Norris lặng lẽ kể câu chuyện xưa của mình. Khuôn mặt nhăn nheo không nhìn thấy nỗi buồn vui mà trong hốc mắt sâu thẳm chỉ có sự bình yên, như thể những điều đó đã thực sự qua rất lâu rồi, không còn mối quan hệ gì với anh ta nữa : "Mấy năm về sau, những tháng ngày đó thật sự khó khăn, nợ nần chưa trả, trong nhà cũng không còn gì, cha tôi đã không qua khỏi mùa đông năm ấy, nhưng ngày tháng trôi qua, tiền nợ nần thì vẫn phải trả.”
“Vì vậy, mẹ tôi đã dẫn theo tôi và các em trai, em gái đến lâu đài của Tử tước đại nhân, lúc đó Tử tước Cecil vẫn là cha của tiểu thư Rebecca đây, chúng tôi đã dập đầu trước Tử tước đại nhân, nói ngày tháng qua thật sự không sống nổi, tử tước liền hiền từ mà miễn thuế ruộng đất cho gia đình tôi, lại cho chúng tôi mượn hạt giống và nữa túi lương thực, dựa vào những thóc và lương thực đó, lại thêm mùa màng năm đó đặc biệt tốt cho cây trồng phát triển, chúng tôi cũng xem như sống sót được.”
“Sau đó, tôi liền kiên trì trồng trọt, giúp mọi người làm việc vặt, tôi phải làm công việc của hai đến ba người, hơn nữa tôi còn có thể đọc chữ, khi nào có người đến mua bán trong làng, tôi sẽ giúp bọn họ tính toán cân lượng, như vậy cũng đổi được vài cái bánh bao. Tiếp qua mấy năm, chúng tôi đã trả được nợ, hơn nữa cũng trả lại số thóc và lương thực cho Tử tước đại nhân…”
Norris chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo vẻ tự hào: “Năm mẹ tôi mất, cả nhà đã được ăn một bữa thịt.”
Câu chuyện của Farmer Norris đã kết thúc, Gauvain chỉ cau mày, nhưng Herty không thể không dùng tay ấn lấy ngực: "Tôi... tôi chưa bao giờ biết rằng điều này đã xảy ra trên lãnh thổ...Chúng tôi đã cố gắng hết sức để cho…"
"Phân phát mãi cũng không cứu được ai, bởi vì nó không thể giải quyết tận gốc vấn đề, loại chuyện này lại xảy ra hàng ngày, ngươi không thể nhìn thấy nó trong lâu đài," Gauvain lắc đầu, sau đó nhìn Norris tò mò, "Ta vừa rồi chỉ để ý đến cử chỉ của ngươi…ngươi đến giờ vẫn tin vào nữ thần mùa màng sao?”
“Thưa ngài, làm sao không tin được?” Nếp nhăn trên mặt Norris chồng chất lên “Nữ thần mùa màng đã che chở cho tất cả các cánh đồng trên thế giới. Mùa màng bội thu hay không là việc sống còn của gia đình, người làm nông, không ai là không tin vào nữ thần mùa màng!”
Gauvain yên lặng nhìn đối phương: "Cho dù là vì niềm tin này mà các ngươi đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy?"
Norris im lặng một lúc, sau đó cúi đầu: "Thưa ngài, đó là bởi vì số mệnh của tôi không tốt, như vậy làm sao có thể trách thần được? So với những người khác, tôi ít nhất cũng học được một ít điều, hơn nữa còn học được chữ viết, mặc dù tôi biết biết chữ là điều vô ích đối với con người chúng ta.”
“Biết chữ nhất định không phải vô dụng,” Gauvain nghiêm túc nhìn người nông dân này, “Norris, tay nghề trồng trọt của ngươi rất tốt?”
Nói đến đây, Norris càng tự hào mà đứng lên: “Thưa ngài, ngài hỏi tôi vấn đề khác thì tôi không dám nói, những về trồng trọt, tay nghề của tôi tuyết đối tốt, nếu không thì mấy năm trước, làm sao có thể sống sót qua được?”
Gauvain lại hỏi: "Ngươi có thể đọc biết chữ số, và đã được giáo dục bởi nhà thờ, vì vậy ta sẽ yêu cầu Herty thông báo các quy củ mới cho ngươi, cùng với bảng biểu ghi chép công việc mà ta thiết kế, ngươi đều dễ dàng hiểu rõ tất cả đúng không? Nếu để ngươi đi điền vào các bảng biểu, tính toán đất đai và sản lượng, ngươi có làm được không?"
Lần này, Norris nhẹ gật đầu trước, sau đó liền do dự hỏi: “Thưa ngài, không lẽ ngài muốn cho tôi đi làm…giám sát sao?”
Trong khoảng thời gian này, bởi vì Gauvain thực hiện chế độ lao động đòi hỏi phải kiểm tra và thẩm định, các giám sát thông thường chỉ có thể cầm roi phần lớn bây giờ đã không còn có đất dụng võ nữa, các giám sát trên lãnh thổ đều là người trong gia tộc hoặc những chiến binh do gia tộc lựa chọn. Ngay cả Herty cũng đã trực tiếp tự mình đảm nhiệm (một số chiến binh của gia tộc thuộc về hiệp sĩ, ít nhất cũng biết một vài con số và có thể viết một số từ đơn giản), do đó khi nghe Gauvain nói đến vấn đề này, liền nhịn không được mà liên tưởng đến phương diện này.
Gauvain nói: "Không, đó không chỉ là một người giám sát. Trên thực tế, nếu ngươi có thể làm được, ta định để ngươi quản lý toàn bộ việc khai hoang và thậm chí cả công việc sản xuất lương thực sau này. Tất nhiên, không thể lập tức giao cho ngươi một quyền lực lớn như vậy, cũng không thể để ngươi tùy ý làm, ta sẽ để Herty đánh giá ngươi, đồng thời tùy vào lúc mà đáp ứng cho ngươi làm cái gì.”
Vẻ mặt của Norris đột nhiên thay đổi: "Công tước…Ngài! Tôi hoàn toàn không hiểu...ngài để cho tôi làm quản gia của ngài sao? Nhưng quản gia không phải chỉ chuẩn bị lương thực…”
“Đây là một loại chức vụ, không phải quản gia,” Gauvain nở nụ cười, “Nếu phải nói thì cứ gọi…chủ quản nông nghiệp đi. Mà trước tiên ta muốn nói với ngươi rằng, công việc này và bất kỳ công việc nào trước đây trong tầng lớp quý tộc đều không giống nhau. Ngươi không thể xem nó như một danh hiệu mà truyền cho đời sau, trừ khi con của ngươi có đủ tài năng. Nó không có giá trị suốt đời, nếu ngươi làm không tốt hoặc mượn chức vụ mà vi phạm điều luật của Cecil, thì ngươi sẽ bị cách chức và bị trừng phạt. Từ nay về sau, nhiều vị trí mà ta thiết lập, đều sẽ như vậy ngươi nghe rõ không?”
Nếu Gauvain không cảnh cáo về nhiều điều kiện hạn chế như vậy, có lẽ Norris sẽ vẫn còn sợ hãi mà không dám chấp nhận "điều may mắn từ thiên đường" này. Bởi vì may mắn từ thiên đường này thực sự giống với vị linh mục đến ngôi làng khi anh ta lên tám và nói rằng anh ấy có thể được “Thần ban ân” nhưng với lời cảnh báo từ Gauvain, anh ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ về điều đó và cho rằng nó nên là sự thật.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Ủng Hộ - Ứng Cử Và Đẩy Kim Phiếu Cho Truyện Nhé!!✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯