Yến Thu Xu cũng vui vẻ, nhưng đối mặt với lời khen lại hơi tiếc nuối: "Ngài thích thì tốt, mau ăn đi."
Nàng cũng bưng phần của mình lên.
Sợi mì mềm dẻo dai dai thêm nước canh ngon khiến nàng vừa ăn một miếng, nước canh dâng tràn trong miệng, cuối cùng tạo thanh ba chứ - Tươi!Ngon! Thơm!
Lại nếm thử con sò kia, chất thịt non mịn ngập răng, tôm không nấu lâu nên thịt vẫn tươi, có cảm giác ngọt như nhấm nháp cực phẩm nhân gian.
Dường như lưỡi của nàng vì mỹ vị này mà run rẩy!
Ánh mắt Yến Thu Xu hơi kinh ngạc, nàng lại thổi bát mì, nước canh sóng sánh, nàng nhấp một miếng nước canh nhỏ, vị ngon đậm đà bay thẳng lên đỉnh đầu!
Nàng cũng xác định.
Thức ăn ở nơi này còn ngon hơn ở hiện đại!
Không biết có phải vì lúc này chưa bị nền công nghiệp làm ô nhiễm không?
Yến Thu Xu chỉ có thể suy đoán như thế, chẳng lẽ sau khi xuyên qua thì tài nấu nướng của nàng trở nên tốt hơn?
Ở kiếp trước nàng thường làm mì hải sản, thậm chí có một lần vì quay video mà chạy đến bờ biển vớt đồ tươi. Lúc đó, hải sản ngon đến mức khiến nàng kinh động như gặp thần tiên.
Song, bây giờ nàng ăn đồ sông, so với đồ biển thì thiếu đi vị mặn và mùi biển. Nhưng lưỡi nói cho nàng biết mùi vị này không hề thua kém, thậm chí còn ngon hơn.
Ngon quá!
Yến Thu Xu ăn không dừng được, Diêm Hưởng ở bên cạnh càng ăn "Rột! Rột..." Âm thanh chưa từng nghe qua.
Hai người không nói gì, toàn bộ phòng bếp trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng ăn mì.
Đến khi Diêm Hưởng ăn xong trước, hắn vẫn chưa thỏa mãn ợ một cái, tràn đầy vị tươi.
Diêm Hưởng còn muốn ăn nữa nhưng hắn vừa ăn sáng xong, bây giờ lại ăn một bát lớn, uống sạch nước canh không ăn nổi nữa, chỉ có thể nhìn với vẻ tiếc nuối.
Trong nồi còn lại một bát nữa.
Yến Thu Xu nghĩ là hắn muốn ăn nên áy náy mở miệng: "Xin lỗi, phần còn lại ta muốn đưa cho Tiêu Tướng quân."
"Không sao không sao!" Diêm Hưởng ngượng ngùng lắc đầu: "Ta ăn no rồi, đa tạ ngươi đã mời. Ta đã ăn cơm của ngươi rồi, nơi này để ta dọn dẹp cho."
"Vậy làm phiền." Yến Thu Xu thuận miệng nói.
Mặc dù nàng thích nấu ăn nhưng nàng không thích rửa chén!
Ở kiếp trước có tiền, trước tiên nàng mua một chiếc máy rửa bát cực lớn, cứ như thế, mỗi lần nàng rửa bếp đều cảm thấy khó chịu. Có người chịu dọn dẹp giúp thì nàng sẽ không từ chối.
Thấy nàng như thế, Diêm Hưởng hơi lúng túng, ăn của người ta nhiều đồ như thế, chuyện rửa bát chỉ là chuyện nhỏ mà người ta lại khách sáo như vậy. Hắn vắt cạn óc nói: "Yến cô nương, ngươi đi gặp tướng quân cũng đừng sợ, ta nghe nói hình như tướng quân phái người đi kinh thành liên hệ người nhà của cô nương, đây là chuyện tốt."
Khi tin tức vừa đến, hắn đã nghe ngóng một phen, cũng vì như thế nên hắn mới an tâm đi đến bên Yến Thu Xu ăn chực. Thân phận được xác thực thì không phải mật thám.
Hắn biết rõ chuyện này.
Yến Thu Xu nghe lời này, nhịp tim đập cực nhanh, còn tưởng rằng chuyện hôm qua đã có kết cục, thì ra tình huống là như thế. Nhưng dường như mấy ngày này nguyên chủ biết tin tức, sau biết "Chứng cứ" mình tử vong thì bị kích động quá độ nên tự sát.
Nàng vội vã ăn xong bát mì, nói với nói với Diêm Hưởng một tiếng, cuối cùng bưng bát mì kia đi về phía tiền viện tầng ba.
*
"Cộc cộc cộc..." Tiếng đập cửa vang lên.
Tiêu Hoài Đình nói: "Vào đi."