Trương Đan Phong giơ ngang kiếm trước ngực, chỉ nghe Tất Đạo Phàm cười ha hả nói: “Kiếm pháp của công tử cao cường, lão hủ có thể yên tâm!” Rồi đột nhiên vươn cây trượng chạm vào thân kiếm, Trương Đan Phong chỉ cảm thấy bị một nguồn lực kéo ra ngoài, thanh kiếm thuận thế mở ra, kiếm và gậy giao nhau dựng đứng trong không trung tạo thành một hình chữ nhân, đó là dấu hiệu cho thấy chuyển địch thành bạn trong võ lâm, quần hào đều rất ngạc nhiên. Tất Đạo Phàm đưa mắt nhìn quanh, lớn giọng nói: “Trương công tử là thế giao của tôi, chuyện này rất hệ trọng, mong hãy nể mặt tôi mà bỏ qua!”
Rồi cười ha hả ném gậy xuống đất, dắt tay Trương Đan Phong bước ra khỏi cửa.
Châu Sơn Dân trợn tròn mắt, quần hào lục lâm cũng đều biến sắc, chỉ thấy Tất Đạo Phàm dắt tay Trương Đan Phong, không hề để ý đến thần sắc của mọi người, đó là cách hộ tống trịnh trọng nhất trong giang hồ, người xung quanh tuy bất mãn nhưng đều nể mặt Tất Đạo Phàm, lúc này không ai dám lên tiếng.
Bên ngoài thớt ngựa trắng hí lên như reo vui, Trương Đan Phong cầm thanh kiếm, cúi người nói: “Đa tạ lão bá”. Rồi chàng phóng lên lưng ngựa, cao giọng ngâm rằng: “Sóng yên gió lặng ta sẽ quay lại, những mong giang sơn có bậc kỳ tài, chờ ngày nào sóng yên gió lặng, sẽ cùng người ngồi nhắp chén rượu vui”. Rồi chàng đưa mắt nhìn Vân Lối, sau đó lập tức nhảy lên lưng ngựa, lời thơ vẫn còn văng vẳng thì ngựa đã phóng ra xa đến mấy dặm.
Tất Đạo Phàm đứng ngẩn ra nhìn theo, đột nhiên giơ ngón tay cái, lớn giọng khen rằng: “Khí khái lớn lắm, quả nhiên hơn hẳn người trước, không uổng cho Thạch Anh đã giữ cho y mấy mươi năm”.
Lam trại chủ Lam Thiên Thạch bước ra hỏi: “Thiếu niên cỡi ngựa trắng ấy là ai? Oanh Thiên Lôi và Kim Đao trại chủ cùng phát ra Lục Lâm tiễn, chả lẽ vô ích?”
Tất Đạo Phàm đưa mắt nhìn Thạch Thúy Phượng, mỉm cười nói rằng: “Thạch cô nương, lúc này cô đã hiểu rồi chứ? Sư tổ của tôi là Bành hòa thượng có ba học trò, học trò thứ hai Chu Nguyên Chương là Hoàng đế khai quốc của triều Minh, học trò đầu tiên Trương Sĩ Thành chết ở Trường Giang, thiếu niên cỡi ngựa trắng ấy chính là con cháu của ông ta, kẻ kém cỏi nhất trong ba anh em là cha của tôi, con cháu chẳng khác gì ông cha”.
Quần hào chưa nghe câu chuyện của Tất Đạo Phàm đều xôn xao hỏi: “Cái gì? Cái gì?”
“Thiếu niên ấy là hậu nhân của Trương Sĩ Thành?”
“Oanh Thiên Lôi Thạch Anh có quan hệ gì với y?”
Thạch Thúy Phượng thở dài nói: “Ồ, tôi đã hiểu, có lẽ tổ tiên tôi chính là người năm xưa đã giữ bức họa cho Trương Sĩ Thành. Nhưng ỵ... y là kẻ thù của Vân tướng công!”
Tất Đạo Phàm nhíu mày nói: “Cho nên ta mới bảo có nhiều chuyện vẫn chưa rõ, chuyện này chỉ là một. Thư của cha cô nương không nhắc đến chuyện này. Vân công tử, sao công tử lại có thù với y?”
Vân Lối sắc mặt trắng bệt, nước mắt rưng rưng, một lúc sau vẫn không nói ra lời, quần hào bàn tán xôn xao. Tất Đạo Phàm nói: “Mời vào trong nhà rồi nói tiếp”.
Khi ngồi vào khách sảnh, Tất Đạo Phàm kể lại câu chuyện đã nói, rồi thở dài rằng: “Năm xưa ba anh em cùng dựng cờ khởi nghĩa, sau đó chỉ có một người độc chiếm thiên hạ, nói thực tôi cũng không phục trong bụng. Gia quy của nhà tôi quy định mỗi người đàn ông đều phải làm hòa thượng mười năm, ăn mày mười năm, thứ nhất là vì muốn nhớ đến tiền nhân, hai là vì muốn tìm bức họa có liên quan đến vận nước ấy, sau đó lại tranh hùng với con cháu của Chu Nguyên Chương. Nhưng hôm nay tôi không cần phải nhọc lòng nữa, con trai của tôi cũng không cần làm hòa thượng hay ăn mày nữa!”
Lam trại chủ hỏi: “Tất lão anh hùng nói thế là có ý gì?”
Tất Đạo Phàm cười buồn bạ nói: “Trước đây Cầu Nhiêm Khách có ý đoạt thiên hạ, đánh một ván cờ với Lý Thế Dân, chưa xong ván cờ thì đã xóa bàn, bảo rằng không thể tranh thiên hạ nữa. Tôi tuy không có bá khí của Cầu Nhiêm Khách, nhưng trước đây cũng không tự lượng sức mình, muốn rằng sau khi kiếm được bức họa ấy thì sẽ tranh hùng với họ Chu. Nhưng hôm nay cũng tình nguyện thua cho Trương Đan Phong, bức họa đã thuộc về chủ nhân thực sự của nó. Các người đã nghe bài thơ Trương Đan Phong ngâm trước lúc ra đi, không hỏi cũng biết, y chắc chắn sẽ đi tìm bảo tàng của tổ tiên y, sau đó lại dựng cờ nghĩa, cùng tranh đoạt giang sơn với họ Chu!” Châu Sơn Dân không thể nén được nữa, chàng đứng dậy lạnh lùng nói: “Chỉ e y sẽ trao giang sơn cho người ngoài!”
Tất Đạo Phàm trợn mắt hỏi: “Sao Thiếu trại chủ nói thế?”
Châu Sơn Dân nói: “Hình như Tất lão tiền bối vẫn chưa biết, cha của Trương Đan Phong là Trương Tôn Châu, đang làm Hữu thừa tướng tại nước Ngõa Thích, người Ngõa Thích sắp tấn công chúng ta, y một mình vào Trung Nguyên, không phải là gian tế thì là cái gì? E rằng còn nguy hiểm hơn cả gian tế. Thử hỏi nếu y biết được những chỗ hiểm yếu trong nước, Trung Quốc làm sao chống cự?”
Tất Đạo Phàm biến sắc nói: “Lời của Thiếu trại chủ có thật không?”
Châu Sơn Dân nói: “Không hề giả chút nào! Cha con chúng tôi dựng Nhật Nguyệt song kỳ chống Hán đánh Hồ, thiên hạ đều biết. Chuyện lớn như thế này làm sao có thể nói dối? Mối huyết hải thâm thù của Vân công tử cũng do tên gian tặc Trương Tôn Châu này mà ra! Lối đệ, đệ hãy cho anh hùng trong thiên hạ biết”.
Vân Lối đang đau xót trong lòng, bị Châu Sơn Dân ép buộc, thế là khóc òa lên, nói chẳng ra lời. Châu Sơn Dân vội vàng nói: “Lối đệ đừng đau lòng. Tất lão tiền bối cùng các vị anh hùng ở đây sẽ làm chủ cho đệ, ta sẽ nói hộ đệ”. Rồi kể chuyện Vân Tĩnh chăn ngựa ở đất Hồ, trên đường về thì bị hại cho mọi người nghe. Tất Đạo Phàm ngồi dựa người trên ghế, một lát sau mới nói: “Chả trách nhiều đời nhà tôi đã tìm con cháu Trương Sĩ Thành, nhưng không hề có chút manh mối, té ra là bọn họ đã ra khỏi Nhạn Môn quan”. Đột nhiên ông ta đứng dậy, nói với vẻ phẫn nộ: “Trương Sĩ Thành có hạng con cháu bất hiếu như thế? Nhưng Trương Đan Phong đầy khí khái như thế, ỵ... y làm sao có thể là một tên gian tặc?”
Châu Sơn Dân nói: “Có câu cha nào thì con nấy, làm sao có thể đánh giá người khác từ bề ngoài?”
Sắc mặt Tất Đạo Phàm đỏ ửng, đôi mắt nảy lửa, lớn giọng nói: “Nói như thế, chả lẽ ta đã sai?”
Châu Sơn Dân im bặt, Triều Âm hòa thượng tiếp lời: “Tất huynh, tôi bảo ông đã sai, Trương Tôn Châu quả thực là một đại gian tặc, tôi đã vào Ngõa Thích, cũng đã từng bị y hại!”
Tất Đạo Phàm bị ông ta nói thẳng như thế, nhất thời tựa như trái bóng bị xì hơi, cúi đầu lẩm bẩm: “Ta đã sai? Ta thật sự đã sai?”
Châu Sơn Dân thấy ông ta đã chịu lép, thế là mạnh dạn nói tiếp: “Tất lão tiền bối, lần này e rằng ông đã sai, bị tên gian tặc ấy lợi dụng, chắc là Trương Đan Phong đã hẹn anh hùng lục lâm đến nhà ông, lợi dụng ông giải mối thù cho y, khiến cho anh hùng lục lâm sau này không làm khó y nữa”.
Tất Đạo Phàm hừ một tiếng rồi nói: “Nếu y thật sự là gian tặc, ta sẽ chính tay giết chết y”. Ánh mắt sáng quắc, nhưng trên mặt vẫn đầy vẻ nghi hoặc, Châu Sơn Dân nghe ông ta nói như thế, tựa như vẫn chưa tin lắm, đang định lên tiếng thì chợt Tất Đạo Phàm bước ra ngoài, lớn giọng nói: “Người đâu!” Rồi căn dặn một tên gia nhân: “Ngươi hãy đi xem thử, người ta phái đi đã trở về hay chưa?”
Thế rồi xoay người bước vào trong khách sảnh, chợt nói: “Nói như thế, e rằng sẽ có một trận đại họa giáng xuống!”
Anh hùng lục lâm đều tranh nhau hỏi: “Họa gì?”
“Có bọn chúng tôi ở đây, cần gì phải lo?”
Tất Đạo Phàm nói: “Mọi người biết đó thôi, nhà tôi là kẻ thù của Thiên tử triều Minh, khi Chu Nguyên Chương còn sống đã từng hạ mật lệnh, giết hết hậu nhân của nhà họ Trương và nhà họ Tất. Các đời nhà tôi phải đi tu và làm ăn mày, ngoại trừ hai nguyên nhân đã nói trên, còn có một nguyên nhân nữa là tránh nạn. Nhờ có tổ tiên phù hộ, bao nhiêu năm qua đều không bị triều đình phát hiện. Có lẽ vì tôi đi lại trên giang hồ, đã gây thù chuốc oán khắp nơi, mấy năm trước cũng phát hiện bọn ưng khuyển để ý đến tôi, vì thế tôi đã tránh đến một nơi hoang vắng mai danh ẩn tích. Không ngờ mười mấy ngày trước, trong làng phát hiện có người lạ đến, nghe người trong làng nói: “Người lạ này đã hỏi đến lai lịch của tôi, những kẻ ấy chắc chắn là bọn ưng khuyển của triều đình. Quả thật không dám giấu, mấy ngày trước tôi đã định dời nhà, nhưng Trương Đan Phong đã bảo hôm nay sẽ gặp các vị ở nhà tôi, cho nên tôi đã tạm gác chuyện này lại. Nếu để Hoàng đế họ Chu ở kinh sư biết quần hùng tụ tập ở nhà tôi, chắc chắn sẽ sai cao thủ đến bao vây, há chẳng phải đã bị y bắt trọn một mẻ lưới hay sao?”
Nghe xong những câu này, quần hào lục lâm càng lo hơn, Hỏa Thần Đạn Hắc Bảo Xuân nói: “Sự việc có trùng hợp như thế không? Tôi cho rằng tên tiểu tặc ấy đã bày kế hại chúng ta!”
Tất Đạo Phàm trầm ngâm không nói, Lam trại chủ cũng bảo: “Chuyện này thật khiến cho người ta nghi ngờ!”
Tất Đạo Phàm nói: “Con cháu của Trương Sĩ Thành sao lại đứng về phía triều đình?”
Châu Sơn Dân nói: “Cha con Trương Tôn Châu đã là gian tế của Ngõa Thích, cũng có thể làm gian tế của triều đình. Hạng người như thế, chuyện gì mà chẳng làm được?”
Triều Âm hòa thượng cũng bảo: “Đúng thế, Trương Tôn Châu và tên gian thần Vương Chấn đã từng gởi thư qua lại, chuyện này tôi cũng biết”.
Tất Đạo Phàm vuốt râu trầm ngâm, lát sau mới nói: “Tôi vốn không có ý nghi ngờ y, nghe Châu hiền điệt nói lai lịch của y, thật khiến cho tôi khó xử. Nếu liên kết hai chuyện này lại với nhau thật khiến cho người ta nghi ngờ, chả lẽ y thật sự dùng kế hoãn binh, ngăn tôi dời nhà, để cho bọn ưng khuyển của triều đình có thời gian đến bắt người? Hỡi ơi, biết người biết mặt khó biết lòng, chả lẽ lần này ta đã nhìn sai? Đã hoa mắt?”
Tất Đạo Phàm là người khôn khéo dứt khoái, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta lâm vào tình thế khó xử thế này.
Châu Sơn Dân chợt nổi giận, lớn giọng nói: “Chuyện này chẳng có gì nghi ngờ nữa, chắc chắn Trương Đan Phong đã bày ra cạm bẫy. Chúng ta hãy bàn cách chống lại y!”
Quần hào lục lâm lại bàn tán xôn xao, có người thì bảo chờ quan quân đến liều mạng với bọn chúng một phen, có người thì bảo chi bằng hãy né tránh trước, sau đó truyền Lục Lâm tiễn, kêu gọi hắc đạo ở hai miền nam bắc cùng nhau đối phó với Trương Đan Phong.
Tất Đạo Phàm đừng ngồi không yên, nghe quần hào lục lâm bàn bạc xôn xao, hầu như ai cũng muốn hạ Trương Đan Phong, chỉ có một mình Vân Lối ngồi ở một góc, nước mắt lưng tròng nhưng không nói lời gì. Tất Đạo Phàm chợt nghi ngờ, thầm nhủ: “Kẻ này có thù sâu hận lớn với Trương Đan Phong, sao y lại không lên tiếng, chả lẽ còn có lý do nào khác?” đang định đến nói chuyện với Vân Lối, trong phòng tiếng người ồn ào, không thể nghe cho rõ ràng được. Tất Đạo Phàm nhíu mày, chợt nghe có tiếng ngựa hí từ xa, có người nói: “Tên tiểu tặc ấy lại quay về!”
Một lát sau, tiếng nhạc ngựa càng lúc càng gần, Tất Đạo Phàm vội vàng bước ra cửa nhìn, chỉ thấy có một thớt ngựa phóng tới, quả nhiên đó chính là thớt ngựa trắng của Trương Đan Phong! Chỉ thấy sắc mặt Trương Đan Phong lo lắng, trán đầy mồ hôi, vừa nhảy xuống lưng ngựa đã nói: “Thế bá hãy chạy cho mau!”
Tất Đạo Phàm trợn mắt, lạnh lùng nói: “Hay lắm, ngươi còn giở trò gì nữa đây?”
Trương Đan Phong ngẩn người ra, sắc mặt chợt thay đổi, chàng ngửa mặt cười lớn nói: “Trời xanh mênh mông, có ai hiểu được ta? Tất gia, lúc này tôi cũng không muốn phí lời với ông. Tôi chỉ bảo ông chạy cho mau, quan quân chỉ còn cách đây không đầy mười dặm!”
Tất Đạo Phàm không ngờ quan quân đến lại nhanh như thế, tức giận nói: “Hay lắm ta sẽ liều mạng với ngươị...” Tất Đạo Phàm đang lúc tức giận, định xông tới Trương Đan Phong, nhưng chợt thấy người chàng đầy máu, sắc mặt rất lo lắng, tựa như những lời chàng nói không phải là giả, chỉ nghe Trương Đan Phong lại nói: “Tôi đã gặp phải bọn quân quan cách đây mười dặm, tôi nhờ thớt khoái mã này cho nên mới giết được hai tên, sau đó quay về báo tin”.
Chợt bùng một tiếng vang lên.
Hỏa Thần Đạn Hắc Bảo Xuân chưa nhảy ra thì ám khí đã phóng ra trước, một cây xà diệm tiễn bốc cháy màu xanh lè, bay thẳng về phía trước mặt Trương Đan Phong, quần hùng cũng đều phóng ra khỏi cửa, Lam trại chủ lên tiếng: “Hảo tiểu tử, ngươi cứ tưởng bọn ta là trẻ con, mặc cho ngươi lừa gạt hay sao”.
Không đợi Trương Đan Phong lên tiếng, ba bốn người đã xông lên động thủ, quần hào lục lâm đều quát ầm lên: “Hảo tiểu tử, những lời của ngươi gạt được ai?”
“Giết y trước rồi đến lượt bọn quan quân!”
“Muốn quét trọn một mẻ thì đâu có dễ dàng như thế!”
Mọi người đều cho rằng Trương Đan Phong cùng một giuộc với bọn quan quân, ai cũng xông lên vây Trương Đan Phong vào ở giữa, kiếm khí đao quang dồn về phía Trương Đan Phong!
Chỉ nghe keng keng mất tiếng vang lên, mấy món binh khí đều đã bị thanh bảo kiếm của Trương Đan Phong chém gẫy, Châu Sơn Dân đẩy Vân Lối nói: “Hãy mau tiến lên, dùng bảo kiếm của đệ đối phó với y”.
Vân Lối cũng đành rút kiếm ra xông vào trong đám đông. Chỉ thấy tà áo trắng của Trương Đan Phong luồn qua lách lại trong màn binh khí, chàng cao giọng kêu: “Các người hãy nhìn thớt ngựa của ta, nếu ta là nội ứng của quan quân, làm sao lại để cho nó bị thương thế này?”
Trên bả vai con Chiếu dạ sư tử mã vẫn còn cắm hai mũi tên, chắc là bị quan quân phóng tên theo, người trong võ lâm rất quý bảo kiếm và ngựa tốt, huống chi đây là Chiếu dạ sư tử mã có một không hai trên đời? Lấy lòng đo lòng, Trương Đan Phong đương nhiên sẽ quý con ngựa này như mạng của mình, nay vì chạy về báo tin, đã không màng đến con ngựa bị trúng tên, cho nên quá nửa quần hào đều đã ngừng tay.
Hỏa Thần Đạn Hắc Bảo Xuân nói: “Không biết có phải là kế khổ nhục hay không?” Thế rồi vẫn vung roi tiến tới, chỉ nghe soạt một tiếng, cây roi đã bị thanh bảo kiếm chặt đứt một khúc, Châu Sơn Dân nói: “Lên mau!”
Vân Lối xông lên đánh ra một chiêu Ngọc Nữ Đầu Thoa, sắc mặt Trương Đan Phong tái nhợt, chàng không trả chiêu mà chỉ xoay người né tránh. Hắc Bảo Xuân thấy như thấy thì càng cho rằng chàng đã chột dạ cho nên vung roi từ trên đánh xuống một chiêu Tuyết Hoa Cái Đỉnh, rồi ở dưới đánh ra một chiêu Khô Thụ Bàn Căng, chỉ nghe soạt một tiếng nữa, Trương Đan Phong chỉ vung kiếm ra, đã chặt đứt cây roi sắt thành hai đoạn, Vân Lối như điên như dại, nàng vung cây Thanh Minh kiếm lên, toan đâm nhưng lại không đâm. Chỉ nghe Trương Đan Phong nói: “Lửa đã cháy đến nơi các người không còn mau chạy bao vây ta làm gì?”
Lam trại chủ quát: “Hừ, ngươi muốn lấy quan quân ra dọa lão tử? Bọn ta đều lớn lên dưới đao thương của quan quân!” Thế rồi phẫy tay, xua quần hào tiến lên.
Trương Đan Phong vung cây trường kiếm, mở thành một hình vòng cung, chặn binh khí của quần hào lại, cao giọng nói: “Đây là cậm y vệ từ kinh thành tới, ngươi tưởng bọn chúng là quan quân bình thường ư? Xem ra hình như ba đại cao thủ ở kinh sư đều đã đến đây!”
Chỉ huy Cẩm y vệ Trương Phong Phủ, Ngự tiền thị vệ Phàn trung, nội đình thị vệ Quán Trọng, cả ba người này trước kia đều là nhân vật trong võ lâm, thân thủ phi phàm thiên hạ đều biết, gọi chung là Kinh sư tam đại cao thủ. Quần hào nghe thế thì đều sững người lại, lúc đó thớt ngựa trắng hí dài, bị Triều Âm hòa thượng chặn lại cho nên không xông tới được. Tất Đạo Phàm nghĩ bụng: “Con ngựa trắng này thần dũng vô cùng, chạy nhanh như gió, thế mà vẫn bị trúng hai mũi tên, kẻ bắn hai mũi tên này nếu không phải là Tam đại cao thủ thì cũng là nhân vật phi thường, xem ra lời của thư sinh này rất đáng tin”.
Chỉ nghe Trương Đan Phong kêu lên: “Phía sau Cẩm y vệ còn có Ngự lâm quân, nếu bảo chỉ bắt một mình Tất gia thì đâu cần đông người như thế? Nếu Ngự lâm quân tấn công sơn trại khi các vị không có mặt, vậy phải ứng phó thế nào?”
Chàng vừa nói ra, quần hào đều biến sắc, đã có một nửa phóng lên lưng ngựa, vội vàng cung tay cáo từ Tất Đạo Phàm quay trở về sơn trại.
Châu Sơn Dân cả giận quát: “Hay cho tên gian tặc, dùng lợi hù dọa mọi người, ngươi không phải là chỉ huy của Ngự lâm quân, làm thế nào biết được kế của bọn chúng? Trừ phi ngươi là cùng một giuộc với bọn chúng!”
Trương Đan Phong ngửa mặt cười lớn, thuận tay đánh ra một chiêu Bát Phương Phong Vũ, thanh trường kiếm vung lên gạt binh khí của bọn Lam Thiên Thạch, Hắc Bảo Xuân và Châu Sơn Dân, cười lớn nói: “Uổng cho cha ngươi từng là một danh tướng ở biên quan, ngươi dẫu cho không đọc binh thư, chắc cũng biết một chút binh pháp, đạo làm tướng phải biết tình thế của kẻ địch để cân nhắc nặng nhẹ. Cứ coi như ta đúng là tên gian tặc như ngươi nói, thử hỏi kẻ địch ở trước mặt, các người mạo hiểm vây một mình ta, đó chẳng phải là ngu xuẩn hay sao?”
Không đợi Trương Đan Phong nói xong, quần hào đã bỏ đi hết một nửa, Châu Sơn Dân đỏ mặt quát: “Sơn trại của ta không có ở đây, cũng không sợ quan quân vây đánh, ta vẫn phải lĩnh giáo kiếm pháp của ngươi, Lối đệ hãy xông lên!”
Vân Lối gạt thanh kiếm của Trương Đan Phong ra, Châu Sơn Dân tiến lên chém ra một đao, Trương Đan Phong hơi mỉm cười, tay trái nắm kiếm quyết, vẫn chưa mở ra, thuận thế phất nhẹ, chỉ nghe keng một tiếng, thanh đao của Châu Sơn Dân đã rơi xuống đất.
Tất Đạo Phàm thấy thế thì thầm nhủ: “Nếu Trương Đan Phong thực sự ra tay, Châu Sơn Dân không chết cũng bị trọng thương”.
Thớt ngựa trắng bị Triều Âm hòa thượng chặn lại, cứ hí không ngớt tiếng, Tất Đạo Phàm chạy về phía trước, miệng thì giả tiếng ngựa, tay trái vung ra, đột nhiên phóng người đến gần thớt ngựa, thớt ngựa tựa như có linh tính, biết người tới gần mình không có ác ý, thế là không còn nhảy chồm chồm lên nữa. Tất Đạo Phàm vỗ cổ ngựa, tay phải rút hai mũi tên ra nhanh như điện chớp, rồi bôi ngay thuốc kim sang đã giấu sẵn trong bàn tay vào. Tất Đạo Phàm là kẻ già dặn, biết nhiều môn linh tinh, trong đó chữa trị cho ngựa là sở trường của mình, khiến cho Triều Âm phải há mồm trợn mắt.
Châu Sơn Dân nhặt thanh đơn đao, cùng bọn Lam Thiên Thạch tiếp tục xông vào, Vân Lối thì thẫn thờ, cứ đâm loạn xạ về phía Trương Đan Phong, chợt nghe Tất Đạo Phàm lớn giọng nói: “Trương công tử, ngựa của công tử ở đây, công tử hãy chạy cho mau!”
Châu Sơn Dân thất kinh, đến khi nhìn lại thì thấy Tất Đạo Phàm đang đẩy Triều Âm hòa thượng ra để cho con ngựa phóng tới. Hắc Bảo Xuân vội vàng nói: “Thả cọp dễ bắt cọp khó, Tất lão anh hùng, mong ông hãy suy nghĩ cho kỹ”.
Chỉ nghe Tất Đạo Phàm lại nói: “Trương công tử, tại hạ xin lãnh nhận hảo ý của công tử, ngựa của công tử bị thương không nặng, hãy chạy cho mau!”
Lam Thiên Thạch ngạc nhiên ngừng tay, Vân Lối lách người qua, Châu Sơn Dân cũng thối lui mấy bước.
Chợt nghe Trương Đan Phong mỉm cười, ngâm rằng: “Giao tình mấy đời cũng đáng quý, gặp mặt một lần càng khó hơn! Tất lão bá, ông hãy mặc tôi, hãy chạy cho mau”.
Tất Đạo Phàm nói: “Tôi còn chút đồ cần phải lấy, công tử hãy chạy trước! Lam trại chủ, Hắc trang chủ, Châu hiền điệt, các người cũng chạy cho mau! Các người đừng lo chuyện Trương Đan Phong nữa!”
Lam Thiên Thạch chẳng nói một lời, lên ngựa bỏ chạy ngay. Hắc Bảo Xuân thì đứng ngẩn người ra ở đấy. Châu Sơn Dân cầm đao chần chừ, định lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng la hét vọng tới, Tất Đạo Phàm mặt biến sắc, căn dặn quản gia mấy câu rồi buồn bã nói: “Bảo các người chạy cho nhanh mà các người không chịu, giờ đây muốn chạy cũng khó!”
Ngôi làng nhỏ này được núi non bao bọc, chỉ thấy ở trên đường núi có ba bóng người lướt tới, phía sau là mấy chục thớt ngựa nối đuôi nhau, ba người này từ trên núi phóng xuống, nghe tiếng vó ngựa ngoài sơn cốc, chắc là có hàng ngàn Ngự lâm quân đang bao vây.
Tất Đạo Phàm cười ha hả rồi xông lên nói: “Tất mỗ đã già, cần gì ba vị đại nhân phải đến đây, Tất mỗ cảm thấy vinh hạnh vô cùng!”
Trong ba người đi đầu, người ở giữa mắt nhìn không nộ mà oai, đó chính là chỉ huy Cẩm y vệ Trương Phong Phủ, có môn võ gia truyền Ngũ hổ đoạn môn đao thiên hạ vô song, người bên trái mặt đen như nhọ nồi, râu ngắn tua tủa, đó chính là Ngự tiền thị vệ Phàn trung, người bên phải sắc mặt vàng ệt, hai mắt như lồi ra ngoài, đó là cao thủ trong đại nội Quán Trọng. Phàn Trung đã gặp mặt Tất Đạo Phàm một lần trên giang hồ vào mười năm trước, y lên tiếng trước: “Tất đại gia, chúng tôi đều phụng lệnh đến đây, ông đừng trách, phiền ông hãy theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi quyết không làm khó ông”.
Tất Đạo Phàm cười lạnh, định lên tiếng trả lời, chợt nghe Trương Phong Phủ buông giọng cười lớn nói: “Phàn hiền đệ, cần gì phải nói những lời như thế? Chấn Tam Giới Tất Đạo Phàm là người đỉnh đỉnh đại danh, làm sao có thể bó tay chịu trói? Chúng ta chi bằng cứ nói thẳng ra. Tất đại gia, hôm nay chúng ta buộc phải động thủ với nhau, hãy rút ra binh khí ban cho chúng tôi vài chiêu, nếu ông vượt qua được cây bảo đao của tôi, tôi sẽ thả cho ông chạy, dù chuyện có to bằng trời giáng xuống tôi cũng gánh vác lấy. Còn những anh hùng lục lâm chúng tôi cũng đang muốn gặp, nói không chừng cũng phải động thủ với nhau. Những ai không phải là người trong giang hồ, chúng tôi quyết không lạm sát kẻ vô tội, xin mời hãy đi nơi khác”. Rồi y liếc mắt nhìn, đột nhiên vung tay chỉ, nói: “Ồ, còn tú tài kia là người thuộc phe nào?”
Trương Đan Phong nói: “Ngươi là chỉ huy bắt người, còn ta là tiến sĩ bắt qủy!”
Trương Phong Phủ cười lớn nói: “Nói như thế, chúng ta cũng phải tỉ thí với nhau!”
Lúc này Quán Trọng là người đã bắn bị thương con ngựa của Trương Đan Phong, y liếc nhìn Trương Đan Phong thì kêu lên: “Ồ, té ra ngươi cũng ở đây, hay lắm hay lắm, hãy trao con ngựa trắng ấy cho ta!” Rồi lắp tên vào cung, toan phóng tên ra. Phàn Trung rất thích ngựa, kêu lên: “Quán hiện đệ, hãy bắt sống nó”.
Rồi xua sĩ tốt tiến lên bắt ngựa, đột nhiên mấy tiếng ối chao vang lên, mấy tên Cẩm y vệ đều bị kim châm đâm trúng ở khớp tay, đau đến nỗi nước mắt chảy dài. Quán Trọng kêu lên: “Té ra ngươi cũng biết phóng mai hoa châm, đến mà không đi thì chẳng phải lễ, xem tên!” Rồi bật dây cung, mũi tên phóng đi như sao xẹt, Trương Đan Phong không dám dùng tay chụp tên, chàng lách người né tránh, mũi tên vẫn còn đà, phóng thẳng tới trước mặt Triều Âm hòa thượng, Triều Âm vung cây thiền trượng, keng một tiếng, tia lửa bắn ra tung tóe, mũi tên bay xéo ra mấy trượng mới rơi xuống. Triều Âm hòa thượng cả giận, vung tay kêu: “Châu hiền điệt, chúng ta xông ra!”
Rồi cây thiền trượng quét ngang bổ dọc xông vào giữa bọn thị vệ, Phàn Trung vung đôi chùy từ trên đầu bổ xuống, chỉ nghe keng một tiếng vang lên, cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng bị lệch sang một bên, Phàn Trung cũng cảm thấy hổ khẩu đau nhói, đôi chùy như muốn vuột khỏi tay, ở trong cung y được người ta gọi là Đại lực sĩ, nay vừa mới chạm với Triều Âm một chiêu thì biết công lực của đối phương bằng mình, lập tức cả hai lao vào nhau ác chiến.
Tất Đạo Phàm ngửa mặt cười ha hả, lấy ra cây gậy giáng long, nói: “Được Trương đại nhân coi trọng, tại hạ cũng phải tỉ thí!”
Trương Phong Phủ vung đao cười rằng: “Hay lắm, hay lắm! Chúng ta cứ theo quy củ giang hồ mà đơn đả độc đấu, nếu ông thắng được cây bảo đao của tôi thì không ai dám ngăn cản ông”. Giọng điệu của y rất tự phụ, Tất Đạo Phàm cả giận, vung tay bổ cây gậy tới, Trương Phong Phủ bước xéo người né tránh, xoay lại đánh ra một đao, kình phong dồn tới, đao và gậy chạm nhau, mỗi bên thối lui ba bước, Tất Đạo Phàm kêu: “Hay! Không hổ là đệ nhất cao thủ ở kinh sư!” Thế rồi xoay cổ tay, cây gậy giáng long lại đánh tới, mũi đao của Trương Phong Phủ điểm nhẹ vào cây gậy, mượn lực của cây gậy phóng vọt người lên, đao quang loáng từ trên không bổ xuống, chiêu này lợi hại phi thường. Tất Đạo Phàm lâm nguy không loạn, đột nhiên thi triển công phu tuyệt đỉnh Thiết bản kiều, chân phải phóng lên, đầu ngửa ra phía sau, thanh đao chém soạt qua đầu ông ta, Tất Đạo Phàm dặm chân phải, lộn người lại một vòng, thanh đao của Trương Phong Phủ cũng bị ông ta đá bật ra, Trương Phong Phủ khen rằng: “Chấn Tam Giới quả nhiên danh đồn không ngoa!” Rồi thay đổi chiêu thức, đánh ra một chiêu Liên hoàn tam đao, dồn Tất Đạo Phàm lùi ra phía sau!
Phía bên kia Quán Trọng và Trương Đan Phong cũng đã động thủ. Quán Trọng sử dụng một cây roi tam tiết, chiêu số rất tinh kỳ, y vẫn chưa biết Trương Đan Phong là người như thế nào, cho nên còn có ý khinh địch, tay phải vung lên đánh ra một chiêu Ô Long Nhiêu Trụ, chân đạp vào trung cung, toan giật thanh kiếm của Trương Đan Phong. Trương Đan Phong cười hì hì, cổ tay trầm xuống, mũi kiếm đâm ngược lại, kiếm quang tỏa ra, lập tức chặt đứt một đoạn roi, người chàng chỉ hơi lay động, chàng cũng chẳng thèm biến chiêu, thế là liên tục đánh ra thêm hai chiêu kiếm nữa. Quán Trọng hoàng hồn, nhưng y là một cao thủ, trong lúc nguy hiểm cũng đột nhiên biến chiêu, không lùi mà tiến, thi triển thủ pháp Cầm Nã thủ, Trương Đan Phong rút kiếm chém ngược lại, y cũng rút cây roi về, quét ngang ra ở dưới eo, Trương Đan Phong không nhường nửa bước, người cứ lắc lư nhẹ nhàng như chiếc lá liễu, tay không ngừng nghỉ, lại liên tục đâm ra ba nhát kiếm, cây roi của Quán Trọng tuy dài, nhưng cũng không thể nào chạm vào tà áo của chàng, ngược lại phải thối lùi mấy bước. Trương Đan Phong tiến lên phía trước, vung kiếm tấn công mạnh mẽ, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi vòng vây. Lúc này hai bên đã ở vào tình thế hỗn chiến, bọn Cẩm y vệ đã xông vào trong nhà khiến cho gà chó đều chạy tan tác.
Khi Trương Đan Phong nhìn lại, chỉ thấy Triều Âm ngoài ngự tiền thị về Phàn Trung đang đánh cân sức nhau, Tất Đạo Phàm thì đã rơi xuống hạ phong. Trương Phong Phủ sử dụng một thanh bách luyện miến đao, cho nên đã thắng về mặt binh khí, về mặt công lực hai người không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng Trương Phong Phủ hơn là ở chỗ tuổi trẻ lực mạnh, thanh đao cứ như thần long thám trảo, phi ưng giang cánh, toàn là những chiêu tấn công hiểm hóc, Tất Đạo Phàm đành phải chuyển công thành thủ. Nhưng nếu cứ kéo dài như thế thì chắc chắn sẽ thua thiệt.
Ba người Trương Phong Phủ, ato, Phàn Trung đều đơn đả độc đấu, những người còn lại thì đang lao vào nhau hỗn chiến. Trương Đan Phong nhìn lại, chỉ thấy Vân Lối vung kiếm chém gãt rất nhiều binh khí của bọn Cẩm y vệ, che chở cho bọn Châu Sơn Dân và Hắc Bảo Xuân, vừa đánh vừa chạy, dần dần đã đến dần Triều Âm hòa thượng.
Phàn Trung và Triều Âm đang đánh nhau rất hăng, chợt thấy ánh xanh xẹt tới, thanh bảo kiếm của Vân Lối đã đâm tới nhanh như gió, Phàn Trung chia đôi chùy ra, chùy trái thì hộ thân, chùy phải nghênh địch. Kiếm pháp của Vân Lối có sở trường biến hóa khôn lường, Phàn Trung đánh tới một chùy, tưởng rằng sẽ đánh bay kiếm của kẻ địch, không ngờ chỉ thấy ánh sáng xanh xẹt tới, tựa như bên trái nhưng đột nhiên chuyển sang bên phải, y vội vàng biến chiêu nghênh địch, chùy trái thì bị cây thiền trượng của Triều Âm hòa thượng chặn lại, không thể đánh ra được, nói thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ nghe soạt một tiếng, vai của Phàn Trung đã bị chém một kiếm, Phàn Trung gầm lớn ném cây chùy trái ra, Vân Lối thấy luồng kình phong dồn tới trước ngực, vội vàng né qua thì chỉ thấy cây chùy đã bay ra mấy trượng, táng vào tảng đá núi, dá vụn bay lả tả, còn Phàn Trung thì tung mình nhảy vọt ra khỏi vòng.
Vân Lối tuy đánh lui Phàn Trung nhưng đã bị chùy phong dồn tới, tựa như cảm thấy có một vật nặng ngàn cân đè vào ngực, suýt chút nữa thở không ra hơi, nàng đã biết lợi hại của y không dám tiến tới nữa, cùng Triều Âm hòa thượng vội vàng nhảy ra. Con chiến mã bờm đỏ chạy tới, Vân Lối nhảy vọt lên lưng ngựa, vung kiếm mở đường.
Trương Đan Phong thấy Vân Lối sắp thoát hiểm, trong lòng cả mừng, lại đâm ra hai kiếm đẩy lui Quán Trọng, lớn giọng nói: “Tất thế bá, ngừng tay thôi!”
Tất Đạo Phàm chẳng nói một lời, múa gậy đánh tới, tựa như chẳng hề nghe Trương Đan Phong gọi. Trương Đan Phong nhíu mày, khi nhìn lại thì thấy Vân Lối đã phóng ngựa đi trước, bên trái có Triều Âm hòa thượng, bên phải có Thạch Thúy Phượng, Châu Sơn Dân, còn những hảo hán lục lâm thì lục tục chạy ở phía sau, xem ra sắp vượt khỏi vòng vây, Trương Đan Phong nhủ thầm: “Lúc này không chạy thì còn chờ lúc nào?” Rồi lại nói: “Núi xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt, Tất lão anh hùng, hãy xông ra thôi!”
Tất Đạo Phàm vẫn chẳng nói một lời, cứ vung cây gậy đánh ra tới tấp.
Trương Đan Phong chợt hiểu ra, khi Tất Đạo Phàm tỉ thí với Trương Phong Phủ, đã từng bị Trương Phong Phủ nói khích, nếu không hạ được Trương Phong Phủ thì ông ta dứt khoái không bỏ chạy. Cho nên giờ đây tuy lọt xuống thế hạ phong nhưng vẫn theo quy củ đơn đả độc đấu của giang hồ, đã không nhận thua thì phải đánh cho tới cùng!
Trương Đan Phong lo lắng nhủ thầm: “Đây đâu phải là lúc tranh hơn thua?” Nhưng chàng biết tính khí của Tất Đạo Phàm, dù cho mình có xông lên giúp ông ta, ông ta cũng chưa chắc bỏ chạy, đang lúc không còn kế nào, đột nhiên nghe có đứa nhỏ kêu lên: “Thả ta ra, ta phải đánh kẻ cường đạo!”
Té ra gia đình nhà họ Tất đang hỗn chiến với quan quân, con trai duy nhất của Tất Đạo Phàm đã được quản gia cõng lên lưng, cậu bé cứ vùng vẫy đòi xuống.
Trương Đan Phong chợt nảy ra một ý, chàng phóng người tới, xông vào ở giữa đám cấm vệ quân, thanh trường kiếm vung lên, bọn Cẩm y vệ bình thường làm sao có thể chống cự nổi? Chỉ thấy chàng xông vào ở giữa, tóm lấy cậu bé, lão quản gia kêu ối chao một tiếng, Trương Đan Phong nói: “Các người hãy mau chạy ra ngoài!” Thế là chàng vung kiếm lên, chém thêm vài tên, rồi lập tức xông ra, chàng đột nhiên chúm môi huýt một tiếng sáo, con Chiếu dạ sư tử mã nghe tiếng sáo của chủ nhân, tung vó đá ngã hai tên đang bao vây mình, Trương Đan Phong đột nhiên ném cậu bé lên lưng ngựa, kêu lên: “Ngôi yên!”
Cậu bé ấy tuy chỉ có bảy tám tuổi, nhưng rất lớn gan, cứ nắm lấy bờm ngựa, rồi để mặc cho con ngựa chạy đi.
Trương Đan Phong lướt người rất nhanh, phóng tới trước mặt Tất Đạo Phàm. Lúc này có vài tên Cẩm y vệ đã xông tới chặn con ngựa, con ngựa hí dài, cậu bé cũng khóc òa lên. Trương Đan Phong kêu lớn: “Tất lão bá, ông còn phải lo cho con của mình!” Rồi vung kiếm ra, keng một tiếng chặn lấy thanh miến đao của Trương Phong Phủ. Tất Đạo Phàm thở dài, đánh hờ ra hai đao rồi phóng ra khỏi vòng chiến. Trương Đan Phong lại hù dài một tiếng, thớt ngựa ấy chợt khựng lại, Tất Đạo Phàm phóng ra ba mảnh ám khí, đánh mấy tên Cẩm y vệ đang chặn ngựa. Rồi ông ta tung mình lên lưng ngựa ôm chặt đứa trẻ, thớt ngựa hí dài tung vó chạy gấp, trong khoảnh khắc đã vượt ra khỏi vòng vây.
Trương Phong Phủ cả giận, thanh đoạn môn đao quét ra như gió cuốn, Trương Đan Phong chỉ cảm thấy một luồng tiềm lực húc tới mũi kiếm của mình, thanh kiếm trong tay suýt nữa vuột ra, lòng thầm nhủ: “Gã này quả nhiên danh đồn không ngoa, công lực phi phàm, không hổ là kinh sư đệ nhất cao thủ. Thế là chàng vừa đẩy thanh trường kiếm về phía trước vừa ngầm vận nội lực, hóa giải thế cuốn đao, thanh kiếm xoay nhẹ, keng một tiếng thanh miến đao đã bị chém mẻ một miếng, Trương Phong Phủ thất kinh, đột nhiên cười rằng: “Không sợ bảo kiếm của ngươi!” Thế rồi nghiêm mũi đao qua, chặt vào thân kiếm, dồn lực xoay một vòng, kiếm của Trương Đan Phong lại bị dình vào đao, không thể nào thi triển uy lực của kiếm, nhưng chàng đã buông giọng cười lớn: “Hay lắm, chúng ta hãy tỉ thí thử xem!” Thế rồi chàng vung cổ tay, lật mũi kiếm thoát ra trở lại. Đột nhiên nghe tiếng dây cung bật, thớt ngựa trắng hí dài, Quán Trọng cao giọng nói: “Đại ca hãy mau đuổi theo, Tất lão tặc đã bỏ chạy!” Trương Phong Phủ chợt hiểu ra đây là kế vây Ngụy cứu Triệu của Trương Đan Phong, thế là xoay mũi đao tung mình nhảy vọt ra, Trương Đan Phong vung kiếm đâm thẳng tới, Trương Phong Phủ đột nhiên xoay lại vỗ ra một chưởng, phát ra một luồng kình phong dồn tới trước ngực chàng. Trương Đan Phong lách người né tránh, nhưng ngực vẫn bị dư lực của luồng chưởng phong đánh trúng, chỉ cảm thấy đau nhói, chàng thất kinh vội vàng vận khí hộ thân. Lúc này Trương Phong Phủ đã kịp rút một thớt khoái mã đuổi theo Chiếu dạ sư tử mã.
Trương Đan Phong cười thầm: “Ngựa quý của ta tuy đã trúng ba mũi tên, nhưng ngươi cũng đuổi theo không kịp”. Tất Đạo Phàm tuy thoát được vòng vây, nhưng chàng thì bị giữ chân lại, Phàn Trung đã múa đôi chùy đến tấn công chàng. Đôi chùy của Phàn Trung nặng tám mươi cân, chàng Tân Kỳ nào dùng kiếm chém vỡ được, lại thêm bọn Cẩm y vệ đã bao vây, cho nên khó mà thoát thân. Phàn Trung có thể ngang tài ngang sức với Triều Âm hòa thượng, cũng chẳng hơn thua gì Trương Đan Phong cho nên Trương Đan Phong muốn lập tức thoát khỏi vòng vây không phải là chuyện dễ!
Bọn Vân Lối đã thoát ra khỏi vòng vây, chợt nghe ở phía sau có tiếng gọi, Vân Lối quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Đan Phong đã bị bao vây, thế là trong lòng thất kinh, đột nhiên Quán Trọng bắn một mũi tên tới, Vân Lối đang lúc phân tâm, rút kiếm gạt tên chậm chạp nên mũi tên ấy đã bắn vào cổ ngửa.
Vân Lối ngã xuống đất chưa kịp đứng dậy thì bọn Cẩm y vệ ở phía sau đã hò hét đuổi tới, đao thương đâm ra tới tấp. Vân Lối một tay chống xuống đất, lộn người dưới đất một vòng, ánh kiếm quét ra, chỉ thấy dưới mặt đất cuộn lên một vòng ngân hồng, mấy mũi thương đâm tới trước ngực đều bị chặt gãy. Vân Lối nhảy vọt lên, Quán Trọng giở cây roi tam tiết, đuổi tới như bay, y vung roi toan cuộn lấy cổ tay của Vân Lối. Quán Trọng cũng đã biết sự lợi hại của thanh bảo kiếm này, cho nên vung roi rất khéo léo, Vân Lối quét kiếm ra nhưng không chém trúng, cây roi mềm lúc này đã đâm tới trước mặt nàng như con độc xà. Vân Lối đột nhiên co người lại, lướt ra khỏi cây roi như một con phi nhạn, rồi đâm soạt trở lại một kiếm, Quán Trọng bước xéo ba bước, cổ tay gập lại kéo cây roi về, rồi lại đánh vù ra một roi. Hai người đã đổi nhau mấy chiêu mà không phân cao thấp. Theo lý mà nói, hai người vốn ngang tài nhau, nhưng Vân Lối yếu sức hơn, đánh được hai ba mươi chiêu thì nàng thở dốc, mồ hôi toát đầm đìa, đã dần dần lúng thế, Quán Trọng cười ha hả, đột nhiên tấn công gấp gáp, hơn mười tên Cẩm y vệ đã tản ra bao vây xung quanh, ngăn không cho Vân Lối bỏ chạy.
Phía bên kia Trương Đan Phong đã roi vào vòng vây, thanh bảo kiếm không thể nào thi triển được oai lực trước đôi chùy nặng nề của Phàn Trung, chàng lại phải ứng phó với những binh khí khác cho nên cũng rơi vào nguy hiểm. Đang lúc kịch chiến, chàng chợt thấy Vân Lối đã ngã xuống ngựa, trong lòng lo lắng, cho nên xoay người, lật tay đánh ra một kiếm, gạt đôi chùy của Phàn Trung ra, rồi tay trái tóm lấy cổ áo một tên Cẩm y vệ, nhấc bổng y lên. Chiêu này quả thật rất mạo hiểm, chỉ cần có một chút sai sót thì người sẽ bị mười mấy thanh kiếm đâm thủng! Nói ra thì chậm, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, Phàn Trung nhân lúc chàng xoay người đã quét ngang đôi chùy tới, không ngờ Trương Đan Phong đã tóm được tên Cẩm y vệ ấy, quát lớn một tiếng rồi giơ y lên đỡ, Phàn Trung vội vàng rút đôi chùy lại, Trương Đan Phong múa kiếm bằng tay phải, tay trái thì tóm lấy kẻ ấy làm binh khí, trong khoảnh khắc đã thoát ra khỏi vòng vây. Phàn Trung đuổi gấp theo sau, Trương Đan Phong cười lớn, quát rằng: “Đỡ lấy!” Rồi ném ngược kẻ ấy trở lại. Phàn Trung buộc phải nghe lệnh chàng, ném đôi chùy mà tiếp lấy kẻ đồng bọn của mình, lúc này Trương Đan Phong đã lao đến chỗ Vân Lối.
Vân Lối đã đuối sức, chợt thấy Trương Đan Phong cầm kiếm phóng tới, tim nàng đập thình thình, nỗi ám ảnh của bức huyết thư bằng da dê lại hiện lên trong lòng nàng, kẻ thù đáng ghét đáng hận đáng yêu ấy đã đến cứu mình, nên coi chàng là kẻ thù hay bằng hữu? Nên để cho chàng cứu hay là thà chết không chịu? Lòng nàng cứ thấp thỏm không yên, đang lúc hoang mang thì thấy một roi của Quán Trọng đã quét tới, đến khi Vân Lối nhận ra thì roi ảnh đã đến tới đỉnh đầu của mình.
Chỉ thấy ánh kiếm lóe lên, bên tai có người gọi: “Tiểu huynh đệ, hãy mau xuất chiêu!” Vân Lối thuận tay vung kiếm, chỉ nghe hai tiếng soạt soạt, cây roi tam tiết của Quán Trọng đã bị chặt đứt thành bốn khúc! Lúc nãy Quán Trọng đã đấu hơn một trăm chiêu với Trương Đan Phong, tuy đã lọt xuống hạ phong nhưng vẫn chưa đến nỗi thất bại, cứ tưởng rằng có thêm bọn Cẩm y vệ thì sẽ dư sức đối phó với hai người, nào ngờ song kiếm hợp bích thì uy lực tăng lên rất nhiều, hai người Trương Vân chỉ mới đánh ra một chiêu nhưng đã chặt gãy roi của y, khiến cho y vội vàng bỏ chạy. Trương Đan Phong cùng với Vân Lối múa tít đôi kiếm, chỉ trong khoảnh khắc đã có mười mấy tên Cẩm y vệ bị thương, chẳng bò dậy nổi!
Trương Đan Phong kép Vân Lối vừa đánh vừa chạy, Phàn Trung múa đôi chùy quét tới, Quán Trọng kêu: “Nhị ca, cẩn thận” Trương Đan Phong, Vân Lối cùng vung kiếm ra, hợp thành một vòng ánh sáng, Phàn Trung cả kinh, không thể nào địch nổi, vội vàng ném đôi chùy lăn ra hơn một trượng, chỉ thấy đỉnh đầu lạnh ngắt. Dù cho y lăn đã rất nhanh, nhưng cái kim khôi đội trên đầu cũng bị chém đứt, cả tóc cũng bị mất một mảng lớn.
Phàn Trung đã mấy lần thua to, y lộn người phóng dậy, cả giận xua tay quát: “Lên ngựa xông tới!” mười mấy tên Cẩm y vệ phóng người lên ngựa, chia thành bốn đội ra cùng nhau xông về phía hai người Trương Vân. Hai người dù võ công có cao cường hơn nữa cũng không thể nào địch nổi!
Trương Đan Phong kêu lên: “Mau lên núi!” Rồi cùng Vân Lối thi triển khinh công tuyệt đỉnh chạy như bay ra sau núi. Nhà họ Tất cách chân núi khoảng một dặm, khi hai người sắp tới chân núi thì cũng bị đội khoái mã đuổi theo kịp. Trương Đan Phong chợt tóm lấy Vân Lối ném lên núi, khi thớt khoái mã đi đầu đã lao bổ tới, Trương Đan Phong điểm mũi chân xuống đất, người phóng vọt thẳng lên, trong chớp mắt, Trương Đan Phong đã từ trên cao hạ xuống lưng ngựa, ném tên Cẩm y vệ ra xa đến mấy trượng.
Nếu Trương Đan Phong không nhân từ, ném y xuống đất thì e rằng lúc này y đã trở thành một đống thịt bầy nhầy! Thớt ngựa ấy phóng rất nhanh, trong khoảnh khắc đã lao đến chân núi, Trương Đan Phong từ trên lưng ngựa phóng người lên tóm lấy một cành cây trên sườn núi, sau mấy lần trồi hụp chàng đã lên đến con dốc, lúc này Vân Lối đang đứng ở gữa con dốc chờ chàng.
Lúc này trời đã về chiều, màu trời hơi tối, trên núi lại có quái thạch lô nhô nên bọn Cẩm y vệ không thể phóng ngựa lên được, chỉ bao vây ở dưới chân núi mà la hét, Phàn Trung truyền lệnh gọi Ngự lâm quân ở bên ngoài cửa cốc tiến vào, chỉ ở dưới chân núi cười ha hả rằng: “Xem các người có thể ở trên núi bao lâu?” Hai người Trương Vân đứng trên núi nhìn ra xa, chỉ thấy xung quanh cờ hiệu phất phới, ngọn núi nhỏ này đã bị Ngự lâm quân bao vây chặt.
Hai người Trương Vân đã ác đấu đến hơn nửa ngày, lúc này chỉ cảm thấy vừa đói vừa mệt, đây đang là lúc mùa xuân, ban ngày mặt trời chói chang, đến chiều thì đột nhiên lại đổ mưa. Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta hãy tìm một nơi tránh mưa, trên người ta còn có lương khô”. Vân Lối im lặng không nói, quay đầu sang một bên. Trương Đan Phong nói: “Bên kia có một hang đá”. Thế rồi kéo Vân Lối chạy tới, Trương Đan Phong nắm tay Vân Lối, chỉ thấy lòng bàn tay của nàng lạnh lẽo, biết nàng đang lo lắng trong lòng.
Hang đá này thật ra chỉ là một kẽ đá do hai tảng đá lớn dựa vào nhau mà thành, trên tảng đá có dây leo cho nên mưa không lọt vào. Kẽ đá ấy chỉ đủ cho hai người, Trương Đan Phong kéo Vân Lối vào trong kẽ đá, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nghe tiếng tim đập thình thình. Trương Đan Phong thở dài, nói: “Tiểu huynh đệ, mối thù giữa hai nhà chúng ta chả lẽ không có cách nào giải hay sao?” Chợt trời tối sầm, mưa càng tối hơn, Trương Đan Phong nghiêng mặt qua, không thấy Vân Lối tỏ vẻ gì cả, nhưng chàng nghe tiếng áo quần xột soạt, tiếng vòng kiếm lay động, biết rằng nàng đã nắm chui kiếm. Trương Đan Phong lại thở dài: “Không phải oan gia không gặp nhau, tiểu huynh đệ hãy cứ giết ta, chết trong tay của đệ, ta chẳng hề oán than!” Chợt sấm nổ rền trời, ánh chớp nhoáng nhoàng, chiếu sáng trong một góc trời, Trương Đan Phong có thể thấy trên khuôn mặt trắng bệt của Vân Lối có đôi dòng nước mắt. Vân Lối ngồi dựa vào tảng đá, tay vân vê tà áo, thanh kiếm ở hông đã lộ ra một đoạn ngắn, chắc là nàng vừa mới rút kiếm nhưng đã ngừng lại. Aùnh chớp vừa mới lóe lên thì tắt ngấm, động đá lại tối om om.
Trong bóng tối Trương Đan Phong chỉ nghe tiếng thở của Vân Lối, một lúc lâu sau mà chẳng nghe nàng lên tiếng. Chàng lấy ra lương khô, nói: “Tiểu huynh đệ, đệ cũng ăn một ít đi”. Vân Lối vẫn ngồi yên chẳng nhúc nhích. Trương Đan Phong rất đau đớn, nhưng vẫn cười hì hì nói: “Tiểu huynh đệ, lần này ta không nói đệ ăn quỵt nữa, hãy ăn một ít đi!” Trương Đan Phong cố ý nhắc lại chuyện ngày mới gặp nhau, thực ra là muốn gợi cho nàng cười nói. Nhưng Vân Lối cầm miếng lương khô ném xuống đất, Trương Đan Phong cười khổ sở, nhặt miếng lương khô đặt lên kẽ đá.
Vân Lối cũng chua chát trong lòng, muốn khóc nhưng nước mắt không trào ra nổi, trong bóng tối chỉ nghe Trương Đan Phong thở dài, chậm rãi nói: “Báo thù, báo thù, oan oan tương báo đến lúc nào mới xong đây? Tổ tiên của ta tranh đoạt giang sơn cùng Chu Nguyên Chương cũng để lại di thư, bảo con cháu đời sau báo thù cho họ, mối thù của nhà ta không phải chỉ trả bằng cách giết chết kẻ địch của mình mà là phải giành lại giang sơn của Thiên tử Đại Minh!”
Vân Lối rùng mình nhủ bụng: “Cách báo thù như thế này quả thật là cách tàn khốc nhất từ xưa đến nay, nếu nhà họ Trương báo được thù, há chẳng phải máu chảy thành sông thây người chất thành núi hay sao?” Rồi nàng chợt nghĩ, nếu Trương Đan Phong vì báo thù mà dắt quân Ngõa Thích vào tranh đoạt giang sơn, vậy y là tội nhân thiên cổ mình cũng không thể nào dung thứ cho y được!” Ý nghĩ cứ dâng trào, thế là bàn tay lại nắm chặt chui kiếm.
Chỉ nghe Trương Đan Phong tiếp tục nói: “Tổ phụ của ta chạy đến Ngõa Thích, lúc đó thế lực Mông Cổ suy yếu, nội bộ rạn nứt, quân Minh thường tấn công vùng thảo nguyên Mông Cổ cướp đoạt, triều Minh còn buộc họ hàng năm phải đến tiến cống, họ cũng rất căm hận, cho nên họ cũng phải báo thù. Ôi, người với người, nước với nước đều có quá nhiều thù oán, ta thật sự không biết tại sao họ không thể đối xử bình đẳng với nhau, sống hòa bình với nhau?”
Vân Lối giật mình, Trương Đan Phong tiếp tục nói: “Tổ phụ và tiên vương của Ngõa Thích đều muốn báo thù triều Đại Minh, cho nên ông đã làm quan ở Ngõa Thích. Ngõa Thích ngày một cường thịnh, chức quan của tổ phụ ta ngày càng lớn, đến đời cha ta thì được thăng làm Hữu thừa tướng. Cha ta nhớ mối thù của đời trước, cho nên căm hận đến thấu xương những người trung với triều Minh và con cháu của Chu Nguyên Chương. Ba mươi năm trước gia gia của đệ đi sứ sang Ngõa Thích, cứ tự xưng là một đại trung thần của triều Minh, trong lúc tức giận cha ta đã buộc ông phải chăn ngựa hai mươi năm ở nơi lạnh lẽo!”
Vân Lối nghiến răng kêu lên kèn kẹt, đột nhiên nghĩ rằng: “Gia gia của mình vì chịu nỗi khổ hai mươi năm chăn ngựa mà phải giết chết tất cả những người nhà họ Trương, vậy triều Minh đã cướp giang sơn của tổ tiên họ, cũng chả trách họ lại căm hận như thế, còn gia gia của mình chỉ bị liên lụy. Những chuyện ân oán thị phi, kẻ hậu bối không thể nào quản được, nhưng còn mối thù của gia gia, mình sao có thể quên được?” Vân Lối nắm chặt chui kiếm, lòng rối như tơ vò, chỉ nghe Trương Đan Phong tiếp tục nói: “Gia gia của đệ chăn ngựa hai mươi năm ở vùng băng tuyết, thủy chung không hề khuất phục. Sau đó cha của ta đã khâm phục ông, cha của ta cũng từng kể câu chuyện của gia gia muội, thật ra năm xưa gia gia muội trốn về nước ông ta đã biết trước, cho nên cố ý không sai quân đuổi theo. Cha còn nói, lúc đó ông đã sai Đàm Đài tướng quân trao cho gia gia của đệ ba túi gấm để cứu lấy mạng ông ta, đáng tiếc gia gia của muội không tin”. Vân Lối vẫn nửa tin nửa ngờ, nàng không lên tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt chui kiếm.
Trương Đan Phong thở dài nói: “Cha ta quả thật cũng có lỗi với gia gia của muội, cho nên cũng khó trách gia gia của muội không tin ý tốt của ông ta, tiền nhân mắc nợ hậu nhân trả, ôi, ta cũng không thể trách muội căm hận ta! Lại nói Ngõa Thích ngày một lớn mạnh, triều Minh không dám ức hiếp nữa, ngược lại bị Ngõa Thích coi thường. Mười năm trước, sư phụ cảm thấy đến Ngõa Thích, nghe nói người vốn đến tìm cha ta báo thù, sau đó lại trở thành sư phụ của ta. Người dạy ta nhớ mình là người Trung Quốc, không được đối đầu với Trung Quốc! Sau khi sư phụ ta đến Ngõa Thích, gia gia hình như cũng đổi tính, ta thường thấy ông thức rất khuya trong phòng sách, lẩm bẩm nói: “Báo thù, báo thù, có nên báo thù hay không?” Có đôi lần ta cũng khuyên nhủ, ông ta trợn mắt nói: “Con ơi, con phải nhớ mối thù của bậc tiền nhân!” lần này ta đã giấu cha trốn về đây, chỉ có mỗi mình sư phụ biết chuyện này. Ta biết mọi chuyện ở võ lâm Trung Nguyên cũng là nhờ sư phụ nói. Ta là người Trung Quốc, ta không thể giúp người Ngõa Thích đánh Trung Quốc, nhưng ta cũng phải báo thù...” Vân Lối buột miệng hỏi: “Báo thù như thế nào?” Trương Đan Phong nói: “Sau khi ta trở về, xem xét tình hình, Minh triều thực sự đã mục ruổng đến cùng cực, ta thấy chuyện báo thù không khó lắm, nếu ta tìm được bức bản đồ giấu bảo tàng, dùng vàng bạc chiêu nạp kẻ sĩ, dựng cờ nghĩa, sẽ dễ dàng đoạt được thiên hạ của nhà Minh!” Vân Lối thất kinh, nói: “Ngươi muốn xưng vương xưng đế?” Trương Đan Phong cười nói: “Hoàng đế cũng là người bình thường, giang sơn của một nhà một họ làm sao có thể giữ được đến trăm đời? Song ta cướp giang sơn của nhà Minh cũng không phải là vì muốn làm Hoàng đế...” Vân Lối nói: “Có phải là vì báo thù không?” Trương Đan Phong nói: “Không chỉ là vì báo thù, nếu muôn nhà trong thiên hạ mãi mãi không động đến can qua thì tốt biết bao nhiêu!” Chàng ngập ngừng rồi lại đột nhiên cười lớn ngâm rằng: “Đời người sống được mấy lúc, sao nước non không yên bình? Mong sao có thánh nhân, đại đồng truyền vạn thế! Ha ha, nếu có thể làm được như thế, cần gì phải làm Thiên tử?” Trong bóng tối Vân Lối thì không thể thấy rõ mặt mũi chàng, nhưng nhớ lại bộ dạng cuồng ngạo của chàng, nàng buột miệng hỏi: “Làm Hoàng đế hay không đâu có gì là lạ. Nhưng nếu ngươi mưu toan chiếm giang sơn chín ngàn dặm của nhà Minh, dù ngươi có muốn hay không, e rằng cũng phải có cảnh đầu rơi máu chảy, huống chi giờ đây Mông Cổ sắp đánh vào. Nếu ngươi coi Thiên tử của nhà Minh là kẻ thù, lẽ nào lại phải giúp nước Ngõa Thích?” Tương đối sững người ra, đột nhiên dịu dàng nói: “Tiểu huynh đệ, đệ nói cũng có lý lắm. Tiểu huynh đệ, đại ca nghe lời đệ, đệ bảo đại ca không làm Hoàng đế thì đại ca không làm Hoàng đế. Tiểu huynh đệ, đệ hãy nói đi, ta nghe lời đệ”. Giọng điệu của chàng rất dịu dàng, lời nói lại ngọt ngào, Vân Lối nóng bừng mặt, giận dỗi nói: “Ai cần ngươi nghe lời ta!” Trương Đan Phong nói: “Sao thế? Giận ư?” Vân Lối cũng chẳng nói thêm câu nào nữa, Trương Đan Phong thở dài, đến khi thò tay tìm miếng lương khô thì đã bị Vân Lối ăn mất. Té ra lúc này Vân Lối say sưa nghe Trương Đan Phong nói chuyện, bất giác đã cầm miếng lương khô lên ăn. Đến khi nghĩ lại không nên ăn thì nàng đã ăn đến miếng cúi cùng. Trương Đan Phong cười thầm, dịu dàng nói: “Tiểu huynh đệ, đệ hãy ngủ đi” Rồi khe khẽ hát bài ca ru ngủ cho nàng, Vân Lối vốn đã thấy mệt mỏi, sau khi ăn no lại nghe bài hát ru của chàng, cơn buồn ngủ kéo tới, mi mắt dần dần khép lại. Trương Đan Phong cầm kiếm ngồi ở cửa hàng canh giữ cho nàng, lúc này mưa đã tạnh nhưng trong đêm tối quan quân không dám xông lên.
Trương Đan Phong cũng mệt mỏi rã rời, nhưng chàng chẳng dám chợp mắt, chợt nghe Vân Lối kêu lên: “Đại ca, đại ca.... gia gia.... gia gia....” Trương Đan Phong trả lời một tiếng, khi quay đầu nhìn lại thì Vân Lối không kêu nữa, chỉ nghe nàng thở đều đều, té ra là đang nói mê. Trương Đan Phong cởi áo khoác ngoài nhẹ nhàng đắp cho nàng rồi vẫn ngồi chống kiếm canh gác.
Trong giấc mơ Vân Lối thấy Trương Đan Phong cười lớn, đột nhiên nâng niu bức họa vừa khóc vừa ca, Vân Lối cảm thấy chàng rất đáng thương, bước tới kéo tay chàng, đột nhiên gia gia cầm cây cờ tiết chỉ còn vài sợi lông lơ thơ lừng lững bước tới, chen vào giữa hai người, giơ cây gậy đánh náng, Vân Lối kêu lên: “Đại ca cứu muội!” Cây cờ tiết trong tay gia gia đột nhiên biến thành bức huyết thư da dê, gia gia ném bức thư về phía nàng, mắng rằng: “Ai là đại ca của ngươi, ngươi hãy mau giết chết y!” mùi máu tanh xộc tới, Vân Lối rất khó chịu, muốn kêu nhưng không thành tiếng, thế là nàng choàng tỉnh.
Chỉ thấy ánh nắng mặt trời lọt vào trong hang, Vân Lối trấn tĩnh trở lại, thấy trên người mình có phủ tấm áo ngoài của Trương Đan Phong, mặt nóng ran, đầu nhức như búa bổ, nàng nhẹ nhàng bước ra, chỉ thấy Trương Đan Phong ngồi lên tảng đá, mũi kiếm chống xuống đất, đầu gục xuống. Té ra Trương Đan Phong một đêm không ngủ, đã không thể nào gắng gượng nổi cho nên ngủ gục.
Nỗi ám ảnh của bức huyết thư da dê dâng lên trong lòng, Vân Lối cầm chui kiếm nghĩ bụng: “Đây là cơ hội tốt nhất để đâm y một kiếm. Ôi! Ôi! Sao mình lại nghĩ như thế, gia gia ơi, gia gia ơi! Đừng buộc con, đừng buộc con!” Trong mơ hồ nàng tựa như thấy gia gia cầm cờ tiết bước tới, nhìn mình với ánh mắt nghiêm nghị như trong giấc mơ, chả lẽ mình vẫn còn đang nằm mơ? Vân Lối cắn ngón tay, cảm thấy đau nhói, không phải là giấc mơ, nàng lại mong mình mãi mãi nằm mơ, mãi mãi không thức dậy. Giấc mơ tuy rất khó chịu, nhưng không khó chịu bằng lúc đối diện với “Kẻ thù”! “Mình bỏ qua cơ hội tốt này, không giết người họ Trương, gia gia có trách mình hay không?” Vân Lối cầm chui kiếm, bước tới hai bước, đột nhiên cho ngón tay vào miệng cắn mạnh, cơn đau khiến nàng bừng tỉnh, hình bóng gia gia cũng biến mất, nàng tra kiếm vào bao, nhẹ nhàng choàng tấm áo cho Trương Đan Phong.
Trương Đan Phong cục cựa, đột nhiên vươn vai, cười rồi đứng dậy nói: “Ồ tiểu huynh đệ, đệ tỉnh rồi ư! Sao không ngủ thêm nữa?” Vân Lối cắn môi, sắc mặt tái nhợt, Trương Đan Phong nhìn nàng chăm chú, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy xót xa, Vân Lối xúc động đến nỗi suýt nữa thì bật khóc, nàng quay mặt đi mà không dám nhìn Trương Đan Phong. Trương Đan Phong thở dài, khi nhìn xuống núi thì chỉ thấy có mấy chục Ngự lâm quân và Cẩm y vệ đang lần dò lên núi.
Họ đối phó với bọn này thì dư sức, nhưng làm sao vượt khỏi vòng vây ở phía bên dưới? Trương Đan Phong chỉ đành bó tay, lúc này kẻ địch đã đến lưng chừng núi, Trương Đan Phong kéo Vân Lối nấp vào sau tảng đá lớn.
Quan quân càng lúc càng gần, chợt nghe Trương Phong Phủ kêu lớn: “Ra đây, ra đây, ta đã thấy các người, ta muốn nói chuyện với các người”. Trương Đan Phong giật mình, Trương Phong Phủ không hổ là Kinh sư đệ nhất cao thủ, không ngờ y đã quay trở lại nhanh như thế, y đã đích thân dắt người bao vây, họ không còn hy vọng trốn thoát nữa!
Trương Phong Phủ vung thanh miến đao, lớn giọng nói: “Lẩn trốn như thế đâu có phải là hảo hán?” nói chưa xong thì chỉ thấy trên núi có một bóng người hiện ra, Trương Đan Phong nhảy vọt ra khỏi tảng đá, rút kiếm cười lớn: “Trương đại nhân võ công trùm đời, suất lãnh thiên quân vạn mã tấn công núi này, quả thực cũng là bậc hảo hán!”
Trương Phong Phủ đỏ mặt, nói: “Ngươi không cần nói khích ta, dưới chân núi tuy có rất nhiều quân mã, nhưng các ngươi chỉ cần vượt qua một mình Trương mỗ này!” Trương Đan Phong vung kiếm, cười nói: “Hay lắm, hay lắm, vậy xin mời hãy xuất chiêu!” Trương Phong Phủ nhìn họ rồi chợt nói: “Ta thấy các người không phải là nhân vật ở hắc đạo, nhưng có quan hệ thế nào với Chấn Tam Giới?” Trương Đan Phong nói: “Ngươi không cầ biết điều này, đừng nói vớ vẩn nữa, chúng ta hãy cứ đánh nhau vài trăm chiêu, nếu không thắng được ta thì thế nào?” Trương Đan Phong thầm nhủ: “Luận về công lực, mình không bằng y, nhưng luận về kiếm thuật thì mình hơn y nhiều, trong vòng vài trăm chiêu chỉ e sẽ ngang tài ngang sức”. Chàng biết Trương Phong Phủ la đệ nhất cao thủ ở kinh sư, là kẻ rất tự phụ cho nên mới nói khích y”.
Trương Phong Phủ liếc nhìn hai người rồi cười nói: “Không cần phải đánh tay đôi, cứ xông lên cả hai!” Trương Đan Phong lạnh lùng nói: “Vậy kinh sư tam đại cao thủ giờ đây chỉ còn lại hai người!” ý muốn nói, nếu y dám lấy một chống hai thì chắc chắn sẽ thua to. Trương Phong Phủ cười rằng: “Điều đó thì chưa chắc! Ta đã từng lãnh giáo võ công của hai người, nếu đơn đả độc đấu ngươi có thể tiếp vài ba trăm chiêu, ta không mắc lừa ngươi đâu”. Trương Đan Phong ngạc nhiên, nghĩ bụng: “Kẻ này quả thật lợi hại, có thể biết người biết ta, giống hệt như mình”. Rồi liền nói: “Vậy thì không cần phải đánh nhau đến vài trăm chiêu, chúng ta cứ lấy một chọi một, tùy ngươi quyết định”. Chỉ nghe Trương Phong Phủ tiếp tục nói: “Người bằng hữu của ngươi có thể tiếp được một trăm chiêu của ta. Thế nàyvậy, bọn ngươi cứ xông cả lên, trong vòng ba mươi chiêu nếu các có thể thắng được thì ta sẽ đề cử cho hai ngươi trở thành võ chiến sĩ khoa năm nay, không cần phải thi thố”. Trương Đan Phong cười lớn nói: “Hai chúng ta muốn thắng được ngươi thì dễ như trở bàn tay, không cần phải năm mươi chiêu, trong vòng năm chiêu nếu bọn ta không thể thắng được thì tùy ngươi giải quyết. Nếu trong vòng năm chiêu mà thắng được, bọn ta cũng không cần trở thành trạng nguyên hay tiến sĩ, chúng ta ngày sau sẽ gặp lại!” ý chàng muốn nói là trong vòng năm chiêu giả sử mình thắng thì Trương Phong Phủ phải để mặc cho họ bỏ chạy.
Nhưng tại sao Trương Phong Phủ lại nhất định phải đấu với hai người? Té ra đêm qua Trương Phong Phủ không đuổi theo kịp Tất Đạo Phàm, đến khi trở về thì thấy hai người Phàn Trung, Quán Trọng đều đã bị thương, hỏi cớ sự mới biết Trương Đan Phong và Vân Lối liên thủ với nhau thì uy lực tăng lên rất nhiều, Trương Phong Phủ nghe xong thì rất kinh ngạc, nhủ thầm: “Trong hai người, thư sinh Bạch Mã võ công cao cường, nhưng chỉ hơi nhỉnh hơn Phàn Trung và Quán Trọng, đến khi liên thủ thì trong vòng vài mươi chiêu có thể đánh bại được cả hai người Phàn Trung và Quán Trọng cũng không có điều gì là lạ, nhưng đâu có lẽ nào chỉ thắng trong vòng một hai chiêu?” Trương Phong Phủ vốn là một danh gia võ thuật, bình sinh rất thích võ, nghe nói có võ công gì kỳ lạ thì đều muốn biết cho bằng được, cho nên khác hẳn với những Cẩm y vệ bình thường.
Trương Phong Phủ thầm nghĩ, không lẽ nào mình có thể thua trong vòng năm mươi chiêu, đến khi nghe Trương Đan Phong nói chỉ cần năm chiêu thì không khỏi cười rộ, thanh miến đao chém vút vào trong không trung, cao giọng nói: “Hay lắm, đây là chiêu thứ nhất, tiếp đao!”, vừa mới ra tay đã dùng những chiêu số nhanh như điện chớp tấn công hai người.
Vân Lối ngồi dựa vào vách đá thẩn thờ, nói ra thì muộn, nhưng sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy đao quang của Trương Phong Phủ loang loáng lướt tới trước mặt. Trương Đan Phong cả kinh kêu lớn: “Tiểu huynh đệ, hãy mau xuất chiêu!” Vừa nói thì đã vung kiếm ra, quét thẳng một chiêu Lan Gian Tiệt Đấu tới trước mặt Vân Lối, gạt thanh miến đao của Trương Phong Phủ ra. Chiêu đao này của Trương Phong Phủ vốn tấn công cả hai người, đao kiếm chạm nhau nghe keng một tiếng, mũi đao lệch về phía trước, vẫn còn đà nên chém thẳng vào mặt Vân Lối, Vân Lối lúc này mới xuất chiêu chống lại, mũi kiếm cuộn lên gạt thanh miến đao của Trương Phong Phủ ra ngoài. Người cũng bất đồ thối lui mấy bước lảo đảo như muốn ngã. Đó là nhờ Trương Đan Phong giúp nàng chặn trước, nếu không kiếm của Vân Lối đã bị y đánh rơi.
Trương Phong Phủ cười ha hả rồi nói: “Té ra song kiếm hợp bích chẳng qua chỉ có thế! Cẩn thận, tiếp đao! Chiêu thứ hai của ta là Bát Phương Phong Vũ, cả hai ngươi đều phải xuất kiếm, đừng trách ta không cho ngươi biết!” Vân Lối rầu rĩ, ánh mắt thất thần, Trương Đan Phong lo lắng thì thầm: “Huynh đệ, đệ tuy hận ta, cũng phải đánh lui gã này trước giữ lại tánh mạng, lúc đó đệ mới có thể trả thù! Huynh đệ ngốc!” nói ra thì chậm nhưng sự việc lúc đó diễn ra rất nhanh, ánh đao của Trương Phong Phủ loang loáng trong không trung tựa như hàng ngàn giọt mưa bạc tuôn xuống, đây chính là chiêu tinh hoa trong Ngũ Hổ Đoạn Môn đao, cho nên càng lợi hại hơn chiêu lúc nãy nhiều! Vân Lối cảm động lắm, nước mắt tuôn trào, nàng đâm thanh kiếm về phía trước, chỉ trong chớp mắt luồng đao quang như mưa tuôn ấy đã bị thu nhỏ trở lại, Trương Phong Phủ thu chiêu kêu lên: “Hay lắm! Quả nhiên là có chút lý lẽ! Tiếp thêm một chiêu nữa”. Nhưng y đã không dám nói trước chiêu này.
Trương Đan Phong mỉm cười, nói: “Tiểu huynh đệ, hãy ra tay nhanh hơn!” Trương Phong Phủ tiến tới một bước, thanh miến đao đẩy tới, rồi chém sang hai bên, chiêu này tên là Phân Hoa Chỉ Liễu, trong nhu có cương, là chiêu nửa thủ nửa công. Trương Đan Phong cười lớn, ra tay nhanh như điện, Vân Lối cũng vung kiếm đâm ra, Trương Phong Phủ chưa kịp xuất chiêu đã bị hai kiếm chặn lại, không khỏi cả kinh, vội vàng đổi thế công làm thế thủ, rút thanh miến đao trở về, hai người Trương Vân đầu cảm thấy mũi kiếm như bị một nguồn lực hút lấy, tuy trong chớp mắt suýt hóa giải được luồng kình lực âm nhu của y, nhưng Trương Phong Phủ đã thoát hiểm, loạng chọang phóng ra hơn một trượng, miệng thở phì phò.
Trương Đan Phong thầm khen, người này quả nhiên không hổ là Kinh sư đệ nhất cao thủ, chỉ thấy Trương Phong Phủ giơ ngang ở trước đao, giữ kỹ môn hộ, hai mắt trợn trừng tựa như rất kinh ngạc. Trương Đan Phong nhíu mày, nghĩ bụng: “Kẻ này quả nhiên là tay già dặn trên giang hồ, y toàn dùng thế thủ, mình chỉ còn một chiêu, chiêu này chưa chắc có thể đánh bại được y!” Trương Phong Phủ dùng đao pháp thượng thừa hộ toàn thân, lòng hơi trấn tĩnh lại rồi cao giọng nói: “Ta đã đánh trước ba chiêu, còn một chiêu cũng nên để cho các người đánh trước! Nào, đến đây!” Trương Đan Phong liếc nhìn Vân Lối, chỉ thấy nàng đang nhìn thẳng vào kẻ địch, Trương Đan Phong hú dài một tiếng, hai người đồng thời nhảy vọt lên, hai kiếm cùng đâm ra, hai luồng ngân quang từ trên không đâm xuống, Trương Phong Phủ hạ thấp người, quét ngang đao lên phía trên, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy hai kiếm hạ xuống, hai luồng ngân hồng giao nhau, đột nhiên mở rộng ra bên ngoài.
Trương Phong Phủ lộn người, đao quang xoay một vòng, đột nhiên y bật người dậy, Trương Đan Phong không ngờ rằng y có thể thoát ra vòng kiếm này, thầm kêu lên: “Không xong!” Chỉ e một đòn đánh không trúng, lại bị y tránh được, như thế đã đủ bốn chiêu, mình đương nhiên chỉ đành nhận thua. Trương Đan Phong đẩy kiếm về phía trước, chiêu số nay đã hết, đang lo lắng trong lòng chợt thấy Vân Lối sau khi hơi đẩy kiếm ra, kiếm thế vẫn chưa hết, mũi kiếm đã chạm vào gót chân của Trương Phong Phủ, chỉ trong chớp mắt đã đánh ngã y!
Trương Đan Phong vừa kinh hãi vừa vui mừng, trong lòng thầm ngạc nhiên, theo công phu của Trương Phong Phủ, cú vọt này chỉ cần hơi nhanh một chút, mũi kiếm của Vân Lối đã không chạm trúng gót chân của y, không biết tại sao hình như y không muốn dốc hết sức mình.
Chỉ thấy Trương Phong Phủ từ dưới đất vọt lên, cười khổ rồi xua tay nói: “Song kiếm hợp bích quả nhiên thần kỳ! Các người hãy đi đi”. Quán Trọng đứng một bên nói: “Đại ca, thả bọn chúng đi dễ dàng như thế sao?” Trương Phong Phủ nói: “Quân tử nói một lời thì xe bốn ngựa khó đuổi, hãy thả bọn chúng đi!” Quán Trọng lắp bắp định nói thêm, Trương Phong Phủ đã nói: “Họ chẳng phải là nhân vật hắc đạo, thả bọn chúng cũng chẳng bị trách tội, cần gì phải lập thêm công này!” Quán Trọng đỏ mặt, nói: “Nếu đại ca đã nói như thế, đệ cũng đành chịu”. Trương Phong Phủ hạ lệnh để cho hai người Trương Vân xuống núi an toàn, không được ngăn cản.
Trương Đan Phong thi lễ, Trương Phong Phủ nói: “Chúng ta hai lần giao thủ, vẫn chưa biết họ tên của ngươi, ngươi rốt cuộc từ nơi nào đến?” Trương Đan Phong ngáp dài một tiếng rồi nói: “Lão tử của ngươi họ Trương, lão tử của ta cũng họ Trương. Trương này tuy không giống Trương kia, nhưng năm trăm năm trước là một nhà. Ta gọi ngươi một tiếng đại ca, nay tiểu đệ đã mệt, ở đây người đông ồn ào ngủ không ngon, xin thứ không thể chìu!” Trương Đan Phong vừa ngạo mạng vừa hoạt kê, Quán Trọng tức đến nỗi mặt biến sắc, Trương Phong Phủ thì lại thản nhiên cười lớn rằng: “Vừa cuồng vừa hiệp, có một huynh đệ đồng tông như thế cũng tốt, được, ngươi đi đi!” Trương Đan Phong lớn giọng nói: “Non xanh còn đó, nước biếc còn đây, ngày sau sẽ gặp lại, ta đi đây!” Rồi kéo Vân Lối bước xuống núi.
Trên suốt quãng đường Vân Lối không lên tiếng, đi được khoảng năm sáu dặm thì thấy phía trước có một ngã ba, Trương Đan Phong ngáp dài một cái rồi nói: “Tiểu huynh đệ, chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ chân! Con đường ở giữa đi đến Chính Định, con đường bên trái đi đến Lê Thành, chúng ta hãy đến Chính Định thôi”. Vân Lối phất ống tay áo, lạnh lùng nói: “Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!” Trương Đan Phong ngạc nhiên: “Đệ vẫn còn giận ta sao?” Vân Lối tránh ánh mắt của chàng, nghiêm mặt nói: “Đa tạ ngươi đã nhiều lần cứu ta, nhưng mối thù giữa hai nhà chúng ta không thể giải. Hỡi ơi, gia gia ta đã chết cho nên không thể nào khuyên giải người hồi tâm chuyển ý. Con cháu làm sao dám cãi lại lời của ông cha? Số mệnh đã định như thế...” Trương Đan Phong nói: “Ta không tin”. Vân Lối nói: “Không tin thì thế nào?... Được, ngươi cứ đi đi, ngươi đi về hướng đông, ta sẽ đi về hướng tây!” Trương Đan Phong buồn bã nói: “Nếu đệ phải báo thù, tại sao không xuống tay cho mau?” Vân Lối đỏ mặt, bước vào con đường ở giữa, rồi cắm đầu chạy thẳng.
Chính là:
Bóng đêm huyết thư vẫn còn đó, ân thù làm sao giải quyết đây.
Muốn biết chuyện sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.