Chương 19: Nợ Nần

Gauvain cũng không biết trong cái đầu nhỏ của Rebecca lại có cái suy nghĩ lớn gan và đáng bị cho ăn đòn như vậy, nhưng hắn biết việc tử tước Andrew đồng ý bảo vệ cho dân tị nạn Cecil không phải là vô cớ. Cái thời mà lãnh chúa thề chết sẽ bảo vệ con dân của mình, toàn dân trên dưới một lòng cùng nhau bảo vệ lãnh thổ, xây dựng quốc gia đã qua mấy mươi cái niên đại rồi. Mặc dù Vương quốc Anzu 700 năm sau vẫn chưa thể trở lại vinh quang như thời Gondor, nhưng bản năng ích kỷ và tư lợi của tầng lớp quý tộc là điều có thể lý giải. Không nghi ngờ gì rằng Rebecca đã gánh một món nợ trời cho kể từ ngày những người tị nạn do Cecil dẫn đầu vào thị trấn Danzon này.

Nhưng thà gánh món nợ này còn hơn chết.

“Gia tộc Cecil cảm ơn sự trợ giúp của ngươi,”Gauvain lên tiếng phá vỡ yên lặng, “Tuy nhiên, tình huống bây giờ quan trọng nhất vẫn là nên nghĩ cách giải quyết thảm họa này.”

Ngay từ đầu, Tử tước Andrew đã để ý đến Gauvain đang ngồi giữa Rebecca và Herty, anh ta rất tò mò về người đàn ông với thanh kiếm lớn trong trang phục quý tộc cổ xưa và khuôn mặt đầy nghiêm túc. Không có người nào như vậy trong giới quý tộc mà anh ta biết - nhưng từ thái độ tôn trọng của Herty và Rebecca khi đối mặt với người đàn ông này, có thể đánh giá rằng người này không hề tầm thường.

Ngay khi Gauvain mở miệng nói, anh ta cũng nhân cơ hội để đặt câu hỏi: “Xin lỗi, tôi rất tò mò không biết ngài đây là ai?”

“Tổ tiên của gia tộc Cecil, một trong những người tiên phong đầu tiên và là một trong bảy vị tướng sáng lập nên vương quốc Assu, đại công tước ở miền Nam, Gauvain Cecil,” Herty đã sớm chờ đợi câu hỏi này, cô ngay lập tức đúng lên, nghiêm túc giới thiệu, “Ngài có lẽ đã nghe cái danh hiệu này từ nhỏ cho đến lúc lớn, người này chính là ánh bình minh rực rỡ của một thời khai quốc.”

Gauvain cố gắng nghiêm túc, phối hợp với lời giới thiệu đầy hào hùng của Herty mà khẽ vuốt cằm, nhưng đến khi nghe câu nói phía sau vẫn không nhịn được bất ngờ, lặng lẽ ở bên người Rebecca thầm thì: “Danh hiệu đó là cái quỷ gì vậy?”

Rebecca tranh thủ giải thích nhanh: “Sau khi ngài chết, tiên quân đã lập cho người cái danh hiệu đó…”

Gauvain kinh hãi: “…lão già đó không thể nghĩ một cái tên khác hay hơn sao?!”

Mà lúc này, tử tước Andrew, phản ứng đầu tiên của người quý tộc chính thống sau khi nghe xong lời của Herty thì vẻ mặt đờ đẫn cả ra.

Người phụ nữ này có thể vì đại nạn của gia tộc hay quái vật làm cho kinh hãi quá độ, kết quả không chịu nổi mà phát điên rồi?

Đúng như suy nghĩ của Gauvain ngay từ đầu: Trừ khi tận mắt chứng kiến, nếu không thì người khác sẽ không thể tin rằng tổ tiên của gia tộc Cecil sẽ bò ra khỏi quan tài, ngay cả tầng lớp quý tộc thông thái và cả những pháp sư am hiểu cũng vậy. Sẽ không ai tin vào điều quá sức tưởng tượng này - ngược lại, những người dân thường không biết nhiều chữ nhưng đầy những suy nghĩ mê tín dị đoan lại có thể tin vào điều đó.

Sau khi Andrew nghe những lời của Herty, không có ngay lập kêu người hầu đem thuốc lên cho cô uống đã là rất kiềm chế.

"Thưa cô, xin hãy cho phép tôi ... uh ... hãy để tôi suy nghĩ về nó," Andrew cố gắng điều chỉnh biểu hiện của mình, như thể đang cố gắng tìm cách thể hiện cảm xúc sao cho không quá thất lễ, nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được nói thât. "Ta biết cô gặp phải ác mộng không thể tưởng tượng nổi, nhưng kể câu chuyện kỳ quái như vậy ... Có hơi quá đáng không?"

Herty không thể đổi vẻ mặt: “Tôi hiểu phản ứng của ngài, trên thực tế chúng tôi cũng không dám tin những việc này là thật, tuy nhiên, tổ tiên của gia tộc Cecil đã thực sự tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến người từ trong quan tài ngồi dậy, trong tay còn cầm thanh kiếm tiên phong, và chúng tôi cũng đã xác minh được việc ngài ấy sống lại là sự thật, chứ không phải mấy trò lừa đảo vẫn hay thấy…”

Andrew vẻ mặt dở khóc dở cười: “"Cô nếu có yêu cầu gì, liền trực tiếp nói cho ta biết, chuyện này..."

Gauvain xua tay kêu Herty ngồi xuống, hắn đem thanh kiếm tiên phong đặt lên bàn, quay lại nhìn tử tước Andrew: “Tử tước, ngươi cảm thấy Herty nói dối sao? Lãnh thổ đã bị quái vật cũng ma triều phá hủy, hơn nữa lại xuất hiện một con rồng bay trên bầu trời của chúng ta, chỉ bấy nhiêu sự kiện này đã có thể kinh động đến nhà vua ở vương đô, vào tình huống nguy hiểm như vậy, chúng ta còn có thể chuẩn bị một người hóa trang mặc y phục cổ đại, cầm trên tay thanh kiếm cổ giả mạo, đi vào lâu đài của ngươi và kể cho ngươi nghe câu chuyện cổ tích hài hước để giải trí sao?”

Vừa nói, hắn liền đem một ít ma lực truyền vào bên trong thanh kiếm, khi ma lực được truyền vào, những đường màu đỏ sẫm lại xuất hiện trên thanh trường kiếm cổ, lần này đường nét của nó rõ ràng hơn, và gần chuôi kiếm xuất hiện một hoa văn biểu tượng, những lưỡi kiếm sắc bén và lưỡi cày sắt bắt chéo nhau được hình thành - đó là biểu tượng của gia tộc Cecil vào ngày Assu được thành lập, đại diện cho huy hiệu của những năm tiên phong.

Kỵ sĩ cũng có ma lực, tuy nhiên bọn hắn sử dụng ma lực không giống như các pháp sư khác.

Mặc dù thanh kiếm tiên phong đã mất đi một nữa uy lực, nhưng đặc điểm nhận dạng cơ bản vẫn còn đó, Andrew khi nhìn đến chuôi kiếm thì ngay lập tức liền ngẩn người, tuy anh ta chưa được nhìn thấy thanh kiếm tiên phong thật sự nhưng bản sao của thanh kiếm đã được trưng bày tại bên trong Thánh điện của vương đô hoàng gia, mấy năm trước anh ta cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng nó, vì vậy sẽ không nhận lầm.

Nếu thanh kiếm trên bàn không phải là hàng giả do nhà Cecil làm ra, thì nó chỉ có thể là hàng thật - thứ đã được phong ấn trong nghĩa trang gia tộc Cecil, và cho dù cho gia tộc bọn họ có sụp đổ thì cũng không ai dám nghĩ đến việc lấy đi thánh vật kia.

Liệu gia tộc suy tàn này có đào mộ tổ tiên mình mà lấy đi thanh kiếm để tùy tiện bày ra lời nói dối hoang đường này không?

Andrew do dự, nếu mấy thứ này thực sự là một trò hề, thì cái giá phải trả của trò hề này hơi đáng sợ, nhưng nếu nó không phải là một trò hề ...

Tổ tiên đã chết đột ngột chạy ra khỏi mồ, quả thật không ai dám tin!!

“Ngươi có thể kiếm một nghệ nhân yêu tinh để nghiểm chứng thanh kiếm này, nó là do tộc nhân của bọn họ tạo thành, bọn họ sẽ biết cách kiểm tra phù ấn của yêu tinh, ngươi cũng có thể so sánh ta với mấy bức chân dung của đám người tiên phong thời lập quốc, dù ta đã ngủ hơn bảy trăm năm, nhưng may mắn dung mạo không có nhiều thay đổi,” Gauvain nhìn Andrew vẻ mặt bất định, cười nhẹ nói, “Nếu ngươi có thể thì hãy đi tìm mấy yêu tinh đánh thuê đã tham dự qua trận tiên phong lần hai đó, bây giờ bọn hắn chắc cũng ẩn cư trong rừng núi hết rồi, nói không chừng trong số đó vẫn còn người biết ta.”

“Không, không cần,” Tử tước Andrew xua tay, xoa lông mày, cảm thấy những gì đang xảy ra trước mắt thực sự không phải là thứ mà anh ta có thể xử lý hết. “Nếu Ngài thật sự là vị anh hùng trong truyền thuyết kia…việc sống dậy sau bảy trăm năm không chừng vẫn có khả năng xảy ra.”

Mặc dù nói như vậy, nhưng người thông minh có thể nhìn thoáng qua là Tử tước này vẫn không tin vào thân phận của Gauvain cho lắm, anh ta chỉ bán tính bán nghi rồi lấy đại cái lý do để tiếp tục câu chuyện mà thôi.

Anh ta suy nghĩ – tổ tiên của gia tộc Cecil từ trong quan tài bổng xuất hiện thì đâu cùng hắn có quan hệ gì? Cần gì phải quan trọng chuyện thật giả, nếu nhà Cecil đã khẳng định đây là sự thật thì cứ xem là thật đi.

Dù sao thì đó cũng chỉ là một người đã chết 700 năm.

Sau khi tìm hiểu những chuyện này, Tử tước Andrew mới nhận ra một chi tiết vừa rồi Gauvain nhắc tới: "Chờ một chút, vừa rồi ngài nói ... một con rồng xuất hiện gần đây?!"

“Không sai, một con rồng xanh, không biết từ chổ nào bay tới, nhưng sau đó theo hướng tây bắc bay đi…”Gauvain gật đầu, sau đó liền đem toàn bộ chuyện đã xảy ra ở Cecil nói cho đối phương biết,”…mọi chuyện là như vậy.”

“Nhiễu sóng thể…quái vật thời ma triều…còn có rồng…ôi trời ơi…” Lông mày của Tử tước Andrew như bị khóa chặt thành một đoàn, nét ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của anh ta. "Thế giới rốt cuộc bị gì đây? chuyện gì đang xảy ra vậy……"

“Chuyện thế giới thì đã có các học giả và nhà vua xem xét, chúng ta phải mau chóng đem những chuyện phát sinh gần đây đến thành phố Neil,” Herty cắt ngang lời Andrew, “sự việc đã rất nghiêm trọng rồi.”

“Tôi đã cử người mang tin tức thành Cecil bị tấn công báo cáo lên trên,” Tử tước Andrew nói, “Người mang tin tức đã xuất phát, bây giờ chắc đã đi được một nữa.”

Xem ra vị tử tước Andrew này cũng có đã làm được việc thiết thực, không những tiếp đón người dân tị nạn từ các lãnh thổ lân cận mà còn cử người đi báo cáo tin tức lên nhà vua. Ở thời đại này, một quý tộc ở gần biên giới có thể làm được đến vậy là rất tốt rồi. Herty cảm thấy chưa đủ mà tiếp tục đưa ra yêu cầu: “"Tử tước Andrew, điều này là chưa đủ - vấn đề nghiêm trọng đến mức Rebecca phải đích thân đến gặp nhà vua. Hơn nữa, Đại công tước Cecil đã thức dậy sau giấc ngủ dài của mình, và ngài ấy cũng phải đến gặp nhà vua. Chúng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài đối với gia tộc Cecil, nhưng chúng tôi vẫn cần thêm sự giúp đỡ. "

Andrew hơi rũ mi xuống khi nghe được lời của Andrew, có vẻ như đang suy nghĩ, sau đó anh ta đứng dậy, vòng qua chiếc bàn dài và đặt tay lên.

“Các người cần thêm cái gì? Ngựa? vật tư? Thị vệ?”

“Tất cả đều cần,” Rebecca lấy dũng khí nói, “Chúng tôi còn cần ngài giúp đỡ cho công dân của Cecil một quãng thời gian nữa, cho đến khi chúng tôi từ vương đô trở về, sau đó mới có thể tìm một lãnh thổ mới sắp xếp cho toàn bộ người dân…”

“Đây cũng là điểm mấu chốt,” Andrew giờ tay lên, cắt ngang lời Rebecca, “Thực tế tôi cũng muốn nói đến vấn đề này: tôi đã có cố gắng hết sức giúp đỡ người hàng xóm của mình, và tôi cũng rất vui về điều đó, tuy nhiên tôi chỉ là một tử tước nhỏ mà thôi, tôi có thể chăm sóc bọn họ được bao lâu đây?”

Gauvain nhấp một ngụm trà đen đã nguội lạnh trước mắt, trong lòng tử nhủ, cuối cùng vị tử tước này đã bàn đến chuyện chính sự rồi đây.

Rebecca có chút vội vàng nói: “"Hiệp sĩ Philip đã mang theo rất nhiều vàng và bạc khi anh ta đến đây. Số vàng và bạc đó chắc là đủ rồi ..."

“Tất nhiên, tôi biết số vàng bạc đó,” Tử tước Andrew lần nữa cắt ngang lời của Rebecca, “Hãy yên tâm, tôi không phải kiểu người thừa dịp người khác khó khăn mà lợi dụng, nhưng dược liệu và đồ ăn đều rất mắc, hơn nữa lúc người kỵ sĩ dũng cảm kia đến Danzon thì thương tích đã đầy mình, binh sĩ và dân thường theo sau cũng đều như vậy, vì để trị liệu cho bọn họ, tôi đã dùng những dược liệu tốt nhất trên lãnh thổ, mời các thầy thuốc giỏi nhất đến chữa trị cho họ, bấy nhiêu cũng đã tiêu hết tiền, vàng bạc đó cũng xem là vừa đủ,”

Rebecca mở to hai mắt nhìn.

“Tất nhiên, tôi vẫn muốn nhấn mạnh một chút, tôi sẽ không thừa cơ hội người khác khó khăn” Tử tước Andrew tiếp tục, “Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục nhận những người tị nạn đó, và sẽ giúp đỡ cho họ nhiều nhất có thể, tôi chỉ muốn đảm bảo -trước khi tôi làm chuyện này, liệu gia tộc Cecil còn có khả năng trả món nợ này không? "

✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯Cầu Vote 9-10 ở cuối chương✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯✯