Sau khi nhận yến tiệc từ Tử tước Andrew, Gauvain và nhóm người tạm thời được xếp vào một phòng dành cho khách trong lâu đài - theo yêu cầu đặc biệt của Gauvain, họ cũng chẩn bị những căn phòng sạch sẽ và ngăn nắp dành cho hai người lính, cô hầu gái Betty và Amber.
Dù sao thì lâu đài của tử tước Andrew cũng rất lớn.
Sau khi tất cả người hầu đã lui ra, Herty không nhịn được mà hỏi: “Tổ tiên, ngài cảm thấy tử tước Andrew có thể tin tưởng được sao?”
Mặc dù là “hàng xóm” lãnh thổ gần kề nhau, nhưng Herty cũng quá am hiểu giới quý tộc này, tức là không giữ chữ tín và mặc kệ danh dự của nhau. Dù rằng bình thường bọn họ nhấn mạnh và lưu ý đến hai điểm này nhất, nhưng đây cũng chính là khuyết điểm, đặc biệt là ở vùng đất phía Nam cằn cỗi và man rợ này, xa trung tâm chính trị, cách sống của quý tộc lại càng không thể chịu được. Hiện tại gia tộc Cecil đã hoàn toàn rơi xuống vực sâu, ngoại trừ việc tổ tiên đột nhiên xuất hiện, coi như là may mắn khó có được, Herty thật sự không có tự tin chiếm được thứ gì của những quý tộc khác.
“Đáng tin? Từ đầu ta đã không quan tâm đến vấn đề này,” Câu trả lời của Gauvain khiến Herty rất ngạc nhiên. “Trước đây ta có biết bộ dạng hắn như thế nào đâu, ta cũng chỉ với mới tiếp xúc với hắn vào mấy giờ trước.”
Rebecca bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém: “Ha? Vậy ngài còn cùng hắn nói nhiều như vậy…”
“Bởi vì nó là cần thiết,” Gauvain nhìn về phía Rebecca, “sẽ không khôn ngoan nếu chúng ta đưa mọi chuyện vào ngõ cụt, huống chi người dân của chúng ta đang gặp phải khó khăn, họ cần được chăm sóc và sống sót, nhìn lại cái túi tiền của mình xem, còn đủ cho bữa cơm tiếp theo sao? Vì vậy, chúng ta nhất định phải đi tìm sự trợ giúp, tử tước Andrew kia chẳng qua là vì không có sự lựa chọn khác màu thôi. Trừ hắn ra, tại vùng biên giới phía nam này các người còn quen biết ai sao? Còn nói đến vấn đề đáng tin cậy…từ đầu ta đã không biết hắn, cũng không biết gia tộc hắn, thậm chí phạm vi lãnh thổ của hắn ta cũng mới nghe các ngươi nói, do đó sao ta có thể biết hắn đáng tin hay không đáng tin được?”
Rebecca cảm thấy đầu mình như đang bị quá tải: “Vậy tại sao ngài nghĩ hắn nhất định sẽ hỗ trợ chúng ta?”
Không phải Gauvain trả lời mà là Amber, người đã nằm bên cạnh bàn và đang nhét một quả nho vào trong miệng . Bán yêu tinh lau miệng và trợn mắt nói với Rebecca: "Ngốc quá, vì anh ta không muốn mất tiền…”
“Không muốn mất tiền?”
“Khi Hiệp sĩ Philip đưa những người tị nạn đến Thị trấn Tanzan, Tử tước Andrew đã thực sự đưa ra quyết định", Amber nói một cách không vội vàng. "Anh ta hoàn toàn có thể đóng cổng thành và chờ những người tị nạn tự rút lui hoặc chết đói bên ngoài - đừng nói về luật hỗ trợ lẫn nhau. Ở những vùng hẻo lánh như vậy, luật pháp của quốc gia không hiệu quả bằng đồng tiền vàng của thương gia. Vì tử tước đã chấp nhận những người tị nạn, điều đó có nghĩa là anh ta muốn nhận khoản bồi thường từ gia tộc Cecil. Anh ta không chỉ có ý tưởng này mà còn tin rằng gia đình Cecil có khả năng trả nợ. Cô thấy đấy, giao dịch được thành lập vào thời điểm đó, còn hôm nay ... nó chỉ là một cuộc đám phán bổ sung hay củng cố mấy điều khoảng cần có mà thôi.”
Rebecca trợn mắt nhìn Amber: “Ngươi…ngươi làm sao hiểu được mấy chuyện này? Đầu năm nay đạo tặc đã có tầm hiểu biết cao như vậy rồi sao?”
Amber nhe răng, “Này rất cao thâm sao? Tôi có thể không hiểu cách làm việc logic hay mấy quy củ của giới quý tộc các người, nhưng ít nhất tôi có thể biết làm một tên trộm nhất định không được trắng tay, lại nói đến lợi ích, quý tộc các ngươi không phải cùng đám người bọn ta có gì khác nhau đâu?”
Rebecca liền giận dữ, rút ra cây pháp trượng và lập tức triệu hồi ngay một quả cầu lửa: “Ngươi mà không tốt cái miệng của mình, có tin ta liền đánh vào mặt của ngươi một quả cầu lửa!"
Amber dường như chắc chắn rằng vị lãnh chúa ngây thơ này không thể chơi thật, liền cười khẩy khiêu khích: "Nếu có năng lực, ngươi có thể xoa một mũi tên băng bắn đi ra ngoài a…”
Cô vừa dứt lời, liền cảm giác một đợt mát lạnh sượt qua tai, một mũi tên hàn băng gần như muốn xuyên qua lỗ tai nhọn của cô bay qua, găm vào bức tường đằng sau lưng cô, mà cách đó không xa, Herty vẫn giữ nguyên tư thế nâng ngón tay, sắc mặt lạnh lùng: “Nghe nói ngươi muốn một mũi tên hàn băng.”
Một giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên mặt Amber, cái mũi tên hàn băng vừa rồi cách da thịt của mình rất gần, làm cô có cảm giác rất kinh sợ, cô không khỏi nghi ngờ rằng, phải có kỹ năng khống chế ma thuật cao đến nhường nào mới có thể chính xác như vậy.
Rebecca khẽ co giật khóe miệng: Phép thuật tấn công của cô Herty thực sự vẫn không thể đánh trúng người như mọi khi, đòn tấn công vừa rồi thật…
Gauvain vỗ tay, kết thúc trò đùa ngắn ngủi này: “Được rồi, tạm thời đều là người một nhà, nhường nhịn một chút.”
Tiếng nói của lão tổ tiên quả nhiên vẫn có tác dụng nhất, mặc kệ nguyện ý hay không, Herty và Rebecca đều thu hồi pháp trượng để tỏ lòng phục tùng, Amber tuy đã thoát khỏi cảnh ăn đòn nhưng cũng hiểu được mấy phận đạo lý làm người (chủ yếu là do uy lực của mũi tên hàn băng kia), bẹp cái miệng nhỏ mà không lên tiếng nữa.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa, sau khi được Gauvain cho phép, cô hầu gái nhỏ Betty mở cửa bước vào.
"Chủ nhân, phu nhân Hetty, cô Rebecca," Betty nói từng người một, nhưng lại trực tiếp bỏ qua Amber, "Hiệp sĩ Philip đến rồi."
“Ồ, đang đợi anh ấy,” Gauvain gật đầu, rồi nhận ra cái chảo trên tay Betty.
Betty chớp mắt, suy nghĩ một lúc và nói, "Bởi vì ... tôi chưa về đến nhà, nên tôi không muốn đánh mất nó."
Gauvain xoa xoa trán: “Ngươi…tùy ý ngươi vậy.”
Một lúc sau, Hiệp sĩ Philip – người trước đó đã dẫn đầu đưa ngươi tị nạn phá giải vòng vây và thoát khỏi thành Cecil, lúc này đang đi vào phòng.
Trong sự ngạc nhiên của Gauvain, đây là một chiến binh khá trẻ: anh ta trông chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, với mái tóc ngắn màu vàng nhạt, hốc mắt sâu và sống mũi cao. Mặc dù tổng thể các đường nét trên khuôn mặt không được tính là ưu tú, nhưng là một chiến binh, anh ta khí chất anh hùng và vóc dáng cao lớn đủ khiến anh nổi bật giữa những người bình thường. Bởi vì đang lúc bình thường, người kia không mặc áo giáp, mà là một bộ quần áo thường ngày, trên eo có một thanh trường kiếm, trên cánh tay và cổ mơ hồ lộ ra mấy vùng bị băng bó chưa có lành.
Xem ra anh ta đã bị trọng thương khi phá giải vòng vây.
“Lãnh chúa, phu nhân,”Sau khi vào phòng, Kỵ sĩ Philip lập tức hành lễ với Rebecac và Herty, “Thật vui mừng vì hai người đều bình an vô sự.”
“Hiệp sĩ Philip, mau đứng dậy”, Rebecca nhanh chóng đỡ anh ta dậy “Nhờ có anh, chúng ta mới có thể cứu được những người lính và thường dân đó”.
Cô chú ý tới băng bó trên người đối phương: "Những vết thương này..."
"Tôi đã bị thương trong lúc phá vòng vây, tuy nhiên nó tốt hơn nhiều," Philip nói một cách vội vàng, "Tử tước Andrew đã sắp xếp một linh mục và thuốc bào chế cho tôi. Nhưng ..."
Chàng hiệp sĩ trẻ trông có vẻ xấu hổ, trên mặt có nét lúng túng và khó xử.
“Ngươi là nói đến mấy thỏi vàng bạc mình đã mang từ trong thành ra sao,” Herty chủ động nói, “Không cần để ở trong lòng, những thứ đó là để đối phó với những trường hợp khẩn cấp, chúng ta đã nói khi yêu cầu ngươi mang chúng đi, ngươi cứ tùy mà sử dụng.”
"Xin đừng lo lắng, Thực ra, vàng bạc mà Tử tước Andrew thu được chỉ là một phần", Philip trông khá hơn, rồi trầm giọng nói, "Trước khi vào thành phố, tôi đã tách một số đồ đạc của mình ra và đưa nó cho một vài binh lính thân tín để bảo vệ an toàn, một số đó được chôn cất bên ngoài thành phố. Tôi lo rằng nếu Tử tước Andrew quá tham lam, ít nhất một phần tiền này sẽ được để lại cho mọi người sử dụng, hoặc những người lính có thể mưu sinh…”
Gauvain khẽ gật đầu, đây là một thanh niên vừa can đảm vừa thông minh, có thể dẫn mấy chục binh lính canh giữ một đoàn dân thường không có sức chiến đấu đột phá vòng vây, điều này cho thấy bản lĩnh của hắn trong quá trình tiến vào lãnh địa của quý tộc khác, khi biết mình không thể cạnh tranh với tầng lớp quý tộc, hắn có thể nghĩ cách bảo toàn tài sản mà chủ nhân giao cho càng nhiều càng tốt, thậm chí còn nghĩ đến việc thu xếp binh lính tự kiếm sống như này là điều không dễ.
Vì vậy, hắn liền lộ ra vẻ tán thưởng: "Làm tốt lắm. Hiện tại còn bao nhiêu người sống sót?"
Philip lúc mới vào phòng đã sớm chú ý đến Gauvain, dù sao cái cơ thể to lớn đó cũng quá bắt mắt. Ngay khi nghe được đối phương hỏi, anh ta rốt cuộc cũng có cơ hội lên tiếng: “Ngài là…”
"Có vẻ như Tử tước Andrew đã nói với cậu rồi," Herty gật đầu. "Đây là tổ tiên của gia tộc Cecil, Đại Công tước sáng lập của Anzu, Li ..."
Không đợi bên kia nói xong, Gauvain đã nhanh chóng chen vào: "Không sao, không sao, không cần nhắc đến cái tên đó nữa, nghe muốn nổi da gà…”
Còn chưa nói hết lời, Philip đã quỳ gối trước mặt Gauvain: "Công tước Gauvain! Tôi ... tôi đã nghe tin này, nhưng tôi không ngờ đó là sự thật! Bạn là hình mẫu cho tất cả các hiệp sĩ… từ nhỏ tôi đã…”
“Không sao, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!” Gauvain lại nhanh chóng kéo Philip lên. Là người ngoài lại chiếm giữ thân xác của người khác, lúc này hắn thật sự cảm thấy rất xấu hổ, “Nói cho ta biết có bao nhiêu người sống sót?”
Philip vất vả lắm mới khống chế được cảm xúc xúc động của mình, vẻ mặt cũng trầm hẵn xuống khi nói đến vấn đề này: “Ngày đó khi phá vòng vây, có tất cả hơn một ngàn người. Sau đó, những người bị quái vật tấn công, bị thương và bị bỏ lại, chết vì bệnh tật, cuối cùng gần 900 người đã sống sót và đến Thị trấn Tanzan ..."
“Cụ thể là bao nhiêu?”
“873 người, trong đó trừ tôi, mười sáu người lính khác, ba mươi dân binh, số còn lại là dân thường.”
Thân thể Rebecca khẽ lay động một thoáng.
"Đây có phải là số người sống sót cuối cùng của lãnh địa Cecil ..." Herty lẩm bẩm một mình, "Không ngờ ..."
Gauvain vỗ vai Herty: “Ngươi có biết bảy trăm năm trước, khi chúng ta chạy ra khỏi thành Gondar là có bao nhiêu người không?”
Herty nhìn về phía Gauvain: “Khi đó…”
“Có hàng vạn người," Gauvain thở dài, "Vì vậy, tình huống bây giờ quả thực khá khó khăn."
Herty: "..."
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Tử tước Andrew, Tử tước đang viết một bức thư bí mật.
Bức thư bí mật được viết trực tiếp cho nhà vua.
Do sự tồn tại của vùng đất chết Gondor, Anzu đã coi biên giới phía nam là khu vực rào cản quan trọng nhất của vương quốc vào thời kỳ đầu lập quốc. Trong hàng trăm năm qua vẫn đang tiếp tục quy chế này, chẳng hạn như ——Mọi quý tộc lớn nhỏ ở biên giới phía nam, đều là chư hầu trực tiếp của hoàng tộc Anzu. Họ đều có quyền nói chuyện trực tiếp với nhà vua, và họ cũng có nghĩa vụ báo cáo trực tiếp với nhà vua.
“Kính gửi quốc vương bệ hạ, thần xin trực tiếp kính chào.
“Thành Cecil phía Nam biên giới đã gặp một thảm họa lớn đã được nói đến ở trong bức thư trước đó thần gửi. Và bây giờ thật sự lại có thêm nhiều biến cố mới, những việc tưởng chừng như vô lý lại xảy ra vô cùng ly kỳ, thần đã tự mình kiểm tra và nó đúng sự thật.
“Tổ tiên của gia tộc Cecil, người đứng đầu trong bảy người tiên phong sáng lập Assu, Gauvain Cecil đã thật sự trở lại với thế giới.
“Thần tận mắt chứng kiến ánh sáng chiếu xuống vùng đất hoang của Cecil, lũ quái vật xâm chiếm đều bị ánh sáng tiêu diệt, sau đó là một con rồng lớn đã xuất hiện trên bầu trời lãnh thổ ( liên quan đến chuyện con rồng, thần sẽ giải thích cụ thể hơn), thần sẽ đích thân điều tra. Thần thật sự đã tiếp đón người anh hùng trong huyền thoại đó và hậu duệ của ngài ấy – Tử tước Cecil…”
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯