Chương 20: Hổ trướng man hoa tật tình đế uyên phổ - Thanh thu lệ ảnh diệu ngữ đính tâm minh

Chỉ nghe quân Ngõa Thích rúc tù và xung phong, tiếng trống vang lừng, ở trên đỉnh núi xuất hiện một lá cờ lớn có chữ “Soái” một người oai phong lẫm lẫm, thúc ngựa lên đỉnh núi giơ roi chỉ xa, đó chính là Thái sư Dã Tiên, kẻ nắm đại quyền trong quân Ngõa Thích. Quân Ngõa Thích chia nhau chặn đánh, đang lúc hỗn chiến, chợt thấy ở phía đông có một toán quân Minh phất lên ngọn cờ rồng, quân Ngõa Thích kêu lên: “Hoàng đế nhà Minh ở phía đó!”

Trương Đan Phong tức đến nỗi nghiến răng, nghĩ bụng: “Tên hoạn quan Vương Chấn này đúng là kẻ lòng lang dạ sói, sợ kẻ địch không biết Hoàng đế ở nơi ấy”.

Ngọn cờ rồng ấy là do Vương Chấn phất lên, có ý báo cho kẻ địch biết.

Hoàng đế Minh triều Chu Kỳ Trấn bị vây trong thành Thổ Mộc một ngày một đêm, còn đại quân thì sắp tan rã đến nơi. Đang bàn bạc với Trương Phong Phủ tìm cách đột phá vòng vây, chợt thấy Vương Chấn sắc mặt tái nhợt, tiến vào bảo: “Hoàng thượng, việc lớn không xong, quân thiết giáp của địch đã xông vào trận tiền, hãy mau bảo Trương thống lĩnh ra chống cự”.

Trương Phong Phủ nói: “Hoàng thượng đừng sợ, hôm nay dù thần có liều mạng cũng mở đường máu cho Hoàng thượng”. Trương Phong Phủ vội vàng ra khỏi trướng, Vương Chấn đột nhiên nở nụ cười gian xảo, nói: “Chúa thượng, hôm nay ngoại trừ chịu thiệt thòi đầu hàng, chúng ta chẳng còn đường sống nào khác, mong Hoàng thượng đến trại quân Ngõa Thích cầu hòa”.

Chu Kỳ Trấn cả kinh nói: “Sao ái khanh lại nói như thế?”

Vương Chấn đanh mặt quát: “Võ sĩ đâu?”

Võ sĩ tâm phúc của Vương Chấn xông tới bắt trói Hoàng đế. Trương Phong Phủ xông ra ngoài trướng, chợt thấy trong trận phất lên ngọn cờ rồng, lúc này mới biết đó là gian kế của Vương Chấn, khi định quay trở lại bảo vệ cho Hoàng đế thì quân Ngõa Thích đã xông tới, trong chớp mắt đã bị bao vây chặt.

Vân Lối kêu lên: “Đại ca, chúng ta hãy giết Vương Chấn cứu Hoàng đế”.

Họ đang đứng ở trung quân, phiá trước người đông như kiến cỏ, dù có ngưạ tốt cũng khó vượt qua. Trương Đan Phong cười khổ sở nói: “Hôm nay không thể liều mạng được. Chúng ta lên cao xem thử”.

Chỉ thấy Vương Chấn buộc Hoàng đế lên ngựa, đích thân cầm cờ trắng phất lên, có vài vệ sĩ trung thành với Hoàng đế đến cứu nhưng đều bị võ sĩ của Vương Chấn chặn lại, kẻ địch thấy thế thì xông lên.

Chợt nghe tiếng quát như sấm dậy, hộ vệ tướng quân Phàn Trung tít đôi chùy, từ xa phóng ngưạ tới, võ sĩ Ngõa Thích và Vương Chấn nhất thời phóng tên, Phàn Trung múa đôi chùy hộ ở trước người, trên vai và lưng của y đã bị trúng mười mấy mũi tên, nhưng y vẫn có gắng ngồi vững không ngã, lao thẳng đến như cơn gió.Vương Chấn thấy y thần oai lẫm lẫm thì bất giác kinh hoảng kêu lên: “Phàn tướng quân có gì hãy từ từ nói”.

Phàn Trung quát lớn: “Hôm nay ta sẽ trừ tên gian tặc cho hiên hạ!”

Thế là vung búa lên giáng xuống ngựa của Vương Chấn, nhưng trên người cũng đã bị trúng mấy đao. Phàn Trung cười ha hả trở trùy đập ngược vào đầu mình.

Quân Ngõa Thích dồn lên bắt sống Hoàng đế Minh triều. Dưới vó ngựa sắt, những quan đại thần đi cùng Hoàng đế như thượng thư Quảng Trần, Vương Tả, học sĩ Trương Ích, Anh quốc công Trương Bồ đều hy sinh, võ sĩ của Vương Chấn cũng chết mất tám chín phần. Đây là trận đau lòng nhất trong lịch sử triều Minh, sử sách sau này gọi là Thổ Mộc chi biến.

Trương Phong Phủ thấy Hoàng đế bị bắt thì phun một bún máu, trong khoảnh khắc đã chém chết mười mấy tên quân Ngõa Thích rơi xuống ngựa. Nhưng kẻ địch càng lúc càng đông tựa như bức tường đồng, không thể nào xông qua được. Trương Phong Phủ quát lớn: “Vua nhục tôi chết!”

Rồi vung đao cứa ngang cổ toan tự sát, chợt một mũi tên từ phía quân địch bắn tới trúng vào cổ tay, thanh đao rơi xuống đất, lập tức cũng bị bắt sống.

Quân Ngõa Thích thu được toàn thắng, giống trống thu binh, cắm trại trong thành Thổ Mộc. Giết bò mổ dê ăn mừng. Trương Đan Phong và Vân Lối cũng lẫn trong quân sĩ nghe bọn họ bàn bạc. Chỉ nghe một viên võ quan nói: “Đêm nay trong trướng chủ soái sẽ rất náo nhiệt, đáng tiếc ta chỉ là một thiên phu trưởng, chẳng có tư cách tham gia cuộc vui này”.

Một viên võ quan khác hỏi: “Có trò vui gì?”

Người lúc nãy trả lời: “Nghe nói đêm nay chủ soái của chúng ta sẽ buộc Hoàng đế Minh Triều hầu rượu, thật là hay!”

Một người lại bảo: “Hoàng đế Minh triều đã bị chúng ta bắt sống, ta thấy chiến sự cũng sắp kết thúc, chúng ta có thể về nhà ăn tết”.

Người khác bảo: “Chúng ta vẫn chưa tiến vào Bắc Kinh, Trung Hoa đất rộng người đông giết mãi không xong làm sao có thể dễ dàng kết thúc?”

Người lúc nãy cười rằng: “Người Hán ta coi vua như rồng, ngươi nghĩ xem bầy rồng không có đầu thì có thể làm trò trống gì? Nếu Hoàng đế này muốn giữ mạng thì phải ngoan Ngoãn đầu hàng chúng ta, nếu xảy ra mệnh lệnh chấp nhận làm thuộc quốc của chúng ta, lúc đó giang sơn triều Minh há chẳng phải thuộc về chúng ta rồi sao”.

Trương Đan Phong lo lắng như lửa đốt trong lòng, nghĩ bụng: “Nếu là thế thì thật đáng lo. Mong rằng Hoàng đế này chẳng phải là người tham sống sợ chết”.

Viên võ quan lúc nãy lại nói: “Quân triều Minh chẳng có gì đáng sợ, nhưng Kim Đao trại chủ ở bên ngoài Nhạn Môn quan mới là mối lo”.

Một người cười rằng: “Đại trại của y đã bị chúng ta san bằng, cha con Kim Đao lão tặc tuy trốn thoát nhưng cũng là mối lo bên ngoài mà thôi mà thôi. Nay đã có Đàm Đài tướng quân trấn giữ ở Nhạn Môn quan, y không thể nào làm loạn, cần gì phải sợ”.

Trương Đan Phong và Vân Lối nghe cha con Châu Kiện đều an toàn, lại biết tung tích của Đàm Đài Diệt Minh, trong lòng mới hơi an ủi.

Lại nói sao khi vua nhà Minh Chu Kỳ Trấn bị bắt, Dã Tiên đã nhốt y trong trại, bên ngoài lại có ba lớp phòng vệ, trong trại lại có ba võ sĩ võ công cao cường canh giữ, trong đó có một người là hổ tướng dưới trướng của Dã Tiên tên gọi Nghạch Cát Đa, kẻ này không những xưng hùng miền Mạc Bắc với bảy mươi hai đường Phong Lôi kiếm, y cũng còn là kẻ rất cảnh giác. Chu Kỳ Trấn vốn là Hoàng đế của nhà Minh, chỉ trong khoảnh khắc đã biến thành kẻ tù binh Ngõa Thích trong lòng vừa hổ thẹn, vừa tức giận, vừa hối hận, nghe nói Dã Tiên đêm nay sẽ buộc y hầu rượu, trong lòng rất lo lắng, đang nghĩ cách để không đi dự tiệc tối nay. Nếu đến dự thì chẳng khác gì hai vua Huy Tông và Khâm Tông thời nhà Tống đã bị quân Nguyên bắt giữ, không những làm nhục quốc thể mà sau này sẽ bị hậu thế cười chê, nhưng nếu không đi thì lại nguy hiểm đến tính mạng, trong lòng đang rất bồn chồn.

Chợt nghe bên ngoài truớng có người nói: “Thái sư mời Ngạch Cát Đa tướng quân đến Trại chủ soái nói chuyện”.

Một võ quan cầm lệnh tiễn bước vào, Ngạch Cát Đa rất cẩn thận, cầm cây lệnh tiễn kiểm tra, quả nhiên đó là lệnh tiễn cao nhất trong quân, bởi vì loại lệnh tiễn này do vua ban tặng, được làm bằng lục ngọc. Ngạch Cát Đa tưởng rằng Dã Tiên có chuyện gấp cần hỏi cho nên cầm lệnh tiễn vội vàng bước đi.

Tên võ quan truyền lệnh thấy Ngạch Cát Đa vừa ra khỏi trướng, đột nhiên xoay người vung tay đánh mạnh vào eo hai tên võ sĩ còn lại, thủ pháp của y rất nhanh, hai tên võ sĩ tuy là cao thủ trong nhưng cũng không thể nào chống đỡ nổi đòn bất ngờ này, thế là lập tức đổ xuống đất. Võ quan ấy mỉm cười, bỏ mũ xuống nói: “Hoàng thượng, người có nhận ra tôi không?”

Kẻ này chính là Trương Đan Phong, Hoàng đế Chu Kỳ Trấn mở mắt, thấy thế thì ngạc nhiên. Trương Đan Phong nói: “Khi tỷ võ ở lôi đài, tôi đã tặng cho ngài một bức thư, ngài đã xem chưa?”

Hoàng đế run rẩy nói: “Ngươi chính là Trương Đan Phong?”

Trương Đan Phong nói: “Đúng thế, tôi chính là kẻ thù mà ngài muốn truy bắt”.

Hoàng đế nói: “Hay lắm, hôm nay ta đã rơi vào tay ngươi, ngươi hãy mau mau giết ta cho xong”.

Trương Đan Phong cười: “Tôi muốn giết ngài thì cần gì đợi đến hôm nay? Tôi tuy mặc Hồ phục nhưng vẫn là người Hán”.

Hoàng đế nói: “Vậy ngươi hãy cứu ta ra”.

Bên ngoài lớp lớp phòng vệ, muốn cứu y ra nào phải dễ dàng. Trương Đan Phong mỉm cười nói: “Hoàng thượng, hôm nay chỉ có người mới tự cứu nổi mình”.

Hoàng đế nói: “Sao lại nói thế?”

Trương Đan Phong nói: “Đêm nay Dã Tiên chắc chắn sẽ buộc người đầu hàng, nếu người đầu hàng không những sẽ đánh mất giang sơn chín vạn dặm của nhà Minh, mà cũng khó giữ mạng. Nếu ngài không đầu hàng Vu Khiêm chắc chắn sẽ tụ tập nghĩa quân tiếp tục chiến đấu. Trong nước Ngõa Thích nội bộ bất hòa, Dã Tiên phải lo chuyện cả trong lẫn ngoài, y phải kiêng dè, ngài hãy cứ chịu đựng cái khổ nhất thời, không những có thể giữ được giang sơn mà sau này chúng tôi cũng có cách cứu ngày. Ngài không phải là kẻ u tối, chắc cũng có thể hiểu những điều tôi nói”.

Hoàng đế trầm ngâm không nói. Trương Đan Phong bảo: “Tôi đã lấy được bảo tàng và địa đồ của tổ tiên tôi, trong ngày hôm nay sẽ đưa đến kinh sư, tôi chắc chắn sẽ giúp Vu Khiêm, việc nước đã có người lo, ngài đừng nghĩ ngợi nhiều!”

Ánh mắt Trương Đan Phong sáng quắc, có vẻ rất quyết đoán khiến cho người ta tin phục, Chu Kỳ Trấn mấp máy môi tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng đột nhiên im lặng. Trương Đan Phong lại mở mắt, nói: “Đại thần Vân Tĩnh của ngài chăn ngựa ở đất Hồ hai mươi năm mà không hề khuất phục, ngài là vua của một nước sao không bằng kẻ tôi thần của mình?”

Hoàng đế nói: “Được, ta cũng chẳng muốn sống nữa, nghe lời ngươi là xong”.

Trương Phong Phủ định nói tiếp, chợt nghe soạt một tiếng, tấm trướng bị xé làm đôi, chỉ thấy Ngạch Cát Đa lướt thẳng vào như cơn gió, quát lớn rằng: “Tên giặc lớn gan, hãy nếm một kiếm của ta”.

Rồi vung ra một kiếm đâm thẳng vào cổ họng Trương Đan Phong. Trương Đan Phong biết giả truyền lệnh tiễn chỉ có thể giấu được một lúc, nhưng không ngờ Ngạch Cát Đa lại quay lại nhanh đến thế!.

Té ra Ngạch Cát Đa hết sức rất cảnh giác, vừa mới bước ra khỏi trướng thì chợt nghĩ: “Thái sư bảo mìmh canh giữ Hoàng đế Minh triều, chuyện này quan trọng đến mức nào, có lý gì lại bảo mình ra ngoài? Vả lại tên võ quan truyền lệnh tiễn rất lạ mặt, nếu thật sự là Thái sư truyền lệnh, ông ta sẽ sai người thân tín mới đúng. Mà kẻ này truyền xong lệnh tiễn thì không chịu đi ra với mình, thật là đáng ngờ”.

Càng nghĩ càng cảm thấy không xong thế là vội vàng quay lại, lập tức xé bức trướng ra, chỉ thấy hai phó thủ của mình đều ngả xuống đất rõ ràng đã bị kẻ địch điểm huyệt đạo, tên võ quan này chắc chắn là gian tế, cho nên không hỏi đã xuất chiêu.

Y đâm nhát kiếm ấy ra rất nhanh, Trương Đan Phong thầm than: “Phong Lôi kiếm pháp quả nhiên danh bất hư truyền”.

Thế là cúi đầu né qua, nào ngờ Phong Lôi kiếm pháp của Ngạc Cát Đa nhanh tựa như gió bão, hết chiêu này đến chiêu khác hiểm hóc vô cùng, căn lều này chẳng qua rộng chỉ có một trượng, Trương Đan Phong thi triển khinh công tuyệt đỉnh tránh phải né trái cũng cảm thấy cũng rất khó ứng phó. Bên ngoài trại tiếng người huyên náo, viện binh của Ngạch Cát Đa trong chớp mắt đã kéo tới.

Ngạch Cát Đa đã chém trúng mũ của Trương Đan Phong, chợt thấy mũi kiếm trượt qua, đâm chếch sang một bên. Té ra Trương Đan Phong trong lúc nguy cấp đã mạo hiểm, cố ý để cho y chém trúng đầu, rồi nghiêng đầu qua một bên, hóa giải kình đạo của y, gạt kiếm y qua một bên. Chiêu này thật sự rất mạo hiểm, nếu không dùng lực hợp lý, công phu mượn lực không đến mức thượng thừa, thì với công lực của Ngạch Cát Đa cũng có thể chém nứt chiếc mũ ra, lúc đó chàng cũng khó giữ mạng.

Ngạch Cát Đa ngạc nhiên, Trương Đan Phong chỉ trong khoảnh khắc đã rút thanh Bạch Vân kiếm, trở tay chém lại, chỉ nghe keng một tiếng, kiếm của Ngạch Cát Đa đã bị chém mất một đoạn. Cây Thích hổ thanh phong trong tay Ngạch Cát Đa sắc bén lạ thường, nặng hơn kiếm người bình thường, không ngờ vừa mới chạm vào kiếm của Trương Đan Phong thì bị chặt thành hai đoạn, bất đồ cả kinh. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Trương Đan Phong vung ra một luồng kiếm quang, phóng người thẳng tới phía trước. Soạt một tiếng, chàng đã vạch trên trướng một đường, rồi chui tọt ra khỏi mái lều. Ngạch Cát Đa thấy Trương Đan Phong nhanh nhạy như thế thì không khỏi kinh ngạc: “Tên gian tế này sao lại giỏi công phu đến thế!”

Ngạch Cát Đa lập tức phóng vọt theo sau. Khi Trương Đan Phong đã lướt qua, Ngạch Cát Đa kêu lớn: “Bắt lại!”

Bèn đuổi gấp theo sau, chợt thấy mấy tiếng soạt soạt vang lên, Trương Đan Phong trở tay vung lên, một luồng ngân quang tỏa ra như mưa bão ở phía trước mặt. Đó chính là ám khí của Trương Đan Phong, Ngạch Cát Đa biết lợi hại, vội vàng múa tiếp thanh trường kiếm đến nỗi gió mưa không lọt, mấy món ám khí của Trương Đan Phong đều bị đánh dạt ra, nhưng chàng cũng đã vượt qua lớp trại thứ ba. Lúc này trời mới chạng vạng tối, võ sĩ Ngõa Thích đuổi theo sau, hàng ngàn mũi tên phóng về phía Trương Đan Phong. Trương Đan Phong không dám ngừng lại, chạy một mạch ra đến mười mấy lớp trại, Ngạch Cát Đa và bọn võ sĩ vẫn nối đuôi đuổi theo sau.

Khinh công của Trương Đan Phong hơn hẳn Ngạch Cát Đa, Ngạch Cát Đa biết không thể đuổi theo kịp chàng, nhưng quân Ngõa Thích đã rút tù và, võ sĩ ở các doanh trại đều đã xông ra, Trương Đan Phong đã trở thành mục tiêu của nhiều người, muốn chạy thoát càng khó khăn hơn. Trương Đan Phong vung kiếm gạt tên, luồn trái lách phải trong các doanh trại. Chỉ nghe tiếng tên lướt qua mình kêu lên vun vút.

Trương Đan Phong chạy được mấy mươi lớp trại, chợt thấy phía trước mặt có mảnh đất trống, ở nơi này đều đèn đuốc sáng trưng, ở trước mỗi trại đều có võ sĩ canh gác, Ngạch Cát Đa chạy ra, đuổi theo mình, Trương Đan Phong ngạc nhiên, theo chàng biết quân Ngõa Thích đã nhận được tin báo, người ở các trại đều đã chạy ra truy bắt chàng, nhưng quân bên này lại lơi lỏng như thế, lòng thầm nhủ: “Chả lẽ đây là trại chỉ huy của hai tên Thống soái?”

Trương Đan Phong rất thắc mắc, nhưng tình thế đang cấp bách không thể nghĩ nhiều, chàng lập tức nhảy ra mấy mươi trượng, chỉ thấy phía sau vẫn còn khoái mã đuổi theo. Trên mảnh đất trống mày có mười mấy đống cỏ, mỗi đống cỏ đều chất cao như một ngọn núi nhỏ, Trương Đan Phong nấp vào một đống cỏ lòng quyết định, nếu bọn chúng không phát hiện, thì đến khuya vắng người sẽ len lén chuồn đi. Nếu bọn chúng lụt soát trên đống cỏ này, chắc chắc sẽ phải có rất nhiều người, mình lại đang mặc võ phục của quân Ngõa Thích chắc chắn sẽ có cơ hội trà trộn vào rồi len lén chuồn ra.

Trương Đan Phong vừa mới nấp vào đống cỏ, chợt nghe tiếng cười vang lên, một vật cứng như sắt, lạnh như băng chạm vào lưng mình, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Ta đã đợi ngươi rất lâu, ngươi không được động đậy, nếu ngươi cử động thì ta sẽ kêu lên”. Trương Đan Phong kinh hãi vô cùng, ở chiến trường sao lại có một thiếu nữ thế này? Nghe giọng điệu hình như nàng không có ác ý, thế là liền nói: “Được, ta không cử động!”

Thiếu nữ lại bật cười, ném cho chàng một bộ đồ, rồi nói: “Ngươi hãy thay bộ đồ này, lát nữa ta sẽ đến gặp ngươi”.

Nói rồi chui ra khỏi đống cỏ, tiếp theo là tiếng người ngựa rầm rộ, có người hỏi: “Cách cách, có thấy một võ quan chạy đến đây không?”

Thiếu nữ nói: “Thấy, y chạy rất nhanh, ta đuổi theo không kịp, ồ, y chạy về hướng này”.

Đám người ấy vội vàng hò hét đuổi theo, trong khoảnh khắc chẳng còn bóng người.

Nhờ ánh sáng trong trại hắt ra, Trương Đan Phong nhìn kỹ lại thì thấy bộ y phục này là của nữ kỵ sĩ Mông Cổ, người Mông Cổ và người Mãn Châu quen gọi phụ nữ trong hoàng thất là Cách cách, chàng vừa kinh hãi vừa thắc mắc, vì thoát hiểm chàng đành phải giả làm nữ kỵ sĩ Mông Cổ, một hồi sau thiếu nữ ấy kêu lên: “Đã thay đồ chưa? Bây giờ xông ra đây”.

Trương Đan Phong cuộn bộ quần áo của mình nhét vào đống cỏ, chỉ nghe thiếu nữ ấy cười khúc khích: “Theo ta”.

Trương Đan Phong chỉ cảm thấy thiếu nữ này rất quen thuộc, tựa như đã gặp mặt ở đâu, trong nhất thời không nhớ nổi.

Thiếu nữ đi trước dẫn đường, bước vào trong lều, trong lều toàn là nữ binh, Trương Đan Phong lúc này mới vỡ lẽ, té ra đây là trại nữ binh, nữ binh sợ đụng chạm với bọn nam binh cho nên mới giữ ở đây không chạy ra truy bắt. Các nữ binh cứ đưa mắt nhìn Trương Đan Phong, tựa như rất ngạc nhiên, Trương Đan Phong bất giác cúi đầu trước ánh mắt của bọn họ. Chỉ nghe họ hỏi: “Cách cách đã về rồi đấy ư? Ở ngoài xảy ra chuyện gì thế”.

Thiếu nữ nói: “Nghe nói bắt một tên phi tặc, các người đừng nghĩ ngợi nhiều”.

Thế rồi họ chỉ dám đưa mắt nhìn Trương Đan Phong chứ không dám hỏi nhiều.

Thiếu nữ ấy dắt Trương Đan Phong vào trong một căn lều, vừa giở rèm ra chỉ nghe mùi thơm thoang thỏang, Trương Đan Phong nhìn lại trong lều chỉ đốt một lò đèn hương, bộ bàn ghế bằng ngọc, trên bàn còn có vài đóa hoa mơ, tuy là doanh trại nhưng tựa như khuê phòng của thiếu nữ, thiếu nữ ấy lột khăn đội đầu xuống, đưa mắt hỏi: “Đan Phong, huynh có nhận ra tôi không?”

Dưới ánh nến lung linh, chỉ thấy thiếu nữ này xinh đẹp rực rỡ, nàng nhoẻn miệng nhìn mình, Trương Đan Phong ngạc nhiên, chợt nhớ ra rồi nói: “Cô nương là Thoát Bất Hoa”.

Thiếu nữ gật đầu: “Đúng thế. Xa cách bao nhiêu năm, huynh còn nhớ đến tôi”.

Trương Đan Phong thầm kêu khổ. Thoát Bất Hoa chính là con gái của thống soái quân Ngõa Thích Dã Tiên, lúc còn bé họ đã chơi đùa bên nhau, đến năm chàng mười ba mười bốn tuổi thì vì Trương Tôn Châu và Dã Tiên bằng mặt mà không bằng lòng, cho nên đã ngăn không cho con cái qua lại với nhau nữa.

Chỉ nghe thiếu nữ cười khanh khách: “Nhớ lúc còn bé, có một ngày chúng ta đi săn, cùng nhau soi bóng ở suối Ngọc Cảnh, huynh bảo tôi giống con trai, tôi bảo huynh giống con gái, huynh có còn nhớ không?”

Trương Đan Phong đáp ậm ừ cho qua chuyện, thiếu nữ ấy đột nhiên kéo Trương Đan Phong đến trước tấm gương, cười nói: “Hôm nay huynh mặc áo quần của tôi, càng giống thiếu nữ hơn, huynh hãy nhìn xem”.

Trương Đan Phong đỏ mặt, thầm nhủ: “Vân Lối cải trang thành nam nhân, mình lại cải trang thành nữ nhân, nếu để nàng biết được chắc chắn sẽ cười mình”.

Thoát Bất Hoa mỉm cười, lại nói: “Trước khi xuất chinh, nghe nói huynh đã lẻn về Trung Quốc, Trương thừa tướng lại không chịu nói, chỉ tưởng rằng suốt đời này chúng ta không gặp lại nhau nữa, nào ngờ trời phù hộ, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây. Chúng ta đã nhiều năm không gặp, hôm nay huynh phải ở lại với tôi vài ngày”.

Trương Đan Phong ngạc nhiên nói: “Sao mà được?”

Thoát Bất Hoa nói: “Có gì mà không được? Đảm bảo không ai biết, dù có người biết thì họ cũng đều là tâm phúc của tôi, họ cũng chẳng dám nói điều gì?”

Trương Đan Phong xua tay, Thoát Bất Hoa biến sắc, nói: “Nếu huynh không chịu, tôi sẽ kêu lên cho mọi người cùng nghe?”

Trương Đan Phong nói: “Được, Cách cách cứ việc kêu lên, nói thật với Cách cách hôm nay tôi đã là kẻ địch của các người, Cách cách có thể trói tôi đem đến cho phụ thân của Cách cách. Tôi đã dám đến doanh trại của các người, vốn đã muốn liều chết”.

Thiếu nữ ấy nghe xong cười khanh khách, trong xinh đẹp vô ngần.

Trương Đan Phong giận dữ: “Cách cách cười cái gì?”

Thoát Bất Hoa nói: “Huynh vẫn giống như hồi còn bé, cứ thích đối chọi với tôi. Huynh bảo huynh là kẻ địch của tôi, tôi lại không coi huynh là kẻ địch. Lại nói huynh muốn liều mạng, chả lẽ huynh không nghĩ cho cha già của mình sao?”

Trương Đan Phong thất kinh, thầm nhủ: “Cha mình còn ở Ngõa Thích, không thoát nổi bàn tay của Dã Tiên. Vả lại sau này mình muốn gây nội loạn ở Ngõa Thích cũng phải nhờ cha giúp đỡ, mình phải tạm thời nuốt cái nhục hôm nay”.

Thoát Bất Hoa thấy chàng cúi đầu không nói, biết chàng đã chấp nhận, rồi lại cười rằng: “Thật ra ở đây có gì là không tốt? Huynh chẳng tìm được chỗ nào thoải mái hơn chỗ của tôi”.

Trương Đan Phong nhảy dựng lên: “Cái gì? Cách cách muốn tôi sống ở đây?”

Thoát Bất Hoa nói: “Không sống ở đây thì ở đâu? Chả lẽ huynh ra ngoài ở cùng bọn nữ binh hay sao?”

Trương Đan Phong cảm thấy rất khó xử, chàng nhớ lời Vân Lối thì trong lòng thầm kêu khổ.

Thoát Bất Hoa bảo người đem vào thùng nước nóng, nói: “Huynh hãy ra sau tắm rữa sạch sẽ, để khỏi bị người ta biết, huynh không còn lo lắng, chẳng ai nhìn huynh đâu?”

Thế rồi mở bức màn đẩy chàng vào, rồi lại kéo bức màn lại cười rằng, nói: “Huynh yên tâm lát nữa tôi sẽ nói chuyện lại với huynh”.

Trương Đan Phong thầm nghĩ kế thoát thân, nhưng suy đi nghĩ lại cũng chẳng có cách nào, chợt nghe bên ngoài có tiếng nữ binh bước vào báo: “Cách cách, Thái sư đến”.

Thoát Bất Hoa nói: “Mời người vào”.

Nữ binh ấy vừa bước ra khỏi trại, Thoát Bất Hoa lại cười khanh khách: “Huynh đừng lên tiếng, tôi sẽ cũng chẳng nói gì đâu”.

Trương Đan Phong có thể nghe thấy tim mình đang đập thình thình, một lát sau tiếng bước chân của Dã Tiên đã vọng vào, Thoát Bất Hoa hỏi: “Cha, nghe nói đêm nay Hoàng đế nhà Minh sẽ hầu rượu cho cha, sao cha lại rảnh đến đây thăm con? Có chuyện gì thế? Cha, hình như cha không vui lắm?”

Trương Đan Phong nín thở, chỉ nghe Dã Tiên nói: “Chuyện hôm nay quả thật rất bất ngờ!”

Thoát Bất Hoa nói: “Sao?”

Dã Tiên nói: “Cha tưởng Hoàng đế Minh triều chắc chắn tham sống sợ chết, chỉ cần y đầu hàng, chúng ta có thể uy hiếp Thiên tử đã ra lệnh cho triều thần nhà Minh, lúc đó cũng sẽ dễ dàng lấy giang sơn của nhà Minh, nào ngờ y dám chống lệnh không chịu đến dự yến”.

Thoát Bất Hoa ngạc nhiên nói: “Y lớn gan như thế sao?”

Dã Tiên nói: “Đúng thế, ta cũng không ngờ”.

Trương Đan Phong nghe thấy thì thầm mừng, nghĩ bụng: “Chu Kỳ Trấn coi như cũng có chút chí khí, tốt hơn hai vua Huy Tông và Khâm Tông thời nhà Tống cũng không uổng phí công mình”.

Chỉ nghe Dã Tiên lại nói tiếp: “Giết y thì dễ, nhưng sau đó chỉ e sẽ chọc giận sĩ khí của Minh triều, chiến tranh kéo dài cũng chẳng có lợi cho chúng ta. Nghe nói A Thích đã âm thầm chiêu binh mãi mã trong nước, hình như nhưng lúc ta xuất chinh, âm mưu đoạt quyền bính của ta, ta thật sự không yên tâm”.

Thoát Bất Hoa nói: “Cha có võ công trùm đời, cần gì phải lo. Hơn nữa hôm nay chúng ta toàn thắng, càng không nên nói những lời xui xẻo như thế”.

Dã Tiên cười rằng: “Con nói phải lắm. Ta sẽ cho con biết một chuyện vui. Con đã còn nhớ con trai của Trương Tôn Châu hay không?”

Trương Đan Phong nghe nói thì không khỏi cả kinh.

Thoát Bất Hoa nói: “Sao?”

Dã Tiên nói: “Trương Tôn Châu tuy không chịu nói, nhưng ta đã dò hỏi biết được y trở về Trung Quốc, chỉ là chuyện này khiến cho ta nghi ngờ”.

Thoát Bất Hoa nói: “Cha nghi ngờ gì?”

Dã Tiên nói: “Mấy đời nhà họ Trương có mối thù với Hoàng đế triều Minh, theo lý Trương Đan Phong không thể nào giúp đỡ cho kẻ địch. Nhưng từ ngày ta khởi binh đến nay đã một tháng, nếu Trương Đan Phong đang ở Trung Quốc, tại sao không đến gặp ta? Đây chẳng phải là cơ hội tốt cho y trả thù hay sao?”

Thoát Bất Hoa nói: “Có lẽ đường xa xôi trắc trở không thể đến đây được, sau khi cha đã bình định xong Trung Hoa, lo gì không tìm được y?”

Dã Tiên cười rằng: “Đương nhiên là thế. Ta đưa binh vào Trung Quốc là muốn bắt hai người”.

Thoát Bất Hoa nói: “Hai người nào?”

Dã Tiên nói: “Người đầu tiên là Hoàng đế nhà Minh, bắt được y thì dù y có đầu hàng hay không, giang sơn đại Minh sớm muộn cũng lọt vào tay ta”.

Thoát Bất Hoa nói: “Còn người thứ hai?”

Dã Tiên nói: “Người thứ hai chính là Trương Đan Phong”.

Thoát Bất Hoa nói: “Cha bắt y để trị tội y lén trở về Trung Quốc”.

Dã Tiên nói: “Phải, mà cũng không phải”.

Thoát Bất Hoa nói: “Tại sao lại nói như thế?”

Dã Tiên nói: “Trương Đan Phong văn võ toàn tài có thể dùng được, nếu đã tìm được y, y không chịu đầu hàng thì ta sẽ trị tội y lẻn về Trung Quốc, giết chết y để phòng ngừa hậu hoạn”.

Thoát Bất Hoa kêu lên: “Như thế chẳng phải quá độc ác hay sao?”

Dã Tiên cười rằng: “Y có thù với Triều Minh, chắc chắn sẽ huy thuận chúng ta, đó cũng chính là chuyện vui của con”.

Thoát Bất Hoa tỏ vẻ e thẹn, nàng đỏ mặt nói: “Cha lại cười con rồi”.

Dã Tiên cả cười nói: “Cha chẳng phải là kẻ ngốc, đã thấy con thích tên tiểu tử Trương Đan Phong, năm nay con đã hai mươi ba tuổi, theo quy cách của Ngõa Thích chúng ta thì con đã sớm sinh cháu cho ta bồng, bao nhiêu vương tôn công tử mà con không chịu, cha cũng không ép con, đó là bởi vì cha biết con đợi Trương Đan Phong. Được, cha sẽ giúp con được như ý muốn”.

Thoát Bất Hoa mừng rỡ, cúi đầu không nói gì.

Dã Tiên chợt nói: “Tên phi tặc đêm nay thật lớn gan, dám lén vào hộ trướng, mưu toan cướp vua nhà Minh, lại còn có Lục ngọc lệnh tiễn, cho nên ta có chút nghi ngờ”.

Thoát Bất Hoa nói: “Nghi ngờ ai?”

Dã Tiên nói: “Ta nghi ngờ đó chính là Trương Đan Phong”.

Thoát Bất Hoa nói: “Cha chẳng phải đã nói nhà y có thù với vua nhà Minh hay sao?”

Dã Tiên nói: “Cho nên ta cũng chưa dám đoán chắc đó là y, theo ta biết, tiên đế đã ban Lục ngọc lệnh tiễn cho ba người, một người là cha, một người là Trương Tôn Châu, người kia là thân vương A Thích, cho nên tên phi tặc đêm nay nếu không phải là Trương Đan Phong thì là người của thân vương A Thích, có lẽ y muốn cướp Hoàng đế nhà Minh để tranh bá với ta. May mà chuyện này không khó điều tra, sau này ta trở về nước chắc chắn sẽ tìm cho ra lẽ. Nếu đó là do Trương Đan Phong, ta tuy yêu thương y nhưng chắc chắn sẽ giết y”.

Thoát Bất Hoa nghe xong thì thầm kêu nguy hiểm!

Rồi nàng nghĩ bụng: “May mà mình vẫn chưa nói tung tích của Trương Đan Phong ra”.

Dã Tiên quay đầu lại bước đến rót chén trà trên bàn ngọc, liếc mắt nhìn thì chợt thấy trong trướng lay động, Dã Tiên đứng dậy, quát: “Trong trướng có ai?”

Đến khi quay đầu lại thì thấy Thoát Bất Hoa phe phẩy cây quạt cười rằng: “Làm gì có người? Cha, chắc cha lo lắng quá cho nên cứ nghi thần nghi quỷ?” Dã Tiên biến sắc, đột nhiên cười ha hả.

Thoát Bất Hoa cũng rất bình tĩnh, cứ quạt mạnh cây quạt, chỉ nghe Dã Tiên cười rằng: “Khí hậu Trung Hoa khác hẳn Mông Cổ chúng ta, ở Mông Cổ đến tháng chín là tuyết đã rơi, còn ở đây vẫn nóng nực. Té ra là con đang quạt, khiến cho ta lo lắng”.

Nói xong thì cười ha hả. Y không biết rằng, Thoát Bất Hoa đã nhìn thấy bức trướng lay động trước, cho nên mới cầm cây quạt, quạt lấy quạt để. Chì vì nàng ra tay nhanh nên Dã Tiên không nhận ra.

Thoát Bất Hoa thầm trách Trương Đan Phong không cẩn thận, chỉ nghe Dã Tiên lại nói: “Nay ta sẽ truyền lệnh cho toàn quân, nếu không có loan thư do chính tay ta viết, đóng ấn tướng quân, không ai được đến gần Hoàng đế triều Minh. Ta lại sai thêm mười hai võ sĩ trong quân đến phòng vệ, bất cứ tên phi tặc có bản lĩnh to bằng trời cũng không thể xông vào lần nữa. Ta đã nghe Đàm Đài Diệt Minh nhắc đến Thống lĩnh Ngự lâm quân Trương Phong Phủ của nhà Minh, y quả là một hảo hán, nếu có thể thu phục được y thì thật là tốt. May mà y bị trúng tên, không cần nhiều người canh gác, cho nên ta mới điều hai mươi võ sĩ đến canh giữ Hoàng đế nhà Minh”.

Thoát Bất Hoa chẳng muốn biết chuyện Trương Phong Phủ, nàng đang lo là hôn sự của mình với Trương Đan Phong, thế rồi hỏi: “Cha và Trương Tôn Châu có còn xích mích nữa không?”

Dã Tiên cười rằng: “Cũng chẳng có gì xích mích, sau này kết thành thân gia thì sẽ tốt hơn”. Rồi lại cười rằng: “Trương Tôn Châu không thể nào thoát khỏi bàn tay của ta. Mấy đời nhà họ Trương giúp nước ta xây dựng chế độ điển chương, coi như cũng có công lớn, nhưng chỉ vì bọn chúng cứ muốn mượn binh lực của Ngõa Thích chúng ta để khôi phục lại giang sơn đại Châu, nhưng sự đời nào dễ dàng như thế. Cho nên lần này ta để y trấn giữ trong nước. Cũng thật kỳ lạ, y ngày đêm mong muốn ngày khởi binh này, nhưng khi ta bảo y ở lại trấn giữ thì y không hề phản đối, xem ra còn rất vui, điều đó khiến cho ta thật khó đoán. Song y cũng là một bậc nhân tài, đợi ta bình định xong Trung Quốc, tự lập làm vua, lúc đó ta sẽ bảo y làm tể tướng cho ta. Con gái, cha làm Hoàng đế thì con chính là Công chúa!”

Chợt nghe bên ngoài trống đã đánh canh ba, Thoát Bất Hoa cười rằng: “Cha, thời gian không còn sớm nữa, cha cũng nên nghỉ ngơi. Ngày mai cha còn phải hành quân đến Bắc Kinh, cha làm Hoàng đế thì con mới có thể làm Công chúa được!”

Dã Tiên cười rằng: “Con nói phải”.

Thế rồi bước ra khỏi trại.

Dã Tiên vừa đi, Thoát Bất Hoa thở phào, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, thế là vừa thay áo vừa cười rằng: “Trương đại ca, huynh có thấy cha tôi tốt với huynh bao nhiêu, huynh có thể yên tâm rồi!”

Trong trướng không hề có động tĩnh gì. Thoát Bất Hoa lại cười: “Cha tôi đã trở về rồi. Này, huynh hãy tắm mau lên, nếu không lại nhiễm lạnh, có cần thay một thùng nước nóng cho huynh không?”

Trong trướng chẳng có ai trả lời, Thoát Bất Hoa nói: “Này, sao huynh lại không màng đến tôi?”

Nhưng không ai trả lời. Thoát Bất Hoa nghía rồi bước đến gần, nàng đưa tay ra nhưng lại không dám kéo bức màn, chỉ sợ Trương Đan Phong đã cởi đồ, nếu nhìn thấy một người lõa lồ thì chẳng không hay ho tí nào. Thế rồi nàng lại gọi hai tiếng nữa, Trương Đan Phong vẫn không trả lời, Thoát Bất Hoa nổi giận, nghiến răng, kéo toạt bức màn ra!

Nàng đứng sững sờ nhìn, bởi vì Trương Đan Phong đã biến mất! Khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy bức vách phía sau đã bị vạch ra, Trương Đan Phong chắc chắn đã chui ra từ lối này, Thoát Bất Hoa nổi giận, đến khi nhìn lại, chỉ thấy dưới đất có mấy dòng chữ: “Đội ơn cứu mạng, ngày sau sẽ trả, thời gian cấp bách không thể nói được nhiều chuyện, hai nước tương tranh chẳng phải là lúc luận quân tử, ta đi đây! Trương Đan Phong”.

Thoát Bất Hoa nổi giận đùng đùng, chạy ra khỏi trại, hỏi hai nữ binh canh giữ, thì biết Trương Đan Phong đã đi từ lâu.

Thoát Bất Hoa nói: “Tại sao các người không cản y lại!”

Nữ binh ấy nào biết Trương Đan Phong là một người đàn ông, thế rồi mới nói: “Nàng ta đi cùng Cách cách, Cách cách dặn chúng tôi không được nhiều lời. Nàng ta ra trở lại, chúng tôi nào dám ngăn cản”.

Thoát Bất Hoa nổi cơn thịnh nộ nhưng cũng chẳng dám làm lớn chuyện, lại nói sau khi Trương Phong Phủ bị bắt, người Ngõa Thích nhốt trong trại, trước cửa trại có hai võ sĩ canh giữ, Trương Phong Phủ thấy Hoàng đế nhà Minh bị bắt, một lòng muốn chết theo vua cho nên chẳng thèm ăn uống gì.

Võ sĩ Ngõa Thích cạy miệng y đổ nhân sâm vào, lại chăm sóc vết thương, Trương Phong Phủ chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm khi uống nhân sâm, bôi thuốc nghỉ ngơi một hồi thì tinh thần dần dần hồi phục, lòng thầm nhủ: “Mình dù có chết cũng phải liều mạng với bọn chúng”.

Y bắt đầu chịu ăn cơm. Võ sĩ Ngõa Thích chỉ nghĩ rằng y đã hồi âm chuyển ý cho nên cả mừng. Nào ngờ Trương Phong Phủ giữ vững tinh thần, vận công lực bức đứt dây trói, chạy ra ngoài.

Sau canh ba, trại quân Ngõa Thích lặng như tờ. Ngoại trừ bọn vệ sĩ thay phiên nhau trực đêm, binh lính đã ngủ cả, Trương Phong Phủ thấy thời cơ đã đến, ngầm vận khí ở đan điền, hai tay vung lên, không ngờ cùm chân quá rắn chắc cho nên chỉ phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Hai võ sĩ nghe thấy thì chạy vào quát: “Ngươi muốn làm gì?”

Trương Phong Phủ lại vận lực vung lên. Chỉ nghe bốp một tiếng, dây xích tay đã bị y giật đứt một mắc xích, hai võ sĩ cả kinh vung đao tiến tới kiềm chế y, Trương Phong Phủ quát lớn: “Ai đến gần ta sẽ chết!”. Thế rồi lao bổ tới, quật ngang sợi dây xích ra, hai tên võ sĩ thấy y quá hung dữ, không dám đến gần y, lại không dám giết y, chỉ đánh hờ một đao rồi nhảy lách sang bên trái, toan chặt đứt gân chân y, nào ngờ Trương Phong Phủ biết y có chiêu này, thế rồi ngả người ra, quét chân xuống đất một vòng, tên võ sĩ ấy kêu thảm, đầu gối đã bị cùm chân của Trương Phong Phủ quét trúng gẫy lìa.

Tên còn lại võ công cao hơn, cũng lanh lẹ hơn, thấy thế thì xông lên chém một đao. Trương Phong Phủ lăn xuống đất, hai chân quét ngang, võ sĩ ấy nhảy bật lên, chém ra ba đao liên hoàn, Trương Phong Phủ vẫn bị cùm chân, tay vẫn còn dính sợi dây xích cho nên né tránh khó khăn, tên võ sĩ ấy đã chém xuống xương tỳ bà của y, nếu trúng đao này Trương Phong Phủ chắc chắn sẽ thành phế nhân.

Chợt nghe ken một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, Trương Phong Phủ rất ngạc nhiên, vội vàng nhảy bật dậy, chỉ thấy có hai võ sĩ che mặt phóng vào như cơn lốc!

Võ sĩ trong tại cả mừng kêu lên: “Hãy mau kiềm chế tên tù nhân này!”

Rồi nhảy vọt tới cúi mình nhặt thanh đao, nào ngờ hai võ sĩ che mặt chẳng nói lời nào,vung kiếm chém tên võ sĩ ấy thành hai đoạn!

Trương Phong Phủ cả mừng kêu lên: “Là huynh?”

Hai võ sĩ che mặt kéo khăn mặt ra một bên, cười rằng: “Đúng thế, là tôi!”

Hai người ấy chẳng phải ai khác mà chính là Trương Đan Phong và Vân Lối. Té ra Trương Đan Phong nghe Dã Tiên nói chuyện, biết việc canh phòng Trương Phong Phủ rất sơ sài, vì thế dùng diệu kế thoát khỏi thân, lại thay y phục của võ sĩ Mông Cổ, thi triển khinh công chạy ra thì gặp Vân Lối, cả hai cùng kéo đến đây.

Trương Đan Phong và Vân Lối vung kiếm, chỉ trong chớp mắt đã chặt đứt dây xích, chân tay và cùm chân của Trương Phong Phủ, lúc này đã nghe tiếng người la hét, xem ra sắp xông vào trong trại, Trương Phong Phủ cả cười nói: “Được, hôm nay chúng ta chết cũng có giá trị! Giết một tên thì đủ vốn, giết hai tên có lời, đêm nay ta phải kiếm một vốn mười lời mới được!”. Thế rồi cướp lấy một thanh đao, toan xông ra liều mạng, Trương Đan Phong đột nhiên vung tay, Trương Phong Phủ kinh hãi: “Ngươi... ngươi” vừa mới nói được hai chữ ngươi thì đôi mắt sụp xuống, lập tức ngã lăn ra đất. Vân Lối nhìn Trương Đan Phong, chỉ nghe Trương Đan Phong nói: “Đừng để y liều mạng!”

Thế rồi cõng Trương Phong Phủ cùng Vân Lối xông ra, chỉ thấy có vô số võ sĩ xông tới. Trương Đan Phong vung kiếm, vạch nữa hình vòng cung bên tay phải, Vân Lối cũng vung kiếm mở nữa hình vòng cung bên tay trái, hai kiếm hợp lại uy lực vô cùng, tạo thành một màng kiếm lạnh lẽo. Chỉ nghe tiếng binh khí giao nhau, tất cả những món binh khí chạm phải lưỡi kiếm của hai người đều bị chặt gẫy, bọn võ sĩ thấy thế thì đều dạt ra hai bên, hai người Trương, Vân lập tức xông ra phía trước.

Mười hai dũng sĩ lợi hại nhất trong quân Ngõa Thích đều đến canh giữ Hoàng đế Chu Kỳ Trấn, những kẻ ở đây có công phu khinh công kém xa hai người Trương, Vân, chỉ mở to mắt nhìn họ lướt qua mấy lớp trại, không ai có thể ngăn cản.

Trương Đan Phong mỉm cười, chím môi hít một tiếng sáo, chỉ nghe có riếng ngựa hí vang lên gần đó. Trương Đan Phong nói: “Hay lắm, chúng ta đã thoát hiểm!”

Vừa nói xong đã thấy con Chiếu dạ sư tư mã đứng ở phía trước chờ đợi chủ nhân. Lúc này đã sắp tới canh bốn, ngoại trừ võ sĩ trực đêm, số còn lại đều đã ngủ say, lại thêm Trương Đan Phong và Vân Lối chạy quá nhanh cho nên bọn chúng đuổi theo không kịp, Trương Đan Phong mang theo Trương Phong Phủ, cưỡi con ngựa trắng thoát khỏi nguy hiểm.

Trương Đan Phong buộc Trương Phong Phủ dưới bụng ngựa, cười rằng: “Cứ để y ngủ cho say”.

Té ra thủ pháp điểm huyệt của Trương Đan Phong rất thần kỳ, chàng chỉ điểm cho Trương Phong Phủ ngủ say chứ không làm tổn hại đến y. Trương Đan Phong làm thế là vì Trương Phong Phủ vừa mới được chữa trị vết thương, không thể nào liều mạng, dù có khuyên nhủ y cũng không chịu nghe, cho nên Trương Đan Phong chỉ đành làm thế.

Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, đệ hãy nhảy lên cho mau!”

Vân Lối hơi nấn ná rồi cuối cùng cũng phóng lên lưng ngựa, hai người cùng cưỡi một con ngựa, khó tránh va chạm nhau, Vân Lối thì cảm thấy hơi ấm tựa như từ người Trương Đan Phong truyền sang, nàng bất giác đỏ ửng mặt, lòng ngây ngất. Thớt ngựa trắng hí dài, chở ba người tung vó phóng về phía trước, quân địch tuy đuổi theo nhưng không kịp.

Chạy nửa canh giờ thì được ba bốn mươi dặm, quân địch đã ở phía sau. Trên đường cũng có kỵ binh Ngõa Thích tuần đêm, nghe tiếng ngăn cản nhưng nào có thể tránh được, hai người Trương, Vân.

Trương Đan Phong thoát hiểm, trong lòng đương nhiên vui mừng. Thớt ngựa đón gió mà chạy, mái tóc dài của Vân Lối bay bay theo gió, Trương Đan Phong ở phía sau bất giác thấy mái tóc của Vân Lối chạm vào cổ mình nhồn hột, bất giác bật cười. Vân Lối nói: “Đại ca, huynh cho ngựa chạy chậm lại được không?”

Trương Đan Phong buông cương ngựa, thớt ngựa chầm chậm tiến về phía trước, chỉ thấy vầng trăng tròn sáng vằng vặc ở đường chân trời. Ánh trăng dịu dàng tỏa xuống, xung quanh như được phủ một lớp sương mỏng, cảnh sắc đẹp đẽ vô cùng. Đến khi nhớ lại thì đêm nay là đêm trung thu, bất giác mỉm cười: “Tiểu huynh đệ, năm nay chúng ta ăn tết Trung Thu thật có ý nghĩa”.

Vân Lối cười rằng: “Đúng thế, tết Trung Thu còn gọi là tết đoàn viên, không ngờ huynh và con gái của Dã Tiên đêm nay cũng chính là người trăng đều đoàn viên?”.

Trương Đan Phong liếc mắt nhìn, chợt cảm thấy Vân Lối mỉm miệng cười, lòng xốn xang, chợt cười rằng: “Ở chiến trường cưỡi ngựa ngắm trăng, tiểu huynh đệ, mong rằng năm nào chúng ta cũng được như thế, đêm nay chính là người trăng đều đoàn viên, con gái của Dã Tiên đã ngưỡng mộ đệ mới phải”.

Câu nói chan chứa tình cảm của Trương Đan Phong, trái lại đã khiến Vân Lối bật cười, nàng đỏ mặt nói: “Đại ca, đại ca mà cười nữa, muội sẽ nhảy xuống ngựa không đi cùng với đại ca nữa”.

Trương Đan Phong quay đầu lại, chỉ thấy Vân Lối tựa như vui mừng tựa như giận dỗi, bất giác cõi lòng ngây ngất.

Hai người trải qua phong ba, vượt qua nguy hiểm, nên đêm nay có thể cùng nhau ngắm trăng, cho nên đều cảm thấy cuộc đời tươi đẹp biết bao.

Thớt ngựa chậm rãi vung vó, bất giác thấy đằng đông đã sắc trắng, hai người có thể thấy doanh trại quân Ngõa Thích thấp thoáng ở phía trước, quân chủ lực của Dã Tiên đang ở thành Thổ Mộc, quân tiên phong đã đến gần Bắc Kinh, cho nên cứ cách mỗi tám mười dặm thì có doanh trại của quân Ngõa Thích.

Trương Phong Phủ vẫn chưa tỉnh ngủ, Trương Đan Phong vỗ nhẹ vào người y, Trương Phong Phủ bừng tỉnh, mở mắt hỏi: “Đây là đâu?”

Trương Đan Phong nói: “Nơi đây cách thành Thổ Mộc khoảng một trăm dặm”.

Trương Phong Phủ thở dài: “Đan Phong, sao huynh không cho tôi chết vì vua?”

Trương Đan Phong nói: “Huynh chết là chyện nhỏ, nhưng ai cũng chết theo vua, vậy thì ai sẽ giữ giang sơn đại Minh? Hoàng đế chết thì có Hoàng đế khác, nếu giang sơn rơi vào tay quân giặc, thì trăm họ đều lầm than, huống chi Hoàng đế của huynh vẫn chưa chết!”

Trương Phong Phủ tự nhiên hiểu ra, lại hỏi: “Nhưng chúng ta làm thế nào trở về Bắc Kinh!”

Chính là:

Giao long tuy xuất hải, lửa chiến vẫn đầy trời.

Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.