Chương 23: Đi Tới Vương Đô

Những người thoát ra từ cơn ác mộng của thành Cecil quả thực may mắn, nhưng sau cùng thì vẫn rất bất hạnh.

Những ngôi nhà bốc cháy, lãnh thổ bị hủy hoại bởi các sức mạnh nguyên tố, những con quái vật khổng lồ kinh khủng sải bước ra khỏi màn sương hỗn loạn, và người thân, bạn bè đã chết một cách thảm thương ngay dưới chân mình - mọi thứ giống như một cơn ác mộng cuốn theo khi mọi người vội vàng chạy trốn, ngay cả khi bọn họ đã an toàn chạy trốn đến thị trấn Tanzon, dưới sự bảo vệ của các hiệp sĩ và binh lính, nỗi sợ hãi vẫn không bao giờ phai nhạt trong trái tim của những người còn sống sót dù chỉ trong giây lát.

Bởi vì ngay cả những người lính mặc áo giáp, trên thực tế, ít người trong số họ có thể ngủ yên trong những ngày này.

Rất nhiều người tìm đến rượu để chuốc say bản thân mình ra khỏi cơn ác mộng này, còn những người nghèo khổ hơn thì chỉ có thể chịu đủ tra tấn về mặt tinh thần. Hơn nữa, bọn họ bây giờ đang lưu lạc tị nạn trên đất của lãnh chúa khác, chắc chắn cuộc sống sinh hoạt về sau lại càng không dễ dàng, môi trường sống cũng càng ngày càng chuyển biến xấu đi.

Đứng nói đến duy trì trật tự của dân tị nạn, hiện tại kỵ sĩ Philip cảm thấy hơi bất lực trong việc duy trì binh lính và bắt họ phải báo cáo tình hình đều đặn mỗi ngày.

Nhưng may mắn là, Lãnh chúa đã an toàn trở về, hơn nữa còn mang theo một cây trụ cột cao lớn vững chắc.

Bên ngoài thị trấn Danzon, Rebecca nhìn những người dân đang tụ tập trước mặt mình, tất cả đều quần áo tả tơi, vô cùng tiều tụy. Mặc dù Tử tước Andrew đã sắp xếp được chỗ ở và phân phát lương thực, nhưng các quý tộc của thời đại này lại đối xử với thường dân rất có hạn, quỹ từ thiện cũng được cung cấp rất hạn chế. Đây đã là một biểu hiện của sự nhân từ vượt trội hơn hẳn so với những người đồng cấp của mình khi cho phép thu nhận người dân tị nạn và không để họ bị chết cóng và chết đói. Rebecca cũng không thể đòi hỏi quá nhiều về điều này.

Đối với những người trốn thoát khỏi Cecil, sự xuất hiện của lãnh chúa đã là liều thuốc bổ tim đủ mạnh.

Những người dân bình thường của thời đại này không có ý thức giác ngộ và tâm lý quá cao, do đó trên thực tế, cũng không có nhiều lòng trung thành với lãnh chúa, mặc dù Rebecca có thể được coi là một lãnh chúa nhân từ và thân thiện (nguyên nhân chính là bộ não của cô gái nhỏ không giỏi mà cũng không học được sự gian xảo và tham lam của các tầng lớp quý tộc cao thượng), nhưng xét cho cùng thì cô cũng chỉ mới nhậm chức chưa đầy một năm, tin tức lại không được truyền đi rộng rãi nên nhiều khi người dân Cecil cũng không biết bộ dạng lãnh chúa của mình trông như thể nào.

Nhưng việc lãnh chúa xuất hiện đối với họ đã là một sự khích lệ, đối với những người dân tội nghiệp lo lắng nhiều ngày này, chỉ cần một người đứng lên và tuyên bố sẽ tiếp tục bảo vệ họ. Họ không quan tâm chủ nhân của mình là ai hay cô ta trông như thế nào. Chế độ phong kiến hàng thế kỷ đã khiến dân thường mất rất nhiều khả năng tư duy, nhưng nó cũng khiến họ rất dễ hài lòng. Theo quan điểm của Gauvain, đây là một kiểu sự gắn kết dựa trên sự ngu muội và dốt nát - nó thực sự có hiệu quả.

Đưa tiễn bọn họ ra cửa thành chỉ có một nhóm người nhỏ, số còn lại vẫn ở trong trấn Danzon, bảo vệ tài sản hoặc đổi lấy thức ăn cho mọi người, Rebecca nhìn qua đám người, muốn nói một vài câu nhưng thật sự không biết phải nói điều gì, cô nhìn về phía Philip: “Những người này tiếp túc nhờ ngươi chăm sóc và bảo vệ, đợi đến khi chúng ta trở về, hãy đảm bảo không ít đi một người.”

“Tôi đảm bảo với ngài bằng lời thề của mình!” Philip đứng thẳng người, “Tôi sẽ bảo vệ mọi công dân và mọi tài sản của gia tộc Cecil!”

“Đừng quên việc ta đã giao,” Gauvain nói, “Tử tước Andrew sẽ cung cấp các vật dụng cần thiết, ngươi chỉ cần cử những người có đầu óc linh hoạt và đôi chân khỏe mạnh – không cần tiết kiệm tiền bạc, bởi bì bọn họ đang muốn thứ so với tiền tài càng quan trọng hơn.”

“Vâng!” Kỵ sĩ trẻ tuổi trả lời to, nhưng vẫn không giấu được sự bối rối. Là một người sống trong thời đại bế tắc, lại chủ yếu có thế mạnh về võ thuật, anh ta rất khó theo kịp lối suy nghĩ của Gauvain, “Những thứ đó thật sự quan trọng đến vậy sao?”

“Tất nhiên quan trọng,” Gauvain nở nụ cười, “Nói nhỏ chuyện thì chỉ là lời đồn, nói lớn chuyện thì sẽ có sức ảnh hướng dư luận lớn, đừng coi thường chút sức lực vô hình này, một khi người người đều bàn luận về vấn đề này, cả quốc gia nhất định sẽ đứng ngồi không yên.”

Sau khi sắp xếp mọi chuyện xong, Gauvain và Rebecca ngồi lên xe ngựa do tử tước Andrew chuẩn bị, đi cùng bọn hắn còn có cô gái hầu nữ Betty, kỵ sĩ Byron trung thành, siêu đạo chích Amber, và mười hai binh sĩ của gia tộc, những binh sĩ này cũng không được lựa chọn tỉ mỉ, bởi vì đi theo Philip phá vây ra ngoài tổng cộng chỉ còn lại mười mấy người, trong tình huống như vậy mà mười hai người lính đều được trang bị đầy đủ có thể nói là gương mặt duy nhất của gia tộc Cecil.

Herty trưởng thành và thành thục nhất thì ở lại để duy trì tình huống bên trong, nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng về chuyến đi đến vương đô của cô cháu gái mình, cô đứng dưới xe ngựa, nắm lấy tay Rebecca dặn đi dặn lại nhiều lần: “Nhất định phải luôn nhớ đến thân phận của mình, không được làm xấu hổ bộ mặt của gia tộc, cũng không được gây xung đột với các quý tộc khác ở vương đô, nhìn thấy nhà vua phải tỏ ra tôn kính, không phạm quy củ, đừng dùng quả cầu lửa đánh người, vương đô không giống như ở lãnh thổ của chúng ta, nghe không hiểu thì không nên vội vã trả lời, tìm tổ tiên hoặc kỵ sĩ Byron thương lượng, vì mỗi lời cháu nói sẽ bị xuyên tạc nhiều lần. Quan trọng phải nghe lời tổ tiên, nhất là lúc tiếp xúc với các quý tộc, cháu không giỏi chuyện này, nhưng tổ tiên là đại công tước, ngài ấy sẽ hiểu…”

Gauvain nghe Herty đang tỉ mỉ dặn dò mà trong lòng cũng nặng trịu, bởi vị ngay cả hắn cũng không hiểu…

Không chỉ mình hắn không hiểu, mà Gauvain Cecil thật sự cũng không hiểu, vị anh hùng có công sáng lập đất nước đó lúc chết thì Assu cũng chỉ có đám người chân lấm tay bùn lên cầm quyền, quy củ của năm đó cơ bản đều vây quanh trên bàn rượu, quần thần và nhà vui đối chấp rôm rã cả lên, ai nghĩ bảy trăm năm sau lại thay đổi lớn như vậy…

Nhưng không để cho cô cháu gái bậc N vốn đã lo lắng hoàn toàn nổi điên lên, hắn ấn nhẹ vào vai Hetty và cho đối phương một cái nhìn trấn an: "Đừng lo, ta hiểu rồi."

Vì vậy, trong nụ cười an tâm của Herty, cỗ xe ngựa chở Rebecca, người không hiểu gì cả, và Gauvain, ngoài mặt dường như đã hiểu tất cả, lên đường đến thủ đô hoàng gia.

Cùng lúc đó, kỵ sĩ Philip dựa theo lời dặn dò của Gauvain lập tức điều động nhân lực.

Đó là những con người sắc sảo được tìm thấy từ trong đám dân thường, họ có đôi chân khỏe và cái lưỡi linh hoạt đang làm việc tại Thị trấn Tanzon. Trong số đó, thậm chí có những tên xã hội đen, lưu manh được mua chuộc bằng vài đồng tiền. Những người này làm cho các kỵ sĩ trẻ tuổi hết sức khó chịu, mà ngay cả cái việc làm này cũng khiến bọn họ không tài nào hiểu thấu, điều duy nhất họ phải làm bây giờ là lên đường đi mọi hướng, đi đến nơi mọi người tụ tập, vào quán bar, vào chợ đen, vào trong cái lán hôi thối của khu ổ chuột, sau đó khoe khoang với người dân địa phương.

Tốt nhất là có thể thuận tiện tìm đám người hàng rong chuyên ngâm thơ, kể chuyện và khoe khoang, đồn thổi.

Thế là một thời gian sau đó, tại khu vực phía Nam xuất hiện cái cảnh tượng này: những người lạ mặt bụi bặm, giọng điệu lạ thường, xuất hiện ở nhiều chổ đông người và họ nói đi nói lại về nội dung gần giống nhau với vẻ mặt bí ẩn:

"Này, ngươi có nghe thấy không? Một tai nạn đã xảy ra với gia tộc Cecil ở phía nam! Lãnh thổ đã bị phá hủy bởi quái vật và rồng! Người ta nói rằng các linh hồn dưới lòng đất cũng bị xáo trộn. Tổ tiên huyền thoại của gia tộc Cecil đã đứng dậy từ bên trong chiếc quan tài…Ngươi không nghe lầm đâu! Chính huyền thoại Gauvain Cecil đã thức giấc sau giấc ngủ dài của mình! Có thể ngài ấy đã tiêu diệt hết lũ quái vật đó...”

“Tôi lừa mấy người làm gì? Chuyện này tất cả ai ở khu vực phía nam đều biết, ngươi cứ tùy tiện đến thị trấn Danzon hoặc là bên kia khu rừng hỏi thăm một chút sẽ biết. Mà các người không nhìn thấy quần áo của tôi sao? Tôi đã chạy từ phía Nam trốn tới đây, để tôi nói, tôi đã chứng kiến tổ tiên nhà Cecil thật sự sống lại!”

Hầu như tất cả mọi người đều nói điều tương tự, và cuối cùng họ sẽ thề đảm bảo rằng những điều kỳ lạ này là những gì họ nhìn thấy tận mắt - ngay cả khi đó không phải là đám người ban đầu được cử đi bởi Hiệp sĩ Philip, kẻ tung tin đồn, người sau đó vẫn tiếp tục nói về những điều tương tự.

Nếu một người có thể tập hợp tất cả những tin đồn vào một chỗ, hẵn hắn ta sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khi tổ tiên của gia tộc Cecil sống lại, ít nhất một nghìn người đứng trong ngôi mộ để chứng kiếm - và bên ngoài ngôi mộ phải có 10 nghìn đang người xem...

Nhưng ở thời đài này, cũng không có mấy người có năng lực để nghĩ đến vấn đề đó, họ cũng chỉ coi đây là mấy chuyện truyền miệng vớ vẫn của đám người quê mùa, cũng sẽ không thật sự tin nó là thật…Bọn họ căn bản không nghĩ qua xa xôi.

Mà bây giờ, trên chiếc xe ngựa đang hướng về thủ đô hoàng gia, Gauvain nhàm chám nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe ngựa, đồng thời tự hỏi bản thân phải cư xử thế nào khi đối mặt với vị vua đang ngồi trên cao của pháo đài Bạc.

Hắn cũng không biết những gì mình yêu cầu Philip làm sẽ hiệu quả đến mức nào — thực tế, hắn thậm chí không tin tưởng quá 30% vào nó. Đây là một thế giới đầy mâu thuẫn và mờ mịt. Sự tồn tại của phép thuật khiến nhiều thứ trở nên vô cùng thuận lợi, thậm chí vượt qua trình độ của thời gian. Tuy nhiên, phép thuật và những sức mạnh siêu nhiên khác chỉ nằm trong tay một số ít người, mọi người ở thế gới này vẫn chưa — hoặc họ nghĩ rằng không cần thiết — để biến phép thuật thành thứ gì đó rộng rãi hơn, vì vậy ở tầng lớp thấp của xã hội đều thiếu sức mạnh và lạc hậu đến mức khó tin.

Truyền thông phụ thuộc vào lời nói, giao thông phụ thuộc vào đi bộ, tin đồn hoàn toàn có thể lan truyền nhanh chóng trong một thị trấn, bởi vì những câu chuyện phiếm trong quán rượu có thể nói là trò giải trí duy nhất của những người bình thường sau giờ làm việc, nhưng rất khó để tin tức lan truyền từ thành phố này sang thành phố khác. Thời đại này, sự hoang vu cằn cỗi cản trở hầu hết các con đường lưu thông huyết mạch, và cũng có những quý tộc từ khắp nơi đến để kiểm soát sự lưu thông của người dân trong lãnh thổ của họ - nếu không được phép của lãnh chúa, thường dân nếu như tự ý đi qua vùng lãnh thổ sát vách để mua một con gà cũng đều có thể bị bắt lên treo cổ!

Giấy thông hành do gia tộc Cecil và gia tộc Leslie (gia đình Tử tước Andrew) cùng ký có thể giải quyết vấn đề kiểm soát lưu thông, nhưng nó cũng không thể giải quyết những khó khăn khác.

Nhưng dù sao có một số nỗ lực vẫn tốt hơn là không có gì.

Mục đích của Gauvain rất đơn giản, đó là lan truyền "Sự sống lại của Tổ tiên Cecil" càng nhiều, càng rộng càng tốt. Nó không chỉ là một bí mật được biết đến trong giới quý tộc, mà phải trở thành chuyện mà một thường dân hoặc thậm chí là người nghèo đều có thể nghe được. Những tin tức nóng hổi này thậm chí sẽ lan truyền thành một câu chuyện kỳ lạ, đến mức độ của một câu chuyện kinh dị - trên thực tế, những tin đồn đó quả thực đang phát triển theo hướng này.

Những tin tức này sẽ được lan truyền đi kèm theo đó là nội dung cũng sẽ được xử lý, những người trung cổ mê tín và mù mờ đó sẽ thêm vào rất nhiều chi tiết theo cách hiểu của họ. Gauvain hoàn toàn không quan tâm đến nội dung cụ thể của những chi tiết này, mà hắn chỉ quan tâm tin tức này có được lan truyền tốt hay không.

Rồi mọi người sẽ biết rằng tổ tiên của gia tộc Cecil đã được hồi sinh, và nhân vật huyền thoại từ thời khai quốc này đã thức tỉnh khi lũ quái vật tấn công vương quốc một lần nữa…

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯