gây sự, nhanh mồm nhanh miệng nhưng trong tiềm thức bảo vệ mình: “Bạch Mộ Hiên, anh đừng nói bậy, tôi chỉ là đã lâu chưa nói yêu đương thôi.”

Kể từ khi mối tình đầu thời cấp ba kia kết thúc, cô không có nói yêu đương, mà mấy năm trở lại đây cô bận rộn chuyện công ty..... trong công ty, cô cũng không nếm thử yêu đương với ai, gần như đã quên đi cảm giác yêu đương, cô như là vật cách điện với tình yêu vậy.

Nói thật, đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh giận, tâm tình của anh khi ở Pháp chỉ là không tốt,bây giờ thì tệ hết biết rồi.

Bạch Mộ Hiên không khỏi nắm chặt cổ tay cô, trên tay lập tức truyền đến cảm giác đau đớn, cô kêu thành tiếng.

“Em mà dám đi tìm nam nhân khác, anh liền chặt đứt tay em.” Anh tức giận nói.

Đồng Tử Du liên tưởng đến vị hôn thê của anh, trong lòng cảm thán, bất kể kiểu đàn ông nào đều không chịu nổi người phụ nữ của mình phản bội.

Cô không có tức giận, ngược lại có chút đồng tình với anh: “Anh không nên vì chuyện xảy ra lúc trước liền cho rằng tất cả phụ nữ đều giống nhau.”

Cô tốt bụng dưa ra lời khuyên, lại khiến anh chê cười: “Đồng Tử Du, em không hiểu thì đừng nói lung tung.” Người tên Lâm San kia anh ước gì bên ngoài cô ta ngoại tình, như vậy anh đỡ phải suy nghĩ biện pháp thoát thân.

Đồng Tử Du im lặng, hiều rằng tự ái của đàn ông không nên chạm vào.

Biết cô vẫn không hiểu, Bạch Mộ Hiên mặc cho cô suy nghĩ lung tung, nói về chuyện chính: “Chuyện Hắc Thạch cùng Đồng thị kết thân em nghĩ như thế nào?”

Đồng Tử Du nhìn thật sâu, anh là cố ý ép Đồng thị, cô có thể cự tuyệt, phản kháng sao?”

Khi tình yêu đẹp bị tan vỡ, cô đã không hề nghĩ đến sẽ có một tình yêu tinh khiết, đẹp đẽ nữa rồi, trong giới thương nhân, cô cũng đã gặp nhiều dạng đàn ông, trong nhà đã có một đóa Bách Hợp, nhưng bên ngoài lại có vô số hoa hồng vây quanh*

Mặc dù tình yêu của cha với mẹ khiến cho cô thấy có hy vọng, nhưng thực tế lại làm cô thất vọng. Cô là một người luôn lý trí, nếu như cùng Hắc Thạch kết thân mà có lợi cô sẽ suy nghĩ.

Chỉ là cô không hài lòng, điều cô không hài lòng là đối tượng kết thân là anh,Bạch Mộ Hiên. Cô không có cách nào để nắm giữ anh, tựa như cô sợ hãi về lâu dài,Hắc Thạch sẽ thôn tính luôn Đồng thị.

Thật ra thì Bạch Mộ Hiên trừ tính cách có chút bá đạo, độc đoán thì anh cũng là một người đàn ông tốt. Trong giới thương nhâu lâu nay, xì căng đan xung quanh anh đa số đều là bịa đặt từ những tờ báo lá cải mà thôi, vị hôn thê duy nhất của anh cũng chỉ có Lâm San.

Cuộc sống riêng tư của anh cũng rất đơn giản, có quy luật, không thích đi dạo, ăn đêm, cũng không thích mang những cô nàng đi những cuộc vui chơi thâu đêm. Từ phương diện này nói lên anh thật là một người đàn ông hiếm tìm.

Có tiền sẽ phong lưu, đây chính là tác phong của đại đa số đàn ông tuổi trẻ tài cao hiện nay.

Đồng Tử Du trong lòng đã có quyết định nhưng cô vẫn muốn một bảo đảm: “Bạch Mộ Hiên……”

“Như thế nào?” anh lẳng lặng chờ cô suy nghĩ thông suốt.

“Một khi đã kết hôn tôi không muốn ly hôn.”

Đồng Tử Du không biết người khác nghĩ gì nhưng cô không muốn có một cuộc hôn nhân thất bại. Cô không chắc chắn mình là một người vợ tốt nhưng cô sẽ cố gắng. Cô không thể tiếp nhận mình có một cuộc hôn nhân thất bại, hôn nhân thất bại cũng chính là bản thân cô thất bại. Tạo nên một cuộc hôn nhân thất bại không chỉ do cá nhân con người, còn rất nhiều yếu tố bên ngoài tác động, ví dụ như một người bên ngoài true hoa ghẹo nguyệt quá nhiều.

“Đồng ý.” Bạch Mộ Hiên dường như đã đoán được đáp án của cô.

Nghe vậy cô thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn cùng người khác cùng chung chồng, “Còn nữa, về sau tập đoàn Hắc Thạch ký kết, phát triển dự án…… chỉ có thể hợp tác lâu dài cùng Đồng thị.” Cô không chỉ muốn đảm bảo cho riêng mình, cô còn muốn bảo vệ tâm huyết cả đời của cha cô.

Ý của cô chính là bất kể Đồng thị có năng lực hay không, chỉ có thể đem phương án hợp tác giao cho Đồng thị. Cái này tương đương với việc đảm bảo cho vấn đề tiền bạc lâu dài của Đồng thị, thật là khôn khéo.

“Có thể.” Bạch Mộ Hiên sảng khoái đáp ứng, Hắc Thạch tuyệt đối có thể cung ứng được cho Đồng thị, có Hắc Thạch giúp đỡ, Đồng thị sau sẽ tốt hơn nay.

“Vậy câu trả lời của em?” Bạch Mộ Hiên cần câu trả lời chính xác của cô.

Cô có thể không kết thân, nhưng Bạch Mộ Hiên hành động liên tiếp, về lâu dài, hậu quả không thể tưởng tượng được. Cô không thể thờ ơ nhìn sự nghiệp của cha sụp đổ.

“Tôi đồng ý.”

Bạch Mộ Hiên trong lòng có thể cười được rồi, anh biết cô là người con hiếu thuận, đâm mũi giáo hướng về Đồng Phi Vũ, vô cùng hiệu quả.

“Em đáp ứng rồi thì nên nói như thế nào để cho cha em chấp nhận, chính bản than em nên làm điều này.” Con lừa ngoan cố như Đồng Phi Vũ nên để cô giải quyết, Bạch Mộ Hiên vui vẻ đẩy trách nhiệm cho cô.

Đồng Tử Du im lặng nhìn anh một cái, rũ mắt, chậm rãi từ trên đùi anh xuống, đứng thẳng tắp: “Vậy tôi đi trước.”

“Đi cẩn thận.” Bạch Mộ Hiên phất tay một cái, không có ý định tiễn cô.

Đồng Tử Du xoay người rời đi, cho đến khi cửa đóng lại, người đàn ông đang ngồi mới chậm chạp đứng lên, đi đến cửa sổ, mấy phút sau anh từ trên lầu cao nhnf thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi lên xe hơi, đi khỏi.

“Đồng Tử Du……” anh cười yếu ớt gọi tên cô.

“Cậu nói cái gì?”

Tại một góc ở quán điểm tâm, hai phong cách khác nhau, nhưng đều là hai cô gái xuất sắc gặp mặt.

Một cô gái đáng yêu, da thịt mềm mại, bóng loáng kêu lên: “Tử Du, cậu chớ có nói giỡn với mình.”

Đồng Tử Du cười khổ, mọi người ai nghe tin này đều phản ứng như vậy: “Mình không nói giỡn, mình là nghiêm túc.”

Khi cô nói chuyện này với cha Đồng, cha khôn khéo hiểu được rõ suy nghĩ của cô, chỉ là cô coi mình như một trang hảo hán, nói cứng mình thưởng thức Bạch Mộ Hiên, hai người tâm đầu ý hợp.

Có lúc cô cố chấp làm người khác phải đầu hàng, cho dù cha cô có nghi ngờ cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.

“Không thể nào!” Nguyễn Nhiên Nhiên không tin, “Dù có như thế nào mình cũng không tin cậu cùng Bạch Mộ Hiên đính hôn!”

“Cô không tin tôi cũng không có biện pháp.” Một giọng nam chen vào.

“Sao anh lại ở đây?” Đồng Tử Du ngẩng đầu, hơi giật mình sao lại là Bạch Mộ Hiên.

“Nên đi học, đi thôi.” Bạch Mộ Hiên lôi kéo cô đi ra ngoài.

“Đi học? Học cái gì? Tử Du, Thư Tuệ còn chưa đến……” Nguyễn Nhiên Nhiên trơ mắt nhìn Đồng Tử Du bị lôi đi, cả mặt nhíu lại, đừng để cô một mình nói cho Thư Tuệ một chuyện đáng sợ như thế này chứ.

Không kịp nói lời tạm bệt với bạn tốt, Đồng Tử Du không vui: “Bạch Mộ Hiên, anh là người gì vậy, cậu ấy là bạn của tôi.”

“Anh biết, cô ấy tên là Nguyễn Nhiên Nhiên, là bạn tốt của em, bây giờ là bếp trưởng món điểm tâm ngọt, là chủ của cửa hàng điểm tâm ngọt này.” Bạch Mộ Hiên đơn giản nói như đã biết rõ về Nguyễn Nhiên Nhiên.

Đồng Tử Du sửng sốt, không nghĩ anh hiểu rõ những người bạn tốt của mình như vậy.

Thừa dịp cô vẫn ngẩn người, đẩy cô lên xe, cười gian: “Đồng Tử Du, chuyện của em không có gì là anh không biết.”

Anh thật đáng đánh đòn!

Đồng Tử Du kéo dây an toàn, chuyện của cô không phải là bí mật gì, chỉ cần điều tra một chút thì có, cô chậm một nhịp nói: “Anh vừa mới nói đi học, học cái gì?”

Nụ cười trên khóe môi của anh càng rộng: “Phần thưởng khi em thành công thuyết phục cha em, cho nên anh muốn tặng em một món quà.”

“Quà tặng?” Qùa tặng với đi học có quan hệ?

“Ha ha…”

Khi Đồng Tử Du đến đích, cô mới biết thì ra là cô phải đến lớp học nấu ăn.

Quả thật cô không thể tin được, cô ở nhà chưa bao giờ tự mình động tay rửa rau nấu cơm. Mà bây giờ, cô lại phải cùng một đám bà dì bà cô học nấu ăn.

Bạch Mộ Hiên đẩy cô vào trong rồi liền nói với cô: "Anh đợi em ở quán cà phê bên cạnh." Sau đó anh liền thản nhiên rời đi.

Thời điểm cô muốn rời đi thì không kịp nữa rồi, một đám cô, dì nhiệt tình, đại khái là chưa từng nhìn thấy một cô nương trẻ như vậy đến đây học nên rối rít cùng cô trò chuyện.

Sau một hồi nhốn nháo, cô cuối cùng vẫn phải ngồi vào nghe cô giáo dạy nấu ăn giảng bài.

Cô tuần tự làm theo lời của giáo viên, cuối cùng cũng làm xong được món bit tết bò, sau khi nếm thử giáo viên có nói: “Cố gắng lên, bạn có thể làm được.”

Từ nhỏ đến lớn, Đồng Tử Du chưa từng nghe qua người khác nói như vậy, bọn họ cũng sẽ lấy ánh mắt tán thưởng nhìn cô, khen cô thật là lợi hại. Cô có ngu đi nữa cũng biết cô giáo uyển chuyển ý tứ, cô là kẻ mới học, mà tên ngu ngốc Bạch Mộ Hiên kia coi cô như thiên tài, vừa đăng ký đã đăng ký cho cô khóa khó như vậy, chẳng lẽ không có khóa cho kẻ mới vào nghề hay sao?

Sau khi tan lớp, Đồng Tử Du sắc mặt khó coi tìm được chỗ Bạch Mộ Hiên ngồi đợi.

"Tan lớp? Học như thế nào?" Bạch Mộ Hiên ngẩng đầu lên, cố ý coi thường sắc mặt xanh đen của cô.

"Bạch Mộ Hiên, anh là cố ý muốn trêu chọc tôi?" Bọn họ đều là tiểu thư , thiếu gia nhà có tiền, nấu nướng căn không cần cô ra tay, anh không phải cố tình tìm chuyện cho cô làm hay sao.

"Làm sao như vậy chứ." Bạch Mộ Hiên cười nói: "Ngồi xuống trước, anh chỉ là muốn nếm thử một chút tài nấu nướng của em." Tất cả là vì lòng riêng thôi.

Đồng Tử Du mặt không biến sắc ngồi xuống, "Tốt, anh đã muốn nếm, vậy anh cầm nếm đi, tốt lắm."

Giáo viên dạy nấu ăn muốn cô mang về cùng chia sẻ cùng bạn bè, cô tuyệt đối không có khả năng đem món ăn thất bại này cho người nhà thử. Chủ ý đều anh bày ra, vậy coi như cảm kích anh để cho mình tìm được một Đồng Tử Du không am hiểu chuyện.

"Vậy sao? Như mong đợi." Bạch Mộ Hiên cũng không phải là đứa ngốc, nhìn vẻ mặt cô cũng biết tuyệt đối không phải là thức ăn mỹ vị gì. Chẳng qua là khi hắn mở ra, tâm lý được chuẩn bị tốt mà trong mắt vẫn tỏ ra sự kinh ngạc.

Hồi lâu, Bạch Mộ Hiên hỏi: "Tử Du thân yêu, đây là cái gì?" Anh thật sự không nhìn ra nha.

Đồng Tử Du lạnh lùng nhìn một chút tác phẩm thất bại của mình: "Thịt bò bít tết."

Đúng là nhìn ra thịt bò bít tết, nhưng không cùng một loại với thịt bò bít tết anh đã từng ăn.

"Ừ. . . . . ." Có thể ăn sao? Bạch Mộ Hiên mồ hôi lạnh toát ra, anh chỉ muốn vị hôn thê nấu ăn, là hi vọng xa vời hay sao?

"Thế nào? Không ăn?" Đồng Tử Du khóe miệng nhếch lên cười, nụ cười không ở trong mắt.

Bạch Mộ Hiên nhìn một lát, một tay gắp miếng thịt không rõ là thịt bò hay là cái gì, anh hiện tại sẽ không uất ức chính mình, "Chờ tay nghề của em tốt hơn anh sẽ nếm thử."

Về sau? Đồng Tử Du nheo mắt lại: "Bạch Mộ Hiên, anh nghe rõ cho tôi, không có về sau, tôi sẽ không trở lại cái lớp nấu ăn này!"

Ánh mắt anh tối sầm lại, rõ ràng là không vui, "Đồng Tử Du, em nhất định phải đi học."

"Nói lý do cho tôi nghe." Cái miệng nhỏ nhắn của Đồng Tử Du mím lại.

"Người phụ nữ của anh thì phải chịu trách nhiệm về ba bữa ăn của anh." Bạch Mộ Hiên mặt không đỏ, hơi thở không gấp nói.

"Tôi nhớ được, tôi không nói qua gả cho anh sẽ phải làm một người vợ toàn năng." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Tử du hiện rõ kinh kinh ngạc, cô thế nào cũng không tưởng được Bạch Mộ Hiên sẽ thích dạng người này.

Nhưng nếu anh thích kiểu phụ nữ như vậy thì không nên tìm đến cô, bên ngoài còn nhiều người bối cảnh hùng hậu hơn cô, thiên kim tiểu thư lập chí làm vợ hiền dâu đảm.

"Em sai lầm rồi, anh không muốn người cợ toàn năng, anh chỉ muốn em phụ trách chuẩn bị thức ăn của anh." Bạch Mộ Hiên tuyệt không thích cái loại phụ nữ như vậy, anh thích phụ nữ có ý kiến chủ quyền riêng của mình.

"Hả?" Không đúng, Đồng Tử Du nhớ năm kia anh chính là người luôn bắt bẻ về đồ ăn. Người đàn ông này là người chỉ cho đồ ăn ngon vào bụng, luôn luôn chú trọng đồ ăn, không, phải nói là bắt bẻ.

"Tôi nghĩ anh nên tìm một đầu bếp luôn ở nhà đợi anh." Như vậy vẹn toàn đôi bên, anh có người nấu ăn, cô có thể yên tâm làm việc.

"Sai lầm rồi." Anh lại một lần nói sai, ngón trỏ lắc lắc, "Nếu như emmuốn trở thành vợ của anh, em nhất định cần thiết bắt được dạ dày của anh, đây là trách nhiệm của em."

"Bạch Mộ Hiên,trong pháp luật không hề có điều lệ nói vợ phải biết nấu ăn!" Đồng Tử Du cảm giác mình đang nói chuyện với một đứa trẻ không hiểu chuyện, ông nói gà bà nói vịt.

"Bạch gia có." Hắn nói như chuyện đương nhiên.

" Tại sao?"

"Vì em là vị hôn thê của anh." Bạch Mộ Hiên uống một hớp cà phê rồi nói.

Đồng Tử Du hít một hơi tức, tin tức bọn họ đính hôn đã sớm được công bố. Bữa tiệc đính hôn sẽ được tổ chức sau hai tuần nữa, không thể nào hủy bỏ , nếu là vì cô không biết làm cơm mà hủy bỏ, thật là làm trò cười cho người trong nghề rồi!

"Hơn nữa, Đồng Tử Du là ai chứ, anh không tin sẽ làm khó em."

Đào hố cho cô nhảy, cô rất thông minh, không lập tức nhảy xuống, nhưng cô biết mình sớm muộn sẽ nhảy, người đàn ông ghê tởm này!

Giữa bọn họ tạm thời nghỉ ngơi binh chiến, phục vụ đứng cạnh run như cầy sấy, vội vàng cầm thực đơn tới đây, "Tiểu thư, cô cần gì?"

Đồng Tử Du xinh đẹp cười cười, "Một ly nước lọc."

"Vâng. . . . . . Tốt." Phục vụ bị kinh sợ, nhanh chóng xoay người rời đi.

"Thu hồi nụ cười của em." Bạch Mộ Hiên không đồng ý nói.

Mặt đối mặt với người đàn ông này, Đồng Tử Du thu lại nụ cười, không nhìn anh lấy một cái, lấy điện thoại di động ra chơi, phục vụ nhanh chóng bưng một ly nước lọc đặt ở phía trước cô.

Biểu hiện này so với kỳ vọng của Bạch Mộ Hiên có chút không giống, anh coi trọng cô, chính là coi trọng phần dịu dàng hiền thục trong cô, khí chất tao nhã, trên thực tế, khi không tức giận cô đúng là sẽ như vậy.

Nhưng hắn rất thích bộ dạng này, người khác không biết phong tình, dẩu môi bất mãn, rồi lại tức giận, anh uống cà phê trong mắt tràn ý cười.

Hơi liếc mắt nhìn, nhìn thấy trên mu bàn tay cô có một vết đỏ rõ ràng, anh để ly xuống, một ít cà phê bắn ra ngoàinhưng anh không có để ý: "Tay của em sao vậy?"

Bị âm thanh để cốc làm cho kinh sợ, Đồng Tử Du ngẩng đầu nhìn anh, lúc đầu còn không hiểu ý của anh, sau mới phản ứng : "A, anh nói cái này nha. . . . . . Lúc nãy học rán bò bít tết bị dầu văng vào."

Nàng còn tưởng rằng có chuyện lớn gì.

"Đau không?" Vết đỏ kia dính lên trên người cô khiến anh không thoải mái chút nào

"Cô giáo đã giúp tôi thoa kem, không đau."

"Không được, anh mang em đến bệnh viện kiểm tra." Bạch Mộ Hiên gọi tính tiền, phục vụ vội vàng lấy hóa đơn.

"Này, không cần khẩn trương như vậy." Cũng không phải xảy ra vấn đề quan trọng gì, chỉ là bị thương ngoài da nha.

"Không được thương lượng." Bạch Mộ Hiên trực tiếp kéo cô đi, lên xe, hướng một bệnh viện mà đi.

"Anh đã để ý như vậy, vậy thì không để cho tôi đi học là tốt nhất." Còn nói là phần thưởng cho cô, rõ ràng là phần thưởng cho chính anh nha, Bạch Mộ Hiên cái người tư lợi này!

Tay cầm tay lái nắm thật chặt, Bạch Mộ Hiên thế nhưng lại gật đầu, "Được."

Không nghĩ tới anh sẽ dễ nói chuyện như vậy, Đồng Tử Du nở nụ cười ngọt ngào, đang muốn nói vài lời lời tốt, nụ cười vì câu nói tiếp theo của anh mà cứng ngắc.

"Không cần lên đi học nữa, em theo mẹ anh học là tốt nhất."

"Mẹ anh?" Trong buồng xe tràn ngập tiếng thét chói tai của cô.

Bạch Mộ Hiên nhăn lông mày, hỏi ngược lại: "Thế nào, em còn không không biết xấu hổ?

Con dâu xấu cũng vẫn phải gặp mẹ chồng, theo mẹ anh học cũng tốt,em có thể hiểu rõ khẩu vị của anh."

Đồng Tử Du đau đầu nhức óc, len lén trợn mắt nhìn Bạch Mộ Hiên một cái, không còn hơi sức nói: "Tôi đi học thì tốt hơn, học phí cũng đóng rồi."

Học phí có đóng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô không phải là rất muốn học, anh lại cho them một liều dược mạnh "Cần phải học ít nhất hơn nửa năm, em mà

còn chưa học được, học phí liền nộp tiếp."

Hơn nửa năm? Anh nghĩ cô ngu như heo ư!

"Bạch Mộ Hiên, không cần hơn nửa năm, nhiều nhất là một tháng, tôi khẳng định học được, là anh đần mới đúng, rõ ràng tôi là kẻ mới học, cho tôi học một lớp cao như vậy, anh. . . . . ."

Câu nói kế tiếp cô nuốt vào bụng, bởi vì quan hệ của Bạch Mộ Hiên, cô thế nhưng lại mắng anh đần, hơn nữa Bạch Mộ Hiên đã đến bệnh viện cũng không nói cho cô biết một tiếng.

"Mộ Hiên, cậu đã đến rồi." Bác sĩ cười híp mắt nói.

"Bác sĩ Trần, làm phiền anh." Bạch Mộ Hiên kéo tay của cô đi theo phía sau bác sĩ.

Đồng Tử Du an tĩnh, bởi vì bị người khác nhìn thấy bộ dạng thô bạo của cô, cô lúng túng nhìn xuống đất, chỉ là cô càng như vậy càng bị người khác để ý.

Bác sĩ Trần nhìn tay của cô, nhìn một lúc lâu, muốn cười cũng không dám hỏi: "Đau không?"

"Vâng, lúc đầu có đau, hiện tại không đau." Cô đỏ mặt trả lời.

"Tôi thấy không có gì đáng ngại." Bác sĩ Trần cười nói: "Bôi một chút thuốc phỏng là tốt rồi."

"Chỉ như vậy?" Bạch Mộ Hiên hiển nhiên so với cô quan tâm nhiều hơn: "Có thể hay không sẽ có sẹo?"

Bác sĩ Trần khóe mắt cũng cười híp lại, người trẻ tuổi bây giờ tình cảm thật tốt, "Không có sao không có sao, chỉ cần không cần thấm nước, đúng giờ xức thuốc là tốt thôi."

Đồng Tử Du đầu cúi thật thấp, cô thật muốn đem miệng Bạch Mộ Hiên đóng lại. Vốn không là chuyện lớn gì, thoa thuốc sẽ không sao, anh làm cho cô giống như ung thư gan thời kì cuối vậy.

Bạch Mộ Hiên rốt cuộc ngậm miệng, bởi vì người con gái nhỏ bé này len lén lôi kéo tay anh, ý bảo anh không cần hỏi nữa. Đây là lần đầu tiên cô đối với anh làm ra tư thế này chim nhỏ nép người như vậy, anh cũng liền nghe lời cô.