Chàng hơi khó chấp nhận, trước đó tài bếp núc của Yến Thu Xu rất tốt khiến chàng lưu luyến không quên, lén trở về đây mấy ngày!
Chàng nhìn Yến Thu Xu, vô cùng hoài nghi mà hỏi: "Đây là cô nương làm à?"
Trình độ không đúng!
Chẳng lẽ cô nương này lại làm ra kiểu này?
Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "Đây là nước ô mai nóng để khai vị, vốn có vị chua ngọt. Nếu ngài không uống được thì có thể thêm nước rồi thử lại lần nữa xem?" Nói xong, nàng nhìn những người khác, vô cùng chân thành nói: "Mọi người nếm thử xem sao? Nếu như không hợp khẩu vị thì đừng uống."
Nàng nếm cảm thấy vị chua vừa đủ mà!
Không phải lật xe trong bước đầu tiên chứ?
Yến Thu Xu căng thẳng mím môi, gương mặt phúng phính vì chuyện này mà lộ vẻ ngây thơ, gương mặt hơi đỏ bừng, đôi mắt như biết nói chuyện lộ vẻ căng thẳng.
"Nghe rất hay, ta uống trước." Tạ Thanh Vận nhìn mà đau lòng, kiên trì nói để phá tan bầu không khí ngưng đọng này, bưng chén lên.
Nhưng vì phòng ngừa bị chua mặt mày nhăn nhó như Tiêu Hoài Đình, nàng ấy vô cùng cẩn thận, chỉ uống một hớp nhỏ.
Bất chợt ánh mắt Tạ Thanh Vận sáng lên.
Khác với hương vị chua muốn ê răng như dự đoán, cũng không giống giấm thường ăn trong trí nhớ, trái lại hơi giống mứt chua thường ăn trong cửa hàng hoa quả.
Vị chua kia khi chạm đến đầu lưỡi khiến cả người nàng ấy run lên, nhưng nhanh chóng bị hương vị ngọt ngào kia trấn an, dẫn đến toàn bộ khẩu vị có thể trong phạm vi tiếp nhận.
Thậm chí cảm giác uống rất ngon, muốn uống thêm một hớp nữa, hơn nữa miệng đầy nước bọt đúng là rất khai vị!
Bây giờ nàng ấy nhìn thức ăn trên bàn càng muốn thưởng thức.
Tạ Thanh Vận hơi ngạc nhiên nói: "Rất ngon! Hơn nữa nước này rất khai vị, ta đã rất muốn ăn cơm rồi."
Đông Đông thấy Đại bá nương uống trước, cậu bé mới dám nếm thử một miếng, sau đó chép miệng, trên mặt tỏ vẻ ngạc nhiên. Tiếp theo, cậu bé rót một chén lớn, nói: "Ngon quá!"
Uyển Nhi nhìn hai bên, cũng bưng chén uống, uống xong mím môi cười, ngọt ngào khẽ nói: "Ừm, ngon quá."
Mặc dù Tiêu Hoài Đình cảm thấy thứ này quá chua nhưng thấy tẩu tử và các tỷ tỷ đều thích thì vẫn thử lại lần nữa, nhưng mà phải cho thêm nước.
Vị chua vị ngọt nhạt hơn nhiều, trong phạm vi chàng có thể tiếp nhận. Chàng từ từ uống, hơi kinh ngạc, nước này uống thật sự rất khai vị, vừa vào miệng thì nước bọt đã lan ra. Nếu không ăn thứ gì bù vào sẽ cảm thấy bạc đãi miệng mình.
Chỉ là mục đích của chàng không phải như thế.
Tiêu Hoài Đình nhìn mẫu thân.
Những người khác thấy thế cũng nhìn theo, mang theo vẻ mong chờ.
Bọn họ đều uống xong biết công hiệu của chén nước này, mặc dù không biết có tác dụng đối với Tiêu phu nhân như thế không nhưng có một tia hi vọng cũng tốt.
Tiêu phu nhân mím môi, nhìn con trai lại nhìn tiểu cô nương đang trông mong nhìn mình, trong lòng bất đắc dĩ.
Bà biếng ăn không phải chuyện ngày một ngày hai, đầu bếp trong phủ đổi rất nhiều cách nấu nhưng bà bị tâm bệnh, đâu phải một chén nước ô mai có thể chữa được?
Nhất định là lão Lục nói với tiểu cô nương nên nàng ấy mới cố ý làm vậy.
Tiêu phu nhân nghĩ nước này do đích thân nàng làm, nếu bà không động vào chắc nàng sẽ khó chịu khóc lên mất.
Nghĩ vậy, bà vẫn bưng chén lên nhấp một hớp.
Song, điều khiến bà bất ngờ là nước ô mai này vừa vào miệng, hương vị chua ngọt đã khiến bà vui vẻ, thậm chí da đầu bị hương vị này kích thích đến mức run lên.