Khi cánh cửa đá nặng nề dần dần khép lại dưới sự thúc đẩy của câu thần chú pháp thuật, sức mạnh của ma thuật lang dọc theo vách tường và khắp mặt đất, hình thành nên một năng lượng tuần hoàn khép kín, thế giới ác mộng ở bên ngoài kia dường như bị triệt để ngăn cách.
Không thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của người dẫn đầu, cũng không thể nghe tiếng kêu thảm của mấy người bị thương và sắp chết, càng không nghe được tiếng gào thét kinh khủng cùng rít gào dữ dội của đám quái vật đáng sợ đó. Tất cả âm thanh đều bị tảng đá nặng nề cũng sắt thép ngăn cách, mọi người đều biết kết giời này chỉ là tạm thời, nhưng trong khoảnh khắc tĩnh lặng này, Rebecca không nhịn được mà thở dài – nếu như hết thảy địa ngục bên ngoài đều là cơn ác mộng thì tốt biết bao.
Nhưng mà một giây sau, Rebecca liền lắc mạnh mái tóc của mình, gạt bỏ mọi suy nghĩ yếu ớt trong đầu cô. Đá cùng sắt thép cũng không thể mang lại sự an toàn lâu dài, ngược lại có khả năng làm giảm đi ý chí chiến đấu, khiến cô hoàn toàn sa vào ảo tưởng an toàn ngắn ngủi này. Nghĩ tới đây, người thừa kế trẻ tuổi của gia tộc Cecil không nhìn được mà nắm chặt cây quyền trượng đã mờ trong tay, hy vọng món binh khí này có thể cho mình càng nhiều dũng khí.
Giọng của kỵ sĩ trong gia tộc Byron Kerk vang lên từ phía sâu: “Lãnh chúa, lối đi đã bị phong tỏa, những con quái vật kia tạm thời không thể vào được.”
Rebecca quay đầu nhìn thoáng qua người kỵ sỹ trung thành này, trên áo giáp của đối phương cơ hồ đã trải đầy vết thương, có một vết lõm nhỏ trên tấm áo ngực, nhìn lên cái đầu tóc ngắn màu xám trắng của anh ta thể thấy một mảnh cháy khét rõ ràng. Nó là bị cô Herty dùng quả cầu lửa lớn đốt cháy để cứu người kỵ sĩ khỏi móng vuốt của con quái vật, tình huống lúc đó thật sự vô cùng nguy hiểm, quả cầu lửa gần như nổ tung vào da đầu người kỵ sĩ này, nếu như không phải có thần may mắn chiếu cố, thì người kỵ sĩ đã trung thành 20 năm với gia tộc này chỉ sợ biến thành một khối thi thể.
Tất nhiên, Rebecca không dám xác định đây có phải bởi vì “ ma pháp vĩnh viễn không đánh trúng người” nổi tiếng của cô Herty phát huy tác dụng hay không…
“ Cảm ơn anh, kỵ sĩ Byron,” Rebecca cụp mí mắt xuống để che giấu sự mệt mỏi trong ánh mắt, “Chúng ta ít nhất cũng lấy lại được một hơi thở.”
Sau đó, cô quay đầu lại nhìn một lượt những người còn sót lại: ba người lính đang cầm đuốc canh giữ bốn phía xunh quanh, Cô Herty cầm trên tay một quả cầu lửa nghiêm túc đánh giá vách đá ở cuối hành lang, mà thị nữ Betty kia thì nắm chặt trong tay cái chảo, sợ hãi rụt rè nấp đằng sau các binh sĩ, to mò đánh giá nơi nay bằng đôi mắt sáng vụt.
Tính cả cô cùng kỵ sĩ Byron là bảy người sống sót cuối cùng, còn những người trên mặt đất có lẽ không có khả năng may mắn sống sót.
Sau khi xác nhận tình hình của mỗi người, Rebecca bắt đầu quan sát một chút tình hình bên trong sảnh đá này.
Đây là một nơi có niên đại lâu, mạng nhện cùng với lớp bụi đất thật dày ở khắp nơi trong sảnh đá hình chữ nhật. Một số các hiện vật đã mục nát chất thành đống ngay trước đại sảnh, mặc dù chúng đã rất cũ nhưng vẫn có thể nhìn ra trước đây đa phần đều là những món sang trọng và lộng lẫy. Trên bốn bức tường của sảnh đá, thì vẫn còn có thể thấy bức tường họa cùng phù điêu được bảo tồn hoàn chỉnh. Mặc dù, bức họa đã bị phai màu, phù điêu cũng hơi bị mòn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc quan sát.
Herty Cecil liền nghiêm túc xem xét những bức họa cùng với phù điêu hồi lâu. So với phong cách nổi lên từ thời cận đại, có nguồn gốc từ các nước phía bắc, thì các vật trang trí trong sảnh đá này đều toát lên vẻ trang nghiêm mà giản dị, mang đậm không khí của một thời “Đệ nhất vương triều”, những bức tranh trên tường đều khắc họa hình ảnh vị anh hùng hoặc phong thổ, phù điêu thì khắc những cảnh thiên về truyền thuyết thần thoại và những biểu tưởng về thần linh. Là một nhà pháp thuật uyên bác, Herty hết sức am hiểu về việc lý giải những các bức họa cổ này.
Nhìn thấy nội dung trên những bức họa cùng phù điêu, Herty không khỏi đặt tay trái lên ngực và thì thầm: “ Cầu mong tổ tiên tha thứ…”
“Cô Herty,” Rebecca cầm theo pháp trượng đi đến cạnh cô của mình, cô gái trẻ tuổi này trên mặt có chút khẳng trương, cho tới giờ khắc này, cô bé dường như ý thức được bản thân đã bước vào đâu, cũng có chút bất an, “Nơi này…”
“ Nơi này chính là lăng mộ của tổ tiên gia tộc Cecil đang ngủ say,” Herty nói một cách nghiêm túc, “ tuyệt đối không nên làm gì thất lễ.”
Rebecca nuốt một ngụm nước bọt, nhìn khắp bốn phía: “ Có vẻ như đã rất lâu không có người tiến vào…”
“ Từ một trăm năm trước đây, hầu tước Grumman tự ý lấy Thánh vật từ bên trong lăng mộ của tổ tiên và tham gia vào cuộc nổi loạn suýt thì dẫn đến sự diệt vong của cả gia tộc, nơi này cứ thế bị triệt để phong tỏa. Hậu duệ của gia tộc Cecil đều biết cách mở ra nơi này, nhưng bởi vì có lệnh cấm, trừ phi nguy cấp đến sự sống chết thì không một ai được phép tự tiện tiến vào,” Herty nhìn thật sâu vào Rebecca, “ Kể từ một trăm năm qua, chúng ta là nhóm đầu tiền bước vào nơi này.”
“Bây giờ quả thật là liên quan đến sự sinh tử…” Rebecca hít sâu một hơi, “Tổ tiên sẽ tha thứ cho chúng ta đúng không?”
Herty cứng ngắt mỉm cười, cô không có cách nào trả lời vấn đề này, đành phải dựa trên lời nhắc nhở bên trên bức họa để tiếp tục tìm kiếm cơ chế mở ra các cơ quan của tầng sâu mộ thất.
Cũng không mất nhiều công sức, cô liền tìm thấy một cột đá đặc biệt, sau đó đưa tay lên đỉnh cột đá, nhẹ nhàng đè xuống.
Cánh cửa đá dẫn đến mộ sâu lập tức khẽ rung chuyển, sau đá cả phiến đá chậm rãi nhô lên giữa âm thanh ma sát.
Nhưng ngay khi cửa đá hiện lên, trong nháy mắt Rebecca nghe thấy âm thanh vang lên từ sau cánh cửa đá truyền đến, tiếng đồ vật rơi loạng xoạng dưới đất, sau đó là tiếng kinh hô hốt hoảng.
“ Có người bên trong!” Herty phản ứng ngay lập tức, thấp giọng hô to, “Byron!”
Không cần đợi nhiều phân phó, Byron nắm chặt thanh kiếm trong tay lao về hướng cửa đá, ba người kỹ sĩ khác cũng bám sát phía sau, Rebecca thoáng sửng sốt một chút rồi ngay lập tức xông vào, mắt nhìn thẳng, cô bé ra lệnh cho cô hầu nhỏ: “Betty! Mau tìm chổ ẩn nấp!”
Vừa mới xông vào mộ thất, Rebecca liền nhìn thấy Byron – người đã lao vào trước đó, vung kiếm về phía một thân hình nhỏ nhắn, nhanh nhẹn.
Bóng dáng nhỏ nhắn lao qua trái phải vòng quanh kỵ sĩ Byron hệt như một trận gió, lâu lâu lại biến thành một đám khói đen lẩn trốn vào bóng tối của bên trong mộ thất. Cô ta triển khai sức mạnh ma pháp rất nhanh nhẹn khiến cho Rebecca mở rộng tầm mắt, bình thường rất hiếm khi gặp mấy người có khả năng đấu với Byron lâu như vậy. Tuy nhiên, ba người lính còn lại cũng ngay lập tức bao vây, và cô Herty với quả cầu lửa trên tay đang đứng chặn ở cửa mộ thất, thân hình nhanh nhẹn ấy không thể chạy thoát mà chật vật ngã trên mặt đất.
Lúc này, Rebecca mới nhìn rõ ràng dung mạo của kẻ xâm nhập, đó là một cô gái trẻ, so với mình còn thấp hơn một chút, cô ta mặc một chiếc giáp cũ, để tóc ngắn, dung mạo xinh đẹp, mặc dù trên mặt có nhiều vết bẩn song vẫn có thế nhìn ra đây là một mỹ nhân. Làm người khác chú ý nhất là đôi tai người kia, đôi tai nhọn nhưng lại không dài như yêu tinh, điều này cho thấy cô ta có một nữa huyết thống của yêu tinh.
Nhưng cũng không thể đoán được một nữa huyết thống khác rốt cuộc là gì, dù sao chỉ có sức mạnh của huyết thống yêu tinh mới có thể mạnh như vậy, về cơ bản thì đặc điểm chủng tộc của con người hay nhân thú cùng yêu tinh cũng không khác nhau mấy.
Ngay khi cô gái vừa ngã xuống, Byron liền bước tới và kề kiếm lên cổ đối phương, ba người khác cũng ngay lập tức bao vây, ba thanh kiếm sắc bén chặn tất cả đường chạy của cô ta.
“Ngươi là ai! Dám xông vào lăng mộ tổ tiên của gia tộc Cecil!” Herty tiến lên trước, trong giọng nói mang theo tức giận, đối với việc lăng mộ bị đào trộm khiến cho cô rất phẩn nổ, chuyện này mà truyền ra ngoài, thanh danh của gia tộc Cecil sợ cũng đi tong.
Rebecca trừng mắt nhìn về phía cô gái mang nữa dòng máu yêu tinh này, mặc dù sự kiện bất ngờ khiến cô bé có chút choáng váng, một người ngoài tộc mà lại dám xâm phạm cấm địa của lăng mộ tổ tiên, khiến cho cô vô cùng tức giận.
Cô gái bán yêu bị thanh kiếm chỉa đến, lại bị cô Herty cùng Rebecac nhìn chằm chằm, giọng nói cũng liền run rẩy: “Chờ…chờ một chút! Ta cái gì cũng chưa trộm!”
Thanh kiếm trên tay Byron lần nữa ép xuống: “Ngươi thật to gan!”
Kỵ sĩ vừa dứt lời, một tiếng răng rắc kỳ quái vang lên từ chiếc quan tài bằng thép đen truyền ra, âm thanh kỳ lạ này lập tức đến tai mọi người, kể cả Rebecca, tất cả mọi người đều im lặng.
Một lát sau, Rebecca phản ứng đầu tiên, một quả cầu lửa to bằng đấm tay từ trên cây quyền trượng của cô, chỉ vào bán yêu tinh đang quỳ trên mặt đất: “ Người đã làm gì tổ tiên của chúng ta!”
Cô gái lúc này thật sự muốn khóc lên: “Đừng…Trước đừng giết tôi! So với việc nắp quan tài tổ tiên các người sắp không đè nổi nữa rồi!”
Cùng với tiếng kêu nức nở của cô gái, âm thanh phát ra từ quan tài thép đen cũng ngày còn lớn, thậm chí ngay cả nắp quan tài đều đã chấn động.
“Tổ tiên!” Herty đột nhiên tái mặt, người phụ nữ quý tộc đoan trang ưu nhã lần đầu lại thất thố như vậy, “Xin hãy yên nghỉ! Kẻ nào quấy nhiễu ngài đều sẽ bị trừng phát…”
Cô gái mang một nữa dòng máu yêu tinh hét to: “ Lúc này mà còn nói nhảm gì nữa! Mau đè vách quan tài của lão tổ tiên các người lại đi!”
Ba tên lính nhìn nhau, cả Byron cũng không biết làm thế nào, lúc này Rebecca cũng kịp phản ứng, cô lao nhanh lên bục đặt quan tài, mà ngay lúc đó, nắp quan tài đã bị đẩy ra hoàn toàn, một bàn tay từ bên trong khe hở ló ra.
Thấy thế, Rebecca vơ lấy cây quyền trượng liền đập xuống: “Tổ tiên đại nhân! Ngài hãy nghỉ ngơi!”
Bàn tay vừa ló ra trực tiếp bị đập trở lại bên trong quan tài, một tiếng kêu đau ngay lập tức tuyền ra: “Mẹ nó, là ai đập vào tay ta!”
Rebecca sững sờ nhìn lên, nhìn thấy người kỵ sĩ, cô Herty cùng ba tên lính đều đang trợn mắt mà há hốc nhìn cô.
Rebecca cúi đầu nhìn cây quyền trường trên tay mình, lần này đến phiên cô bật khóc: “Cô ơi, cháu có phải hơi không bất kính với tổ tiên rồi không…”
Nhưng mà Herty lại đột nhiêu kêu to: “Rebecca! Mau rời khỏi chổ đó!”
Rebecca sững sờ: “Cô?”
“ Đây có thể là xác chết sống lại rồi!” Herty với vẻ mặt trắng bệch, “ Có lẽ những con quái vật trên mặt đất…đã làm mục nát thân thể thiêng liêng của tổ tiên!”
Nghĩ tới khả năng này, Rebecca liền đổ mồ hôi lạnh, ngay khi cô vừa nhảy khỏi bục để trốn sau lưng các binh sĩ, nắp chiếc quan tài đen lần nữa bị đẩy ra, người trong quan tài phải dùng hết sức lực, nắp quan tài mới trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài!
Sau đó, một người đàn ông với đầu tóc ngắn màu nâu nhạt, khuôn mặt uy nghiêm, trên người mặc trang phục quý tộc cổ xưa, từ bên trong ngồi dậy.
Cô gái bán yêu tinh đang quỳ trên mặt đất quay đầu thấy cảnh này, không khỏi kêu lên một tiếng: “nhìn xem, lão tổ tiên của các người thật sự sống lại rồi.”
✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯