Trên thực tế, những nội dung này đã được sắp đặt sẵn, khi Hoàng tử Edmond đến thăm hỏi trước đó, Gauvain đã chuẩn bị một kịch bản với nhà vua, và bây giờ nó chẳng qua chỉ là được dựng lên sân khấu ngay trong Sảnh Sồi mà thôi.
Không ai có mặt tại hiện trường phản đối nội dung này - dù sao thì gia tộc Cecil sẽ đến một vùng đất cằn cỗi để khai khẩn đất hoang, và việc họ mở bao nhiêu lãnh thổ sẽ không ảnh hưởng đến quyền lợi của bất kỳ gia tộc nào. Vì không có xung đột trong lợi ích, như vậy trên danh nghĩa các xung đột nhỏ khác đều có thể giải quyết dễ dàng.
Francis II đã ký một văn bản mới về quyền khai phá ngay tại chỗ, thông báo rằng theo luật cổ đại, gia tộc Cecil sẽ có quyền khai phá tất cả vùng đất giữa Hắc Ám sơn mạch làm trung tâm và bất kỳ vùng đất hoang nào xung quanh vương quốc, tuyên bố rằng quốc gia cung cấp sự hỗ trợ cần thiết cho hoạt động khai phá này - bao gồm nhóm 100 người gồm các thợ thủ công và học việc khác nhau, cũng như thực phẩm và vải vóc cần thiết cho năm đầu tiên của đội khai phá.
Trong số đó, thợ thủ công và người học việc sẽ làm việc trong ba năm tại đội ngũ khai phá, ba năm sau có thể tự nguyện ở lại, nhưng nếu ai ở lại, gia tộc Cecil cần phải “mua” lại từ hoàng tộc với giá 30 kim lá.
Khoản hỗ trợ này tuy không nhiều nhưng Gauvain đã rất hài lòng rồi, đối với gia tộc Cecil đang trắng tay hiện tại mà nói điều này có thể giải quyết được một số vấn đề khẩn cấp trước mắt.
Những thỏi vàng, bạc bên trong kho bạc trên núi không thể trực tiếp biến thành lương thực, cũng không thể trở thành những người thợ giỏi, trong thời đại mà từ “khai thác” đã trở thành lịch sử xa vời, không ai muốn rời bỏ quê hương ổn định, để đến một nơi gần với vùng đất hoang của Gondor để khai khẩn. Một trăm thợ thủ công và người học việc đó sẽ là kho báu quý giá nhất lúc này.
Này cũng được xem là lòng tốt của mà Francis II bày tỏ với Gauvain thay mặt cho hoàng gia Assu - để cảm tạ vị công tước có công khai quốc đã thừa nhận dòng máu của mình.
Giao dịch kết thúc, mọi người đều hài lòng, và sau một cuộc giao dịch đều làm hài lòng cả đôi bên như thế này thì một bữa tiệc linh đình là điều không thể thiếu.
Sảnh gỗ sồi một lần nữa được đóng lại, phòng tiệc trên tầng hai của lâu đài đã chuẩn bị tổ chức bữa tiệc linh đình, rượu và thức ăn đều đã được dọn lên bàn. Nhà vua và những quý tộc thân tín nhất của ông ta đang ăn mừng cho sự trở lại của một vị anh hùng huyền thoại. Rất nhiều các quý tộc lớn bé không thể nhớ nổi tên mà trước đó cũng hề thấy tăm hơi đâu, bây giờ liền xuất hiện đầy đủ, hòa quyện vào buổi tiệc, không khí yến hội phi thường náo nhiệt.
Những quý tộc vừa mới xuất hiện kia, bởi vì trước đó không đủ tiêu chuẩn để vào Sảnh Sồi, nhưng bây giờ bọn hắn lại đủ tiêu chuẩn để biết kết quả của cuộc họp này. Họ đã chờ đợi trong phòng chờ xung quanh Lâu đài Bạch Ngân rất lâu cho đến khi những người tham dự chạy vào Phòng tiệc, rung chuông đồng chuẩn bị cho lễ kỷ niệm, thế là ngay lập tức họ liền xuất hiện với nụ cười trên môi.
Đây là lần đầu tiên Rebecca tham gia vào dịp yến hội lớn như thế này, vị lãnh chúa thấp bé này chưa bao giờ ở một nơi tráng lệ như vậy kể từ khi còn nhỏ, vì gia tộc Cecil đã bị toàn bộ giới quý tộc từ chối, nên cô đã lớn lên và không được tham gia vào một số bữa tiệc ra dáng như vậy. Bữa tiệc lớn nhất mà cô còn nhớ là khi cô trưởng thành năm 16 tuổi, cha cô đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng sôi nổi cho chính mình trong lâu đài, nhưng chẳng qua là một bàn dài đầy ắp thức ăn.
Nó hoàn toàn khác với bữa tiệc trong Lâu đài Bạch ngân.
Cả hội trường đầy những chiếc bàn dài, đồ ăn ngon và rượu đủ cho tất cả mọi người uống, giữa sảnh là nơi nhảy múa của các quý ông, quý bà, bên cạnh còn có những ban nhạc ăn mặc bảnh bao đang chơi nhạc trong sảnh chính. Các pháp sư giải phóng ma pháp đứng ở bốn góc của đại sảnh, liên tục tạo ra các loại ánh sáng chói lóa tuyệt vời và những bông tuyết rơi giữa không trung - hãy để pháp sư quý giá của chúng ta tạo ra các loại ảo giác về bầu không khí huyền diệu này, mà theo quan điểm của Rebecca thì đơn giản là những điều không thể tin được.
Bệ hạ ... thật sự có rất nhiều tiền.
Lúc đầu, Rebecca đã cố gắng rất nhiều để tạo ra một vẻ ngoài trưởng thành và ổn định, nhưng chẳng bao lâu, bản chất của cô gái mới lớn đã lấn át mức độ ổn định mà cô bé cố tỏ ra. Cô nắm lấy tay Gauvain và hỏi cái này cái kai, Gauvain chỉ mỉm cười, dựa trên trí nhớ của mình và trí tưởng tượng hết sức phong phú của người xuyên việt mà khoe khoang với cô bé một trận.
Nhà quê mới lên phố là Rebecca cũng không thể trốn tránh những đại quý tộc đang để mắt tới mình, nhưng họ không hề tỏ ra khinh thường vị lãnh chúa nhỏ bé đến từ vùng nông thôn này - có lẽ trong thâm tâm của họ, Gauvain Cecil đứng cạnh Rebecca, chính “phụ huynh” không thể tách rời này khiến ai cũng phải kiềm chế tâm lý khinh thường, ít nhất là ngoài mặt vẫn luôn mỉm cười với Rebecca.
Sau đó, một vài thanh niên đến mời Rebecca khiêu vũ cùng nhau - có lẽ vì họ cảm thấy rằng gia tộc Cecil hiện tại đã có một tổ tiên đầy uy lực, cũng như một giá trị tiềm năng nào đó trong việc gắn kết mối quan hệ với nhau, nhưng những người này đều bị Gauvain chặn lại.
Đùa thôi, chỉ vì đầu óc bị cửa kẹp đến không bình thường này và tính cách như sắt đá của Rebecca mà cô không thể hòa hợp với các quý tộc khác ở Lãnh địa phía Nam, đứng nói đến việc đối phó với mấy đứa con cháu quý tộc ranh con ở kinh đô, có khi bị lừa đến cả nhà cũng không còn!
"Che chở quá mức sẽ không làm cho đứa trẻ trưởng thành," một giọng nam nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến, "Tử tước Rebecca đã lớn, ngài nên để cô ấy tiếp xúc với giới thượng lưu trong xã hội."
Gauvain quay đầu lại và thấy Đại công tước miền Tây, Baldin Franklin, đang đứng phía sau và Đại công tước miền Bắc, Victoria Wilde, đang đứng cạnh ông ta.
“Hồi đó ta mất sớm nên không có nhiều kinh nghiệm trong việc dạy dỗ bọn trẻ.” Gauvain nhún vai và thờ ơ nói.
Baldin: "..."
Victoria: "..."
"Và ta nghĩ ngay cả khi mình không ngăn cản, Rebecca cũng không có thời gian để nói chuyện với người khác."
Khi Gauvain đang nói chuyện, hắn chỉ vào cô cháu gái thứ N + 1 của mình, vị nữ Tử tước đang ngồi ở một chiếc bàn dài gần đó, tất cả những gì cô ấy có thể làm là ăn...
“Thực sự…tính khí thật thẳng thắn.” Công tước Baldin nói một cách khô khan.
Gauvain mỉm cười nhìn Victoria Wilde đang đứng bên cạnh với vẻ mặt lãnh đạm: "So với việc giáo dục con cháu, ta có một số câu hỏi muốn hỏi quý cô Wilde này."