Lúc khởi hành thì chậm rãi từ từ như đang đi dạo, lúc trở về lại vội vàng ra roi thúc ngựa hận không thể ngay lập tức bay về, lúc này Gauvain rất hâm mộ với những "phép thuật dịch chuyển" trong mấy cuốn tiểu thuyết giả tưởng mà hắn đã đọc, nếu có thuật dịch chuyển thì tốt biết bao nhiêu. Được rồi, chỉ cần mở cửa và ta sẽ ngay lập tức về đến nhà. Cần gì chơi đưa lâu như thế này?
Đáng tiếc là mặc dù ma thuật tồn tại trên lục địa Lauren này nhưng nó không được thuận lợi như trong truyện, việc sử dụng ma thuật của các chủng tộc về cơ bản chỉ dừng lại ở việc chà xát một quả cầu lửa lớn trực tiếp đánh người hoặc nén một mảnh năng lượng từ đơn giản đến phức tạp. Những phép thuật như dịch chuyển tức thời, lưu trữ không gian không phải không có ghi chép, nhưng về cơ bản chúng đều gần với mấy câu chuyện truyền thuyết, ví dụ như những thần tiên nguyên thủy trong truyền thuyết đã biến mất từ lâu trong dòng sông lịch sử đã làm chủ được không gian. Hoặc một số người có khả năng sử dụng long ngữ ma pháp - nguồn gốc của nhiều phép thuật trên thế giới. Ngoài ra còn rất nhiều pháp thuật nguyên thủy khác, chỉ là không có miêu ta cụ thể…
Thật tiếc là không có ai từng chứng kiến mấy sự việc này.
Một bên khác, Victoria Wilde, Công tước của Phương Bắc, hiện đã trở về lãnh thổ phương Bắc của mình, bên trong tòa thành lạnh giá.
Các công tước canh giữ bốn phương của vương quốc không nên rời khỏi lãnh thổ của họ trong thời gian dài. Mặc dù tình hình phía bắc ổn định hơn phía đông, nhưng họ không thể không có ai chủ trì tình hình chung. Victoria Wilde đã kết thúc cuộc gặp gỡ đầu tiên với Gauvain Cecil, cô ngay lập tức rời lâu đài Bạch ngân và trở về lãnh địa của mình một cách nhanh nhất có thể.
Ném chiếc áo choàng cáo dày và ấm áp màu bạc cho người hầu, Victoria bước nhanh về phía sâu trong lâu đài.
Cô ngồi xuống thư phòng của mình, một người phụ nữ tóc đen, mắt đen, dáng vẻ bình thường bước tới, đặt một tách trà nóng lên bàn, sau đó đến phía sau bóp bả vai của nữ công tước, thành thạo như một thói quen.
“Trông ngài có vẻ mệt mỏi.” Nữ nhân kia mở miệng, giọng nói trầm ấm, khiến người nghe cảm thấy đôi phần an tâm.
“Đại công tước khai quốc kia thật sự sống lại, chính là Gauvain Cecil trong truyền thuyết,” Victoria nhỏ giọng nói, “dung mạo giống như đúc, thanh kiếm khai phá cũng giống hệt, ta đã mạnh bạo sử dụng pháp thuật kiểm tra nói dối nhưng những lời hắn nói hoàn toàn là thật.”
Người phụ nữ trông giống như một cô hầu gái phản bác lại Victoria: "Một kẻ lừa bịp thông minh có thể tránh khỏi phép thuật phát hiện ra những lời nói dối, ngay cả khi phép thuật có hiệu quả, thì nó không phải lúc nào cũng đáng tin cậy như vậy. Nó có thể xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, ngài không nên quá dựa dẫm vào nó."
Victoria lắc đầu: "Maggie, ta còn có trực giác của ta."
"Trực giác sao. . ." Người phụ nữ được xưng là Maggie trầm ngâm một chút, "Vậy ngài định làm gì?"
“Người anh hùng sống lại kia dường như không có ý định can thiệp vào hệ thống quyền lực hiện tại của vương quốc. Hắn chỉ đến để đòi lại quyền khai thác vĩnh viễn của mình”, Victoria nói một cách thờ ơ về trải nghiệm ở hoàng gia vừa rồi của mình. “Điều tôi quan tâm là thái độ của nhà vua - tôi nghĩ rằng công tước khai quốc sẽ rất coi trọng dòng dõi chính thống của gia tộc Moen, và thậm chí sẽ đối chọi gay gắt với hoàng gia về vấn đề này, nhưng hắn đã công khai thừa nhận Francis II là hậu duệ của tiên quân khai quốc… cái này khiến tôi cảm thấy rất bất ngờ.”
“Bọn họ có thể đã bí mất gặp gỡ nhau từ trước,” Maggie hơi ngừng động tác xoa bóp, “Ngài quá bất cẩn.”
“Bất cẩn,” Victoria cau mày, “Bây giờ, chỉ sợ càng khó khống chế nhà vua…”
“Chẳng lẽ ngài muốn…”
“Không phải,” Victoria lắc đầu, “Thứ gia tộc Wilde muốn là sự phồn thịnh an ổn của Assu, chứ không phải quyền lực.”
“Cho nên ngài không có ý định hay hành động gì,” Maggie tiếp tục xoa bóp, “Ngài còn quá hiền lành.”
“Tôi không thích cách hành động của trưởng bối đi trước, nó không còn thích hợp với thời đại này.” Victoria vừa nói, vừa bất giác ngước mắt lên và nhìn vào bức tường đối diện căn phòng.
Trên bức tường kia, treo huy hiệu của gia tộc Wilde, cùng với năm bức chân dung, đầu tiên là tiên quân khai quốc Charlia, tiếp theo là bốn vị kỵ sĩ tiên phong, này có thể nói là tiêu chuẩn bên trong nhà của các quý tộc khác nhau ở Assu.
Mà bên cạnh chân dung của tổ tiên nhà Velde chình là hình của Gauvain Cecil, người đàn ông dũng mãnh mặc áo giáp và cầm kiếm của người tiên phong nhìn vào khoảng không, ánh mắt chứa đựng đầy thăng trầm trong cuộc sống, như thể tầm nhìn của hắn có thể xuyên qua thời gian và không gian, nhìn thấy tương lai của Victoria lúc này. Sự liên kết này khiến Victoria không thể ngừng nghĩ đến sự sống lại của người này sau bảy trăm năm, do đó cô bật giác khẽ run lên một chút.
“Vicki?” Giọng Maggie vang lên từ phía sau.
“Hãy cất bức chân dung của Đại Công tước Cecil,” Victoria Wilde nhẹ nhàng nói, “không thích hợp để treo nó lên lần nữa”.
“Lấy xuống? Có thể sao?”
“…Chính miệng hắn nói với tôi, rằng không quen với việc bị treo ảnh trên tường trong khi hắn vẫn còn sống,” giọng của Victoria lại có phần mệt mỏi hơn, “Hắn dù sao cũng là trưởng bối, là bạn tốt của tổ tiên chúng ta, lời nói của hắn sao có thể không nghe theo.”
“Được rồi.” Maggie bất lực gật đầu, và đi sang phía bên kia để cất bức chân dung đi.
Lúc này Victoria lại lên tiếng: "Mà này, Maggie, ngươi là người miền núi đúng không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Vậy thì ngươi có biết ... câu chuyện về những con rồng không? ngươi nghĩ sao về chúng?"
Người phụ nữ tóc đen và mắt đen quay lưng về phía Victoria, cô ấy im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Chỉ là một số truyền thuyết nhàm chán."
"Nhưng thực sự có một con rồng đã xuất hiện ở phía nam thành Cecil.”
“Thật không?” Maggie với tay và gỡ bức chân dung của Gauvain Cecil ra, “Mấy chuyện này, hơn một nữa là không có gì tốt đẹp.”