Nhìn những đồng tiền và pha lê vàng chói lọi, Rebecca, Amber và kỵ sĩ Byron đều rơi vào trạng thái ngơ ngác không khỏi ngạc nhiên.
Khi Byron còn là một người lính đánh thuê, anh đã từng nhìn thấy những thứ được gọi là kho báu từ trong núi sâu. Thế nhưng, những món đồ cổ và đồ dùng quân sự được bảo vệ bởi các phù văn trước mặt anh là hoàn toàn ở một tầm cỡ khác. Với Rebecca, một quý tộc đang trên đà xuống dốc, cả đời này của cô cũng chưa từng thấy nhiều kho báu như vậy ở trong tòa thành của mình. Amber thì khỏi phải nói, từ góc độ của một tên trộm luôn yêu công việ của mình, lần đầu tiên cô cảm thấy rằng, việc dọn sạch những thứ này ra khỏi đây, cũng trở thành vấn đề nan giải….
Tất nhiên, họ sẽ không tránh khỏi sự tò mò sau khi bị bị đình trệ ngây ngốc một hồi, bởi rất nhiều thứ trước mắt đều là trang bị tiêu chuẩn của thời Gondor, hầu hết những thứ này đều dựa vào kỹ thuật ma pháp tiên tiến của Đế chế Gondor. Vì vậy, sau sự thành lập của Assu, những người tiên phong mang theo các loại trang bị về cơ bản đã bị hỏng và thiếu đi một số mảnh, ngoài ra cũng có nhiều thiết bị hết năng lượng khi sử dụng. Ngày nay, vũ khí cổ đại của Gondor ở Assu đã không còn rõ ràng ngay cả các ghi chép trong sử sách. Tất nhiên, những trang bị chói lọi trong sảnh đá này là điều vô cùng xa lạ với họ.
Nhưng đối với quý cô Amber, những vật này là cái gì thì căn bản không quan trọng, ngược lại cảm giác như tất cả chúng đều rất đáng tiền!
"Đồng tiền vàng dài Gondor ... đồng xu bạc biểu tượng hình khiên ... và đồng tiền hoa vàng ba lá, thật! Trời ơi!" Amber lập tức nhào tới chiếc rương đầy tiền xu bên cạnh, đầu gần như vùi vào đống tiền vàng, “Tiền! Tất cả đều là tiền! Phát tài rồi!!! Ông chủ, ông chủ, chúng ta phát tài rồi!!!”
Lúc không có tiền thì gọi lão già cổ hủ, đến khi còn tiền trong tay thì liền trở thành ông chủ, sự thay đổi thái độ này thật xứng với danh hiệu yêu tinh không biết xấu hổ của cô.
Gauvain đưa tay kéo Amber ra khỏi đống tiền, nắm lấy gáy cô: "Bình tĩnh, bình tĩnh một chút, đây là tiền của ta, không phải của ngươi!”
Gương mặt của Amber tràn đầy vẻ hiên ngang lẫm liệt: “Là một người tùy tùng trung thành, tiền của ngài cũng là tiền của tôi!”
“Những đồng tiền vàng và bạc này là những thứ có giá trị thấp nhất, chính những viên pha lê bên cạnh chúng mới là bảo vật thực sự,” Gauvain hơi bĩu môi giới thiệu mấy đồ vật hoàn toàn xa lạ với người đương thời, “Bên ngoài rương chất đống những viên đá pha lê nguyên thạch, chưa được gia công qua ma pháp, Rebecca, ngươi là một pháp sư hẵn là phải biết chúng. Mặc dù cần phải xử lý chúng thì mới có thể sử dụng, nhưng chúng chắc chắn sẽ có tác dụng lớn. Còn phía trong rương chính là các tinh thể quân sự từ thời Gondor, rất dễ sử dụng, trong thời gian dài có thể tăng hiệu quả chiến đấu của binh lính trên lãnh thổ. Những thanh kiếm và áo giáp đó thì khá phiền phức... Ta đã vừa kiểm tra, trạng thái không được tốt lắm, đặc biệt là cơ chế ma thuật gần như đã bị báo hỏng, sức mạnh chiến đấu hiện tại của chúng cũng không được phát huy rõ ràng lắm.”
Mặc dù có những phù văn được niêm phong trong tòa thành kho báu này, chúng có thể làm chậm quá trình oxy hóa và ăn mòn của kim loại, nhưng quá trình sụp đổ liên tục và năng lượng bị tiêu tán của ma pháp thì không cách nào trì hoãn được, mặc dù chúng đều có thời hạn sử dụng lâu dài. Tuy nhiên với khoản thời gian bảy trăm năm, thời hạn sử dụng vẫn có hạn, không chỉ những bộ giáp, vũ khí đó, mà ngay cả các tinh thể quân sự trong một số rương cũng có mức độ tiêu tán năng lượng khác nhau. Bây giờ năng lượng chứa trong chúng chắc chỉ còn chưa đầy một phần ba thời gian “xuất xưởng”, và tỷ lệ hỏng hóc của những món đồ cổ này cũng đã là một vấn đề nan giải.
Nhưng đối với gia tộc Cecil hiện đang vô cùng nghèo khó, thì đây cũng được xem là của cải đáng kinh ngạc.
Do đó, ngay cả khi Gauvain nhấn mạnh tình trạng tồi tệ của những thứ này, Rebecca và Amber vẫn nhìn chằm chằm vào chúng.
"Một tài sản khổng lồ như vậy ..." Hiệp sĩ Byron cảm thấy khóe miệng có chút khô khốc, " Chúng đã nằm yên lặng như vậy ở biên giới vương quốc ... và không một ai biết..."
“Ở một khía cạnh nào đó, ta muốn cảm ơn cuộc xung đột nội loạn vào một trăm năm trước,” Gauvain lắc đầu. “Khi gia tộc Moen vẫn còn nhớ những của cải này, làn sóng ma quỷ đã chặn mọi người khám phá nơi này, cho đến khi làn sóng kết thúc, gia tộc Moen đã bị đứt đoạn kế thừa…Ai, đúng là vận mệnh..”
Hắn không ngừng thở dài cảm thán,
Điều mà Gauvain thực sự than thở lại chính là hệ thống phong kiến khép kín và lạc hậu này, tất cả của cải đều thuộc về vua và lãnh chúa, huyết mạch của đất nước cũng sẽ nằm trong tay một vài gia tộc dưới dạng tài sản riêng. Một khi gia tộc nào đó bị đứt đoạn kế thừa thì những vật này liền trở thành vật vô chủ, bị bỏ quên trong rừng sâu hoang dã, thiệt là chuyện nực cười?
Nếu gia tộc Moen năm đó đã viết rõ ràng những kho báu này trên giấy và cất giữ chúng trong kho lưu trữ, các thành viên của hoàng thất chỉ chịu trách nhiệm giữ chìa khóa, thì bây giờ có lẽ cũng không đến lượt hắn tìm ra chúng. Tuy nhiên, sau cuộc nội loạn, vương thất dần suy yếu, cũng không còn mấy ai chú ý đến kho báu này.
Nhưng nói thế nào nhỉ, cái gọi là tiêu chuẩn của thời kỳ Trung cổ giống như kho báu được kế thừa qua nhiều thế hệ vì đủ mọi nguyên nhân mà thất lạc trong núi sâu.
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯