Chương 28: Khách Mới Tới Thăm

Thời điểm Edmond Moen rời đi, trên mặt còn mang theo nụ cười, xem ra cuộc thương lượng vừa rồi đối với anh ta rất hài lòng, vị hoàng thái tử này còn khéo léo từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Gauvain, anh ta nói phải nhanh một chút trở về Pháo đại Bạc, vị vua già kia còn đang đợi tin tốt của con trai đem về.

Sau khi Edmond rời đi, Rebecca nhận xét: "Có vẻ là một người dễ nói chuyện- Tôi đã nghĩ rằng thái tử sẽ là một người đặc biệt khó tính, và rất nhiều nghi thức lễ nghĩa cung đình ..."

“Đó là bởi vì trước mắt hắn là trưởng bối đến từ bảy trăm năm trước, chứ không phải một tử tước thất bại đến từ biên thùy,” Gauvain liếc nhìn Rebecca, “Ngươi cho rằng biểu hiện bên trong của hắn cũng chính là bộ dáng này sao? Ngược lại thái độ vừa rồi của hắn rất hợp với thói quen của ta, xem ra là có chuẩn bị trước rồi mới tới đây.”

Rebecca: "A?"

Gauvain suy nghĩ một hồi, rồi mới giải thích cho cô bé: “Này gọi là năng lực đàm phán, sau khi xem xét mọi chuyện, đơn giản thấy người khác nói gì thì liền nói theo. Hắn dùng thân phận thái tử tới ra mắt với trưởng bối có địa vị cao hơn hắn rất nhiều, biểu hiện vừa đúng lễ phép, thành thục, ổn trọng không dư thừa điểm gì lỗ mãng, sau đó chú ý tới cách nói chuyện và thái độ của ta, hắn sẽ ngay lập tức trở nên thoải mái và vui vẻ hơn, điều này khiến ta càng thêm muốn nói thật nhiều chuyện với hắn, đó là một năng lực tuyệt vời đấy.”

Rebecca gãi cái đầu, mặt cũng hơi ngớ ngẩn: ". . . Sao?"

Gauvain thở dài: “…Ngươi vẫn nên nghiên cứu mấy phương pháp tạo ra quả cầu lửa đi.”

Ngay cả khi trong đầu Rebecca có cái gì đó thật sự không ổn, cô cũng có thể cảm nhận được sự bất lực sâu sắc của Gauvain lúc này, do vậy cô đột nhiên có chút chột dạ: "Tổ tiên, tôi ... về mặt này có hơi quá ngu ngốc không?"

“Mỗi người đều có thế mạnh riêng, tài năng của ngươi không nằm ở chỗ này, đừng ép buộc,” Gauvain vỗ đầu Rebecca (tự cao chính là muốn làm gì thì làm), “Thành thật mà nói, ta không thích kiểu mưu mô này lắm. Ta vẫn thích đám người năm đó không màn đến chuyện sống chết, liều mình tìm ra một con đường thoát khỏi vùng đất hoang dã…”

Rebecca gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, rồi tò mò hỏi: "Đúng rồi, tổ tiên, vừa rồi những gì ngài nói đều là sự thật sao?”

Gauvain: “Ngươi nói là chuyện gì?”

Rebecca rất chân thành mà đặt câu hỏi: “Các ngài năm đó sẽ đặt ba mươi cái tên cho một loại rượu đỏ, sau đó từng tên đều viết lên mười bốn hàng thơ tương xứng sao?”

Gauvain thở dài: "Đương nhiên là thật."

"Nghe thật là lợi hại!"

“Nhưng thực tế là vì năm đó còn nghèo khổ, đội tiên phong còn chưa tìm đến được các đồng bằng, rất khó để no bụng trước khi tìm ra khu vực có thể sản xuất ngũ cốc. Chúng ta đặt ba mươi cái tên cho một loại rượu là vì lúc đó chỉ có một loại rượu duy nhất, hơn nữa còn là thùng cuối cùng. Chúng ta sáng tác mười bốn hàng thơ cho mỗi cái tên là vì không có trò giải trí nào khác ngoài những thứ này. Cho nên ngươi phải biết rằng, các nghi thức và quy tắc phức tạp của bọn quý tộc thì một là ăn đến no căng, hai là đói đến nghẹn, cơ bản đều mấy thứ nhàm chán.”

Đôi mắt Rebecca lấp lánh, và cô cảm thấy mình đã bổ sung thêm rất nhiều kiến thức đáng kinh ngạc - những điều mà cô Herty sẽ không bao giờ dạy cô!

Lúc này, cửa sổ phòng đột nhiên bị đẩy ra, Amber từ bên ngoài nhảy vào, ném người trên ghế, rung chân nói đùa với Gauvain: "Lão già như ngài cũng khá thú vị! chỉ dựa vào mấy lời nói vừa rồi, tôi liên đánh giá ngài vượt lên trên tất cả các quý tộc!”

“Đừng có gọi lão già này lão già nọ, ta còn đang tuổi tráng niên!” Gauvain liền trừng mắt nhìn Amber, “Không phải đã nói ngươi tuần tra ở bên ngoài sao? Ngươi lẻn vào đây là muốn lười biếng hay gì?”

Amber lắc người trên ghế, nhất thời như không thể bình tĩnh lại: "Tôi đi tuần tra, sau đó cũng không phát hiện cái gì, cho nên mới vào uống một hơi nước. Ngài không thể cho ta nghỉ ngơi một chút sao, mà ngài tại sao xác định là sẽ có người lén lút ngoài cửa chứ, ngài nhìn cái vị thái tử kia xem, rõ ràng là từ cửa chính tiến vào…”

“Nếu như tất cả các vị thái tử đều leo tường mà vào, thì Charlia đoán chừng cũng giống như ta, bò ra từ trong quan tài mà xuất hiện,” Gauvain giật giật khóe miệng, “Nhưng cũng không phải ai muốn đến đây nói chuyện với ta đều sẽ đi từ cửa chính, hôm nay ta ở trong này, chính là đang chờ mấy người này.”

“Tốt, tốt, tốt, ngài hiện tại là chủ nhân,” Amber xua tay, tự rót cho mình một chén trà sau đó đứng dậy và đi đến cửa sổ, nhưng trước khi nhảy ra ngoài, cô quay đầu nhìn lại, làm tư thế như đang chuẩn bị trà chiều và một ít bánh nướng, rồi hướng đến Gauvain xòe ra hai miếng, “Bên ngoài lạnh lẽo, tôi ăn chút gì lót dạ.”’

Gauvain rất lấy làm tiếc khi thanh kiếm của người tiên phong không có trong tay mình.

Sau đó hắn nhìn về phía cháu gái thứ N + 1 của mình: "Ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp mặt nhà vua, nhất định phải dùng trạng thái tốt nhất để gặp mặt.”

Rebecca gật gật đầu, gấp gáp hỏi tiếp: “Còn tổ tiên, ngài định làm gì?”

“Ta có thói quen ngủ trễ, dự định đi thư phòng một chuyến,” Gauvain nói, “dù sao cũng mới quay về chốn cũ, ta phải nhìn xem, nơi này có bao nhiêu thay đổi.”

Rebecca ngoan ngoãn nói lời chúc ngủ ngon với Gauvain, quay người rời khỏi phòng, trong khi Gauvain đứng yên một lúc rồi đi về phía phòng làm việc trên tầng hai.

Gauvain Cecil nổi tiếng về sức mạnh, nhưng hắn không phải kẻ chỉ biết mài dao, múa võ, thực tế hắn cũng được coi là một nữa học giả và là nhà thảo dược. Đồng thời lúc rảnh rỗi, hắn có cũng thói quen đọc sách, do đó bên trong mấy tòa trang viên của dinh thự số bốn phố vương miệng không chỉ có gian phòng cất giữ áo giáp, binh khí và chiến lợi phẩm, mà còn có một thư phòng nhỏ.

Ngồi trước chiếc bàn được các thế hệ sau phục hồi, Gauvain vừa trầm tư vừa gõ ngón tay vào bàn, mắt hắn di chuyển giữa những giá sách cổ kính và những bức tranh trên tường, cuối cùng rơi trở lại trên bàn làm việc.

Những kí ức không thuộc về hắn lại ùa về trong tâm trí, khiến hắn quen thuộc hơn với những thứ trước mắt này. Hắn thật sự kinh ngạc về khả năng lưu giữ nguyên vẹn cũng như trùng tư các hiện vật của hậu thế - họ không chỉ khôi phục lại đồ đạc ở đây, mà thậm chí cả bình nước trên bàn làm việc, cùng bút lông và giấy được đặt ở vị trí quen thuộc nhất của Gauvain Cecil trong suốt cuộc đời của hắn ta, và sự phục hồi gần như y chang này thậm chí còn khiến hắn sợ hãi.

Như thể ai đó đã biết rằng hắn sẽ trở lại và đã chuẩn bị ở đây một cách đặc biệt.

Mặc dù trí nhớ rõ ràng, nhưng cuối cùng cũng không thật sự phải của mình, cho nên khó lòng kết nối chung một cảm xúc. Gauvain rất nhanh thu hồi tầm mắt, cũng rời khỏi ghế ngồi, lục lọi sàn nhà bên dưới mặt bàn.

Một hốc tối ẩn được mở ra, và hắn cảm thấy ngón tay mình chạm vào một mảnh kim loại nguội lạnh, sau khi mò mẫm tìm một móc kéo trên bề mặt kim loại, hắn nhấc nó ra khỏi hốc tối.

Đó là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, toát lên ánh bạc thanh lãnh, trôi qua bảy trăm năm, nó vẫn còn rất mới.

Nhìn thấy chiếc hộp nhỏ này, Gauvain đột nhiên nhẹ nhõm.

Vẫn còn ở đó.

Bên trong tòa nhà này, phân nữa đồ vật đều đã không còn như trước, nhưng một số thứ có thể được bảo tồn hơn bảy trăm năm, chẳng hạn như chiếc két sắt nhỏ làm bằng vật liệu bí mật này.

Chiếc hộp được chạm khắc với những họa tiết ma thuật phức tạp, nhưng ngoài những họa tiết này, còn có một biểu tượng thanh kiếm và chiếc khiên được làm bằng vàng ròng và sắt. Có những ký tự tinh xảo bên cạnh biểu tượng, cũng giống như ấn ký riêng biệt của Charles I và Gauvain cecil.

Những dấu hiệu và dòng chữ này, cùng với mệnh lệnh bí mật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong gia tộc Moen (hoàng gia Anzu), có thể đảm bảo rằng ngay cả khi ai đó xây dựng lại phần thân chính của ngôi nhà và tìm thấy chiếc hộp nhỏ này, nó vẫn sẽ được niêm phong một lần nữa ở trả về vị trí ban đầu của nó.

Nhưng nói như vậy cũng chưa muộn để Gauvain "sống lại", bởi những mật lệnh cổ xưa và sức mạnh răn đe của kẻ thống trị đầu tiên sẽ mất tác dụng theo thời gian, nhất là khi đây đã là triều đại thứ hai và sức ảnh hưởng của Vương triều đầu tiên gần như rơi xuống đáy thung lũng, nếu hắn đến trễ hơn một chút và ngôi biệt thự được cải tạo hoàn toàn một lần nữa, sẽ không ai dám đảm bảo nơi ở của chiếc hộp nhỏ này vẫn còn ở đây.

Gauvain trịnh trọng đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn, nếu mục đích quan trọng nhất của chuyến đi đến vương đô này là "quyền khai phá vĩnh viễn", thì chiếc két sắt trước mặt hắn mới là mục đích quan trọng thứ hai.

Hắn không đưa Rebecca đi tìm chiếc hộp này, không phải vì hắn không tin tưởng vào hậu duệ của mình, mà vì hắn không chắc rằng chiếc hộp vẫn còn ở đó, đề phòng mang theo biểu cảm thần bí rằng “Lão tổ tiên cho ngươi xem một thứ tốt…” với cô cháu gái của mình, kết quả là sờ trên mặt đất không phát hiện được thứ gì, thì thật xấu hổ.

Gauvain rót một ít ma lực vào họa tiết ma thuật trên bề mặt chiếc hộp theo cách hắn nhớ, sau đó bôi một giọt máu của chính mình lên biểu tượng ở giữa nắp hộp. Vật phẩm ma thuật nhỏ này ngay lập tức phát ra tiếng kêu âm thanh chạy cơ học, và sau đó cái nắp hộp hơi hơi hé ra.

Bên trong có rất ít thứ, ngoại trừ một vài viên pha lê đã mất đi pháp lực chỉ có thể làm đồ trang trí, thì còn có một chiếc đĩa bạch kim to bằng lòng bàn tay. Gauvain tạm thời để những viên pha lê sang một bên, cầm chiếc đĩa lên và xem xét nó.

Bề mặt của nó cũng được khắc những đường ma pháp phức tạp, nhưng ngoài những đường ma thuật đó còn có một số ký tự dường như trôi nổi trên đĩa, không ngừng lắc nhẹ, đó là những phong ấn dùng để giao tiếp với các nguyên tố.

"Được rồi, bây giờ chìa khóa đã nằm trong tay..."

Gauvain lẩm bẩm và siết chặt viên pha lê cùng chiếc đĩa vào lòng bàn tay, nhưng khi hắn vừa đứng dậy, một cơn gió thoảng qua thổi vào tai hắn.

Hắn ngay lập tức nhặt một con dao găm đặt trên bàn để dự phòng và cơ bắp của hắn đồng thời căng lên trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

"Sự nhạy bén và phản ứng nhanh này, xem ra thật sự đúng là ngài rồi," giọng nói của một phụ nữ trẻ từ bên ngoài cửa sổ truyền đến, Gauvain nhận thấy rằng cửa sổ làm việc đã bị mở ra từ lúc nào, một người che mặt bằng chiếc khăn, mặc một chiếc váy màu tím dài xuất hiện trong không khí, đi về phía cửa sổ, "Xin hãy thư giãn, những người như ngài và tôi, nếu chúng ta đấu với nhau, tôi sợ rằng một nửa người dân của thành phố sẽ bị hoảng sợ…”

Giọng của người phụ nữ còn chưa dứt, một bóng đen nhanh chóng đột nhiên lao xuống từ mái nhà, kèm theo tiếng hét của Amber: "Tên trộm này! Cuối cùng tôi cũng bắt được cô - ahhh!"

Amber, một bậc thầy bóng tối với thuật ẩn trốn, một nhân tài trong làng tàng hình nhưng bởi vì sức mạnh chiến đấu trực diện chỉ bằng một phần năm, cô đã bị người phụ nữ bí ẩn tiện tay đánh bật ra xa.

Tuy nhiên, người phụ nữ bí ẩn dường như đã rất sửng sốt, cô vẫn không phản ứng gì sau khi đánh Amber bay lên không trung: "Vừa rồi…là cái gì vậy?”

Gauvain cầm trong tay con dao găm, nhưng vẫn không hề thả lỏng: "Nếu như không sai, đó là cận vệ của ta."

“A…thật xin lỗi,” người phụ nữ thần bí nói lời xin lỗi, thái độ thật khiến người ta bất ngờ, cô nhìn về hướng Amber vừa ngã xuống, quay đầu lại nói rõ lí do, “Đột nhiên cô ấy lao ra, tôi chỉ vô thức động thủ, đừng lo lắng, cô ấy không có việc gì, chỉ hơi choáng một chút thôi.”

Gauvain nhẹ thở ra, nhưng thái độ vẫn hết sức đề phòng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Thật có lỗi, cách chào hỏi của tôi có hơi đường đột,” người phụ nữ đứng trên bệ cửa sổ, cư xử hết sức lễ phép, “Bí Ngân Bảo Khố xin chào ngài, tôi là Merita Penia, làm việc tại bí ngân bảo khố, tất cả tài sản tiết kiệm của ngài trong bí ngân bảo khố đều do tôi phụ trách.”

Gauvain cau mày: "My Little Pony?"

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯