Chương 44: Chương 44

Sau khi nấu xong, cảm xúc của Yến Thu Xu đã ổn định, không còn khó chịu nữa, lần này ngủ thiếp đi.

Nhưng hôm qua nàng đã đồng ý với Đông Đông sẽ làm cơm trưa cho cậu bé, vì thế nàng bảo Thủy Mỗi đánh thức mình vào giờ Tỵ ba khắc. Vì ngủ không đủ, có vẻ mệt mỏi nên mới khiến Thủy Mỗi nghĩ là nàng ngã bệnh.

Yến Thu Xu rửa tay, sẵn tiện dùng nước lạnh vỗ mặt cho tỉnh táo, sau đó mới xắn tay áo, tiện tay dùng một sợi dây buộc mái tóc dài sắp rơi lại, cả khuôn mặt nhẹ nhàng thoải mái lộ ra, chuẩn bị nấu cơm!

Nàng nhìn khu thức ăn đã chuẩn bị ở phòng bếp một phen, xác nhận nguyên liệu, gia vị đã chuẩn bị xong thì bắt đầu nấu cơm.

Thật ra món cơm đùi gà rất đơn giản, đùi gà róc xương dùng sống dao đập mềm, ướp gia vị vừa ăn rồi cho dầu vào nồi, chờ dầu sôi lại cho đùi gà vào, chiên đến khi da gà vàng lại trở mặt.

Sau khi chiên xong, cho nước sốt màu đen pha sẵn vào hầm một lúc.

Thiếu dầu hào cũng hơi đáng tiếc, nhưng nơi này có mật ong tươi thiên nhiên cũng không kém.

Ngoại trừ đùi gà, Yến Thu Xu làm trụng cà rốt và cải trắng.

Làm xong rồi, Thủy Mỗi lấy hộp cơm ra.

Nàng đặt một chiếc đùi gà to vào hộp cơm, lại xối một lớp nước tương đậm đặc, ngăn bên cạnh cho cà rốt và cải trắng thanh đạm, ngăn trên cho cơm trắng.

Thời đại này, hộp cơm của nhà giàu cũng có tác dụng giữ ấm, dưới đáy lót bông, trên đặt nước ấm, ngăn giữa chứa thức ăn, trên cùng lại lót bông, như thế tốc độ bốc hơi sẽ giảm xuống.

Sau khi làm xong thì có gã sai vặt tới lấy đi.

Chuyện còn lại không cần Yến Thu Xu quan tâm, nàng chỉ cần phụ trách đưa mấy phần còn lại đến những viện khác, mình lấy một phần, còn lại để Thủy Mỗi và Hứa ma ma bọn họ ăn.

*

Lớp học vỡ lòng trong Thái học viện.

Lớp này có tổng cộng tám học sinh đều là trẻ nhỏ năm tuổi, ai cũng mặc trang phục hoa lệ, trong đó có một người mặc đồ vàng nhạt.

Thời đại này màu vàng tôn quý nhất, chỉ có thiên tử mới có thể mặc màu vàng, những người khác không thể mặc màu vàng chính thống. Người địa vị thấp hơn cũng có thể mặc màu vàng, nhưng cho dù như thế thì thân phân của hắn cũng tôn quý hơn những người khác.

Lúc này, khi những đứa trẻ khác đọc thơ, đứa bé kia lại lén lút chơi đùa.

Đông Đông khỏe mạnh kháu khỉnh ngồi xéo với đứa bé kia, cậu bé đang gật gù đắc ý đọc thơ, bỗng nhiên nhìn thoáng qua bóng dáng đang chơi đùa kia, cau mày ghét bỏ liếc mắt.

Không biết Giang gia gia gia làm gì mà nói muốn bảo cậu làm thư đồng cho hắn ta.

Người này còn không giỏi như mình!

Đông Đông kiêu ngạo ưỡn ngực, tiếp tục đọc thơ, đến khi... "Rột rột" một tiếng, bụng cậu hơi đói.

Sáng nay trước khi đi có nhận được bữa sáng A Xu tỷ tỷ đưa qua nhưng không nhiều, cậu bé ăn không đủ lại không muốn ăn món khác nên dẫn đến tình trạng này.

Đông Đông xoa bụng, mong chờ nhìn ra bên ngoài, sắp đến giờ cơm trưa rồi: "

Hôm nay A Xu tỷ tỷ đưa cho mình món gì đây?”

Đông Đông vô cùng chờ mong, chờ mong đến mức chảy nước bọt, nhưng miệng còn đọc thơ, nước bọt làm cậu bé bị sặc, ho khan một phen.

Phu tử đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Đông Đông: "Tiêu Bình Châu! Đọc bài thơ này xem!"

Phu tử mới mở miệng, những bạn nhỏ khác đều im lặng, xem náo nhiệt nhìn qua.