Đứa bé này rốt cuộc có nên sinh ra hay không?
Kỳ thật vấn đề này với Cao Đại Bàn mà nói, cũng không tính là vấn đề.
Ô nhiễm gien gì đó đối với nhà khoa học coi như là một vấn đề rất trầm trọng, nhưng với người dân thành thị chạy ăn từng bữa, đúng là không có ý nghĩa gì. Cao Đại Bàn chỉ tự hỏi không đến mười phút liền bỏ qua.
Nếu cô không làm gì cũng sẽ chết, gien của loài người không phải cũng đoạn tuyệt từ đó sao?
Sinh vật đều tiến hóa thuận theo hoàn cảnh để tiếp tục sinh tồn, vì sao con người không thể?
Ai quy định gien của con người không thể thay đổi?
So với hoàn toàn biến mất trong vũ trụ, cô tình nguyện bị ăn mòn mà sống sót.
Huống chi, sự tồn tại của cô sẽ cứu chuộc một chủng tộc kề cận trên bờ diệt vong.
Cảm giác làm anh hùng đúng là không tệ.
Nhưng mà đồng chí Cao Đại Bàn anh hùng, từ sau lần thảo luận về việc lai giống trong kinh Thánh ngày đó, thì không nhìn thấy Lanka nữa.
Cao Đại Bàn có thể lý giải.
Nếu cô là ba kẻ đầu sỏ của hội trưởng lão, cũng sẽ lập tức cách ly phần tử nguy hiểm dùng những lời ma quỷ khoa học để mê hoặc kích động niềm hy vọng quý giá của chủng tộc mình.
Lanka là một nhân viên nghiên cứu khoa học thông minh, nhưng muốn làm chính trị vẫn còn kém một chút.
Tuy vậy thông qua chuyện này, Cao Đại Bàn cũng hiểu được, phòng mình đại khái là có giấu máy quay giám sát .
Mấy thư như quyền riêng tư gì đó đối với người ngoài hành tinh như cô mà nói hầu như không tồn tại.
Cao Đại Bàn cảm thấy mình cần chú ý đến tư thế ngủ hơn ……
Lúc này bạn học Đại Bàn còn không biết, kỳ thật các vị lãnh đạo của hội trưởng lão điều Lanka rời khỏi cô, ngoại trừ lo lắng đến ảnh hưởng của tư tưởng tự do hóa ra, còn có một nguyên nhân khác — các trưởng lão quý tộc cho rằng đồng chí Lanka xuất thân Bán Huyết tộc, không được giáo dục đầy đủ, hành vi cử chỉ mạnh mẽ phóng đãng sẽ tạo ra ảnh hưởng ác liệt đến Cao Đại Bàn vốn đã đủ bình dân đủ tục tằn đủ nhà quê*……
(*Nguyên văn là dế nhũi: tiếng địa phương Bắc Kinh; dùng để hình dung những kẻ nhà quê, không hiểu việc đời.)
Ban đầu Cao Đại Bàn cảm thấy lý do này khiến người ta muốn hộc máu.
Phun xong rồi lại cảm thấy kỳ thật đối với Thánh Huyết tộc mà nói loại phương thức tư duy này đại khái là rất bình thường.
Kế thừa sinh mệnh dài lâu đến dị thường và lịch sử càng lâu đời hơn của Huyết tộc, Thánh Huyết tộc trên tinh cầu Sange vẫn duy trì một loại kiêu ngạo và tự tôn cho mình là danh môn thế gia cực kỳ khó hiểu. Giơ tay nhấc chân, dùng cơm uống rượu, quần áo trang sức, tiệc tối vũ đạo, hành lễ tiến thối……Tất cả phương diện trong cuộc sống đều giữ lại loại cảm giác xưa cũ đậm đặc, và phong thái quý tộc tao nhã lịch lãm.
Nói trắng ra, chính là làm bộ làm tịch……
Lấy một cái ví dụ nhé, ví dụ như vũ khí tùy thân của đàn ông trong giới quý tộc, nhất định là kiếm dài cổ điển.
Kỳ thật với khoa học kỹ thuật của Sange, dù là súng hay kiếm laser cũng đều là vũ khí có lực công kích rất mạnh. Ví dụ như kiếm laser, khi không dùng rút lại thành chuôi kiếm mang theo rất tiện, bản thân tia laser bắn ra còn có khả năng ăn mòn và lực cắt nhất định. Cho dù có ở trong tay kẻ vô dụng như Cao Đại Bàn cũng có lực sát thương tương đối. Hiển nhiên ở trong thực chiến cũng là loại vũ khí rất ít tốn sức. Nhưng cơ hồ không có ngoại lệ, tất cả nam quý tộc trong Thánh Huyết tộc đều lựa chọn kiếm dài cổ điển tinh xảo bằng kim loại!
Tuy rằng với cơ bắp Thánh Huyết tộc, thì lực sát thương của kiếm kim loại cũng chẳng khác gì kiếm laser, nhưng lý do các quý tộc lựa chọn kiếm kim loại tuyệt đối không phải xuất phát từ sự lo lắng cho hiệu suất chiến đấu, mà xuất phát từ mỹ quan và phẩm vị. Hành động này giống như những người giàu có thích thu thập đồ cổ trên Địa Cầu.
Dùng đồ cổ chém người, đúng là vừa khoe giàu vừa làm bộ làm tịch……
Về điểm này đồng chí Cao Đại Bàn không có bình luận gì.
Trong mắt người dân thành thị theo chủ nghĩa thực dụng, đao chém người đương nhiên là càng nhanh càng tốt, phải biết rằng khảm nạm đá qúy quá lớn ngoại trừ gia tăng lực cản không khí ra thật sự không có tác dụng gì……= =
Tại phương diện này, Lam Huyết tộc lại hoàn toàn bất đồng với Thánh Huyết tộc. Lam Huyết tộc vốn là dân bản địa, trước khi Thánh Huyết tộc di chuyển đến Sange, trình độ văn minh vốn rất thấp, còn sống theo kiểu quần cư bộ lạc. Mà những văn minh hiện đại Lam Huyết tộc có được bây giờ hoàn toàn nhờ vào sự dạy bảo của Thánh Huyết tộc , đương nhiên cùng với văn hóa du nhập của các hành tinh khác trong vũ trụ.
Thánh Huyết tộc làm kẻ thống trị vì muốn dễ dàng quản lý quốc gia, có thể nói là tàn nhẫn, đã phá hủy văn hóa vốn có của Lam Huyết tộc. Còn nắm giữ quyền khống chế việc trọng sinh của Lam Huyết tộc, làm cho mỗi thế hệ Lam Huyết tộc vừa mở mắt ra, nền giáo dục nhận được đều đến từ Thánh Huyết tộc.
Bọn họ không có lịch sử, cũng không có chữ viết của riêng mình.
Chân chính giữ lại bản sắc, đại khái cũng chỉ có nhóm dân tộc thiểu số tồn tại như phần tử khủng bố luôn gây náo động. Ví dụ như, tộc Danger hận Thánh Huyết tộc thấu xương.
Có lẽ xuất phát từ sự trống rỗng này, Lam Huyết tộc rất dễ dàng chấp nhận những thứ mới mẻ. Bọn họ không có truyền thống, cho nên bọn họ chỉ theo đuổi những thứ thịnh hành.
Ăn mặc, rượu ngon, vũ khí, tri thức…… Cái gì mới mẻ liền theo đuổi cái đó. Ở trên lưng đàn ông Lam Huyết tộc, bạn có thể nhìn thấy kiếm lam quang hoặc là súng hạt gia tốc mới nhất năm nay. Áo choàng tượng trưng cho thân phận nhưng cực kỳ vướng víu, chỉ khi có bão cát lớn mới lấy ra dùng, quần áo vũ trụ bó sát người nhanh nhẹn thậm chí bại lộ mới là loại y phục thịnh hành bọn họ thích nhất.
Trái lại, cách ăn mặc thịnh hành của Thánh Huyết tộc, đến nay vẫn là áo vạt dài cùng với tay áo đính ren rườm rà hoa lệ theo phong cách cung đình……
Cho nên trong giới quý tộc, người muốn mặc cái gì thì mặc cái ấy, nhìn thấy áo lông làm cho Cao Đại Bàn không tệ liền làm luôn một bộ cho mình như thân vương Ventrue, đương nhiên, sẽ bị liệt vào hàng ngũ phần tử quái dị không có quy củ……
Nếu nói bất cứ thứ gì có lịch sử quá dài thì sẽ tích lũy rất nhiều sự cổ hủ, như vậy Thánh Huyết tộc chính là cổ hủ trong cổ hủ.
Bạn học Cao Đại Bàn dân thường trong giới dân thường, hiện tại, còn chưa ý thức được nỗi bi ai khi gả vào nhà giàu.
Hội trưởng lão hiển nhiên cho rằng người địa cầu mới gia nhập Thánh Huyết tộc này, thật sự là một kẻ nghèo rách mồng tơi chả ra làm sao.
Sau khi Lanka bị điều đi, hơn một trăm bản kinh Thánh trong phòng Cao Đại Bàn liền biến mất, thay vào đó là hai giá sách vĩ đại chất đầy văn học kinh điển của Huyết tộc……
Thời khoá biểu tuần tới cũng hiện lên màn hình trong phòng khách: Lễ nghi, văn học, âm nhạc, mỹ thuật, chính trị, kinh tế, lịch sử, địa lý, thiên văn, quân sự, tin tức, diễn thuyết, đàm phán, nghệ thuật biễu diễn thịnh hành trong vũ trụ, đánh cờ, văn hóa vũ trụ, giáo dục giới tính, lái xe…… Chương trình học phong phú đến mức làm cho bạn học Cao Đại Bàn từng ở trường trung học Trung Quốc qua năm cửa ải, chém sáu tướng** sống sót đến nay cũng hoa cả mắt……
(*(Dựa theo tích Quan Vũ khi rời bỏ Tào Tháo tìm Lưu Bị từng vượt qua năm cửa ải và chém đầu sáu viên tướng, uy danh lừng lẫy. Ngụ ý vượt qua muôn vàn khó khăn.)
Chương trình học tuy nhiều, lại sắp xếp chẳng hề khẩn trương — thậm chí giữa chương trình học còn xen kẽ thời gian uống trà đêm khuya, nhưng tuyệt đối chiếm đầy thời gian riêng tư của Cao Đại Bàn! Hơn thời khoá biểu một kỳ đã kéo đến bốn tháng sau, đừng nói đến kỳ thứ hai, thứ ba… Xem ra hội trưởng lão đã lập kế hoạch khiến cô không thể, cũng không rảnh, suy nghĩ đến điều gì khác.
Càng gian xảo hơn là, tất cả chương trình học đều tiến hành ở trường cao đẳng của Thánh Huyết tộc học viện College*, dĩ nhiên phải phối hợp với thời gian nghỉ ngơi của học viện Huyết tộc. Sau thời khoá biểu hội trưởng lão còn nhắn gửi một lời cực kỳ “thân thiết”: Kính mời nữ sĩ Cao Tiểu Tiểu ban ngày nghỉ ngơi đầy đủ, chuẩn bị học tập vào ban đêm.
(* Phiên âm tiếng Anh của Khảo Lệ Chi.)
Hành động này rõ ràng muốn Cao Đại Bàn sửa cả thói quen nghỉ ngơi của con người.
Đó đương nhiên là một ý tưởng rất thông minh, đẩy nhanh sự dung hợp văn hóa và tập tính sinh sống của Huyết tộc với con người, cũng giảm bớt áp lực ban ngày phải trông coi Cao Đại Bàn, một mũi tên bắn trúng hai con nhạn.
Cao Đại Bàn đương nhiên là không muốn, vừa lật từ điển vừa gõ một bức thư kháng nghị trên máy tính, nộp lên viện trưởng lão, người ta trả lời hai cái lý do khiến cô tắt đài ……
Lý do một là như vầy: Viện trưởng lão rất khinh bỉ báo cho Cao Đại Bàn biết, nếu cô không học cao đẳng thì rất khó được giới quý tộc tôn trọng, cho dù Cao Đại Bàn có năng lực gây giống chống lưng, nhưng nếu không học vấn không nghề nghiệp, thì sẽ bị người ta coi là cái máy đẻ quý giá, tin rằng loại tương lai này chính cô cũng không muốn thấy.
Cao Đại Bàn vỗ bàn nhảy dựng lên muốn nói ai bảo tôi không học vấn không nghề nghiệp, nền giáo dục của Địa Cầu cũng đâu có kém cỏi đến vậy! Há miệng nửa ngày, bỗng nhiên phát hiện hai loại ngôn ngữ mình dốc sức học một loại thì không thịnh hành ở nơi này, một loại thì nói không ai hiểu; Mà tiêu chuẩn về toán lý hoá của Địa Cầu quả thật không cùng cấp bậc với người ta; những lễ nghi thông dụng con người thì mình chưa bao giờ được học hành nghiêm túc, nhiều nhất chỉ biết lễ nghi đặc sắc của đội thiếu niên tiền phong Trung Quốc = =; Mà các loại nghệ thuật thông dụng như âm nhạc mỹ thuật linh tinh, từ khi bắt đầu đi học đã hàng đêm thắp đèn, dưới sự hỗ trợ của ba mẹ chiến đấu với mớ bài tập vĩnh viễn không bao giờ hết, chẳng có hứng thú lê bước lớn nhà văn hóa thiếu niên nữa là, nói chung ngũ âm không được đầy đủ hoàn toàn không biết gì cả……
Cân nhắc nửa ngày, Cao Đại Bàn buồn bã phát hiện nền giáo dục của Địa Cầu đúng là rất kém …… Vì thế cũng nảy sinh tâm tư “Không bằng đi chuyên tu để bồi dưỡng nội hàm một chút cũng được”.
Mà lý do thứ hai viện trưởng lão đưa ra là: Xuất phát từ sự lo lắng đối với thân phận người mẹ tôn quý của đồng chí Cao Tiểu Tiểu, giáo sư của cô chính là những người có thân phận cao quý nhất trong giới quý tộc Thánh Huyết tộc.
Điều này làm cho Cao Đại Bàn không khỏi ôm chút hy vọng — nói không chừng, có thể nhìn thấy Ventrue ở đó…… Tốt xấu gì anh ta cũng là một thân vương? Chức danh là để lấy ra đè người vào những lúc như thế này!
Đến lúc này, Cao Đại Bàn rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý với kế hoạch “Chuyên tu cấp tốc ban đêm: bình dân phủ thêm lớp da quý tộc” của viện trưởng lão.
…………………………
Buổi tối ngày đầu tiên đi học.
Đồng chí Cao Đại Bàn lệch giờ còn chưa điều chỉnh được, ngủ đến hai mắt sưng phù bị hai người hầu xinh đẹp thái độ cung kính động tác cương quyết dựng dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu thay hơn mười bộ váy hoa lệ đủ màu đứng trước gương tỉ mỉ chải từng cọng tóc, mới bị đưa ra cửa.
Trước khi đi ra người hầu A áy náy nhìn mặt Cao Đại Bàn nửa ngày, không đành lòng nói:“Thành thật xin lỗi, bởi vì hôm nay có giờ học trang điểm, yêu cầu để mặt mộc, cho nên chúng tôi không thể hoá trang cho cô…..”.
Người hầu B vội vàng an ủi:“Nhưng cô đừng lo lắng, sau giờ trang điểm cam đoan dung nhan của cô sẽ rạng rỡ, mỹ lệ, xinh đẹp động lòng người…..”.
Cao Đại Bàn bị biểu tình an ủi của các cô làm cho rất là rối rắm…… Quay đầu nhìn nhìn cái mặt bánh nướng của mình trong gương và dấu ren hoa quỷ dị vì đè mặt xuống gối, uể oải khoát tay áo:“Các cô không cần miễn cưỡng khen tôi “.
Người hầu A:“Sao lại thế, váy đẹp lắm “.
Người hầu B:“Đúng vậy đúng vậy, váy rất là đẹp…..”.
Cao Đại Bàn:“……= =”
Cứ như vậy, sau khi biến thân nhờ đũa thần của quỷ hút máu, đồng chí Cao Đại Bàn trúc trắc mặc chiếc váy xinh đẹp, ôm chiếc túi nhỏ chứa một quyển vở và cây bút cho có đi ra ngoài.
Kỳ thật công bằng mà nói, chiếc váy lụa mỏng màu vàng này rất đẹp. Không chỉ phụ trợ thể hiện làn da trắng nõn mềm mại hồng hào của người Địa Cầu, còn tạo hiệu quả đối lập khiến mái tóc đen châu Á càng thêm óng ả, dày rậm. Mà thiết kế công chúa này lại hoàn mỹ che giấu dáng người chân ngắn + trước sau như một + eo bánh mì của Cao Đại Bàn, váy lụa dịu dàng mềm mại thể hiện khí chất ngây thơ thường có ở các thiếu nữ, dây treo tinh xảo càng bộc lộ bờ vai xuôi nhẹ nhàng và xương quai xanh thanh mảnh đặc trưng của con gái phương Đông, dưới chân ngực còn đính mấy bông vải trắng mềm mại, đồng chí Đại Bàn sau khi ăn diện rốt cuộc cũng có vài phần điềm đạm đáng yêu……
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chỉ đi học mà thôi, trăm phương ngàn kế ăn diện cho cô như vậy hình như cũng hơi có vấn đề……
Đồng chí Cao Đại Bàn bị váy áo rườm rà đến khó đi đứng bình thường đang đứng giữa trời, gió đêm thổi làn váy và dải nơ con bướm sau lưng của cô lên, cảm giác man mát liền lùa vào lớp quần áo, mùi thơm ngát của rừng tùng lượn lờ giữa những nếp tóc…… Hít sâu một lần, Cao Đại Bàn cuối cùng cũng quyết định bước về phía thang máy, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng– hội trưởng lão làm sao dám ném loại động vật nguy hiểm tản ra mùi máu mê người như cô vào học viện tụ tập toàn tộc nhân Huyết tộc này? Ngộ nhỡ cô té ngã rách tí da chảy tí máu thì sẽ xuất hiện bạo loạn mất?!
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Cao Đại Bàn đã bị người người ta trực tiếp kéo vào thang máy!
Bạn học Đại Bàn theo bản năng kêu lên một tiếng sợ hãi, còn chưa hết kinh hồn, ngửa đầu liền thấy một gương mặt nguy hiểm quen thuộc……
Người nọ vẫn mặc đồ đen bó sát người, mặt nạ bảo vệ bao lấy nửa gương mặt, mái tóc ngắn màu bạc vẫn kiêu ngạo như trước, không khí nguy hiểm cũng không giảm bớt tí nào, đôi mắt màu máu sắc bén làm cho Cao Đại Bàn lùi vào góc thang máy ôm túi xách run lẩy bẩy theo bản năng….”Anh, anh…… Thất thất thất?!” Đệ nhất cao thủ của tập đoàn trộm cướp Assamite sao có thể ở chỗ này hả hả hả?!
Đối phương lại quàng tay tựa trên tường, khóe mắt miết qua cổ Cao Đại Bàn, lười biếng than thở:“Phụ nữ thật phiền toái, ra cửa cũng chậm chạp như vậy…..”. Nói xong ra vẻ cực kỳ không cam lòng túm cái tay đang ôm chặt túi xách của Cao Đại Bàn ra, cúi đầu hôn, răng nanh chẳng rõ là vô tình hay cố ý lướt qua làn da non mịn giữa những ngón tay của cô…..”.Từ hôm nay trở đi, tôi là hộ vệ của cô. Phụ trách an toàn tuyệt đối cho cô khi học tập. Nhưng mà…… Nếu lần sau còn dám để tôi chờ, ngay khi tan học tôi sẽ cắn chết cô”.
Cao Đại Bàn:“…..”.