Mặc kệ chỉ với mười hai binh lính theo cùng, cũng như việc gia tộc Cecil đã rời xa trung tâm chính trị của quốc gia và sự kiện một trăm năm trước khiến tất cả sản nghiệp ở kinh đô bị hoàng gia thu hồi. Gauvain vẫn dùng phương thức nổi bậc nhất để vào thành, chính là sử dụng lá cơ của bảy trăm năm trước.
Lá cờ chỉ khi Gauvain Cecil còn sống mới có thể sử dụng, sử dụng là cờ này chính là muốn nhấn mạnh sự tồn tại của chính mình, và hơn hết để gửi một tín hiệu đến hoàng gia Assu hiện tại.
“Vào thành bây giờ không là tử tước Cecil 17 tuổi mà chính là Đại công tước của toàn bộ vùng lãnh thổ phía Nam.”
Sau khi nghe người hầu báo tin tức, Francis II lập tức hiểu được "vị cổ nhân" kia muốn truyền đạt ý nghĩa gì tới mình , vị vua già bước đến sân thượng của Pháo đài Bạc và nhìn về hướng gia tộc Cecil đang tiến vào thành phố.
Tại khoảng cách trên cao này, ông ta không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, tòa thành này đã cao lớn hơn quá khứ rất nhiều, thậm chí lớn đến mức ông không thể nhìn thấy rìa của tường thành từ điểm cao nhất của Pháo đài Bạc. Có phải người cổ nhân đã ngủ quên trong nhiều năm trước đây phải rất ngạc nhiên khi họ bước chân vào thành phố này?
Hắn có ý thức được rằng, bảy trăm năm đi qua, mọi thứ đã không còn như trước kia?
Người hầu vẫn đang đứng bên cạnh chờ lệnh, Francis II thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người trung niên có tướng mạo bình thường này: "Tiếp hắn theo tiêu chuẩn của Đại công tước, sau đó nói với hắn buổi trưa ngày mai gặp mặt. Mời Đại công tước của Lãnh thổ phía Nam nghỉ ngơi một ngày ở pháo đại Bạc để giảm bớt mệt nhọc khi đi đường.”
Người hầu nhận lệnh, nhưng trước khi hắn chuẩn bị rút lui, Francis II lại ngăn lại: "Ngoài ra, ngoại trừ các cuộc gặp mặt bên ngoài, mọi yêu cầu của Đại công tước đều phải được thực hiện, không được sơ suất về phương diện cấp bậc lễ nghĩa này.”
Người hầu vừa lui xuống, và một thanh niên đẹp trai mặc lễ phục Trung Quốc với mái tóc ngắn màu vàng nhạt và khuôn mặt tuấn tú từ bên cạnh đi tới — trước đó anh ta đã đứng bên một cây cột gần đó: "Phụ vương, cha có nghĩ rằng vị kia thật sự đã sống lại? đây rốt cuộc là Đại công tước thật hay giả?”
“Cái này không quan trọng,” Francis II nhìn người thừa kế của mình, “Mặc dù Andrew đã gửi thư đến, chúng ta cũng đã thu hồi rất nhiều bằng chứng, nhưng việc vị Đại công tước kia là thật hay giả thì còn phải xem sự việc tiếp theo như thế nào. Còn hiện tại, ta chỉ có thể nói…đây không phải là một vở hài kịch, vị cổ nhân sống lại đã đem cho chúng ta một bất ngờ lớn.”
Người thanh niên rũ xuống mi mắt, làm ra vẻ khiêm tốn hỏi ý kiến: "Cha xem hắn có ý đồ gì?"
"Trước cuộc họp, tất cả ý định chỉ có thể suy đoán được. Đánh giá phong cách hành xử của hắn trên đường đi và những tin đồn rõ ràng là có người thúc đẩy, hắn nhất định sẽ không thể hiện rõ ràng ý định của mình trước." nhà vua lắc đầu, "Ngươi có cơ hội thì đi tiếp xúc một chút, xem xét thái độ của hắn, nhưng muốn nắm được thóp, chúng ta đang đối mặt với tình huống trước nay chưa từng có, ngươi tốt nhất không nên chọc giận hắn.”
Người thanh niên đồng ý, quay người rời khỏi phòng.
Francis đệ nhị xoay người tiếp tục nhìn phương hướng trong thành, trong lòng khẽ thở dài một hơi.
Còn quá trẻ, người thừa kế của mình còn quá non nớt nên không giỏi che giấu suy nghĩ thật của mình, nó đối với vị cổ nhân từ trên trời rơi xuống này, hoặc là nói vị tổ tiên chui ra từ quan tài quá nhiều quan tâm, về phần mình, chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn ra sự bức thiết của nó.
Nhưng dù sao đó cũng không phải là vấn đề lớn, thay vì để nó tiếp cận trong âm thầm, thì tốt hơn hết nên trao cơ hội này cho anh ta.
Chờ thấy người hầu được cử đi đã ra khỏi cung điện, Francis II gật đầu và nói với không khí bên cạnh: "Raven, hãy theo dõi Gawain Cecil và nhóm của hắn, bất kỳ tình huống nào đều phải báo cáo lại.”
Ngay khi giọng nói của vị vua già vừa dứt, một tấm màn che dưới cây cột gần đó khẽ rung lên, nhưng không có bóng dáng nào xuất hiện.
“Ngoài ra, đừng đến quá gần, nếu thực sự là huyền thoại cách đây 700 năm, ngươi sẽ bị phát hiện nếu tới gần.” Vị vua già nói thêm.
Tấm màn che dưới cây cột vẫn bất động.
…
Gauvain và nhóm của hắn từ cửa chính của pháo đài Bạc tiến vào bên trong, một đường cưỡi ngựa xuyên qua đại lộ của thành phố, Gần một nửa số người trong thành phố đã biết tin này. Trước khi đến Pháo đài Bạc, cả nhóm đã gặp đội do nhà vua cử tới để nghênh tiếp họ.
Đội ngũ chào đón rất sang trọng và rất hoành tráng. Thảm đỏ được trải từ sâu trong Pháo đài Bạc đến tận chân Gauvain. Những người phục vụ và hầu gái mặc trang phục chỉnh tề rải những cánh hoa dọc đường đi, những người thổi kèn và đánh trống xếp thành hai hàng. Tất cả điều này có nghĩa là Bệ hạ đã chuẩn bị từ trước - nhưng Gauvain vẫn có thể chắc chắn rằng nếu cách vào thành phố của họ không hiên ngang như bây giờ, hoặc ngày vào thành phố sớm hơn, thì thời khắc chào đón này cũng sẽ khác biệt.
Có trời mới biết, vị quốc vương kia đã chuẩn bị bao nhiêu phương án để đối phó với thời khắc này.
Mặc dù bản thân Gauvain không có kinh nghiệm đối phó với quý tộc hay hoàng tộc, nhưng trong đầu hắn lại có rất nhiều kiến thức và kinh nghiệm có liên quan đến những năm của Đế chế Gondor — hắn không thể nhìn thấy Assu 700 năm sau như thế nào, nhưng hắn biết Đế chế Gondor 700 năm trước có bộ dáng ra sao.
Mức độ phát triển mạnh mẽ của một thời đế chế loài người cách đây 700 năm nằm ngoài sức tưởng tượng của các quốc gia đại lục ngày nay.
"Xin hãy theo tôi đến Pháo đài Bạc. Bệ hạ đã đặt những căn phòng sang trọng nhất và những bữa ăn ngon nhất, cũng như nước suối nóng để giảm bớt sự mệt mỏi cho tất cả các vị khách quý. Cuộc gặp được sắp xếp vào trưa mai. Xin mời nghỉ ngơi tốt tối nay."
Một quan chức lễ tân có vẻ điềm đạm – cũng không họ là dòng dỏi quý tộc nội cung nào – đang đứng trước mặt Gauvain và nói một cách lịch sự, chu đáo. Gauvain quay đầu lại và liếc nhìn Rebecca bên cạnh, chỉ để nhìn thấy cô gái ngớ ngẩn này đang nhìn xung quanh với đôi mắt mở to tràn đầy tò mò.
Mặc dù cô ấy đã cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình trên đường đi, nhưng ở phía trước của Pháo đài Bạc, trong buổi lễ chào đón hoành tráng, vị lãnh chúa đến từ nông thôn này đã dứt khoát sửng sốt, ánh mắt của cô ấy đều không nhìn đủ, thậm chí không biết có nên hay không, trước tiên hãy nhìn những vệ sĩ danh dự chỉnh tề và lộng lẫy, hoặc là nhìn về cung điện uy nghiêm và xa hoa ở phía xa, toàn bộ bức tường bên ngoài đều được bao phủ bởi lá bạc.
"Ta tưởng rằng nhà vua sẽ kịp mà muốn gặp ta ngay," Gauvain nhún vai, không xuống ngựa mà nhìn xuống quanviên tiếp tân. "Dù sao, không dễ nhìn thấy một người đã chết giờ lại chui ra khỏi quan tài sống dậy."
Quan viên lễ tân sửng sốt một chút, có lẽ là vì không ngờ Đại công tước trong truyền thuyết lại có thể nói như vậy, nhưng ông nhanh chóng điều chỉnh lại: "Bệ hạ có nói các vị đường xá xa xôi đến đây, sợ rằng còn mệt mỏi, cho nên sẽ sắp xệp thời gian hẹn gặp vào ngày mai.”
“Thật sao…” Gauvain cố ý dừng lại một lúc lâu, và tiếp tục khi vị quan tiếp tân sắp toát mồ hôi lạnh, "Vậy thì ta xin cảm ơn lòng tốt của bệ hạ. Nhưng nếu hôm nay đã không gặp, ta cũng không cần phải vào lâu đài của hắn— Ta không quen sống ở Pháo đài Bạc. "
Quan viên lễ tân sắc mặt hơi thay đổi: "Vậy thì ngài..."
"Tốt hơn là sống trong nhà riêng của mình," Gauvain mỉm cười, "Ta chỉ không biết là hơn bảy trăm năm đi qua, dinh thự số bốn đã bị dở ra?”
Nghe được dinh thự số bốn…mấy chữ này, các quan tiếp tân và một số quan chức triều đình gần đó bất giác thay đổi sắc mặt: Tuy rằng Francis II đã nhắc nhở, nhưng họ thực sự không ngờ rằng yêu cầu của Gauvain lại sẽ theo hướng này!
Đó là nơi ở của Gauvain Cecil tại thủ đô hoàng gia bảy trăm năm trước.
Mặc dù Gauvain Cecil là Công tước của miền Nam và hầu hết thời gian sống ở lâu đài phía Nam, giống như những người đi tiên phong khác cùng thời kỳ, hắn cũng có dinh thự riêng của mình tại thủ đô, nơi được vua sáng lập Charles I xây dựng cho mỗi hiệp sĩ tiên phong đầu tiên, và những dinh thự này nằm trên Phố Vương miệng - khu gần nhất với Pháo đài Bạc.
Bất cứ khi nào những người tiên phong đi từ lâu đài của họ đến kinh đô của nhà vua để thảo luận, họ sẽ sống trong dinh thự của riêng mình, chính là quy tắc củ của năm đó.
Bây giờ đã bảy trăm năm trôi qua, tất cả những người đứng đầu (trừ kẻ nào đó vừa sống dậy) đều đã chết, nhưng mọi ngôi nhà trên phố vương miệng vẫn y nguyên như lúc đó, và hoàng gia vẫn đang đầu tư vào duy trì công việc tu bổ, sửa chữa liên tục để đảm bảo rằng chúng có thể tồn tại mãi mãi.
Chúng thực sự đã trở thành một loại hóa thạch sống, nhưng những hóa thạch sống này vẫn còn là nơi sinh sống cho đến ngày nay: hậu duệ của những người đi trước vẫn còn sống và được thừa hưởng di sản của tổ tiên họ.
Ngoại lệ duy nhất là gia tộc Cecil – từ sự việc một trăm năm trước của thiên phụ dị bẩm Grumman Cecil, dinh thự số bốn trên đường vương miệng đã bị hoàng thất thu hồi…
“Số bốn đường Vương miệng…” quan viên lễ tân ngập ngừng nói, "Nó vẫn ở đó, nhưng nó đã được cải tạo nhiều lần ..."
"Ồ, chắc chắn là vậy. Rốt cuộc, nó chỉ là một ngôi nhà, không phải là một tòa lâu đài," Gauvain cười. "Nhưng vì nó đã được tân trang lại, có nghĩa là bây giờ nó đã được bảo quản tốt? Ta vào ở thì cũng không có vấn đề gì đi?”
"Đương nhiên ..." quan viên lễ tân vốn định nói phải xin chỉ thị của nhà vua mới có thể đưa ra quyết định, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Gauvain, ông ta không nói ra được, "Nhưng..."
“Ta biết, nó đã bị hoàng gia thu hồi rồi đúng không?” Gauvain không có ý định làm khó một người chạy việc vặt, liền chủ động nói: “Nhưng ta nghe nói nơi đó không có người ở bây giờ - trên thực tế, điều này nghĩa là không có ai đã sống ở đó trong một trăm năm qua, phải không? "
“Đúng vậy, dù sao tiên quân cũng đã lưu lại…rất nhiều thứ ở đó, không ai đủ can đảm để tới lấy đi, cho đến ngày nay đều không có ai đủ tư cách kế thừa nó, số bốn đường vương miệng vẫn bị bỏ trống đến tận bây giờ.”
Gauvain tiếp tục cười: “Nếu đã chưa ai kế thừa, ta về nhà riêng ở một đêm, chắc là không sao chứ?”
“Dĩ nhiên là được rồi ạ,” quan viên lễ tân nhớ tới mệnh lệnh mà thị vệ của nhà vua đã ban cho, đành phải gật đầu "Vậy xin ngài chờ một chút, ta sẽ dẫn đường ..."
“Không cần, ta vẫn nhớ đường về nhà mình.” Gauvain xua tay “Ngươi có thể quay lại nói chuyện với nhà vua và nói rằng ta sẽ đến thăm ông ấy tại Pháo đài Bạc vào trưa mai”.
Sau đó hắn quay đầu ngựa, vỗ nhẹ vào đầu Rebecca trước khi rời đi: "Nhóc con ngốc, đi thôi."
Rebecca sửng sốt: "A? Tổ tiên đại nhân, hôm nay chúng ta không ở trong cung điện sao?"
"Cung điện có gì tốt? Khi ta xây nó, ta đã nói với Charlie rằng đất hắn chọn không đủ tốt. Năm thứ ba sau khi xây xong, mái nhà nứt một lỗ lớn. Đi đi, ta sẽ đưa ngươi đến nơi ta đã từng sống, nơi đó mới giống một cái nhà hơn. "
Nhìn thấy bóng dáng Gauvain cùng đoàn người tự mình rời đi, quan viên lễ tân cảm thấy trên trán chảy ra mồ hôi lạnh từ lâu, liền nắm lấy người bên cạnh: "Nhanh lên, phái một người có tốc độ nhanh như chim, mau! Đi tới dinh thự số bốn đường vương miệng, để họ chuẩn bị nhanh chóng!"
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯