Chương 7: Tính Kế

Bích Liên để đồ mài mực trên tay xuống, lấy nước rửa một chút, đi đến phía sau nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng. "Tiểu thư, đừng suy nghĩ nhiều, người không làm sai."

"Có thật không?" Ánh mắt của Minh Đang mờ mịt, tầm mắt không biết dừng ở nơi nào, trống rỗng mà cô đơn, "Ngươi không cảm thấy tâm của ta quá ác sao?" Nàng đối với ấu đệ (em trai còn nhỏ) cũng không bày ra biểu cảm gì, ánh mắt của một vài người lộ rõ vẻ coi nàng là người không biết suy xét tình thế. Những người này đều cho rằng Từ Tử Kiến là chủ nhân tương lai Từ gia, nếu có thể lấy được lòng của hắn, tương lai sẽ có nhiều lợi ích. Nhưng mà nàng. . . . . .

Bích Liên là người duy nhất biết nội tình, "Tình cảnh khó khăn hiện giờ của người đều do các nàng ta tạo thành, cho dù người có oán hận cũng là điều bình thường. Đừng suy nghĩ tới những người đó làm gì."

Còn nhỏ tuổi mà đã phải một thân một mình, bị ủy khuất cũng chỉ có thể trốn đi khóc thút thít. Không có ai sẽ đau lòng, nàng cũng không muốn để cho người ta chế giễu. Tất cả những thứ bị cướp đi vốn đều thuộc về nàng, nhưng thậm chí không có ai chịu vì nàng mà ra mặt. Nàng chẳng qua chỉ là nữ hài tử mới mười ba tuổi a!

"Cũng không phải là ta chán ghét Tử Kiến, nhưng vừa nhìn thấy hắn, liền nghĩ đến nương hắn vẻ mặt hòa nhã nhưng tâm địa lại độc ác kia.” Minh Đang thần sắc hoảng hốt, "Nàng hại nương của ta không ít, còn. . ." Vậy làm sao có thể không làm cho nàng trút giận sang người khác đây?

Tam phu nhân là người rất hòa hợp, bình thường còn cho người làm vài ơn huệ nhỏ, lại có nhi tử để nương tựa, địa vị ở Từ gia vững như bàn thạch. Một tam tiểu thư không được coi trọng là nàng há lại có khả năng có thể rung chuyển sao? Bảo nàng phải ăn nói khép nép lấy lòng nữ nhân kia, nàng làm không nổi.

Trong số những nữ nhân của Từ Đạt, Tam phu nhân là người có tâm cơ thâm trầm nhất, cũng là người thắng lợi cuối cùng trong trận tranh đoạt của nữ nhân năm đó. Là một người bị hại, nàng không thể khoan hồng độ lượng mà buông bỏ hết thảy được.

Thấy nàng rất ít khi lộ ra vẻ yếu đuối, trong lòng Bích Liên liền thấy đau xót, ngoài miệng lại cố gắng trấn an nói, "Hiện giờ thế lực của nàng ta lớn, người hãy nhịn một chút, người thường nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, co được dãn được mới là đạo lý để sinh tồn."

"Nói rất đúng." Tinh thần của Minh Đang liền rung lên, không khỏi cười nhạo nói, "Ta cũng có nhiều lúc lại đa cảm sầu lo như vậy, thật sự là quá đạo đức giả rồi." Tại thời điểm này, nàng không có tư cách để thư giãn. Nàng còn có rất nhiều việc cần phải làm.

"Tiểu thư." Bích Liên nhìn nụ cười của nàng, trong lòng khó chịu không thôi.

Minh Đang nhướng nhướng mày, cười nói, "Trước tiên phải viết xong những thứ này đã, đến buổi tối là có thể xem chút sách thuốc rồi." Nàng cần giữ vững tâm tư lạc quan, vui vẻ, như vậy mới có thể tiếp tục chống đỡ. Mỗi ngày đều đăm chiêu ủ dột, cuộc sống như vậy còn cần tiếp tục nữa hay sao? Vui vẻ cũng là một ngày, khổ sở cũng là một ngày. Thay vì khóc lóc để trải qua, không bằng tươi cười mà sống. Nàng muốn giữ lại vui cười cho mình, đem những khó khăn thống khổ đều để lại cho những người đã từng thương tổn nàng. Ở viện của chính mình, muốn xem chút sách đều phải lén lén lút lút, nàng dễ dàng sao? Ai, lắm thầy nhiều ma, thật là vất vả a!

Thấy nàng khôi phục bình thường, Bích Liên thầm thở dài một hơi, "Được rồi, buổi tối nô tỳ giúp người canh giữ ở bên ngoài." Ở trong mắt của nàng, tiểu thư nhà nàng là người dũng cảm nhất, kiên cường nhất, nhất định có thể chống đỡ được qua những ngày gian nan nhất này.

Ban đêm, sau khi Từ Đạt hồi phủ biết việc này, phái ma ma bên người của đại phu nhân tới đây thuyết giáo một trận. Vẻ mặt của Minh Đang không chút thay đổi đứng nghe, hừ, không chỉ nói nàng làm hại Từ Tử Kiến không thể chuyên tâm chăm chỉ đọc sách, còn trách mắng nàng là tỷ tỷ mà quá đáng, không hiểu thế nào là thứ tự trên dưới. Xem ra lại có người cáo trạng trước mặt hắn rồi.

Ngẫm lại thật sự là buồn cười, loại chuyện này cũng có thể oán giận đến trên đầu nàng sao? Vốn đã lường trước được là Từ Tử Kiến cũng không đọc sách, thân phận của Từ Minh Tuệ thấp hơn nàng, có tư cách gì mà nói thứ tự trên dưới? Thật sự là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Đáng tiếc những thứ này đều vô dụng đối với nàng, nàng cũng coi như gió thoảng bên tai. Tuy Từ Đạt là cha đẻ của nàng, nhưng không có chút lực ảnh hưởng nào đến nàng. Hiện giờ nàng là người ở dưới mái hiên, cho nên không thể không cúi đầu, chỉ có thể yên lặng nghe giáo huấn.

Sau khi ma ma nói xong những gì chủ nhân giao phó, hơi cúi người nói, "Tam tiểu thư, đừng trách lão nô vô lý, đây đều là lão gia phân phó, thật sự không có cách nào thoái thác." Mặc dù ở trong nhà này Tam tiểu thư là người không có phân lượng gì, nhưng vẫn là tiểu thư dòng chính tông của Từ gia, tính tình thì vừa động đến là đã cãi lộn ầm ĩ, ngay cả đại phu nhân cũng phải tránh né ba thước, bà chỉ là một đầy tớ, cho nên vẫn phải cẩn thận thì tốt hơn. Tránh cho bị nàng ghi hận, đến lúc đó sẽ chịu không nổi.

"Ta hiểu." Minh Đang thản nhiên nói.

Ma ma liếc trộm nhìn nàng, "Lão gia bảo người chép Tâm Kinh thêm mười lần, tháng sau dùng để thờ cúng Bồ Tát."

Tháng sau chính là tròn hai năm ngày giỗ của lão phu nhân, sẽ làm lớn hơn, Tâm Kinh do người thân thiết chép sẽ tinh khiết lại thành kính, vừa đúng lại có ích.

Minh Đang im lặng gật đầu, đây coi như là trừng phạt nàng sao? Chờ sau khi bà ta đi rồi, ánh mắt của Hồng Thược đỏ lên, "Tiểu thư, đây rõ ràng cũng không phải lỗi của người, lại. . . . ." Tại sao có thể như vậy?

"Ai bảo ta là nữ nhi mà hắn chán ghét chứ?" Giọng nói của Minh Đang bình thản mà rõ ràng, "Một người là nữ nhi có tiền đồ rực rỡ, một người là nhi tử sẽ kéo dài huyết thống của Từ gia, đương nhiên tất cả đều là lỗi của ta rồi." Nàng đã sớm thấy rõ ràng sự thật này, mười mấy năm qua đã phát sinh những chuyện tương tự như vậy vô số lần rồi. Có lẽ khi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn mong đợi phụ thân có thể liếc mắt nhìn nàng nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay nàng không bao giờ có yêu cầu xa vời đó nữa.

"Lão gia thật quá bất công." Ngược lại, Hồng Thược lại tức giận bất bình.

"Nhân tâm của người đều là thiên vị." Sau khi nói xong, Minh Đang cúi đầu sao chép kinh văn. Những chỉ trích cùng trừng phạt đối với nàng căn bản đều không đau không ngứa.

Sau khi ma ma trở về liền đem tình huống vừa rồi tỉ mỉ nói lại cho Từ Đạt một lần. Từ Đạt nghe xong thật lâu sau không nói gì, "Nàng có lời nào oán hận không?"

"Tam tiểu thư không nói gì." Ma ma không dám ngẩng đầu lên. Đây là chủ nhân của phủ, bà cũng không dám làm hỗn mà xen mồm vào.

Từ Đạt yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngơ ngác xuất thần.

Ma ma luống cuống đưa mắt nhìn đại phu nhân, đại phu nhân gật đầu, bà mới thở phào nhẹ nhõm len lén lui ra.

Đại phu nhân do dự hồi lâu, "Lão gia, người đã mệt mỏi một ngày rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi uống ly trà cho đỡ mệt mỏi." Mỗi lần gặp phải chuyện của Tam nha đầu, tâm tình của hắn đều nặng nề, đây có phải hay không đại biểu cho việc nàng hay mẹ đẻ của nàng vẫn như cũ là cây gai trong lòng hắn? Không thể đụng vào, cũng không thể nhắc tới, lại càng không thể rút ra đây? Nếu là như vậy, nói rõ rằng . . . . . . Vừa nghĩ đến đây, nàng lại không muốn nhớ lại nữa.

Từ Đạt ngồi trở lại chủ vị, nhấp một hớp trà nóng, "Hôn sự của Nhị nha đầu đã định, chuẩn bị thế nào rồi?"

Đại phu nhân là đương gia chủ mẫu, những chuyện như vậy nàng được toàn quyền xử lý, "Còn đang chuẩn bị, hơn phân nửa đồ cưới đều chọn mua xong rồi, còn thiếu một chút đồ trang sức đeo tay, đang cho người đi thu thập rồi."

Từ Đạt gật đầu nói, "Ngươi phí chút tâm tư, tuyệt đối không thể để mất thể diện của Từ gia được." Đây là chuyện khiến Từ gia được nở mày nở mặt nhất, nữ nhi nhà mình có thể vào hoàng thất, là tổ tiên của Từ gia tích đức, mới có thể có được may mắn này. Có lẽ tương lai cũng có thể trở thành ngoại thích cũng không biết chừng.

"Lão gia yên tâm, thiếp thân tất sẽ xử lý thỏa đáng." Đại phu nhân xuất thân từ thế gia (nhà làm quan), đối với loại sự tình này ứng phó rất thành thạo.

"Vất vả cho phu nhân rồi." Từ Đạt rất hài lòng, "Còn có một chuyện, tuổi của Tam nha đầu cũng không còn nhỏ nữa, ngươi lựa chọn cho nàng một gia đình. Chờ qua ba năm để tang của mẫu thân, sẽ gả nàng ra ngoài." Nhìn thấy sẽ phiền muộn trong lòng, không bằng không thấy thì tốt hơn.

"Hôn sự của Tam nha đầu . . . . . ." Đại phu nhân hơi nhíu lông mày, đây cũng là chuyện rất khó giải quyết. "Lão gia, người thấy người của gia đình nào là thích hợp? Người muốn hứa hôn nàng cho nhà ai?" Cao thì không với tới, thấp thì cũng không bằng lòng, nếu nàng chọn người không hợp tâm ý của lão gia, hoặc là người ngoài cảm thấy không xứng đôi, hình tượng ‘hiền thê lương mẫu’ mà nàng vất vả tạo dựng lên kia sẽ bị phá hủy.

"Tùy ngươi quyết định." Từ Đạt nhàn nhạt nói, chuyện này vốn chính là do nữ nhân phụ trách.

"Nhưng mà. . . . . ." Đại phu nhân đau đầu không thôi, chuyện này quá làm khó nàng rồi. " Vậy. . . . . ."

"Không cần chọn nhà chồng môn đăng hộ đối, chọn nhà quan lại nào có gia thế trong sạch là được." Hắn cũng hiểu được việc này có chỗ khó làm, mặc dù Minh Đang là tiểu thư chính tông của Từ gia, nhưng thanh danh lại không tốt. Gia đình môn đăng hộ đối làm sao chấp nhận được một ngốc tử? Nhưng nếu gả quá thấp sẽ hủy hoại thể diện của Từ gia, đối với tương lai của mấy nữ nhi khác cũng sẽ gây trở ngại. Ai, nếu năm đó không phát sinh sự kiện kia thì hôm nay cũng không có phiền não như vậy. Đáng tiếc a. . . . . .

"Ta hiểu." Đại phu nhân nhẹ nhàng thở ra, như vậy thì dễ xử lý hơn nhiều. "Ta sẽ làm tốt việc này."

"Tất cả phiền toái phu nhân rồi."

Đại phu nhân cười dịu dàng lễ độ, độ cong khóe miệng như dùng thước để đo vậy, "Lão gia đừng nói như vậy, có thể vì lão gia phân ưu (san sẻ) giải sầu, là bổn phận của thiếp thân."

Từ Đạt hài lòng gật đầu một cái, đây mới là người xứng với chức chủ mẫu của Từ gia. Khoan dung độ lượng, không ghen ghét cũng không đố kỵ, biết ở trước mặt của phu quân biểu lộ ra bộ dáng vâng lời, thay hắn trông coi tốt hậu viện, cùng thiếp thất hảo hảo chung sống.

"Lão gia, người ở lại đây dùng bữa không? Ta bảo người làm đi chuẩn bị bữa tối." Đại phu nhân cười thử dò xét, đã vài ngày nay hắn không nghỉ ở phòng của nàng rồi.

"Không cần, ta muốn đi thăm dò xem Tử Kiến học bài thế nào, bữa tối thuận tiện ăn ở bên kia luôn."Hắn nói xong liền đứng lên. Tuy rằng trong cảm nhận của hắn, nhất cử nhất động của Đại phu nhân đều phù hợp hoàn mỹ với hình tượng là một chủ mẫu đương gia, bất quá lại rất nhàm chán.

"Dạ, lão gia." Đại phu nhân kính cẩn nghe theo. Nhìn bóng lưng của hắn càng đi càng xa, hai tay nắm chặt, trong mắt đều là phẫn hận bất bình. Cái gì mà thuận tiện? Thuận tiện ăn tối ở bên kia? Lại còn thuận tiện nghỉ ngơi ở bên kia? Tháng này hắn đã nghỉ tại phòng của Tam phu nhân hơn mười ngày rồi, nghỉ ở trong phòng của Nhị phu nhân cũng tám chín ngày, bên này của nàng lại chỉ nghỉ ngơi ba bốn ngày, ngẫm lại liền tức chết người đi được. Nàng vì cái nhà này mà hy sinh rất nhiều, thay hắn xử lý việc nhà, trông nom các hài tử của hắn. Nhưng hắn hồi báo thế nào? Hắn vừa hồi phủ thì trước hết đi đến chỗ của Nhị phu nhân, sau đó mới đến chỗ của nàng, bây giờ lại đi đến viện của Tam phu nhân, đúng là tính toán đủ tinh tế. Không thể tiếp tục như vậy được, quá bất lợi cho nàng. Nàng phải nghĩ ra phương pháp tốt để thay đổi cục diện này, nếu không trong tương lai, địa vị của nàng ở trong phủ sẽ rớt xuống ngàn trượng, chỉ có thể chờ người khác tới chà đạp. Nàng đã sớm hiểu được, ở trong nhà này, không phải ngươi chết thì chính là ta sống. Nàng tuyệt đối sẽ không làm người thất bại.

Chẳng biết ma ma xuất hiện ở bên người nàng lúc nào, "Phu nhân, người đừng nóng vội, cứ từ từ đi."

"Từ từ sao?" Đại phu nhân tràn đầy không cam lòng, "Ta không có thời gian rồi, thế lực của các nàng đã ngày một lớn, mà dưới gối của ta lại không có một nửa nữ nhi, căn cơ dễ bị lung lay nhất." Nếu không phải là Từ Đạt giữ thể diện cho nàng ở trước mặt người làm, đem quyền quản gia toàn bộ giao cho nàng, nàng còn không biết sẽ sống sót như thế nào đâu? Nhưng nhà mẹ đẻ của nàng đã xuống dốc, từ sau khi cha nàng qua đời, tình cảnh trong nhà không bằng trước kia, huynh trưởng lại chỉ là một Tri Phủ nho nhỏ, ngược lại còn muốn nàng nâng đỡ một phen, đây căn bản là việc mà nàng không thể giúp.

"Nếu không thì tìm thêm đại phu đến phủ khám một chút?" Ma ma làm sao không vội được? Chỗ dựa lớn nhất của nữ nhân không phải là trượng phu, mà chính là con của mình.

Đại phu nhân nản lòng không thôi, hốc mắt cũng đỏ lên, "Uống thuốc đã nhiều năm rồi, nhiều đại phu đến khám như vậy, nhưng vẫn không thấy hiệu quả." Một lần hi vọng rồi lại một lần thất bại, nàng đã sắp chịu không nổi.

"Có thể đại phu tiếp theo sẽ thành công." Bà chịu đựng lo lắng an ủi. "Phu nhân vẫn còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh, khẳng định có thể mang thai."

"Cũng được, vậy mời đại phu đến phủ đi." Đại phu nhân nhăn mày thật sâu, "Nếu như lại không mang thai được, ta sẽ thất bại thảm hại." Nội viện là nơi mà nữ tử tranh đấu thảm thiết nhất, một khi thất bại sẽ không có đường lui, chỉ có kết cục ngã tan xương nát thịt.

"Lão nô cũng có một kế hoạch." Ma ma là vú nuôi của đại phu nhân, là người thân thiết đắc lực nhất của nàng.

Ánh mắt của Đại phu nhân liền sáng lên, ngữ điệu nôn nóng, "Ngươi nói thử xem."

Ánh mắt mờ đục già nua của ma ma lại đặc biệt khôn ngoan xảo quyệt, "Không phải là lão gia cho người an bài hôn sự của Tam tiểu thư sao? Nhân cơ hội này người có thể nắm chặt Tam tiểu thư, chọn gia đình nào mà có lợi nhất đối với người." Tam tiểu thư không có mẹ, phụ thân lại không yêu thương, đây chính là một con cờ tốt nhất để nắm trong tay.

Đại phu nhân mừng rỡ trong lòng, "Ngươi nói rất có đạo lý, ta sẽ cân nhắc kỹ càng." Trong lòng tính toán, nếu như làm tốt, gia đình nhà chồng của Tam nha đầu chính là thế lực lớn sẽ trợ giúp cho nàng. Coi như lui một vạn bước mà nói, mặc dù trong tương lai không có con gái, đây cũng là một con đường lui thân.