Chương 6: Chương 6

“Trợ lý Kiên, cậu mau điều tra cho tôi người đàn ông tên Đức Trung, xem có mối quan hệ gì với Giám đốc Tú Trinh. Nhà hắn ở đâu, hắn đang làm nghề gì. Tất cả mọi thông tin về hắn trong thời gian sớm nhất.”

Vừa trở về công ty sau buổi casting, mặc dù hôm nay là Chủ Nhật, ai nấy đều dành ngày hôm nay cho gia đình và bạn bè, nhưng đối diện với nguy cơ có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của mình khiến Tuấn Anh không thể ngồi yên được mà ngay lập tức bắt tay vào việc điều tra cha con Đức Trung để lên kế hoạch hãm hại.

“Phó Giám đốc Tuấn Anh đang tiến hành điều tra bố con Đức Trung, cô hãy cẩn thận, tôi nghĩ anh ta đã phát hiện ra mối quan hệ của cô và hai bố con họ rồi.”

Một dòng tin nhắn cảnh báo được gửi đến điện thoại của Tú Trinh. Với một người tinh tường như cô thì cô đã nhận ra Tuấn Anh đang để mắt đến bố con Đức Trung.

“Cảm ơn cậu. Cậu tiếp tục trông chừng Phó Giám đốc giúp tôi.”

Điều mà Tú Trinh suy nghĩ ngay lúc này đó chính là bảo vệ an toàn cho bố con Đức Trung trước mối nguy hiểm tiềm tàng từ Tuấn Anh. Còn bố con Đức Trung, ngay bây giờ vẫn chưa cảm nhận được sự khó khăn sẽ phải đối mặt, đơn giản là họ đang sống trong hạnh phúc vì những điều mà Lan Anh đã làm được tại buổi casting.

Và quả đúng như dự liệu của Tú Trinh, hai ngày sau, mọi thông tin của Đức Trung đã đặt trên bàn của Tuấn Anh.

“Một thằng đàn ông nghèo khổ thì có thể làm được gì chứ?” - nhìn những thông tin của Đức Trung, Tuấn Anh nở một nụ cười nham hiểm, nhưng đằng sau đó là một sự tự tin vì đơn giản với hắn, Đức Trung chẳng là gì cả, chẳng có gì để hắn có thể lo ngại.

“Chào chú Thanh, chú còn nhớ cháu không?”

Đầu dây bên kia là Giám đốc Văn Thanh, giám đốc công ty VT Foods, là công ty mà Đức Trung đang làm việc tại đây.

“Tuấn Anh đó à. Lâu rồi không gặp cháu. Bố mẹ cháu vẫn khỏe chứ?”

“Cảm ơn chú. Bố mẹ cháu vẫn khỏe. Cháu nghe từ bố cháu là sản phẩm của công ty chú đang muốn được lên kệ tại chuỗi siêu thị của công ty bố cháu. Không biết chú có thời gian không, cháu sẽ giúp chú một tay.”

“Đúng vậy, sản phẩm của công ty chú đang gặp một chút khó khăn trong kế hoạch lên kệ. Nếu có cháu giúp đỡ thì còn gì bằng.”

Tuấn Anh đang từng bước thực hiện kế hoạch của mình với Đức Trung. Một cuộc hẹn nhanh chóng được lên lịch với giám đốc VT Foods. Ở đây, Tuấn Anh nhanh chóng đưa ra lời hứa rằng sản phẩm của công ty sẽ được xuất hiện trên các kệ hàng của chuỗi siêu thị AMart - chuỗi siêu thị dưới trướng bố Tuấn Anh - đổi lại với việc Đức Trung sẽ bị sa thải với lí do cắt giảm nhân sự.

Đức Trung từ trước giờ là một trong những nhân viên xuất sắc, cần cù và chăm chỉ bậc nhất của VT Foods nhưng đứng trước lời đề nghị khó cưỡng đó của Tuấn Anh, một tráp sa thải nhân viên nhanh chóng được đưa xuống bộ phận nhân sự trước sự kinh ngạc của toàn thể nhân viên VT Foods.

“Chú Thanh, cháu có thể hỏi vì sao hay không? Cháu mắc lỗi sai ở đâu hay sao vậy chú?” - Đức Trung vội vã đến tìm Giám đốc Thanh ngay sau khi thông báo sa thải đến tay anh.

“Cháu không làm gì sai cả, nhưng vì lợi ích của công ty, ta phải buộc lòng phải sa thải cháu. Ta thật lòng xin lỗi, mong cháu hiểu cho ta vì quyết định khó khăn này.”

“Cháu không thể mất công việc này. Con gái cháu thì sao đây chú? Chú có thể suy nghĩ lại và cho cháu thêm một cơ hội được hay không vậy ạ?”

Người bố đơn thân ấy ra sức năn nỉ vì Giám đốc già kia nhưng bất thành. Với Đức Trung, công việc này thật sự quan trọng vì anh còn phải lo cho Lan Anh đang trong tuổi ăn tuổi lớn. Nhưng đáp lại vẫn là sự thờ ơ và những cái thở dài đến từ Giám đốc Thanh.

Nhưng với bản tính hiền lành, Đức Trung đành chấp nhận quyết định vô lí đó. Anh rời VT Foods bằng một tràng vỗ tay, lời động viên từ những người đồng nghiệp, những người đã cùng gắn bó với Đức Trung trong suốt thời gian qua.

Trái với nỗi buồn của người này là sự hả hê của kẻ chủ mưu khi chứng kiến từng bước chân nặng nề của Đức Trung khi anh bước chân ra khỏi công ty.

“Chúng ta đi thôi. Chẳng biết hắn còn gì để đấu với ta đây. Giám đốc Tú Trinh sẽ nằm trong tay ta sớm thôi.”

Tiếng trống trường tiểu học quận 1 vang lên, và như mọi ngày, Đức Trung vẫn đứng đây, đợi cô công chúa nhỏ của mình tan trưởng.

“Công chúa nhỏ của bổ.”

Lan Anh chạy đến, lao vào tầm tay của Đức Trung, cô bé ấy nhanh chóng thao thao bất tuyệt về những thứ mà cô bé đã trải qua ngày hôm nay.

“Bố ơi, bố ơi, bố có nghe con nói không?”

Trái với Lan Anh, việc bị sa thải cùng với đó là tương lai bất định khiến Đức Trung chất chứa nhiều tâm sự trong lòng nên anh không thể tập trung.

“Bố vẫn nghe mà. Hôm nay con gái của bố học hành chắc vất vả lắm nhỉ?”

“Bố bị sao vậy. Không giống bố ngày thường.” - Cô bé Lan Anh nhanh chóng nhận ra điều gì đó lạ thường từ Đức Trung nhưng nhanh chóng bị anh phủ nhận.

“Có sao đâu, bố vẫn đang nghe con nói mà. Có thể mấy nay công việc của bố căng thẳng quá thôi. Vậy đi, tối nay bố sẽ nghỉ một hôm, chúng ta cùng đi chơi nhé.”

Lan Anh reo lên sung sướng trước lời đề nghị ấy của Đức Trung. Đã lâu rồi, cô bé ấy không được bố dẫn đi chơi vào buổi tối vì bố chỉ chăm chăm vào quán bò kho mà thôi.

“Con có thể rủ mẹ Tú Trinh không bố?”

“Không được, mẹ Tú Trinh của con đang nhiều việc phải lo lắm, chúng ta không thể phiền mẹ được. Chúng ta đi chơi riêng cùng với nhau nhé.”

Tuy có chút buồn nhưng cô bé Lan Anh nhanh chóng đồng ý. Đêm hôm đó, hai cha con chở nhau rong ruổi trên mọi nẻo đường của thành phố. Ăn vặt, dạo phố, chụp hình, cười đùa cùng với nhau, Đức Trung như quên đi những khó khăn đang gặp phải, anh toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con gái nhỏ của mình. Nhìn những nụ cười hạnh phúc của Lan Anh, lòng anh như bớt đi sự căng thẳng, lo lắng về tương lai của bản thân mình.

“Lâu rồi Lan Anh mới được bố dẫn đi chơi ấy. Nhựng bố lại trông có vẻ buồn buồn thế nào ấy. Bố cãi nhau với mẹ Tú Trinh à?”

“Làm gì có chuyện đó, bố…”

Ngay lúc đó, điện thoại Đức Trung vang lên.

“Cậu với Lan Anh đang ở đâu đấy, mình tìm cậu từ nãy đến giờ, quán cậu và cả nhà cậu nữa.”

“Tối nay mình nghỉ một hôm, mình muốn đưa Lan Anh đi chơi thôi. Hai bố con mình đang ăn kem ở quán đối diện công viên gần trường Lan Anh.”

“Hai bố con cậu được lắm. Đợi đó mình tới liền. Có chuyện muốn nói với cậu đây.”

Đầu dây bên kia là Tú Trinh, như thói quen hằng ngày là sau khi tan ca sẽ đến quán bò kho của Đức Trung nhưng nay không mở bán mà cũng chẳng thông báo cho cô biết điều đó, khiến cô bực bội. Tú Trinh nhanh chóng tìm đến bố con Đức Trung

“Hai bố con nay giỏi nhỉ. Đóng cửa quán mà chẳng báo mình, để mình phải lo lắng lên như vậy. Hai bố con thì ngồi đây thoải mái mà ăn kem.”

Nét mặt giận dữ nhưng trong rất đáng yêu của Tú Trinh khiến cả hai cha con không thể nhịn cười được. Nhưng để nguôi cơn giận của mẹ Tú Trinh, Lan Anh an ủi mẹ bằng sự đáng yêu của mình.

“Xin lỗi cậu, mình chỉ muốn dẫn Lan Anh đi chơi thôi. Lâu rồi, hai bố con chưa “hẹn hò” buổi tối vì quán ăn của mình. Mà cậu gặp mình có chuyện gì vậy?”

“Đúng rồi, có sự thay đổi nhỏ đêm chung kết, nó không diễn ra vào cuối tuần như dự kiến mà dời vào tối mai. Cậu nhớ đó, đừng quên.”

Một ngày khó khăn và nhiều chuyện buồn của Đức Trung kết thúc như thế. Cõng Lan Anh đang say giấc trên lưng, đi bộ dọc con phố dẫn về nhà.

“Lan Anh à, bố xin lỗi. Bố đã hứa với con là sẽ cho con những thứ tốt nhất nhưng sắp tới sẽ khó khăn hơn nhiều. Bố xin lỗi con.”

Lời xin lỗi phát ra từ miệng của một người bố, anh không muốn Lan Anh biết về việc anh bị sa thải, điều đó sẽ khiến cô bé thấy nặng nề và lo lắng. Anh chọn tiếp tục nói dối, một mình tìm cách để cô bé Lan Anh đó sẽ được tiếp tục vui vẻ, tiếp tục lớn lên mà không phải gặp bất cứ khó khăn nào.

Hi vọng duy nhất trước mắt của Đức Trung hiện tại chỉ còn quán bò kho, nếu như không sớm kiếm được công việc mới thì đến cả ngôi nhà hai bố con đang sống cũng sẽ bị chủ nhà lấy lại. Nhưng với dã tâm của Tuấn Anh, liệu rằng tia hi vọng đó sẽ tồn tại trong bao lâu.

Phía trước Đức Trung hiện tại chỉ còn là một màu đen, nhưng anh tự nhủ rằng không thể gục ngã được vì Lan Anh - công chúa nhỏ của anh.