Trương Phong Phủ tuy dùng hết sức bình sinh chém ra, nhưng Trương Đan Phong đã chuẩn bị từ trước cho nên đao phong vừa chém tới thì giả vờ múa may chân tay, tỏ vẻ lúng túng. Trương Phong Phủ nổi giận, mắng rằng: “Ngươi cố ý bỡn cợt ta, đó là ý gì?”
Trương Đan Phong cười ha hả, nói: “Ông chưa kịp cảm tạ ta, sao lại còn mắng ta? Ông xem đây là cái gì?” Thế rồi ném tới một bức văn thư đã được phong bằng dấu son đỏ. Bức văn thư rất nhẹ nhưng chàng có thể ném tới như một món ám khí, cả một cao thủ như Trương Phong Phủ cũng phải thất kinh.
Khi mở ra nhìn, văn thư ấy là bức thư của Quán Trọng viết và gửi cho Khang tổng quản, trong thư kể lại mọi chuyện của Trương Phong Phủ, Trương Đan Phong nói: “Quán Trọng đã nhận ra Châu Sơn Dân, song y không nói cho ông biết. Hôm đó y không kịp viết thư cho nên sai tâm phúc phi báo về kinh đô, song điều đó không có hại gì với ông, có điều nếu bức thư này lọt vào tay Khang Siêu Hải, ông sẽ gặp chuyện bất lợi!”
Trương Phong Phủ ném đao thở dài: “Nhị đệ vốn tham lam lợi lộc, nhưng không ngờ y lại bỉ ổi đến thế!”
Nhưng dù sao tình huynh đệ vẫn còn sâu sắc, Trương Phong Phủ vẫn cảm thấy đau buồn. Vân Lối nén không được hỏi: “Người như thế ông còn khóc làm gì?”
Trương Phong Phủ nói: “Rốt cuộc vẫn là huynh đệ, ta không trách ngươi giết y, ngươi hãy đi thôi!”
Tiếng truy sát càng lúc càng gần, Trương Phong Phủ bọc lại cái đầu lâu rồi treo lên yên ngựa, lúc này y đang đứng xoay lưng. Trương Đan Phong đột nhiên rút kiếm, đâm soạt ra một kiếm, Vân Lối kinh hoảng kêu lên: “Ngươi làm gì thế?”
Chỉ thấy Trương Phong Phủ kêu lên đau đớn, quay đầu lại đầy vẻ kinh hãi!
Nhát kiếm này đã chém đứt một mảng thịt trên vai trái Trương Phong Phủ. Trương Phong Phủ vừa kinh hãi vừa giận dữ kêu lên một tiếng hay. Chỉ nghe Trương Đan Phong hạ giọng nói: “Hãy mau nhặt miến đao giao thủ với tôi”.
Trương Phong Phủ chợt vỡ lẽ ra, lập tức cúi xuống nhặt thanh đao, lao vào Trương Đan Phong, máu trên tay trái rơi xuống từng giọt, nhưng cũng không thèm băng bó.
Vân Lối bất giác buồn cười, thầm nhủ: “Trương Đan Phong quả thật kỳ quặc, kế khổ nhục này làm mình hoảng cả hồn”.
Thử hỏi nếu Trương Phong Phủ không bị kẻ địch đâm bị thương, làm sao có thể trả lời chuyện tại sao để mất trọng phạm.
Trương Đan Phong hạ giọng nói: “Lúc nãy ngươi chém ta một đao, nhưng không hề trúng, ta đâm ngươi một kiếm đã làm ngươi bị thương, ngươi đã phục ta chưa?”
Trương Phong Phủ giở khóc giở cười, đao pháp hơi chậm lại, không ngờ Trương Đan Phong thật thật giả giả, thế là múa kiếm chém tới như mưa, Trương Phong Phủ tay trái đã bị thương, suýt tý nữa đã bị chàng đâm trúng chỗ yếu hại, buộc phải chống đỡ thật sự.
Chỉ thấy ở góc núi có một đám người đang đánh nhau loạn xạ, người đi phía trước là Hắc Bạch Ma Ha, ở phía sau là một ông già mà một đạo nhân, đó là hai sư thúc của Khang Siêu Hải. Hắc Bạch Ma Ha vừa đánh vừa chạy, tuy bại nhưng không loạn.
Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử thấy Trương Phong Phủ bị một thiếu niên áo trắng đánh cho luống cuống tay chân, tuy bị thương mà vẫn ngoan cường chống cự, không khỏi vừa kinh hoảng vừa nghi ngờ, nhủ thầm: “Thiếu niên này là thần thánh phương nào, trẻ tuổi như thế mà có thể đánh Trương Phong Phủ tơi bời, chả lẽ trong thư Khang Siêu Hải đã cố ý thổi phồng bản lĩnh của Trương Phong Phủ hay sao?” Thế rồi đành hờ ra một kiếm, đẩy được Hắc Bạch Ma Ha ra, phóng vọt người về phía trước kêu lên: “Trương đại nhân, hãy lui xuống, đợi ta lấy mạng y!”
Huyền Linh Tử là nhân vật có tiếng tăm trong phái Điểm Thương, ra tay quả nhiên bất phàm. Chỉ thấy thanh trường kiếm của y đẩy về phía trước, lập tức phóng ra một đóa kiếm hoa, thủ pháp không hề thay đổi, mũi kiếm đã đâm hờ hai kiếm sang hai bên trái phải, lại phóng ra tiếp hai đóa kiếm hoa nữa. Mỗi lần y ra tay đều là một chiêu ba thức, hai hư một thực, kiếm hoa phóng ra cũng một lớn hai nhỏ, cho nên được người ta gọi là Tam Hoa Kiếm, những nhân vật tầm thường không thể đỡ nổi hai chiêu ba thức của y.
Trương Phong Phủ kêu lên: “Ối chao, không xong rồi!”
Huyền Linh Tử cười lạnh nói: “Ngươi đã biết không xong rồi sao?”
Thế rồi vung kiếm phóng tới, chỉ thấy ba đóa kiếm hoa bay ra cùng một lượt, Trương Đan Phong xoáy gót chân, cố ý xoay qua hai nhát kiếm đâm hờ của y, tuy ba đóa kiếm hoa cùng phóng tới chàng, nhưng chàng không hề bị thương. Huyền Linh Tử thất kinh, khinh công này quả thật hiếm có. Thế rồi y không dám coi thường nữa, nhanh chóng đâm ra sáu kiếm, mỗi kiếm lại chia thành ba thức, hư hư thực thực biến hóa vô cùng, kiếm hoa tuôn ra tựa như sao xa, dù cho khinh công tuyệt đỉnh cũng khó tránh.
Chợt nghe Trương Đan Phong cười ha hả, đột nhiên một ánh bạch quang từ trong luồng kiếm hoa đâm ra. Trương Đan Phong rút kiếm ra khỏi vỏ nhanh chóng lạ thường, đến ki Huyền Linh Tử thấy bảo kiếm thì mũi kiếm của Trương Đan Phong đã chạm vào cổ tay của y. Huyền Linh Tử lập tức hạ cổ tay xuống, theo lẽ thế nào cũng bị chàng chặt đứt kiếm. Vân Lối nén không được kêu lên: “Hay lắm!”
Chợt thấy Huyền Linh Tử lật cổ tay, ánh bạch quang đột nhiên ngừng lại. Té ra thanh trường kiếm của Huyền Linh Tử đã gác lên thân kiếm của Trương Đan Phong, hai kiếm dính sát vào nhau. Trương Đan Phong không khỏi cả kinh, quả thực Huyền Linh Tử biến chiêu nhanh hơn Trương Phong Phủ.
Trương Đan Phong mạo hiểm nhả kình ra để cho kình lực của Huyền Linh Tử dồ tới, rồi chàng đột nhiên rút kiếm ra, cúi người đâm vào huyệt Thận Thủy ở hạ bàng của Huyền Linh Tử. Nhát kiếm của Huyền Linh Tử chém xoẹt qua đầu chàng, rồi đột nhiên ngửa người ra sau, tuy y né tránh lanh lẹ nhưng tà áo cũng bị chém mất một mảng. Lần này cả hai bên đều mạo hiểm, nếu Trương Đan Phong không mạo hiểm tấn công, đỉnh đầu đã bị trường kiếm của y gọt đứt!
Huyền Linh Tử đánh cả một hồi mà vẫn không chiếm được thượng phong, đột nhiên cả giận, thanh trường kiếm múa tít, đánh ra toàn những sát chiêu, chỉ thấy bóng kiêm ngang dọc, hoa kiếm tung bay, hư hư thực thực, làm cho người ta hoa cả mắt. Trương Đan Phong thầm nhủ: “Trong vòng một trăm chiêu mình có thể đánh tay đôi với y, nhưng nếu qua một trăm chiêu, mình chắc chắn sẽ thua thiệt!” Thế rồi múa kiếm thành một luồng bạch quang hộ toàn thân rồi cao giọng nói: “Đánh tay đôi lúc nào mới kết thúc? Này, ngươi còn có một đồng bọn, kêu y cùng tới! Hắc Bạch Ma Ha, hãy buông lão già ấy ra, các người hãy đi trước đi!”
Thiết Tý Kim Viên Long Trấn Phương đang một mình chọi với Hắc Bạch Ma Ha, vất vả đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra toàn thân, chợt cảm thấy áp lực giảm xuống, Hắc Bạch Ma Ha cười rằng: “Coi như ngươi mạng lớn, tiểu bằng hữu của ta đã tha cho ngươi!”
Long Trấn Phương cả giận toan lao tới, Hắc Bạch Ma Ha quét ra một trượng, Long Trấn Phương vội vàng bước xéo hai bước, vừa tung chiêu ra thì nào ngờ Hắc Bạch Ma Ha tâm ý tương thông, bình thường họ phối hợp rất kín kẽ, tựa như đã dự định trước, Long Trấn Phương lách người sang trái, Bạch Ma Ha tiến tới phía trước một bước, đạp vào phương vị ấy, cây bạch ngọc trượng gõ vào lưng Long Trấn Phương, cười lớn nói: “Đánh lão khỉ già không biết tiến thoái nhà ngươi!” Rồi cả hai anh em phóng vọt đi mất. Long Trấn Phương tức đến suýt ngất.
Cây trượng của Bạch Ma Ha nặng nề lạ thường, dù Long Trấn Phương nội công tinh thuần, vận khí cả ba vòng mà vẫn có thể xương sườn đau nhói. Trương Đan Phong cười nói: “Lão khỉ già, đã bị đánh gãy xương rồi ư?”
Thiết Tý Kim Viên là nhân vật đã nổi tiếng mấy mươi năm, chưa bao giờ gặp phải tình trạng như hôm nay, gầm lớn nói: “Tên tiểu tặc bức hiếp ta quá thể!” Rồi người phóng vọt lên, từ trên đánh binh khí xuống.
Món binh khí của Thiết Tý Kim Viên tựa như cây trượng đầu rồng, nhưng cây trượng này có thêm một vật tựa như bàn tay, có chĩa ra năm móc câu sắc bén tựa như năm ngón tay, có thể móc hoặc đâm hoặc kém; trên thân trượng đầy gai, ngoại trừ bộ phận dùng để cầm.
Trương Đan Phong một mình đánh với Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử đã rất vất vả, Thiết Tý Kim Viên đột nhiên phóng người lên từ trên không đánh xuống, thiên linh cái suýt nữa bị thiết chưởng trên cây gậy chụp trúng. Trương Đan Phong thất kinh, đánh ra một chiêu kiếm Phân Hoa Phất Liễu, đâm về phía cả hai kẻ địch, Thiết Tý Kim Viên hạ giọng hú dài, đột nhiên đánh ra ba chiêu. món binh khí quái dị của Thiết Tý Kim Viên múa tít theo ánh kiếm, Trương Đan Phong cũng không khỏi thầm tò mò: “Thiết Tý Kim Viên này quả nhiên danh đồn không ngoa, bị Hắc Bạch Ma Ha đánh trúng một trượng mà vẫn ghê gớm như thế này!”
Tam Hoa Kiếm Huyền Linh Tử đột nhiên đánh gấp tới, kiếm nào cũng đâm vào chỗ yếu hại, Trương Đan Phong ứng phó rất khó khăn, nhưng vẫn cười lớn rằng: “Hay lắm, hay lắm! Hai lão tặc cùng tấn công, sẽ đỡ tốn nhiều sức! Tiểu huynh đệ hãy lên!”
Vân Lối đứng thừ người ra, chợt thấy Trương Đan Phong suýt nữa bị kiếm của Huyền Linh Tử đâm trúng, chàng vừa lách người thì bị món binh khí quái dị của Thiết Tý Kim Viên chụp vào yết hầu, quả thật rất nguy hiểm, ai nhìn cũng kinh tâm động phách. Trương Phong Phủ đã lui sang một bên, xem ra rất lo lắng, thấy Vân Lối cứ chần chừ thì suýt nữa đã thúc giục nàng thay cho Trương Đan Phong.
Chợt thấy ánh màu xanh lóe lên, Vân Lối vung kiếm đâm tới, Trương Đan Phong mừng rỡ mở rộng kiếm thế, hai người thay nhau xuất chiêu tựa như thác đổ, một vòng ánh sáng xanh mở rộng, hai kiếm hợp lại quả nhiên uy thế tăng lên rất nhiều. Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm chỉ cảm thấy kiếm thế của kẻ địch dồn tới như dời núi lấp biển, cả hai hoảng hồn thối lui từng bước. Huyền Linh Tử chỉ chờ đợi đối phương sơ hở để ra đòn, nhưng song kiếm hợp bích kín kẽ như áo trời. Huyền Linh Tử lẽ ra không nên trả đòn, nhưng lão vừa đâm kiếm vào thì đã bị chặt thành bốn mảnh, nếu không rút ra nhanh thì tay cũng bị chặt đứt. Thiết Tý Kim Viên thất kinh, gạt món binh khí quái lạ ra ngoài, chỉ nghe soạt một tiếng, hai kiếm đồng thời chém xuống, thiết chưởng trên đầu cây gậy cũng bị chặt đứt, Thiết Tý Kim Viên liều mạng bổ nhào tới. Trương Đan Phong cười ha hả nói: “Thật là một lão khỉ già không biết tiến thoái!” Thế rồi co giò tung ra một cước, đá trúng vào khớp gối của kẻ địch, Thiết Tý Kim Viên không thể đứng dậy nổi nữa, y lộn người lăn ra đến năm sáu bước.
Soạt một tiếng hai chân chổng lên trời, đùi thì bị món binh khí của mình đâm trúng.
Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm là những kẻ nứt tiếng trên giang hồ, không ngờ chỉ khoảng mười chiêu mà bị hai thiếu niên đánh cho thua to, binh khí thì bị gãy, người cũng bị thương, trông thê thảm vô cùng, không đợi hai người Trương Vân đuổi theo đã lập tức xoay người bỏ chạy.
Trương Đan Phong ngửa mặt cười lớn, phất tay kêu: “Tiểu huynh đệ, hãy mau đuổi theo, bắt hai lão khỉ già kia lại!”
Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm sợ mất vía, chạy càng nhanh hơn, thật ra Trương Đan Phong chẳng qua là dọa bọn họ, nếu thật sự đuổi theo, dù bọn họ không bị thương, Trương Đan Phong cũng bắt kịp.
Trương Phong Phủ cố ý kêu to, vung đao trợ chiến, tựa như đang đuổi theo, đến khi Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đã chạy xa thì mới bật cười, quay sang nói với Trương Đan Phong rằng: “Hôm nay ta nhận của đệ một kiếm, quả thật rất đáng. Ngày sau nếu lên kinh, xin mời đến hàn xá gặp gỡ. Trương huynh, Vân huynh, hai người song kiếm hợp bích, trong thiên hạ chẳng ai địch nổi, có thể hợp mà không thể phân, nếu hai người có điều chi hiểu lầm cũng nên xóa bỏ mới phải”.
Trương Phong Phủ nào biết mối ân oán giữa hai người, chỉ nghĩ rằng họ gây nhau nên khuyên giải. Y tuy nói hai người, nhưng chỉ xoay mặt sang nhìn Vân Lối, Vân Lối đỏ mặt, cúi đầu không nói. Trương Phong Phủ thầm nhủ: “Vân Lối là kẻ hiệp sĩ, sao lại không nói mà cúi đầu e thẹn, chẳng khác gì một khuê nữ?” Đang định khéo léo khuyên giải, Trương Đan Phong nói: “Xem kìa, họ đã đến!”
Chỉ thấy Vân Trọng và Phàn Trung từ ở góc núi bước ra. Té ra đêm qua Phàn Trung vừa mới đưa Châu Sơn Dân ra thì đã bị Trương Đan Phong bà Hắc Bạch Ma Ha chế phục, sau đó Trương Đan Phong dụ Trương Phong Phủ ra ngoài, Hắc Bạch Ma Ha dùng mê hương đánh ngã Ngự lâm quân, mai phục ở gần đó, cho đến khi Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm bước ra khỏi khách điếm thì dụ họ đến gần Tất Lăng Hư. Phàn Trung cũng bị họ bắt đến Thanh Long Hiệp, trói ở trên một góc cây. Hắc Bạch Ma Ha đánh nhau với kẻ cường địch suốt cả nửa đêm mà vẫn không phân thắng bại. Chính vì thế mà Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đã thua hai người Vân, Trương trong vòng mười chiêu, nếu không họ cũng có thể chống đỡ được hơn hai mươi chiêu. Vân Trọng và Vân Lối đang đứng ở ngã ba đường, nghe thấy tiếng la hét, đó là do bọn họ phát ra. Đến khi Vân Trọng tới nơi thì trời đã sáng bặt, chỉ thấy Phàn Trung bị trói lủng lẳng trên cành cây, Thiết Tý Kim Viên, Tam Hoa Kiếm và Hắc Bạch Ma Ha đang đánh nhau rất hăng, cho nên chàng không xen vào được. Vân Trọng leo lên cây, tháo Phàn Trung xuống, Phàn Trung bị trói rất lâu, tay chân đã tê cứng, Vân Trọng xoa bóp cho y, Phàn Trung chưa động đậy được thì Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đã bị Hắc Bạch Ma Ha dụ đi.
Đến khi Phàn Trung hoàn toàn khỏe lại, đuổi tới nơi thì Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đã bị hai người Vân Trương đánh bại bỏ chạy.
Vân Trọng thấy Trương Đan Phong thì gầm một tiếng, vung đao chém tới, trong mắt tựa như nảy lửa. Trương Phong Phủ ngạc nhiên nói: “Tại sao Vân thống lĩnh lại căm giận y như thế?”
Phàn Trung cũng vung đôi chùy trợ chiến, Trương Đan Phong nhẹ nhàng chống lại hai người. Vân Lối rất đau khổ, đứng dựa vào vách núi, vẻ mặt rất hoang mang.
Trương Phong Phủ quát rằng: “Ngừng tay!”
Phàn Trung thu đôi chùy lại, nhưng Vân Trọng thì vẫn cứ đánh tới, kêu lên: “Đại ca, kẻ này là con trai của gian tặc Trương Tôn Châu, không thể tha cho y được”.
Trương Phong Phủ giật mình, Phàn Trung lại vung đôi chùy lên, Trương Phong Phủ nói: “Tam đệ đừng làm càn, đêm qua y đã cứu chúng ta. để ta hỏi cho rõ ràng”. Rồi giơ đao lên quát: “Trương Đan Phong, Vân thống lĩnh nói có đúng không?”
Trương Đan Phong ngửa mặt cười, ngâm rằng: “Nực cười thế nhân sao thiển cận, hoa sen vốn mọc ở bùn nhơ! Ông đã thấy việc ta làm, chả lẽ không biết con người của ta sao? Cần gì phải hỏi chuyện nhà ta?”
Trương Phong Phủ ngạc nhiên, thầm nhủ: “Đúng thế, nếu y là con của Trương Tôn Châu thì có hề chi!”
Thế rồi quát lớn: “Vân thống lĩnh hãy ngừng tay! Người này có lòng tốt với chúng ta, không nên lấy oán báo đức!”
Vân Trọng đánh ra vù vù hai chưởng, kêu lên: “Đại ca có điều không biết, kẻ này là thù nhân của nhà tôi! Có thù mà không trả thì đâu phải là trượng phu?”
Trương Phong Phủ nổi giận, quát rằng: “Hay lắm ngươi cứ báo thù của ngươi, ta mặc ngươi!”
Vân Trọng thi triển Đại Lực Kim Cương thủ pháp lao bổ tới, chợt nghe keng một tiếng, thanh đơn đao trên tay trái đã bị Trương Đan Phong chặt gãy. Vân Lối kinh hoảng nhảy bổ tới, vung kiếm gạt kiếm của Trương Đan Phong ra, Trương Đan Phong vốn không có ý đâm Vân Trọng, thừa thế thâu chiêu nhảy ra khỏi vòng chiến.
Trương Phong Phủ thấy Vân Lối nhảy ra, tưởng rằng họ cùng nhau hợp lực đối phó với Vân Trọng, bất đồ cả kinh, cũng vội vàng nhảy ra, chợt thấy Vân Lối gạt kiếm của họ ra, ngạc nhiên rồi cười rằng: “Tốt tốt, oan gia nên mở không nên kết, ngươi gạt rất hay!” Thế rồi kéo Vân Trọng, nói: “Đã biết tài nghệ của y, sao còn chưa đi?”
Vân Trọng trừng mắt nhìn Trương Đan Phong, trong lòng thầm hận mình học nghề không giỏi, mười năm khổ công mà không đánh lại con trai của kẻ thù, bị Trương Phong Phủ kéo đi, cũng đành đi theo y.
Vân Lối gạt kiếm ra, đột nhiên bật khóc òa lên, ngã xuống đất, Vân Trọng đã ra khỏi chân núi, quay đầu lại nhìn nàng, trong lòng cảm thấy rất thắc mắc. Trương Phong Phủ sợ chàng quay lại gây sự cho nên cười rằng: “Còn để ý đến chuyện người khác làm gì?” Thế rồi kéo Vân Trọng bước ra khỏi sơn cốc.
Khi Vân Lối ngẩng đầu lên thì không còn thấy bóng dáng Vân Trọng nữa, không khỏi rầu rỉ, hạ giọng kêu: “Ca ca!” Chợt thấy Trương Đan Phong vuốt tóc nàng, dịu dàng nói bên tai: “Tiểu huynh đệ, hãy khóc đi, hãy khóc đi! Rồi đệ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn!”
Chàng nói như thế, trái lại Vân Lối không khóc nữa, nàng xoay người ngồi sang hướng khác, đẩy tay Trương Đan Phong ra: “Ta khóc mặc ta, ai cần ngươi lo!”
Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, đệ cần gì phải khổ thế? Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến cho người ta đau lòng, đệ có được bao nhiêu nước mắt?”
Vân Lối bị chàng chạm đến tâm sự, nước mắt lại tuôn rơi. Trương Đan Phong nói: “Thật ra đời người nhiều nhất cũng chẳng qua được một trăm năm, có rất nhiều chuyện lớn vẫn chưa hoàn thành, cần gì phải coi trọng ân oán của một con người?”
Vân Lối đứng bật dậy, giận dữ nói: “Ngươi nói thật hay!”
Trương Đan Phong thấy nàng chịu mở miệng nói chuyện, trong lòng mừng rỡ, lại nói rằng: “Cha ta buộc gia gia của đệ chăn ngựa hai mươi năm, quả thật có lỗi với các người, nhưng cũng không thể nào thay đổi được. Gia gia của đệ đã chết, chẳng liên quan gì đến ta, ta đã nói nhiều lần, đệ không tin ta ư?”
Vân Lối nghĩ lại gia gia đã viết bức huyết thư khi đang chăn ngựa, có thể thấy gia gia dù không bị kẻ gian hại chết cũng buộc mình báo thù, nên càng đau lòng hơn.
Trương Đan Phong thở dài nói: “Thủ pháp Đại Lực Kim Cương của đại ca muội rất phi phàm, ta từng nghe sư phụ nói, trên đời này chỉ có vài người giỏi Đại Lực Kim Cương thủ, trong đó Đổng sư bá là người cao cường nhất, xem ra đại ca của muội là học trò của Đổng sư bá”. Nói xong thì thở dài. Vân Lối nén không được hỏi: “Đại ca của ra chính là học trò của Đổng sư bá, tại sao ngươi thở dài?”
Trương Đan Phong nói: “Ba người chúng ta đều là đồng môn thủ túc, lẽ ra phải là một nhà. Mà nay người đã chết chia cắt người còn sống, khiến cho chúng ta trở thành thù địch, không ai sống vui, điều đó chẳng đáng buồn sao?”
Vân Lối như bị nện một gậy, nàng vội vàng né tránh ánh mắt của Trương Đan Phong, trong lòng rối bời, buồn bã chẳng nói lời nào. Trương Đan Phong lại thở dài nói: “Nếu đệ đã không chịu tha thứ, vậy chúng ta chi bằng hãy chia tay thôi, để đôi bên khỏi đau lòng”.
Vân Lối chợt nói: “Khoan đã”.
Trương Đan Phong quay đầu lại nói: “Ồ, đệ vốn rất thông minh, có phải đã nghĩ thông suốt rồi không?”
Vân Lối né tránh ánh mắt của Trương Đan Phong, nói: “Giữa chúng ta đã không còn gì nữa. Còn Châu đại ca đâu? Ngươi giấu Châu đại ca ở đâu? Còn Tất lão tiền bối, ngươi có gặp ông ta không?”
Trương Đan Phong cười thầm, nàng bảo không có gì để nói nữa, thế nhưng lại có quá nhiều lời như thế, cười rằng: “Châu đại ca coi ta như kẻ địch, ta đã đánh ngã y”.
Vân Lối nói: “Cái gì?”
Trương Đan Phong cười nói: “Khi y được Phàn Trung dắt ra cửa sau, Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm đã đến, ta sợ họ chạm mặt nhau thì sự việc sẽ hỏng bét. Cho nên khuyên Tất lão tiền bối và y hãy mau cỡi ngựa của ta bỏ đi, y lại không chịu nghe, ta chỉ đành điểm huyệt đạo của y, còn Hắc Bạch Ma Ha thì ngăn cản Thiết Tý Kim Viên và Tam Hoa Kiếm, ba người chạy được một người thì đến Lam gia. Thủ pháp điểm huyệt của ta có nặng có nhẹ, nếu nhẹ thì sau một canh giờ sẽ tự giải, chắc nay có thể y đang quát tháo ở trong nhà họ Lam”.
Vân Lối vừa bội phục vừa ngạc nhiên, nhưng vẫn điềm nhiên nói: “Trong một đêm mà ngươi có thể làm được nhiều chuyện đến thế”.
Trương Đan Phong nói: “Ngựa của ta một ngày đi ngàn dặm, đó có xá gì?” Lời đã nói xong, Vân Lối lại im lặng không nói, nàng lại né tránh ánh mắt của Trương Đan Phong. Lúc này mặt trời đã lên cao, Thanh Long Hiệp trải dài dăng dặc trước mắt, sắc xuân đã sắp tàn, hoa dại mọc bên vệ đường, hoa lê trắng như tuyết càng rực rỡ hơn dưới ánh mặt trời. Trương Đan Phong chợt lấy ra một bức thư, nói: “Làm phiền đệ hãy trao cho Thạch cô nương”.
Vân Lối không quay đầu, chỉ đưa tay nhận lá thư, nàng biết trước sau gì cũng chia tay Trương Đan Phong cho nên cố kìm nén mình không nhìn lại thêm để khỏi đau lòng. Trương Đan Phong thở dài, phóng lên ngựa rồi chầm chậm vỗ ngựa ra khỏi cửa cốc, trong chốc lát đã khuất dạng. Lát sau Vân Lối cũng đứng dậy lầm lủi đi ra.
Đến trưa thì Vân Lối đã về đến nhà của Lam Thiên Thạch, Châu Sơn Dân quả nhiên đã ở đó đang cùng mọi người đàm luận. Tất Đạo Phàm vừa thấy Vân Lối thì cười ha hả rằng: “Đêm qua chúng tôi để lại một mình công tử, thật sự rất lo lắng, nhưng nghĩ lại đã có Trương Đan Phong nên sau đó không lo gì nữa”. Ông ta nói với vẻ rất khâm phục Trương Đan Phong.
Lam Thiên Thạch cũng bảo: “Chúng ta phí hết tâm sức mà không cứu được người, Trương Đan Phong vừa đến thì đã dễ dàng giải quyết được mọi chuyện, kẻ này hành sự thật thần kỳ khó đoán”.
Hắc Bảo Xuân, kẻ cảnh giác Trương Đan Phong nhất cũng nói: “Xem ra gã này là một hán tử đầy nhiệt huyết, trước đây chúng ta đã trách lầm y”. Châu Sơn Dân liếc nhìn Vân Lối rồi nói: “Đáng tiếc y là kẻ thù của Vân công tử, nếu không chúng ta sẽ kết nạp y”.
Vân Lối đỏ mặt, im lặng không nói. Thạch Thúy Phượng nói: “Vân công tử, huynh cũng có công cứu Sơn Dân đại ca, sao huynh không nói gì cả?”
Vân Lối nói: “Ta có công gì đâu, ta chỉ là một quân cờ nhỏ trong bàn cờ mặc cho người ta sắp xếp mà thôi”.
Thạch Thúy Phượng lộ vẻ không vui, nói: “Ai có thể sắp xếp huynh?”
Vân Lối đang suy nghĩ chuyện của mình, cho nên buột miệng nói ra, đến khi nàng ta hỏi lại thì cười gượng, rồi lại buồn bã nói: “Ta bảo ta bị sản phẩm sắp xếp, không thể làm chủ được”.
Mọi người đều ngạc nhiên, không biết tại sao nàng lại nói năng khó hiểu đến thế, Châu Sơn Dân chợt nói: “Đệ và Trương Đan Phong có thù với nhau, há chẳng phải là do sản phẩm sắp xếp hay sao?”
Châu Sơn Dân tuy đã dần dần có thiện cảm với Trương Đan Phong, nhưng nhớ lại tình cảm sâu sắc của Vân Lối đối với Trương Đan Phong thì không khỏi buồn lòng.
Thạch Thúy Phượng nói: “Các người toàn nói những lời khó hiểu. Vân công tử, công tử có vào kinh không?”
Thạch Thúy Phượng vốn muốn đi cùng nàng, Vân Lối chợt nói: “Suýt nữa ta quên trao một bức thư cho cô nương”.
Thạch Thúy Phượng nói: “Trương Đan Phong tại sao trao thư cho tôi? Thật là kỳ lạ”. Rồi lại nói: “Công tử và y có thù, thế nhưng lại như bằng hữu tốt, cũng thật kỳ lạ!” Thế rồi nàng vừa bóc bức thư, vừa kêu lên: “Té ra là thư của cha. Ồ, có chuyện gấp gì mà bảo mình quay về? Vân công tử, ở đây còn có một bức thư trao cho công tử, không, là nhờ công tử trao cho Các Lão Vu Khiêm, ồ, đây không phải là bút tích của người!” Thế rồi xem tiếp: “Té ra bức thư này do người khác viết, sao lại truyền qua chuyển lại thế này?”
Vân Lối nhận bức thư, chỉ thấy chữ trên bì thư như rồng bay phượng múa, tim nàng đập thình thình, nét chữ này là của Trương Đan Phong! Trương Đan Phong sợ mình không chịu nhận bức thư, hay là trong đó có tâm ý gì khác?
Thạch Thúy Phượng xem xong bức thư thì tỏ vẻ thất vọng, nói: “Cha có chuyện bảo tôi phải quay về, công tử lại vào kinh, không biết chừng nào chúng ta mới gặp nhau đây?”
Vân Lối đang vui mừng vì thoát khỏi Thạch Thúy Phượng, cười rằng: “Có duyên sẽ gặp lại”.
Mọi người đều tưởng đôi vợ chồng này nũng nịu với nhau, bất giác cười ầm lên, khiến Thạch Thúy Phượng đỏ ửng cả mặt.
Đến ngày hôm sau thì quần hùng chia tay nhau, Tất Đạo Phàm đến Hoa Sơn tránh nạn, Châu Sơn Dân thì không dám ở lại lâu, chuẩn bị quay về sơn trại. Còn Vân Lối một mình vào kinh, Thạch Thúy Phượng và Châu Sơn Dân cũng đưa nàng một đoạn. Khi chia tay Vân Lối chợt nói: “Phượng tỷ, tỷ hãy quay về trước, tôi có chuyện muốn nói với Châu đại ca”.
Nếu là ngày trước, Thạch Thúy Phượng chắc chắn sẽ tức giận, lại trách Vân Lối chỉ nghĩ đến nghĩa huynh của mình chứ không có nàng. Nhưng chỉ vì Châu Sơn Dân đã từng liều mạng cứu nàng, cho nên nàng không tiện nói ra, chỉ đành buồn bã một mình quay về.
Châu Sơn Dân nói: “Trước kia ta coi Trương Đan Phong là kẻ gian tặc, nay nhìn lại y là một nhân tài. Đệ vào kinh thì phải dò hỏi kỹ càng, nếu gia gia của đệ không phải do nhà y hại, có lẽ không cần giết cả nhà họ để trả thù nữa”.
Châu Sơn Dân đã suy nghĩ suốt đêm qua, mỗi người đều có lương duyên của mình, bất giác lòng chán nản, chàng vốn là người hiệp nghĩa, sau khi buồn bã thì đã thông suốt, cho nên mới nói ra những câu này. Vân Lối nghe xong rất cảm động, bảo rằng: “Sau này hãy tính. Muội có một vật tặng cho huynh, không, vật này vốn là của huynh”. Nói xong thì rút ra cây san hô đưa cho Châu Sơn Dân nói: “Giờ đây cây san hô phải nên trở về chủ cũ!”
Châu Sơn Dân chợt biến sắc, nói: “Muội... muội làm thế là có ý gì?”
Đó chính là:
Nối cây dời hoa thật khéo tay, nhân duyên đã định khó cưỡng cầu.
Muốn biết chuyện sau đó thế nào, xin hãy xem hồi sau phân giải.