Chương 4: Lý Vân Lam

Edit: dandelion mc

Minh Đang mở mắt thật to, trợn trừng nhìn hắn, "Làm sao ngươi có thể nghe lén? Đây cũng không phải chuyện mà quân tử làm." Trong lòng lại âm thầm phỏng đoán, không phải là hắn nghe được các nàng nói chuyện với nhau chứ? Nhìn cách ăn vận, phong thái của người này hẳn không phải là người bình thường, hơn nữa, ngay tại lúc này lại xuất hiện ở hậu viện, thân phận nhất định không tầm thường. Không biết có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng hay không? Nghĩ đến đây, tâm tình nàng liền kích động.

Lý Vân Lam miễn cưỡng dựa vào trên cây, "Nhưng ta không có nghe lén, là ta tới trước so với các ngươi." Thời tiết tốt như vậy, khó có được nên hắn đi ra ngoài một chút, lại tìm được nơi thanh tịnh này. Không muốn sẽ gặp phải mấy người kia.

Trong lòng Minh Đang thật sự không tin, cắn môi dưới, "Vậy ngươi phải lên tiếng sớm một chút chứ."

Lý Vân Lam không biết như thế nào lại cảm thấy bộ dáng cố gắng trấn tĩnh của nha đầu kia thật đáng yêu, liền có ý định trêu chọc nàng, "Ta vì cái gì phải lên tiếng sớm một chút? Các ngươi muốn làm chuyện xấu gì, đều không quan hệ đến ta."

"Nói bậy, ta mới không có." Minh Đang tức giận, liếc mắt một cái. Người nào a? Lại muốn nói xấu nàng? Đúng là người xấu!

Lý Vân Lam nở nụ cười trêu chọc, bộ dáng xù lông của con mèo con này thật là đáng yêu a. "Dưới ban ngày ban mặt, lén lút giấu giếm khẳng định không phải là chuyện tốt." Kỳ thật hắn cũng không nghe thấy cái gì, thanh âm các nàng vô cùng thấp. Đang nhàn rỗi không có việc gì làm, vậy tìm chút việc vui giết thời gian đi.

Ngược lại, cảm xúc của Minh Đang lại trầm xuống, tựa tiếu phi tiếu nhướng mày, "Vị đại thúc này, ngươi quan tâm cũng quá rộng rồi." Nàng đã nghĩ thông suốt, dù sao vốn là không quen biết, cho dù hắn có năng lực nghe được một lời nửa câu thì thế nào? Tại sao nàng phải sợ hắn chứ? "Đại thúc. . . . . ."

Cả người Lý Vân Lam chấn động, đỉnh đầu như bị Thiên Lôi đánh, không thể tin lấy ngón tay chỉ vào mũi của mình, "Ngươi… tiểu nha đầu này, nói người nào?" Người khác có ai là không khen ngợi hắn tài năng xuất chúng, thổi phồng hắn lên cao? Thực sự hắn già như vậy sao? Rõ ràng đang trong lúc tuổi trẻ, là lúc thần thái hào hứng phấn chấn, đúng là nha đầu này không biết thưởng thức.

"Đại thúc, ngươi già tai điếc rồi sao? Nghe không rõ ràng lời của ta sao?" Khó có được dịp Từ Minh Đang ở trước mặt người ở bên ngoài biểu lộ ra một mặt nhanh mồm nhanh miệng, "Nha, chẳng lẽ nên xưng hô ngươi là đại bá mới đúng sao?" Thái độ kiêu ngạo, làm người khác giận điên không đền mạng. Ai bảo hắn đắc tội nàng? Lúc này lại không có người ngoài bên cạnh, không cần cố ý che giấu.

Quả nhiên hắn bị chọc giận, trong mắt tia lửa văng khắp nơi, "Tiểu nha đầu nhà ai lại khó ưa như vậy?" Nhà ai đã dạy dỗ? Hắn cần phải tìm bề trên nhà nàng để nói chuyện, bảo bọn họ dạy dỗ lại đứa nhỏ này cho thật tốt. Trong mắt hắn, Minh Đang chỉ là một tiểu hài tử.

"Đại thúc, ngươi. . . . . ." Tính tình của Minh Đang là có thù tất báo, bình thường nàng vì sinh tồn, cho nên đem chính mình giấu giếm kín đáo. Hiện giờ không hề cố kỵ, không kiêng nể gì hiện ra tính tình chân thật của nàng.

"Đừng gọi như vậy nữa, nếu không đừng trách ta trở mặt." Thật sự là sắc mặt của hắn rất nghiêm nghị, nhìn qua còn có vài phần khí thế bức người.

Từ Minh Đang đảo tròn mắt, tuy rằng không sợ hắn, nhưng giọng điệu đã muốn nói ra, biết có chuyển biến tốt liền nói lý lẽ."Được rồi, này, làm sao ngươi lại trốn ở chỗ này nghe lén chúng ta nói chuyện?"

"Ta không gọi là này." Lý Vân Lam âm thầm kỳ quái, sao lại thế này? Lại có thế không sợ hắn sao?! Bình thường khi sắc mặt hắn nghiêm nghị, người chung quanh đều câm như hến, ngay cả một câu cũng không dám nói.

Minh Đang nhếch miệng, giống như tiểu hài tử vô lại, "Không phải chỉ là một cái tên gọi thôi sao? Còn để ý như vậy à?"

Lý Vân Lam dở khóc dở cười, "Nếu ta đây gọi ngươi là đại thẩm, ngươi có thể chấp nhận sao?" Không được làm những điều người khác không muốn, đạo lý kia không có người nào dạy nàng sao?

"Có thể a, ngươi gọi ta là bà nội cũng đều được." Minh Đang cười hì hì nói. Hai người ngoài miệng có qua có lại, nàng chiếm hết thế thượng phong. Hắn lại đột nhiên phát hiện bị chiếm tiện nghi, tiểu nha đầu này ở chỗ nào đến a? Tức chết người đi được, hắn lại tích cực tranh cãi cùng cái tiểu nha đầu này. Nếu truyền đi thì thật mất mặt!

Thấy sắc mặt hắn xanh trắng một mảnh, Minh Đang sợ hắn bị kích động mà sinh bệnh, vội vàng cười nói, "Được rồi, đừng nóng giận, sẽ nhanh già đi đấy." Nàng nói chưa dứt lời, càng nói lại làm hắn càng tức. Khỏi phải nói ở trong lòng hắn có bao nhiêu buồn bực, già sao? Lại nói đến chữ làm cho hắn kiêng kị này. Hắn mới hai mươi ba tuổi, đúng là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời, căn bản là không trong phạm vi của chữ “già” kia, có được hay không?

"Ngươi tên gì?" Có thể ở xuất hiện hậu viện, xuất thân cũng không bình thường. Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của nhà ai? Nhưng trong ấn tượng của hắn, không có người này a. Tiểu thư của gia đình bình thường khi tròn mười tuổi, sẽ theo mẫu thân xuất phủ để giao lưu, chuẩn bị để tương lai lập gia đình.

Nàng lại không ngốc, "Bèo nước gặp nhau, hà cớ phải hỏi nhiều làm gì?" Bất quá nếu hắn thật sự muốn điều tra, phỏng chừng cũng có thể điều tra ra. Đến lúc đó cứ giả bộ ngốc đi.

Hắn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, "Rốt cuộc là ngươi mấy tuổi rồi? Nói chuyện lại giống bà cụ non như vậy ?" Nha đầu kia thay đổi cũng thật nhanh a, giống như đeo mặt nạ vậy.

Điểm ấy cũng không có gì phải giấu diếm , nàng nói thẳng, "Mười ba tuổi a." Về sau khẳng định không có cơ hội gặp lại, biết điều này cũng không sao cả.

"Mười ba tuổi? Qua hai năm nữa là có thể lập gia đình rồi." Hắn cố tính muốn chọc giận nàng, cũng tốt, hòa nhau một ván, "Theo tính tình loại người như ngươi, phu quân tương lai của ngươi khẳng định rất thê thảm." Không thể trách hắn, hiếm có lúc lại ấu trĩ như vậy, nhưng thật sự là trong lòng không phục a, vừa ra đời hắn đã là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), ai dám đối nghịch cùng hắn? Nhưng tiểu nha đầu trước mắt này lại cố tình . . . . . .

Minh Đang không xấu hổ chút nào, thần khí ngẩng đầu nói, "Thê thảm cái gì? Có thể lấy được ta, không biết là có được bao nhiêu may mắn đâu!"

"Da mặt thật dày a." Lý Vân Lam đúng là được mở rộng tầm mắt, dù là nữ tử hào phóng chưa lấy chồng nhưng khi nói tới loại sự tình này, đều giả bộ vẻ mặt xấu hổ. Bất kể là thật hay là giả, cũng phải giả bộ một chút chứ.

"Ngươi cũng không ngu lắm." Minh Đang hai tay ôm ngực, không chút khách khí đáp trả.

Lý Vân Lam hít một hơi thật sâu, ra lệnh chính mình phải bình tĩnh, cùng cái tiểu nha đầu này đấu võ mồm không có ý gì. Nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của nàng, nhịn không được thốt ra, "Đúng là nha đầu không có giáo dưỡng."

Từ Minh Đang bị đâm trúng chỗ yếu, trong lòng đau nhói, bỗng nhiên ánh mắt đỏ lên, quay đầu bước đi. Bích Liên vội vàng theo sau. Lý Vân Lam không nghĩ tới nàng sẽ như vậy, nhìn bóng lưng hiu quạnh cô đơn của nàng đã đi xa mà sửng sốt nửa ngày. Trong lòng mơ hồ có chút hối hận, chẳng qua đó chỉ là đứa nhỏ.

Hôm nay, Lý Vân Lam cố tình lúc bên cạnh nàng không có người, lúc này mới nghênh ngang tới cửa. Nàng nhìn thấy hắn, chỉ thản nhiên nhìn hắn liếc mắt một cái, bộ dáng thực bình thản.

"Cái này cho ngươi." Tay Lý Vân Lam cầm một hộp lụa hoa từ trong cung ra, đưa cho nàng. Về sau hắn đến hỏi qua phương trượng, mới biết nàng là Tam tiểu thư - Từ Minh Đang của Từ gia, không hiểu sao tâm tình lại thấy rất phức tạp. Ngốc tử trong lời đồn của mọi người ở ngoài cùng với nữ hài tử mà hắn đã từng gặp thì quả thực là như hai người, nhưng ngẫm lại hoàn cảnh sau lưng của nàng, trong lòng lại thêm phần thương tiếc cùng áy náy.

Minh Đang cúi đầu không để ý tới, ánh mắt nhìn chằm chằm binh pháp Tôn Tử. Chỉ có ở trong này, mới có thể quang minh chính đại đọc sách mà nữ giới bên ngoài không được đọc. Đi theo bên người nàng, mọi người đều không biết chữ, chỉ có Bích Liên được nàng âm thầm dạy nên đại khái cũng nhận biết được chữ nghĩa.

Hắn đặc biệt sai người làm về phủ mang đến đây, nữ hài tử đều thích chưng diện, hẳn là nàng sẽ thích."Đây là lụa hoa do Dương Châu tiến cống lên, hình thức tươi mới nhất, ngươi dùng chắc chắn sẽ rất đẹp."

Dong dài không dứt, như thế thì làm sao yên tĩnh đọc sách được? Nàng ngẩng đầu thản nhiên nói, "Ta không cần." Nàng không có cơ hội dùng loại lụa hoa này, bình thường quần áo trang sức đều có người chuyên trách xử lý, nhiều ra một chút đồ này nọ cũng phải truy hỏi đến nửa ngày, phiền chết người.

Hắn lại duỗi một tay kia ra, "Đây là trà ngân châm, hương vị rất đặc biệt, gói trà này để lại dư vị vô tận."

"Không cần." Nàng lắc lắc đầu. Nàng biết loại trà này là đồ quý giá, trong lành, tươi mới ngon miệng, dư vị cam lạnh; vị nước trà rất đậm đà, hương thơm thanh nhã. Một khi uống vào sẽ đột nhiên nghiện, nếu ngày nào đó không uống thì liền thảm.

Lý Vân Lam bất đắc dĩ lấy lễ vật về, "Vậy ngươi nghĩ muốn cái gì? Ta tìm đến đưa cho ngươi." Thật là một tiểu nha đầu khó chơi a, toàn bộ nữ nhân hắn gặp qua trước kia cộng lại cũng chưa khó chơi bằng một người như nàng.

Nàng cũng rất bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thật sự không cần." Nàng thật không có thói quen nhận lễ vật của người khác, mặc dù đó là để nhận lỗi.

Hắn vẫn tiếp tục nịnh nọt, tinh thần thật là đáng khen, "Một chút lễ vật nhỏ thôi, biển hiện cho tấm lòng." Chỉ cần nàng bằng lòng nhận lấy lễ vật bồi tội này, trong lòng hắn cũng thấy tốt rồi. Không cần bị cảm giác áy náy không cần thiết kia quấy nhiễu hắn.

"Với ta, lễ vật có hay không đều không vấn đề gì." Minh Đang không biết hắn suy nghĩ như thế nào, thản nhiên nói, "Chỉ cần ngươi không hiện ra trước mặt ta, trong lòng của ta đây sẽ rất bình tĩnh." Nàng sớm học được cách điều chỉnh tâm tình của mình, đem những điều không thoải mái nhanh chóng quên đi. Nhưng hắn lại lặp đi lặp lại nhiều lần, nhắc nhở một khắc chua xót trong lòng kia của nàng, thật là làm người ta chịu không nổi.

"Tiểu nha đầu, ngươi quá nhỏ mọn." Lý Vân Lam nổi giận không thôi, "Nữ hài tử không thể như vậy, phải học được rộng lượng. . . . . ."

"Trời sinh ta đã keo kiệt, ngươi đi tìm nữ hài tử nào rộng lượng ấy." Minh Đang không thích nghe nhất là những lời như thế, liếc mắt coi thường, "Ta sẽ không làm vướng mắt của ngươi."

"Thật là cứng cỏi, ta nói lỡ lời." Chính là hắn không chịu đi, thầm nghĩ muốn có được một câu tha thứ. "Ta không ngại cho ngươi mắng ta vài câu." Vài đêm trước, không biết như thế nào, đêm khuya tỉnh mộng thì bóng lưng cô đơn hiu quạnh kia lại không xua đi được, làm cho hắn mấy ngày nay cũng vô cùng không dễ chịu.

"Không có hứng thú." Mắng hữu dụng sao? Có thể bù lại lúc nàng đã bị thương tổn sao? Chuyện quá khứ thì hãy quên đi, không muốn sẽ nhắc lại, nhưng không phải là tha thứ.

Hắn thật không có gặp qua người như thế, mặc cho hắn dùng mọi cách lấy lòng, cũng không chịu tha thứ cho việc hắn nhất thời lỡ lời. Khó có được lúc hắn dỗ dành một nữ hài tử như vậy, nhưng lại không được cảm kích chút nào. Thật là, hắn cũng chẳng hiểu ra sao, làm gì mà phải ăn nói khép nép lấy lòng nàng chứ? Vài lần nằm mơ như vậy cũng rất bình thường, chỉ là người đáng thương chứ sao. Mấy ngày nữa sẽ quên không còn một mảnh. Hắn vừa định đứng thẳng dậy mà đi, lại thấy vẻ mặt của nàng như đã hiểu rõ, không khỏi lại chuyển biến tâm tư, "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Minh Đang giơ tay phải lên che cái trán, chưa từng thấy qua tên nào cố chấp như vậy, "Ta tha thứ hay không đối với ngươi có ảnh hưởng gì sao?"

"Ta chỉ muốn an lòng." Chỉ cần trong mộng không xuất hiện bóng lưng của nàng là được.

Trong lòng Minh Đang tràn ngập nghi hoặc, đánh giá hắn vài lần, "Ngươi cũng không phải là người sẽ cầu để cho chính mình an lòng."

"Nga? Ta là loại người như vậy sao?" Khóe môi Vân Lam nhếch lên một chút ý cười, càng ở chung cùng nàng, càng thấy được nàng khác hẳn với người thường. Bình thường không thể suy đoán đươc suy nghĩ của nàng.

Minh Đang bĩu môi, "Bề ngoài tuy rằng không chút để ý, nhưng trong nội tâm là cao ngạo không có thuốc chữa." Cho dù hắn lấy lễ vật để lấy lòng nàng, nhưng không thấy một chút nào hèn mọn, ngược lại, còn có loại cảm giác cao cao tại thượng, làm nàng rất không thoải mái.

Hắn thu lại ý cười, con ngươi đen kịt không thấy cảm xúc gì. Nửa ngày mới nói, "Ngươi thật sự là ngoài dự đoán của ta."

Trừ bỏ gặp phải tên đáng ghét kia, cuộc sống của Từ Minh Đang ở Hộ Quốc tự cũng coi như thư sướng. Nàng nhân cơ hội này tách mọi người ra, triệu Lan di tiến vào, giao cho nàng ấy đi làm không ít chuyện. Bất quá, những ngày vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nửa tháng sau, người làm của Từ gia phụng mệnh tới đón nàng hồi phủ. Nhũ mẫu - người đắc lực nhất bên người của Đại phu nhân đến thỉnh an nàng, vẻ mặt tươi cười bảo nàng chuẩn bị hành lý để lên đường trở về phủ.

"Ta ở chỗ này rất tốt, còn muốn ở lại thêm mấy ngày nữa." Vẻ mặt của Minh Đang không chút để ý, trong lòng lại tính toán chút thời gian."Trong nhà có chuyện sao?" Nếu không có việc gì, chắc chắn sẽ không nghĩ đến tới đón nàng về. Nàng ở Từ gia là người có cũng được mà không có cũng không sao, nàng là tự mình hiểu lấy.

Nhũ mẫu vui mừng nhướng mày, "Tam tiểu thư, trong phủ có đại hỉ, nhị tiểu thư được chọn rồi."

Minh Đang ngốc nghếch cười, "Thật là Tấn vương phi sao? Nhị tỷ thật là lợi hại."

"Là Tấn vương sườn phi." Nét mặt già nua của nhũ mẫu nở nụ cười giống như đóa hoa cúc. Bất kể như thế nào, chuyện này đối với Từ gia mà nói luôn là chuyện tốt có lợi. Nhị phu nhân không có con trai, tuyệt đối không thể là người cười đến cuối cùng. Chủ nhân của Từ gia là thê tử được mai mối, cưới hỏi đàng hoàng, nàng còn trẻ còn có thể sinh con. Loại kết quả này đối đại phu nhân mà nói, là tốt nhất. Vừa có thể mang đến lợi ích cho Từ gia, vừa không bị đoạt mất vị trí chủ nhân.

Trong lòng Minh Đang cười trộm, quả nhiên đúng như nàng dự liệu, trên mặt bày ra bộ dáng ngạc nhiên vô cùng, "Thế còn Tấn vương chính phi là ai vậy?"

Cao ngạo không ai bì nổi như Từ Minh Tuệ mà không được lên làm Tấn vương phi, phỏng chừng trong lòng nàng đang rất tức giận bất bình đây. Không tệ không tệ, Từ Minh Tuệ là không thoải mái nhưng nàng lại rất vui vẻ.

Ở trong phủ, mấy người nữ nhân kia có bao nhiêu hận nàng, trong lòng nàng đều biết rõ. Vì thương tổn nàng, thậm chí có thể không từ thủ đoạn. Đừng tưởng rằng nàng còn nhỏ tuổi không biết gì, sự kiện hai năm trước kia nếu không phải mấy người các nàng liên thủ, căn bản là không có khả năng phát sinh. Trải qua chuyện đó, nàng nhanh chóng trưởng thành, cũng từ đó về sau đã thay đổi mục tiêu của cuộc sống. Sở trường khác thì nàng không có, nhưng đạo lý có oán thì báo oán lại biết rất rõ ràng. Ai cũng đừng nghĩ sau khi thương tổn nàng, lại có thể toàn thân lui ra được. Nàng sẽ chậm rãi ghi sổ lại để tính toán, nàng cũng không vội.

"Hoàng hậu nương nương khâm điểm thiên kim của Đỗ gia làm Tấn vương phi, nhị tiểu thư nhà chúng ta cùng với thiên kim của Phương gia đều là sườn phi." Phỏng chừng đối với kết quả này nhũ mẫu cũng rất vừa lòng, cười đến con mắt cũng nheo lại.

Minh Đang bất động thanh sắc gật đầu, trong lòng thì khỏi phải nói rồi, thiên kim của Đỗ gia sao? Tốt, kết quả này thật sự là quá tốt. Vị thiên kim của Đỗ gia kia tâm tư thâm trầm, thủ đoạn lại cao hơn so với Từ Minh Tuệ không biết gấp bao nhiêu lần, người đời đều nói nàng dịu dàng, đoan trang, lại phong cách quý phái vô cùng, nhưng ai biết trong nội tâm nàng ấy lại tàn nhẫn vô cùng. Nàng vô cùng may mắn khi được thấy tận mắt thủ đoạn của vị thiên kim kia, làm cho nàng đến tận bây giờ vẫn không thể quên được. Từ Minh Tuệ dù có chút thông minh, nhưng cũng không phải là đối thủ của nàng ấy?

Bích Liên đi xuống thu thập hành lý, Hồng Thược lôi kéo nhũ mẫu để hỏi han, chỉ chốc lát sau, động tĩnh của mọi người ở trong phủ đều nghe được.

Trong lòng Minh Đang hài lòng gật đầu, ba vị phu nhân vẫn tranh đấu như trước không ngừng, ba phần thiên hạ. Trong mắt của Từ Đạt chỉ có một con trai bảo bối, nữ nhi cũng không để ở trong lòng. Bất quá, sau khi Từ Minh Tuệ được tuyển chọn, Từ Đạt cũng nhìn nữ nhi thứ hai này với con mắt khác, vẻ mặt cũng ôn hoà đi rất nhiều.

Trở lại trong phủ, từ trên xuống dưới đều vui sướng. Tất cả mọi người vây quanh Từ Minh Tuệ nịnh nọt, ngay cả người luôn luôn tự cao tự đại như đại phu nhân cũng cười nói chen vào vài câu. Đắc ý nhất là Nhị phu nhân, vẫn trang điểm rực rỡ như trước. Lúc cười nếp nhăn cũng đều hiện ra. Tiếng cười phát ra lại rất chói tai, làm cho người ta cả người nổi đầy da gà. Chỉ có trên mặt của Tam phu nhân là tươi cười, nhưng miệng lại gắt gao mím lại.

Minh Tuệ cười cực kỳ rụt rè, nhưng vẫn khó nén được vẻ đắc ý. Lần tuyển tú này tuy rằng kết quả không hoàn toàn hợp ý, nhưng nàng đã lọt vào mắt của Tấn vương gia. Tương lai ai thắng ai bại còn chưa biết được đâu? Nàng đối với chính mình tràn ngập tin tưởng, ông trời đã cho nàng xinh đẹp cùng tài hoa tuyệt thế, nàng tuyệt đối sẽ không cô phụ phần ưu ái này, nàng muốn đi lên vị trí dưới một người trên vạn người, nàng phải làm nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, thần dân khắp thiên hạ sẽ đều phải quỳ rạp xuống dưới chân nàng.

Thấy Minh Đang tiến vào, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại. Khóe miệng của đại phu nhân mỉm cười, "Minh Đang đã trở lại sao, mau tới đây hưởng chút không khí vui mừng của nhị tỷ ngươi, tỷ của ngươi đã trở thành quý nhân rồi đó."

Minh Đang tiến lên hành lễ với đại phu nhân, quay đầu cười nói, "Chúc mừng nhị tỷ."

Minh Tuệ nghe vậy liền đứng dậy, vẻ mặt thân thiết, "Tam muội, mấy ngày ngươi ở Hộ Quốc tự có tốt không? Nghe nói nơi đó kham khổ, phụ thân cũng thật là, như thế nào người lại để cho đích nữ của người đi chịu khổ như thế chứ?" Từ “đích” nói rất nặng, bất luận kẻ nào cũng đều có thể nghe được châm biếm trong lời nói này. Không thể trách được nàng, một khi được toại nguyện liền khẩn cấp đi đả kích đối thủ, người mà cuộc đời nàng hận nhất chính là Minh Đang - tiểu thư dòng chính tông của Từ gia, hận không thể đem nàng dẫm nát dưới chân, hung hăng đá mấy đá để phát tiết phẫn nộ suốt mười mấy năm qua.

Minh Đang híp mắt, cũng không biểu hiện gì, trên mặt lộ vẻ tươi cười ngây ngô, "Chúc mừng nhị tỷ đã trở thành Tấn vương phi." Dù sao mọi người đều biết nàng là ngốc tử nha, thường xuyên nói sót một hai từ thì có thể lý giải đi, đúng không? ! Nhưng trong lòng nàng biết rõ: loại tâm cao khí ngạo như Từ Minh Tuệ này, tự cho mình là tài giỏi, nhưng lại không chịu đựng nổi người khác đè ép nàng ta. Đáng tiếc nửa đời trước của nàng ta lại bị đích nữ là nàng đè ép sắp chết, nửa đời sau chỉ sợ cũng sẽ bị vị thiên kim của Đỗ gia kia gắt gao cắn nuốt rồi. Tương lai có thể bảo trụ được một mạng liền a di đà Phật rồi. Thấy không rõ chính mình có bao nhiêu cân lượng nhưng vẫn mơ tưởng một bước lên trời, mới thật là đáng buồn nhất. Người nào mà vào cái loại địa phương như vậy, chỉ sợ ngay cả mẩu vụn cũng đều không còn. Trong lòng nàng thực chờ mong xem Từ Minh Tuệ có thể sống lâu thêm bao lâu nữa.

"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói bừa cái gì vậy?" Nhị phu nhân dậm chân giận dữ đứng lên, ngón tay chỉ vào mặt Minh Đang, chửi ầm lên. Thơ Đường đã ghê tởm, nữ nhi nàng ta sinh ra còn ghê tởm hơn. Nàng đã muốn nhổ cái đinh trong mắt này từ lâu, đợi một thời gian nữa có năng lực, nàng nhất định có thể nhổ bỏ cái đinh này. Chính thất thì sao? Đích nữ thì sao? Còn không phải sẽ đều bị hủy hoại trong tay nàng sao!

Trong mắt của đại phu nhân rất nhanh hiện lên thần sắc hả giận, ngoài miệng lại quát, "Câm miệng, “nha đầu chết tiệt kia” là câu ngươi có thể nói sao? Cũng không nghĩ lại thân phận của mình đi." Nhị phu nhân ỷ vào dưới gối mình có một nữ nhi, nói bóng nói gió mỉa mai nàng không có khả năng sinh đẻ. Làm nàng hận nghiến răng nghiến lợi, tìm được một cơ hội, liền liều mạng phản kích.

Nhị phu nhân hùng hổ kêu lên, "Ta là trưởng bối, nói vài lời thì có quan hệ gì?"

Đại phu nhân lạnh lùng liếc mắt một cái, "Trong phủ này chỉ có lão gia và ta mới thực sự là trưởng bối của nàng, những người khác đều không có tư cách." Không phải là nàng thật muốn nói giúp Minh Đang, đây chẳng qua chỉ là cái cớ để cho nàng phản kích lại mà thôi.

Nhị phu nhân căm giận quét về phía Minh Đang đang hé miệng cười, lại lia về phía đại phu nhân, một bụng hỏa lại không có chỗ phát tiết. Đây là quy củ của Đại Chu, căn bản là nàng cũng không thể thay đổi. Nàng có thể âm thầm hạ thủ, nhưng bày ra trên mặt thì tuyệt đối không thể.

Mà vốn là Từ Minh Tuệ đang dương dương tự đắc, sắc mặt cũng đại biến, trong lòng nàng xác thực cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nàng lại có thể khuất phục dưới Đỗ Chân, nàng kia tài hoa không xuất chúng, dung mạo không xuất sắc, nhưng dựa vào cái gì mà đè ép nàng? Người trong lòng của Tấn vương là nàng! Nhưng nàng lại chỉ có thể hạ mình làm sườn phi. Trong nội tâm nàng tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ. Mà cái cái đinh trong mắt này còn đâm trúng chỗ đau của nàng, không khỏi nung đỏ mắt, lý trí hoàn toàn biến mất, "Ngươi muốn chết sao? Hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy bạ) còn ra thể thống gì. . . . . ."

"Nhị tỷ, ngươi làm sao vậy? Làm Tấn vương phi nhưng trong lòng còn mất hứng sao?" Minh Đang quá sợ hãi, há to mồm, "Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vào cung làm phi tử của hoàng thượng sao? Cái này không thể được a, thánh chỉ đã ban xuống rồi. . . . . ." Xuyên tạc lời nói của người khác, chính là sở trường của nàng nha.

Từ Minh Tuệ đã nhanh bị nàng làm tức chết rồi, "Nói bậy, ta khi nào thì có loại ý niệm này trong đầu chứ? Người ta thích là Tấn vương gia."

"Tấn vương gia?" Minh Đang mở to mắt, kinh ngạc hô to, "Ngươi cùng hắn thông đồng với nhau sao?"

Từ Minh Tuệ đầu đầy hắc tuyến, tức giận dậm chân, biết rõ nói chuyện với nàng, có lý thì cũng nói không rõ được. Nàng tội gì phải châm chọc nàng ấy chứ? Một ngốc tử ngay cả thơ từ cũng đều không hiểu thì làm sao có thể nghe hiểu được thâm ý trong lời nói của nàng đây? Nói chuyện thô bỉ như vậy, quả nhiên là kết quả của việc không đọc sách. Tuy rằng nàng không biết vì sao phụ thân lại không cho Từ Minh Đang đọc sách, chỉ cho nàng xem sách đạo hiếu cùng nữ giới. Nhưng mình lại có được chỗ tốt nhất, trong phủ không có người nào có thể so sánh được với tài hoa xuất chúng của nàng. Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể được bề trên trong cung lựa chọn, mai kia sẽ bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng.

"Được rồi, Minh Đang về phòng nghỉ ngơi trước đi" Đại phu nhân lựa chọn “nhân” (dẹp chuyện cho yên thân). Tam nha đầu là đích nữ nên không thể đắc tội, miễn để người ngoài bắt được nhược điểm. Hiện nay thân phận của nhị nha đầu cũng thay đổi lớn, cũng không đắc tội nổi.

Vừa nghe lời này, Từ Minh Đang không đợi bất luận kẻ nào phản ứng, hướng đại phu nhân cúi chào rồi lập tức đứng dậy rời đi, nàng cũng không muốn ở lại đối mặt với mấy người đáng ghét này. Khuôn mặt luôn cười ngây ngô này, cũng sẽ cương rụng, nàng phải về phòng xoa bóp nhiều một chút.

Từ Minh Tuệ muốn ngăn cản cũng không kịp, không cam lòng nhìn nàng biến mất ở cửa, "Nhưng là. . . . . . Nàng nói khó nghe như vậy, chẳng lẽ sẽ không phạt nàng sao?" Rõ ràng nàng thông minh nhất, nhưng vì sao mỗi lần đều cảm giác thấy mình bị thua rồi? Tư vị này thật không dễ chịu.

Đại phu nhân cười dài, đem nan đề ném cho nàng, "Phạt nàng như thế nào?" Ba người nữ nhi trên danh nghĩa này cũng không thể bớt lo đi được, đứa thứ nhất thì rất ích kỷ, lòng tràn đầy tính toán nhỏ nhặt chỉ vì chính mình, cũng không chút nào lo lắng cho gia đình. Đứa thứ hai thì quá tự phụ, cho rằng mình tài hoa xuất chúng nên hơn người khác một bậc, ước gì đem tất cả mọi người dẫm nát dưới lòng bàn chân. Đứa thứ ba thì lại rất ngu dại, nói chuyện như co giật vậy, thình thoảng có khi còn làm nghẹn chết người. Bất quá các nàng đều là nữ nhi, tốt hay xấu cũng không lo ngại. Duy nhất có thể làm cho nàng phiền lòng là con độc nhất của Từ gia, chính là Từ Tử Kiến do Tam phu nhân sinh ra. Nếu nàng không ra được nhi tử, gia nghiệp của Từ gia sẽ rơi vào trong tay tiểu tử đó. Chỉ cần ngẫm lại trong lòng liền tràn đầy khó chịu a.

Từ Minh Tuệ nghĩ lòng vòng trong đầu, nghĩ nửa ngày đều thấy thất vọng vô cùng. Đánh nàng? Không có khả năng, dù có đần độn thế nào thì cũng là Tam tiểu thư của Từ gia. Mắng nàng? Nàng nghe không hiểu. Đem nàng giam giữ lại? Nàng không sao cả. Không cho nàng ăn cơm? Nàng không phản ứng. Mẹ ôi, quả nhiên là loại thần kinh thô lỗ không ai sánh bằng.

"Hay là ngươi về trong phòng chuẩn bị đồ cưới của mình đi, mặc dù là tiểu thiếp, nhưng cũng không thể quá đơn giản." Đại phu nhân hạ quyết tâm sẽ không quản chuyện của các nàng nữa, "Miễn đừng làm cho người ta chê cười Từ gia chúng ta là được."

Từ Minh Tuệ không có nghe vào những lời này, vẫn lẳng lặng ngồi, trong đầu rốt cục cũng nghĩ ra một biện pháp có thể xử lý đươc Minh Đang, "Dạ, mẫu thân. Bất quá có thể hay không mời đại tỷ cùng đại tỷ phu đến đây một chuyến? Ta đã lâu không gặp đại tỷ, có chút nhớ nhung nàng. Nghĩ sắp lấy chồng nên muốn tỷ muội tâm sự với nhau một chút."

Đại phu nhân nhíu mày, "Cũng được, nhưng việc này phải hỏi qua phụ thân ngươi đã." Thật sự là không bớt lo được, vừa hạ quyết tâm sẽ không lo chuyện bao đồng. Nhưng lại cố tình không như ý nàng. May là qua nửa năm nữa nhị nha đầu sẽ gả vào hoàng thất rồi, nữ nhi gả đi ra ngoài như bát nước đã hắt đi, về sau cũng không gây ra sóng gió gì.

Nếu như nàng muốn giữ thăng bằng gót chân ở Tấn vương phủ, vẫn còn phải dựa vào nhà mẹ đẻ. Bất quá bây giờ đều phải xuất giá rồi, nàng còn không chịu buông tha cho muội muội cùng cha khác mẹ. Chuyện năm đó các nàng làm tổn hại Thái Âm, giờ còn muốn đâm vào ngực người khác để lấy máu. Thật không hiểu nàng nghĩ như thế nào? Nhị phu nhân dạy dỗ nữ nhi cực kỳ giống nàng ta, ích kỷ ác độc. Nàng vào Từ gia đã chín năm, trong nhà có tình huống gì thì cũng biết bảy tám phần. Tình tỷ muội? Đều là chuyện ma quỷ gạt người. Ở Từ gia căn bản là không có thứ này. Đừng tưởng rằng nàng không biết Minh Tuệ đang có mưu ma chước quỷ (âm mưu quý quái) gì. Náo loạn thì náo loạn, nhưng có một số việc lại không thể náo loạn quá mức, nếu để cho người ngoài biết, Từ gia còn có thể diện nữa sao?

"Mẫu thân, người hãy đáp ứng nữ nhi đi." Từ Minh Tuệ nũng nịu làm nũng, "Lời người nói..., phụ thân sẽ không cự tuyệt." Từ Đạt đối với chính thê này không sủng ái nhưng cũng rất tôn trọng, đem toàn bộ việc trong nội viện giao cho nàng xử lý.

Trong lòng đại phu nhân vô cùng không thoải mái, lời nói này thật dễ nghe, nhưng lại ngầm tạo áp lực cho nàng. Nhưng vừa nghĩ tới thân phận tương lai của nàng ta, liền khẽ cắn môi đáp ứng.

Từ Minh Tuệ đạt được mục đích, mặt mày hớn hở chờ đến ngày đó để xem kịch vui.