“Lan Anh, con thấy trong người như thế nào rồi?”
“Mẹ Tú Trinh, cô Trúc An. Đây là đâu vậy ạ? Tại sao cô lại ở đây?”
Gần 12 tiếng sau khi được đưa vào viện, Lan Anh đã tỉnh dậy, trước mắt cô bé lúc này mờ mờ ảo ảo căn phòng bệnh mà cô bé đang nằm.
“Đây là bệnh viện, con làm cho mẹ sợ lắm, con có biết không?”
Tú Trinh tiến sát giường bệnh của Lan Anh, nhẹ nhàng vuốt tóc cho cô bé, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm vì Lan Anh cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Trúc An thì chạy đi tìm bác sĩ đến khám cho cô bé.
“Cô bé đã không sao rồi. Chỉ là căng thẳng nên tái phát bệnh tim mà thôi. Chúng tôi sẽ quan sát cô bé thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện được rồi. Hai cô không cần phải lo lắng gì nữa.”
Nghe những lời này của bác sĩ khiến hai cô gái thở phào nhẹ nhõm vì tình hình sức khỏe của Lan Anh. Nằm trên giường bệnh, mặc cho hàng tá thiết bị y tế đang gắn lên người để kiểm tra nhịp tim,... nhưng cô bé ấy không một lời kêu ca, đến một tiếng khóc cũng không. Lan Anh chỉ nhìn về phía cuộc nói chuyện của bác sĩ với mẹ nuôi và cô giáo của mình như muốn tự tai nghe về tình hình sức khỏe của mình.
“Lan Anh, không được cử động, nằm yên đó cho mẹ.”
Tú Trinh trông thấy cô bé đang cố gắng rướng người lên “hóng” vì sợ các thiết bị kia sẽ ảnh hưởng đến cô bé nên đã lập tức quát lên khiến Lan Anh nằm xuống ngay lập tức.
“Con thấy trong người sao rồi, khó chiu ở đâu hả?” - Tú Trinh tiến lại gần giường bệnh, vuốt nhẹ lên đầu Lan Anh và nhỏ nhẹ hỏi.
“Dạ không, con thấy ổn lắm mẹ. Nhưng mà mẹ ơi… con muốn…” - Lan Anh lắc đầu, giọng nói có vẻ ấp úng.
“Con muốn gì? Nói mẹ nghe xem nào?”
“Dạ, con muốn uống trà sữa. Nhưng không biết bác sĩ có cho không nên lúc nãy con tính hỏi.”
Tú Trinh phì cười trước hành động đó của Lan Anh, cô bé ấy chẳng phải muốn “hóng tình trạng sức khỏe hiện tại của mình mà chỉ muốn hỏi bác sĩ rằng đã được uống trà sữa hay chưa vì đó là đồ uống mà cô bé rất thích mỗi lần phải nhập viện kiểm tra sức khỏe trước đây cùng với Đức Trung.
“Để mẹ hỏi bác sĩ thử nhé.” - Ánh mắt háo hức chờ đợi một ly trà sữa của Lan Anh dõi theo Tú Trinh.
Nhưng điều nhận lại được là sự thất vọng khi bác sĩ cho rằng tình hình sức khỏe của Lan Anh vẫn chưa thể uống đồ uống yêu thích của mình được. Cô bé trong quá trình theo dõi sức khỏe chỉ được dùng đồ ăn thanh đạm và nước lọc mà thôi.
Nhìn vẻ mặt thất vọng nhưng đáng yêu ấy của Lan Anh, Tú Trinh và Trúc An không thể nhịn được cười. Hai người con gái ấy từ kẻ thù nay gặp nhau trong tình huống éo le này vẫn có sự hiểu ý nhau đến kinh ngạc.
Nói chuyện với Lan Anh một lúc thì hai mắt cô bé đã tỏ ra buồn ngủ. Cô bé thiếp đi trong tiếng ru của Tú Trinh, nhẹ nhàng từ từ đi vào giấc ngủ. Thời điểm này, sự im lặng đến lạ bao trùm lấy phòng bệnh của Lan Anh.
Hai người bạn thân, đến tình địch của nhau, sau gần chục năm xa cách, chắc chắn lúc này có rất nhiều thứ cần nói với nhau nhưng thay vào đó nhường chỗ cho sự im lặng, những cái cùi mặt, chẳng ai dám nhìn ai.
“Cậu vẫn ổn chứ? Mấy năm nay ở bên đó cậu sống như thế nào?” - Tú Trinh ngượng nghịu hỏi Trúc An - lúc này vẫn chưa biết sẽ nói gì.
Gió đã bắt đầu thổi, mưa cũng đang rơi tí tách, hai người con gái, hai tính cách khác nhau, hai hoàn cảnh khác nhau, ngồi cùng nhau, nhâm nhi hai tách trà nóng vẫn còn phảng phất khói.
“Mình vẫn sống rất ổn. Vậy còn cậu?”
“Mình cũng vậy.”
Sự ngượng ngùng là thứ có thể cảm nhận được từ ánh nhìn của hai cô gái này dành cho nhau. Không còn cái cảm giác quen thuộc như 8 năm về trước, không còn sự vui vẻ hồn nhiên mà thay vào đó là sự e dè, lạ lùng.
Ngồi với nhau 30 phút nhưng những câu hỏi dành cho nhau cũng chỉ là những câu hỏi xã giao của những người xa lạ, hai cô gái ấy trong lòng có quá nhiều khúc mắc để có thể chia sẻ cùng đối phương.
“Vậy Lan Anh là gì của cậu?”
Câu hỏi của Trúc An khiến Tú Trinh cứng đơ người vì chính cô cũng chẳng biết như thế nào cho hợp lí. Cô không muốn cho Trúc An biết sự thật về những chuyện đã xảy ra trong suốt 8 năm vừa qua mà mối quan hệ giữa cô, Đức Trung, Lan Anh chính là sự khởi đầu cho tất cả sự thật.
“Lan Anh là con gái của mình. Lúc nãy cậu không nghe con bé gọi mình là mẹ à?”
Tú Trinh trả lời một cách ấp úng và với sự hiểu biết của mình đối với cô bạn thân kia thì Trúc An có thể chắc chắn rằng Tú Trinh đang cố gắng che giấu sự thật với mình.
“Vậy bố của đứa bé là ai?”
Đối diện với người hiểu mình như vậy, Tú Trinh dường như “cứng họng” trước sự tấn công của Trúc An. Ánh mặt hoang mang, có chút gì đó run rầy là thứ mà Trúc An nhìn thấy được trong ánh mắt của Tú Trinh.
“Nè, cậu có gì giấu mình đúng không? Mình chỉ muốn biết nhiều thứ hơn về Lan Anh thôi, nên cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
“Mình….”
Một tiếng động lớn bất thình lình vang lên khiến hai cô gái giật mình, nghe như có cái gì đó rớt xuống đất vậy.
“Tiếng động đó là gì vậy?” - Tú Trinh nhìn ngang nhìn dọc, không biết tiếng động đó là gì.
“Hình như tiếng động đó phát ra từ phòng của Lan Anh.”
Hai cô gái chạy ngay vào bên trong phòng, cảnh tượng đang xảy ra trước mắt họ khiến cả hai chết lặng.
“Chuyện gì thế này? Lan Anh ơi.” - Tú Trinh chạy ùa về hướng của Lan Anh.
Cô bé đang nằm trên mặt đất, co giật liên hồi. Chiếc máy đo nhịp tim vì Lan Anh ngã lăn xuống giường cũng vì thế mà rơi theo, vô tình đè lên người cô bé. Dây nhợ, quấn xung quanh người cô bé, còn Lan Anh thì nằm co giật trên sàn nhà.
Đôi chân của Trúc An như cứng đờ người lại khi trong thấy cảnh tượng kinh hoàng đó đang xảy ra với Lan Anh ngay trước mắt mình, miệng chỉ lầm bầm “Bác sĩ, bác sĩ”.
Bác sĩ cũng nhanh chóng có mặt sau tiếng động lớn đó phát ra, Lan Anh nhanh chóng đưa đến phòng cấp cứu và làm hàng loạt các bài kiểm tra để đánh giá kết quả sức khỏe của cô bé.
“Đến giờ phút này rồi. Mình nghĩ là cậu nên báo với ba đứa bé đi. Không thể chậm trễ hơn được nữa.”
“Được, được. Mình báo với ba đứa bé ngay đây.”
Nhưng Tú Trinh chẳng thể liên lạc được với Đức Trung vì bản thân cô hiện nay vẫn không biết Đức Trung đang làm gì và ở đâu để có thể liên lạc được. Cô gọi cho Đức Trung trong sự tuyệt vọng vì đầu dây bên kia chẳng có gì ngoài những tiếng bíp bíp.
“Cô Lan ơi! Lan Anh nó lên cơn co giật, đang cấp cứu. Cô biết Đức Trung ở đâu không cô. Cháu không thể liên lạc được với được với anh ấy.”
Tú Trinh chợt nhớ đến cô Lan có thể sẽ biết đến tung tích của Đức Trung nên đã điện ngay cho Hồng, cũng sẵn để báo về tình hình của Lan Anh. Những ngón tay của Tú Trinh run lên vì sợ hãi, màn hình điện thoại ướt nhẹp vì mồ hôi và cả những giọt nước mắt đang rơi trên gò má của người con gái đang lo lắng cho sức khỏe của “con” mình.
Và cuộc nói chuyện ấy của Tú Trinh cùng cô Lan cũng vô tình bị Trúc An nghe thấy và đến thời điểm này, cô đã biết được bố của Lan Anh chính là Đức Trung. Cảm xúc của cô lúc này đan xen lại với nhau, người mà cô đang lo lắng cho an nguy lại chính là con gái của người đã phản bội cô.
Hai cô gái, hai tâm trạng trái ngược nhau, một người thì hoang mang lo sợ còn người kia thì rồi bời cùng với đó là tình hình sức khỏe của Lan Anh. Một đêm dài chưa biết khi nào sẽ kết thúc…
“Đức Trung ơi. Cậu có điện thoại từ Tổng công ty.”
Đức Trung lúc này mở mắt dậy khi anh đang nghỉ ngơi sau ca làm việc của mình. Dụi mắt bước đến căn phòng quản lí để nhận cuộc gọi từ Tổng công ty.
“Dạ alo, tôi Đức Trung xin nghe ạ.”
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà, cả người Đức Trung cứng đơ lại khi đầu dây bên kia thông báo về tình hình sức khỏe của Lan Anh. Người anh cứng đơ lại, chết lặng.
Điều mà Đức Trung đối mặt không còn là chuyện cơm áo gạo tiền nữa mà đó chính là sức khỏe, thậm chí là tính mạng của con gái mình. Liệu rằng Đức Trung sẽ đối diện với điều đó như thế nào đây? Lan Anh sẽ ra sao?