Chương 30: Bảo Vật

Gauvain đứng đợi ở phía trước cửa sổ một hồi lâu, mãi cho đến khi cảm nhận được hơi thở của quý cô My little Pony kia đã biến mất hoàn toàn, hắn mới thở ra một hơi, sau đó nhanh chóng đóng lại cửa sổ.

Ngay khi khung cửa sổ chuẩn bị đóng lại, một bóng đen bất ngờ từ phía dưới nhảy lên, kèm theo tiếng hét của Amber: "Đại thúc, ta vừa rồi mới nhìn thấy một tên tiểu tặc…ÔI CHAO.”

Gauvain: ". . ."

Một lúc sau, quý cô Amber, người bị thương nặng về thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng cũng đứng vững trên mặt đất, bán yêu tinh xui xẻo này che trán, trên mặt còn thoa một viên đá lạnh, trừng mắt nhìn Gauvain, "Ngài đừng có mang bộ dạng đó mà nhìn tôi!”

“Làm sao ta biết ngươi đột nhiên từ cửa sổ xông vào,” Gauvain liếc nhìn cô, “Hôm nay rốt cuộc là bị cái gì vậy, không có ai bình thường bước qua cửa chính mà vào sao?”

“Tôi là trộm đấy! Ngài kêu tôi đi từ cửa chính vào chính là đang coi thường đạo đức nghề nghiệp của tôi?” Amber tức giận, “Vừa rồi tôi còn bị người khác đánh bay! Ngài còn chưa nói gì đến phí bồi thường tai động lao động này đâu, ngài không phải là quý tộc sao? Quý tộc các người đều keo kiệt như vậy?”

Gauvain nhìn Amber đanh đá vẫn còn đang chất vấn, nghĩ lại cái con nhóc này ngoại trừ vừa đập mặt của cửa sổ khi nãy thì căn bản không có thương tích gì nghiêm trọng, thế là liền bất lực lắc đầu: “Hiện tại ta không có tiền, sau này sẽ trả ngươi đủ.”

Cũng không chờ đối phương mở miệng, Gauvain liền nói tiếp: “Ta đã là trưởng bối, có thể lừa ngươi sao?”

Amber trừng mắt, “Chính ngài nói đấy nhé, tôi nhớ rất dai đó!”

Gauvain xua tay để tên bán yêu tinh lừa gạt này ngoan ngoãn ngồi sang một bên, sau đó đến bàn làm việc và nhìn những viên pha lê nằm trên bàn.

Có tổng cộng năm khối thủy tinh, một trong số đó là vật phẩm được bảo quản mà quý cô Melitta đã đưa cho mình lúc nãy, tất cả đều có nguồn gốc từ 700 năm trước. Về lý thuyết, nó phải là một vật quan trọng mà Gauvain Cecil giao cho Kho bạc Mithril để giữ an toàn, một lý do nào đó lại không nằm trong ký ức của hắn. Trong khi bốn viên pha lê còn lại thì được tìm thấy trong két sắt bí mật bên trong thư phòng.

Tuy nhiên, Gauvain cũng không rõ lai lịch của mấy viên pha lê này.

Trong đầu hắn chỉ có ký ức về chiếc két sắt bí mật, nhưng về những món đồ trong két sắt, hắn chỉ biết đến chiếc đĩa bạch kim - nó thực sự là chiếc chìa khóa có thể mở một nhà kho, mà đến bây giờ cũng không ai biết điều đó, nhưng mấy viên pha lê bên dưới ... hắn chỉ nhìn thấy cảnh Gauvain Cecil đặt chúng vào két sắt, nhưng lại không thể nhớ chúng đến từ đâu.

Giống như tất cả mọi ký ức về các khối pha lê này đều đã bị xóa đi.

Gauvain xoay xoay mấy viên pha lê, chúng đều có chất liệu giống nhau, nhưng nhìn hình dáng bên ngoài, viên pha lê từ Kho bạc Mithril rõ ràng là hoàn chỉnh nhất. Nó hoàn toàn đối xứng, gần giống như một con thoi cỡ lòng bàn tay, nhưng không có đầu nhọn . Một ánh sáng xanh mờ có thể thấy ở trung tâm của con thoi; trong khi bốn viên pha lê khác được lấy ra khỏi két sắt rõ ràng là những mảnh vỡ. Chúng là tàn tích của một hình con thoi khác. Gauvain đã cố gắng ghép chúng lại với nhau và thấy chúng chỉ có thể tạo ra hai phần ba hình con thoi.

“Đây là cái gì?” Amber đứng bên ở bên đó vài phút, chán đến mức muốn bay lên, không nhịn được tiến lại gần Gauvain, “Pha lê? Nhưng nó mờ quá… trông hoàn toàn vô giá trị.”

Gauvain cũng không thèm ngẩng đầu lên: “May mà không đáng tiền, nếu không bây giờ ta liền giết ngươi diệt khẩu, để ngươi khỏi có mấy suy nghĩ không đứng đắn với chúng.”

Amber khoa trương mà vỗ vỗ ngực: “Oa! Quý tộc mấy người thiệt tàn nhẫn!”

Gauvain liền tò mò nhìn cô: “Cả ngày chỉ biết nói quý tộc, quý tộc, ngươi có thù với quý tộc sao?”

“Không có thù gì, nhưng người nghèo mắng chửi quý tộc thì có gì lạ sao?” Amber đảo tròng mắt, “Dù sao cũng không có gì khác để mắng, vậy nên sinh lão bệnh tử, thiên tai hay cái gì cũng đều do quý tộc sai là đúng rồi.”

Gauvain cười như không cười, nhìn đến Amber: “Ngươi nhìn mình có giống bộ dáng của người nghèo không, người nghèo chân chính cũng không có lá gan lớn như ngươi đâu.”

Amber liền dương dương đắc ý: “Đúng thế, dân nghèo bình thường cũng sẽ không đi đi lại lại trong bóng tối được nha.”

Gauvain cũng lười để ý con nhóc miệng lưỡi thì dẻo quẹo mà không nói nổi một lời hay ý đẹp nào, hắn xua tay kêu cô đi gọi Rebecca đến.

“Gọi vị lãnh chúa nhỏ đó sao?” Amber chớp mắt, sau đó liếc nhìn viên pha lê trước mặt Gauvain. “Chờ đã… những thứ này thực sự có giá trị sao?”

Gauvain cũng không hiểu sao Amber lại có suy nghĩ như vậy, “Ngươi sao lại nghĩ như vậy?”

Amber phân tích rõ ràng rằng: “Thời điểm bầu không khí như thế này, lại nói cái người phụ nữ bí ẩn đến từ bí ngân bảo khố mà ngài nhắc đến lúc nãy, không phải ngài đang tính giao phó toàn bộ gia sản đấy chứ, chẳng lẽ cơ nghiệp mấy trăm năm của gia tộc đều nằm trong mấy viên pha lê này?”

Gauvain đổ mồ hôi đầy trán: “Ngươi còn không đi, ta liền một kiếm ghim ngươi lên tường!”

Amber vội biến thành một cái bóng đen, dần dần tiên tán trên không trung.

Gauvain thở ra một hơi chậm rãi, bán yên tinh ồn ào kia cuối cùng cũng rời đi, bây hắn có thể từ từ bình tĩnh mà suy nghĩ mấy vấn đề mơ hồ khiến hắn bất an này, sự “hồi sinh” hoặc “thân thể” của chính mình, rốt cuộc là ẩn dấu bí mật gì phía sau?

Vốn dĩ hắn cho rằng mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hắn lơ lửng trên bầu trời đến giới hạn tuổi thọ của một thiết bị nào đó, rồi bị hệ thống bỏ trốn gì đó ném xuống đúng dịp mới có thể từ mộ tiên nhà người ta bò ra, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy. ... có lẽ việc bản thân hắn xuất hiện thật sự là điều ngoài ý muốn, nhưng sự “hồi sinh” của Gauvain Cecil lại không như thế.

Người đã sẵn tuổi thọ có hạn, mà trên thực tế cũng chết rất sớm, sẽ không ủy thác giao quyền quản lý đồ vật tại bí ngân bảo khố thời gian vĩnh viễn như vậy.

Trừ khi hắn biết một ngày nào đó hắn sẽ lấy lại được đồ của mình.

Đương nhiên cũng có khả năng là đốt tiền xuống…nhưng cái khả năng này quá thấp, không cần tính đến.

Gauvain vô thức vẽ ngón tay lên bàn, viết ra ba chữ bằng tiếng trung: Ta là ai?

Gauvain đến từ trái đất, kiếp trước chết do tai nạn máy bay rồi xuyên đến tận đây, mặc dù chưa rõ nguyên do, nhưng lần đầu tiên đến, hắn đã treo lơ lửng trên bầu trời trong nhiều nghìn năm, theo dõi sự thăng trầm của thế giới này, và sau đó có thân thể con người hoàn chỉnh với thân phận Gauvain Cecil đến nay cũng chỉ mới có hơn hai tháng ngắn ngủi.

Kí ức chặt chẽ, không có vấn đề gì về tính cách, tư duy logic rõ ràng không lẫn vào đâu được.

Cho nên đây không phải là tình huống mình lo lắng nhất.

Như vậy, vấn đề nằm ở sự hồi sinh của Gauvain Cecil…có khi hắn thật sự bị người khách trên bầu trời là mình đây, thay thế.

Nếu nghĩ kỹ lại, một người bảy trăm năm sau khi chết vẫn chưa bại hoại thân thể, cũng thật đáng ngờ. Có lẽ người đàn ông huyền thoại này đã sắp xếp cho mình, một ngày nào đó trong tương lai 700 năm sau (ví dụ như đám con cháu vô lương tâm sắp hủy hoại cơ nghiệp của gia tộc, hoặc nhóm quái vật hủy diệt đất nước sống lại và vượt qua ranh giới phòng thủ, hoặc hai điều khủng khiếp đó xảy ra cùng lúc) ta sẽ sống lại và tiếp tục bảo vệ đất nước của mình với tinh thần tận tụy cho đến chết, thế nhưng tính đi tính lại cả ngàn lần thì vẫn sót mất một chuyện, đó là cái vệ tinh tinh hồn nào đó trùng hợp rớt xuống đúng lúc…

Nghĩ như vậy thì thật sự rất có thể xảy ra!

Gauvain cau mày, suy nghĩ ra nhiều khả năng trong đầu, nhưng hầu hết chúng đều không thể chứng thực được.

Điều duy nhất có thể xác thực được là ngay lúc này, hắn vẫn là hắn.

Hắn cũng không nghĩ về những vấn đề phức tạp và vô nghĩa đến mức "Không thể nhận thấy những thay đổi trong tiềm thức, cũng như bộ não không thể nhận thức được rằng hắn đang suy nghĩ, và người có suy nghĩ bị ảnh hưởng cũng không thể nhận ra rằng suy nghĩ đã ảnh hưởng." Làm cho bản thân nghẹt thở trong lĩnh vực triết học là một sự lãng phí thời gian.

Chỉ cần đảm bảo rằng suy nghĩ của hắn vẫn còn tự do, bởi vì khi đảm bảo rằng suy nghĩ của hắn còn rõ ràng thì hắn mới có thể tiếp tục hoàn thành những gì mình muốn làm.

Tiếng bước chân từ bên ngoài phòng truyền đến cắt ngang suy nghĩ của Gauvain, hắn nghe âm thanh của Amber vang lên ngoài cửa phòng: “Tôi kể cô nghe, tổ của cô đang lảm nhảm, nữa đêm còn cùng cái gì…người đại diện của bí ngân bảo khố nói chuyện, sau đó liền muốn gặp ngươi. Tôi cảm thấy ngài ấy tám chín phần là muốn truyền lại gia sản…ngoài ra, cái người từ bí ngân bảo khố đã đánh tôi một quyền, cô phải cho tôi một phí bồi thường thỏa đáng…”

Có một âm thanh tanh tách của quả cầu lửa đang chẩn bị hình thành.

Giọng của Amber: "... Tất nhiên bây giờ tôi không yêu cầu cô trả tiền ..."

Đẩy cửa bước vào, Rebecca xuất hiện ở cửa, còn Amber thì đứng bên cạnh dáo dác nhìn.

"Tổ tiên, ngài tìm ta sao?"

Rebecca đồng thời vừa hỏi vừa nhìn về phía Gauvain, mặc dù lời nói của tên trộm bán yêu này căn bản là không thể tin được, nhưng tầm mắt của quý cô lãnh chúa vẫn vô thức quan sát sắc mặt lão tổ tiên nhà mình, xác định xem đối phương có phải thật sự giao phó tài sản hay không…

Gauvain nhìn về phía Amber: "Trông coi bên ngoài, phòng ngừa có người tới gần. Lần này nếu như lại có người sờ vuốt tiến đến, đừng nói là tai nạn lao động, tiền lương một đồng cũng không cho ngươi."

Amber bĩu môi, vừa đi về phía cửa sổ lại vừa lầm bầm trong miệng: “Nói như thể ngài đã trả tiền lương cho tôi rồi vậy…”

Gauvain: “Ngươi lại muốn nhảy cửa sổ nữa sao?!”

Quý cô Amber rất có trách nhiệm nghề nghiệp này một lần nữa trèo qua cửa sổ, trở lại công việc canh gác của mình.

Gauvain thở dài, cảm giác không thể lý giải nổi mấy thứ xấu hổ như vậy được, vì vậy hắn quay về bàn làm việc, trước tiên thu thập viên pha lê mà mình chưa tra rõ cất vào két sắt, đưa tay lấy chiếc đĩa bạch kim từ trong ngực áo móc ra.

“Amber cũng không hoàn toàn nói sai, ta đúng là có đồ vật muốn giao cho ngươi,” Gauvain nói và nhận mạnh rằng, “Nhưng tuyệt đối không phải về phân chia gia sản.”

Rebecca tò mò nhìn đĩa bạch kim trên tay Gauvain: "Đây là cái gì?"

"Một cái chìa khóa, dùng để mở…”

Gauvain vừa nói được phân nữa, thì đột nhiên nghen thấy giọng hét to của Amber từ trong nóc nhà truyền xuống: “Tên trộm này! Ta lại bắt được ngươi nhé!”

Có một loạt âm thanh chạy trên mái nhà, vậy mà lại không có tiếng "Ahhhhh" của Amber khi bị đánh trên không trung, điều này làm Gauvain ngạc nhiên.

Không lẽ là một con chim tinh thông kỹ năng tàng hình bóng tối đang bò trên nóc nhà? (Sương mù dày đặc)

Sau đó, hắn ngay lập tức đưa tay ra và chạm vào vũ khí cạnh bàn, sẵn sàng cùng với Rebecca để kiểm tra tình hình, nhưng trước khi có thể rời đi, hắn liền nhìn thấy một đám mây bóng đen đột nhiên tụ lại trong phòng làm việc, và sau đó Amber đã nhảy ra khỏi lớp sương mù bóng tối, mang theo một thanh niên tóc đen mặc áo giáp đen dường như đã bất tỉnh.

Gauvain liếc nhìn đối phường, không khỏi thở dài: Đêm nay ... Có nhiều khách đến thăm như vậy.

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯