Chương 10: Chương 10

“Lan Anh ơi! Đến giờ đi rồi, mau lên cháu.”

8:00, tiếng gọi của Trúc An khiến cho cô bé tỉnh giấc, lần đầu tiên cô bé được nằm trên chiếc giường mềm mại như vậy nên giấc ngủ cũng ngon hơn nhiều so với chiếc giường cứng ở ngôi nhà cũ.

Sáng nay, buổi chung kết sẽ diễn ra tại trụ sở của TT Foods và sau những chuyện đã xảy ra với Lan Anh và gia đình nhỏ của mình càng khiến cho cô bé quyết tâm hơn trong cuộc thi sắp tới.

“Lan Anh ơi!! Mau xuống ăn sáng nè. Chúng ta sắp trễ giờ rồi đó.”

“Dạ! Con sẽ xuống ngay thưa cô.”

Trước mặt Trúc An là một sự rạng rỡ của một cô bé mà ít ai ngờ rằng cô bé vừa trải qua những ngày tháng khó khăn. Sự rạng rỡ ấy đến chính bản thân Trúc An cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Con chào cô! Chúc cô một ngày tốt lành.”

“Cô chào con. Mau lại đây ăn sáng đi, sắp tới giờ thi rồi đó. Đêm qua con ngủ có ngon không?”

“Dạ, ngủ ngon lắm cô ạ. Giường ngủ của cô êm lắm đó cô. Nhưng con nhớ chiếc giường cũ nhà con hơn, tuy nó hơi cứng nhưng ngủ tuyệt lắm cô à.”

Nghe những lời nói đó của Lan Anh, Trúc An càng cảm thấy mủi lòng vì cuộc sống của bố con cô bé và cảm thấy thực sự thích thú với cô bé này.

Bữa sáng cũng đã xong, suốt bữa ăn, Lan Anh thao thao bất tuyệt về mỗi bữa sáng của cô bé cùng bố mình, càng nghe Trúc An càng cảm thấy thích thú về những điều đó.

“Lan Anh nè, trong thời gian bố con đi vắng, hay con dọn sang ở với cô nhé, hằng ngày cô muốn đưa đón Lan Anh đi học, ăn sáng cùng Lan Anh như bố con vậy. Lan Anh có muốn không?”

“Dạ muốn, nhưng nếu như vậy cô Lan không biết có đồng ý không nữa?”

“Chuyện đó hãy để cô giải quyết nhé. Cô sẽ thuyết phục cô Lan để Lan Anh chuyển sang ở cùng cô nha.”

Sự hồn nhiên, vui vẻ và dễ gần của Lan Anh khiến cho Trúc An cảm mến cô bé, và muốn ở cùng cô bé trong quãng thời gian khi Đức Trung vắng mặt. Một cuộc điện thoại nhanh chóng được gọi đến cô Lan và đề nghị đó của Trúc An được cô Lan đồng ý. Và thế là, cô bé dễ thương ấy sẽ sống cùng “người yêu cũ” và là “nỗi đau” của bố mình.

Nhưng vẻ mặt hớn hở, thích thú của Lan Anh khi nghe thông tin ấy càng chứng tỏ rằng cảm tình của cô bé với Trúc An không phải là nhỏ.

“Không xong rồi, sắp trễ rồi. Lan Anh, chúng ta mau đi thôi.”

Hai cô trò tay xách nách mang, lỉnh kỉnh đồ đạc ra xe để đến TT Foods. Đây là lần đầu tiên cô bé được ngồi xe riêng, cảm giác thật khác biệt, không giống như mọi hôm được Đức Trung đèo trên chiếc xe của hai bố con.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến trước tòa nhà trụ sở TT Foods. một tòa nhà cao lớn, lớn nhất của một khu vực. Tới cánh cửa bước vào cũng to hơn cả ngôi nhà cũ của Lan Anh.

“Quao, đây là lần đầu tiên con được trông thấy tòa nhà lớn như thế này luôn đó cô.”

“Mau lên Lan Anh, chúng ta mau vào thôi con.” - Trúc An cảm thấy thú vị trước sự hồn nhiên của Lan Anh. Nhưng sắp tới giờ thi nên cô phải cắt ngang sự kinh ngạc và tò mò đó của cô bé.

Ngay khi vừa bước vào cổng, sự hoành tráng và hào nhoáng của một trong những công ty thực phẩm lớn nhất cả nước hiện ra trước mắt hai cô trò.

“Chào cô, xin mời cô đi theo lối này.”

Khi chưa hết kinh ngạc về độ hoành tráng ấy thì một nhân viên TT Foods ăn mặc lịch sự bước tới, mời cả hai đi về phía nơi tổ chức buổi chung kết. Càng đi, cô bé ngây thơ càng được dịp tròn xoe mắt trước những thứ lần đầu tiên thấy.

Sân khấu được trang hoàng đủ sắc màu, đèn thì đủ màu sắc, người thì đông như kiến, khung cảnh trước mắt hiện ra hệt như một lễ hội hóa trang.

Lan Anh được ban tổ chức bố trí cho một căn phòng riêng để trang điểm, nghỉ ngơi để chuẩn bị cho cuộc thi sắp diễn ra.

“Lan Anh, cháu mau thay đồ đi, nhân viên trang điểm sắp tới rồi đó.”

Trúc An lấy từ trong chiếc túi ra một chiếc váy “công chúa” màu tím nhạt được đính kim tuyến trông rất bắt mắt. Nhưng khi vừa lấy chiếc váy ra, Trúc An lại nghe thấy tiếng thút thít đến từ cô bé mà mới phút trước vẫn còn cười nói vui vẻ.

“Cháu làm sao vậy Lan Anh, cháu không khỏe à?”

Trúc An đến cạnh cô bé, nhẹ nhàng vỗ vai, hai tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn trên gò má cô bé. Lan Anh thì không nói gì, chỉ biết thút thít.

“Sao nào, Lan Anh có chuyện gì mà lại khóc?”

“Cháu nhớ bố cháu. Chiếc váy này là bố mua cho cháu. Bố còn bảo muốn nhìn thấy cháu mặc chiếc váy này vào ngày chung kết. Cháu nhớ bố cháu.”

Lan Anh vừa nói vừa ôm chầm lấy Trúc An, nước mắt cứ thế lăn dài trên má của cô bé, mặc cho Trúc An có an ủi hay trấn an thì cô bé vẫn không chịu yên lặng.

“Hay là bây giờ cô sẽ gọi cho bố cháu để cháu nói chuyện cùng bố nhé.”

“Không cần đâu cô, bố đang chăm chỉ làm việc kiếm tiền nuôi Lan Anh, Lan Anh không muốn làm phiền bố.”

Nói tới đây, Lan Anh cũng không còn khóc nữa, đối với cô bé thì Đức Trung chính là sự động viên lớn nhất mà cô bé có thể nhận được. Tình cảm ấy Trúc An cũng có thể cảm nhận được. Mặc cho cô có an ủi, dỗ dành như thế nào, Lan Anh vẫn không chịu nín, nhưng chỉ cần nghĩ đến bố mình thì cô bé liền lập tức dừng khóc và lấy lại tinh thần.

Và suốt cả quá trình chuẩn bị và thể hiện phần thi của mình, Lan Anh đã thể hiện rất tốt khả năng của mình, cô bé làm chủ sân khấu, khiến hàng trăm ánh mắt phải ngỡ ngàng trước sự tự tin và duyên dáng của mình.

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt vì màn trình diễn của Lan Anh, lần này tuy không có bố Đức Trung bên cạnh nhưng bên cạnh cô bé đã có thêm một “người bạn” đồng hành của mình bên cạnh sự ủng hộ âm thầm của mẹ Tú Trinh ở phía dưới kia.

“Và bây giờ, trên tay tôi chính là tên của người sẽ trở thành gương mặt đại diện của Dòng sản phẩm dành cho trẻ em của TT Foods.”

Căng thẳng là thứ hiện lên trên khuôn mặt của các thí sinh khi MC chuẩn bị công bố tên người chiến thắng. duy chỉ có Lan Anh, cô bé vẫn nở một nụ cười rạng rõ, hướng mắt mình về phía Tú Trinh và Trúc An đang ngồi ở dưới bằng sự bình tĩnh và thoải mái của mình.

“Người chiến thắng đó chính là thí sinh mang số 010 - Lan Anh đến từ lớp 2/4 trường tiểu học Quận 1.”

Tiếng hú hét, tiếng vỗ tay vang lên khắp cả khán phòng, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay chúc mừng cho chiến thắng của Lan Anh.

Lan Anh đứng trên sân khấu, nở một nụ cười hạnh phúc…

Nhưng ngay lúc này…

Sắc mặt cô bé chuyển sang trắng bệch, hơi thở gấp. Lan Anh ngã quỵ ngay trên sân khấu trước sự bàng hoàng của tất cả mọi người.

“Lan Anh. Lan Anh.”

Tú Trinh khi trông thấy cảnh tượng đó đã không nghĩ ngợi gì đã chạy một mạch lên sân khấu. Trúc An từ xa cũng chạy đến cạnh cô bé.

“Mau lên, ai đó gọi giúp con bé xe cứu thương đi.”

Trúc An vừa chạy, ánh mắt lo lắng, những giọt nước mắt lại rơi vì cô biết bản thân của Lan Anh đang mang bệnh tim trong người.

“Lan Anh. Con mau tỉnh lại đi.” - Trúc An mặt trắng bệch ngồi xuống bên cạnh Lan Anh, nước mắt của cô không ngừng rơi khi trông thấy cô bé nằm bất động trong vòng tay của Tú Trinh.

“Trúc An?”

“Tú Trinh?”

Và đó cũng chính là khoảnh khắc, hai người bạn cũ, “kẻ thù” của nhau chính thức giáp mặt nhau. Nhưng gặp lại nhau trong tình huống như thế này thật sự không ổn chút nào.

“Mau lên, đưa Lan Anh đến bệnh viện ngay đi.”

Khi Trúc An vẫn còn ngơ ngác vì sự hiện diện của Tú Trinh bên cạnh Lan Anh thì giọng nói gấp gáp của Tú Trinh đã kéo cô về hiện thực.

Lan Anh nhanh chóng được cả hai đưa lên xe cấp cứu và nhanh chóng chuyển thẳng đến bệnh viện. Trên xe, chẳng ai nhìn nhau lấy một ánh nhìn, tất cả chỉ chăm chăm về phía Lan Anh - cô bé đang được sơ cứu khi tim đã có dấu hiệu ngừng đập.

Liệu Lan Anh sẽ như thế nào khi Đức Trung không có ở bên cạnh cô bé? Hai người bạn sẽ đối diện với nhau như thế nào trong tình huống này?