Chương 90: Sức Mạnh Của Trí Tuệ

Một pháp sư chính thống sẽ không bao giờ nghĩ rằng vòng tròn ma thuật của mình sẽ để cho người phàm sử dụng. Nhưng Rebecca…may mắn thay, cô bé không phải là một pháp sư chính thống, mấy năm qua cũng chỉ học được chiêu sử dụng quả cầu lửa, vì vậy mà suy nghĩ của cô sẽ không tuân theo logic của một pháp sư bình thường thường nào!

“Mấy suy nghĩ này, ngươi đã từng nghĩ qua hết chưa?” Gauvain cũng lấy lại tinh thần sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, hắn nhìn thấy Herty đang đứng bên cạnh, trên mặt có vẻ cân nhắc, liền không nhìn được mà hỏi một câu.

“Tôi…chưa từng nghĩ qua,” Herty nói với ánh mắt phức tạp, Rebecca có quá nhiều suy nghĩ không hợp theo lẽ thường, nhưng đồng thời, cô cũng nhận thấy tính hợp lý trong thiết kế này, thậm chí còn có thể ý thức được tầm quan trọng của việc “Người bình thường cũng có thể sử dụng”, đây dường như là phương hướng mà lão tổ cố chấp hướng đến, "Đây quả thực là rất lợi hại, nhưng nếu vòng tròn bị chôn vùi vậy phương diện giám sát phải làm sao? Tuy rằng cơ sở này được cấu tạo của phù văn cơ bản và nó cũng không mỏng manh, dễ vỡ như các pháp trận cấp cao, nhưng việc giám sát cơ bản luôn cần thiết, nếu nó thực sự bị hỏng, làm thế nào để sửa chữa nó?”

Rebecca chỉ vào những chiếc cọc gỗ ngoài sân “Cháu đã giữ rất nhiều chiếc cọc như vậy để làm điểm giám sát. Cháu sẽ thay thế chúng bằng những thanh sắt mạ kim loại hiếm. Bên dưới các thanh sắt tiếp xúc với phần quan trọng nhất của phù văn trong vòng tròn ma thuật. Một khi vòng tròn ma thuật gặp sự cố, phù văn tương ứng sẽ bị dập tắt và kim loại tự nạp năng lượng lâu ngày sẽ nhanh chóng chuyển sang màu đen, nóng lên trong một khoảng thời gian. Vì vậy, liền có thể nhìn thấy phần nào của vòng tròn ma thuật bị hư hỏng thì chỉ cần đào đất của khu vực tương ứng để sửa chữa…Mặc dù điều này hơi rắc rối hơn so với vòng tròn ma thuật truyền thống, nhưng ít nhất cũng không cần đào tung cả sân lên.”

Khi nói, Rebecca mỉm cười có chút tự mãn. Cô ấy vung vẫy một đống giấy trên tay, trong đó có đầy những biểu tượng và đường kẻ dày đặc, dường như do chính cô ấy vẽ ra: "Mà nó cũng không dễ dàng hư hỏng như vậy, lão tổ, ngài mau nhìn xem, tôi có sắp xếp lại cấu trúc phù văn (phù văn nghĩ là một dạng chữ, ký tự cổ được dùng để tạo ra ma thuật) của nó. Tất nhiên, các nguyên tắc cơ bản vẫn không thay đổi, nhưng dựa trên thiết kế của dã pháp dư, các phù văn có thể xếp chồng và được kết nối với nhau. Sau đó, cứ tầng tầng các lớp mở rộng xuống…”

Mẹ nó, cái thứ hệ thống rườm ra, dư thừa này…

Đôi mắt của Gauvain hơi nhảy lên, hắn nhìn vào những cái cọc mà Rebecca đặt trong sân được sử dụng làm điểm giám sát, giống như máy cảm biến nguyên thủy vậy.

Khi Rebecca đã bắt đầu nói thì rất khó để dừng lại, đặc biệt là khi khoe thành tích của mình. Lúc này, cô ấy vẫn đang nói: "... Trong trường hợp này, hiệu quả của toàn bộ vòng tròn ma thuật tự nạp năng lượng được cải thiện một chút, và thậm chí nếu nó có một phần phù văn bị hư hỏng. Tối đa, hiệu suất cung cấp năng lượng sẽ bị giảm, phần tiêu thụ năng lượng kết nối với vòng tròn sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều, vì toàn bộ vòng tròn đã được xây dựng theo tiêu chuẩn vượt quá nhu cầu…”

Rebecca cao hứng nói một tràng dài, sau đó cuối cùng cũng ngừng lại, cô tựa hồ ý thức được việc nói chuyện của mình, thế là có chút lo lắng mà nhìn Gauvain: “Lão tổ…mấy suy nghĩ này của ta có phải cẩu thả quá rồi không?”

Gauvain cũng không biết nên làm vẻ mặt gì lúc này, hắn suy tư một lúc rồi đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ: “Không, ngươi là thiên tài.”

Rebecca: “Ai?”

"Ta có thêm một gợi ý khác," Gauvain liếc nhìn bản vẽ của Rebecca, và chỉ vào các kết nối trong những hệ thống dư thừa đó. "Các kết nối phù văn của những bộ phận này có thể dễ dàng cắt và hàn lại. Một khi một phần của phù văn bị hỏng, ngươi có thể trực tiếp cắt kết nối khi sửa chữa, và sau đó kết nối lại sau khi sửa chữa, để ngay cả khi sửa chữa, toàn bộ vòng tròn ma thuật không bị ngừng.”

Mặt của Rebecca liền sáng lên: “Đúng vậy! Tôi làm sao có thể không nghĩ tới…Lão tổ, ngài quả thật rất thông minh!”

Khóe mặt của Gauvain hơi nhảy một cái, hắn biết mấy lời này của Rebecca là xuất phát từ thật tâm, nhưng hắn vẫn cảm thấy…

Cô gái, ngươi mới là người thông minh nhất đó!

Sau một hồi sững sờ, Gauvain không nhịn được mà quay đầu nhìn Herty hỏi: “Trước kia, không ai phát hiện được tài năng này của Rebecca sao?”

"Con bé luôn…rất xuất sắc trong các phép tính và những ý tưởng đột xuất", Herty cân nhắc lời nói của mình,"Nhưng những khả năng này chưa bao giờ có thể phát huy, tiêu chuẩn về khả năng của các pháp sư chính là khả năng thi triển pháp thuật và con bé hầu như luôn mơ hồ, vụng về trong phương diện này…”

“Đúng là phung phí của trời,” Gauvain cay mày không chút khách khí đánh giá, “Lấy khả năng thi triển pháp thuật làm tiêu chuẩn? Vậy tại sao không đi so sức mạnh với mấy con khỉ đột đi?”

Mặc dù nhận xét như vậy, nhưng Gauvain hiểu, đây là một loại cục diện có tính logic riêng của nó.

Trong thời kỳ mà kỹ thuật không thể được sử dụng để thúc đẩy sự phát triển nhảy vọt của nền văn minh, thì việc bản lĩnh cá nhân trở thành tiêu chí để đánh giá giá trị cá nhân là điều bình thường, nhất là trong thế giới này, nơi có những sức mạnh phi thường và nhiều loại quái vật cũng như quái thú. Vì vậy hiệu quả chiến đấu sẽ là điện kiện đánh giá tiên quyết cho sự sống còn, nếu không có gì đảm bảo cho sự sống còn, thì còn nói gì đến viết sáng tạo kỹ thuật mới gì?

Chừng nào sức mạnh cá nhân trở thành tiêu chuẩn và tiếp tục truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác mà không xảy ra vấn đề gì. Đồng thời, một nhóm người thiếu sức mạnh nhưng có trí tuệ lại không thể chuyển đổi trí tuệ của họ thành sức mạnh (hoặc không thể chuyển đổi thành sức mạnh đủ dùng), thì tiêu chuẩn này có khả năng tồn tại vĩnh viễn.

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Ủng Hộ - Ứng Cử Và Đẩy Kim Phiếu Cho Truyện Nhé!!✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯