Gauvain không biết cô gái nhỏ Rebecca này có phải bị đập vào đầu lúc đánh nhau với quái vật hay không, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nại nói: “Mặc dù ta “Ở” chổ này rất nhiều năm…Nhưng lúc đó ta không phải chết rồi sao! Người chết thì làm sao biết được mộ phần của mình hình thù ra sao?”
Rebecca suy nghĩ một hồi, nghĩ muốn nhắc nhở lão tổ của mình rằng, năm đó lăng mộ của vị vua sáng lấp Assu được xây dựng khi nhà vua còn sống. Bản thân nhà vua còn trực tiếp tham gia vào việc thiết kế, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô cảm thấy mình rất có thể bị Cô Herty đánh chết tại chổ này, vì thế liền cứng rắn nuốt lời nói vào trong, ngược lại cười xấu hổ: “A ha ha…cũng có lý.”
“Hiện tại chúng ta không thể quay về đường cũ,” Herty thở dài và bình tĩnh nói, “ Bên trong tòa thành cùng với lối vào lăng mộ đều đã bị những con quái vật chiếm đóng, nếu quay lại đường cũ thì chỉ có con đường chết.”
“Nhất định phải tìm ra con đường khác,”Gauvain vừa kiểm tra lại trí nhớ vừa nói, “Đã qua 700 năm, tòa thành trên lãnh địa này chỉ sợ cũng không còn là kiến trúc như cũ đúng không?”
“Cấu trúc bên trên đã được sửa chữa lại nhiều lần, tuy nhiên nền móng vẫn không thay đổi,” Herty nói nhanh, “ Cái con đường bí mật mà ngài nói hẵn vẫn còn ở chổ này.”
“Vậy thì dễ rồi,” Gauvain nói xong, lại vươn tay về tên lính bên cạnh, “Đưa ta mượn thanh kiếm một lát,”
Cầm thanh kiếm do binh sĩ đưa tới, Gauvain vẽ vài đường trên mặt đất, đầu tiên hắn vẽ ra hình chiếu từ trên xuống của tòa thành, sau đó lại đại khái chia thành ba tầng, mặc dù là vẽ trong lúc vội vã xong các khối phân chia đều rất rõ ràng.
“Lối vào ở vị trí này, dưới hai tầng mặt đất, sát bên kho lương thực và hầm rượu, nhưng cả hai lối đi đều phải đi từ dưới đất lên.", vì vậy có lẽ là không thể.”
Rebecca tò mò nhìn vào bản phác thảo mà Gawain đã vẽ: "Ở đây cũng có một hầm rượu và một kho ngũ cốc, nhưng tôi chưa bao giờ biết rằng có một căn phòng thứ ba giữa chúng ..."
“Không phải là căn phòng, mà là một cái gác lửng, dùng một kiến trúc đặc biệt, nó được giấu giữa các bức tường và các chống đỡ mà thôi,” Gauvain cười cười, “ Năm đó, lãnh địa này còn chưa hòa bình, những con quái vật nổi lên từ vùng đất hoang và quân đội của đế chế cũ không ngừng đánh tới cửa, cứ mười ngày nữa tháng sẽ đánh một lần, tòa thành đầu tiên của Cecil được xây dựng theo đúng tiêu chuẩn của một pháo đài chiến tranh, dưới mọi tình huống, đường hầm và tường kẹp là những thứ không thể thiếu, dùng trong lúc sơ tán nguy cấp và vận chuyển tiếp tế khi bị bao vây.”
Kỵ sĩ Byron nghiêm túc nhìn bản đồ dưới chân, rồi rút thanh kiếm dài ra vạch nó theo đường chéo dưới bản đồ: “Cho nên chúng ta phải đi đến lối vào tầng hai của lâu đài…và có thể" Không đi qua bất kỳ lối đi nào trên mặt đất kể cả giếng trời. Đây là nơi hiện tại của chúng ta. Lăng mộ của tổ tiên là một công trình ngầm được xây dựng ở phía đông nam của lâu đài. Khoảng một phần ba của nó chồng lên nền của lâu đài ... "
“Trong khu vực này, nên có một lối đi,” Ganvain cắt ngang lời của Byron, “Lăng mộ được xây dựng vào 700 năm trước, vào thời điểm đó, thợ thủ công chính là những người xây dựng nên tòa thành này theo đúng tiêu chuẩn của năm đó, do vậy nhất định lối đi dự phòng có tồn tài,”
Nói xong, hắn nhìn Rebecca có chút kỳ quái: “Ngươi thật sự không biết gì nó? Đây là tri thức mà gia tộc Cecil truyền lại từ đời này sang đời khác mới đúng.”
Rebecca cúi thấp đầu mà có chút ngượng ngùng: “Tôi…”
“Tổ tiên, chúng tôi đã không giữ được sự vinh quang mà ngài đã đấu tranh cho gia tộc năm đó,” Herty nói có chút khó khăn, “ 700 năm qua, gia tộc Cecil đã trải qua rất nhiều chuyện…”
“Được rồi, ta biết rồi,” Gauvain xua tay, đây không phải lúc thích hợp để kể chuyện xưa, “Chờ rời khỏi nơi này, ta sẽ tìm hiều chuyện xảy ra trong 700 năm này. Hiện tại, việc cấp bách là tìm ra con đường rời khỏi lăng mộ.”
Rebecca, Herty và ba người khác ngồi xổm xuống cùng nghiên cứu bản đồ đơn giản trên mặt đất, mặc dù họ biết tòa thành Cecil cổ đại rất rõ, nhưng lại không biết kết cấu bên trong của lăng mộ, lịch sử 700 năm của nó cũng không phải điểm du lịch với tấm vé hai ngàn tệ là có thể vào tham quan, đừng nói chi đến việc tản bộ ở nơi này. Ngay khi có lệnh cấm không được bước vào lăng mộ từ 100 năm trước, người thừa kế của gia tộc cũng chỉ được phép tiến vào tẩm lăng vài lần, hơn nữa tuyệt đối không được phép đến gần chổ tổ tiên an nghỉ.
Thì ai mà biết con đường bí mật này cơ chứ!
Đối mặt với vấn đề này, trí nhớ cửa Gauvain liên vô tác dụng, năm đó sau khi chết, hắn cũng nghĩ tới việc mình sẽ một lần nữa sống lại và đi ra ngoài…
Nhưng ngay khi thời điểm mọi người đều đang hoang mang suy nghĩ, Amber, một người ngây ngốc đừng bên cạnh hắn nảy giờ lại đột nhiên mở miệng: “ Này…có thể tôi có khả năng biết đường…”
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều rơi đến trên người tên trộm bán yêu tinh này.
Amber liền co rút cổ lại.
Herty cau mày: “Người làm sao biết?”
“Ta…” Amber có chút sợ hãi, nhưng khi nhìn đến ánh mắt cổ vũ phía sau của Gauvain, cô trở nên can đảm, “Tôi là từ đó đi vào…phương hướng hẵn là giống nhau, tôi đoán đó là một con đường bí mật.”
Gauvain gật đầu: “Rất tốt, vậy cô mau dẫn đường.”
Amber vỗ ngực một cái: “Chỉ cần không truy cứu việc tôi đi đào mộ tổ tiên nhà các người là được…”
Herty trừng mặt nhìn bán yêu tinh trước mắt, nhấc lên cây quyền trượng đi về phía cửa chính của mộ thất, trong khi Gauvain thì đột ngột dừng lại.
“Tổ tiên đại nhân?” Rebecca tò mò nhìn hắn.
“Ta phải mang theo một món vũ khí.” Gauvain nói, tuy hắn không còn là nhân vật vĩ đại trong truyền thuyết khai thiên lập địa của 700 năm trước, những tại nơi nguy hiểm này, phải có một vũ khi mang theo để phòng thân.
Ánh mặt hắn nhìn một lượt bên trong mộ thất, một tên lính chủ động tháo thanh kiếm bên hông chuẩn bị đưa qua, nhưng Gauvain xua tay từ chối thành ý của binh sĩ. Theo sự dẫn dắt của trí nhớ, hắn đi đến bên kia của quan tài và thăm dò bên trong.
Trong quan tài, hắn tìm thấy một thanh trường kiếm to nặng màu đen, lưỡi kiếm ngay gần thủ hộ nhưng lại nhàn nhạt lộ qua một màu đỏ thẩm.
Trong nháy mắt khi cầm thanh kiếm trên tay, một cảm giác quen thuộc liền xông lên đầu, như thể mọi họa tiết trên thanh kiếm đều được kết nối chặt chẽ vào lòng bàn tay hắn, Gauvain vung thanh kiếm trong vô thức, mỗi động tác giống như được luyện qua từ rất lâu.
Hắn biết, đây chính là ký ức của thân thể này, cho dù linh hồn đã thay đổi, những mỗi cơ bắp đều nhớ rõ cách sử dụng vũ khí này.
Đây có thể xem một chuyện kinh hỉ, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Ngoại trừ kí ức về thân thể, tất cả kinh nghiệm chiến đấu của Gauvain Cecil khi còn sống đều được lưu lại trong đầu, không chỉ kiếm thuật và kỹ năng cưỡi ngựa mà còn có sức mạnh siêu nhiêu hay cái gọi là ma thuật theo phán đoán của Gauvain, toàn bộ kiến thức này đều làm hắn muốn thử, tuy nhiên bây giờ không phải lúc luyện tập và học hỏi.
Trước tiên, phải thoát ra khỏi tình trạng hỏng bét này rồi nói sau.
Rebecca nhìn thanh trường kiếm màu đen thì lập tức mắt mở to, thậm chí âm thanh cũng có chút run rẩy: “Là nó…thanh kiếm huyền thoại của người tiên phong trong truyền thuyết Assu?”
Nghe được âm thanh của Rebecca, Herty, người đã đi tới cửa ngay lập tức quay đầu, cô yên lặng nhìn thanh kiếm trêm tay Gauvain, không giấu nổi sự kích động trên mặt: “Thanh kiếm của người tiên phong?”
“Hiện tại chẳng qua cũng chỉ là một thanh kiếm sắc bén hơn mà thôi,” Gauvain thở dài, “Qua 700 năm, cho dù là vũ khí được thần linh ban phước sẽ không bị mài mòn, nhưng ma thuật bên trong gần như đã không còn, để bổ sung năng lượng một lần nữa cũng không biết dùng được bao lâu.”
Nói xong, Gauvain nhìn về phía trước quan tài, nơi đó có một bệ đá nhỏ, nhưng bên trên lại không có vật gì, điều này làm cho Gauvain nhíu mày: “Đợi một lát, ta nhớ vẫn còn một cái khiên nữa mà…khiên của ta đâu? Một cái khiên lớn như vậy sao lại không thấy nữa?”
Herty ngập ngừng nói: “Tổ tiên…con cháu của ngài một lần nữa lại làm phụ lòng ngài, khiên hộ mệnh của vương quốc Assu đã bị hậu duệ của ngại Grumman Cecil lấy ra khơi lăng mộ vào 100 năm trước, sau đó thì thất lạc trên chiến trường…”
Herty nói chuyện ấp úng, rõ ràng còn có rất nhiều chuyện chưa dám nói, có lẽ lo lắng vị tổ tiên trước mặt này sẽ tức đến chết đi tại chổ khi biết sự việc xảy ra vào 100 năm trước, mặc dù chiếc quan tài của hắn ta được chuẩn bị bên cạnh tuy nhiên hắn cũng được chôn cất qua dễ dàng rồi…
Gauvain có thể nhận ra sự do dự của Herty, nhưng cũng không phá vỡ nó, thay vào đó, hắn cau mày mà mắng một câu: “Đúng là bại gia chi tử….may mà thanh kiếm này để trong quan tài, nếu tên Grumman kia mà còn phát điên có khi lại cạy nắp quan tài của lão tổ tiên mà gom góp lai cho đủ bộ rồi mang ra ngoài!”
Herty và Rebecca chỉ có thể cúi đầu nghe, trên mặt toát đầy mồ hôi lạnh, lão tổ tiên từ trong quan tài đi ra bỗng nhiên chửi mắng ông nội, chuyện này đã vượt qua phạm vi tưởng tượng rồi, làm đám tiểu bối như bọn họ tới thở một ngụm cũng đều cảm thấy áp lực!
May là Gauvain chỉ nổi giận vì thiếu đi một vũ khí có thể phát huy tác dụng, mắng xong liền không nói thêm lời nào, thay vào đó chuẩn bị dẫn mọi người rời khỏi lăng mộ.
Sau khi rời khỏi lăng mộ và đi đến sảnh đá, Rebecca liền quan sát bốn phía, sau đó hướng về góc tường mà vẫy tay: “Betty! Ra đi! An toàn rồi!”
Gauvain tò mò nhìn sang, liền thấy một bóng dáng nhỏ gầy từ trong góc tối sợ hãi đi ra, thậm chí cô gái này còn nhỏ hơn một chút so với Rebecca. Trên người cô gái mặc quần áo vải thô, trên mặt còn có vài vết tàn nhang của tuổi dậy thì, màu tóc nâu sẫm rối tung sau ót, trong tay nắm chặt một cái chảo.
Sau khi nhìn thấy Gauvain, khuôn mặt của cô gái nhỏ tên Betty lộ rõ vẻ ngập ngừng và căng thẳng, với đầu óc không mấy sáng sủa, có lẽ cô ấy chưa bao giờ tưởng tượng được người lạ này đột nhiên ở đâu xuất hiện…
“Đây là người hầu trong tòa thành, chúng tôi cũng không hiểu thế nào mà cô ấy lại bị bỏ lại khỏi đội giải cứu đầu tiên, do vậy nên cứ mơ hồ mà đi theo tới đây,” Rebecca đơn giản giới thiệu ngắn gọn về cô hầu gái, “Betty, đây là…”
Một tiếng động từ phía trên lăng mộ truyền xuống, cắt ngang lời nói của Rebecca.
“Đây không phải lúc để nói chuyện,” Gauvain nâng kiếm nhìn về phía Amber, “ Bây giờ mau dẫn đường đi.”
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯