Ăn xong cơm trưa với Trình Vận không bao lâu thì Lương Phàm quay lại.
Nhìn Trình Vận bởi vì anh ta đến mà nhảy nhót mừng rỡ như thiếu nữ đang yêu, gương mặt tươi cười ngọt ngào đơn thuần, nhìn chị ấy vì Lương Phàm mà cả người như rực sáng lên, trong lòng Bình An ngoài sự đau lòng không nói nên lời còn có nỗi bất mãn vì những lời khuyên của cô đã không nói ra được một câu.
Lương Phàm vào cửa, nhìn thấy Bình An ngồi trên sofa phòng khách thì hơi ngẩn ra, nhìn cô gật đầu một cái.
Bình An lãnh đạm nhìn anh ta, nhếch nhếch khóe miệng coi là có chào hỏi.
“Về rồi à? Không cần đi cùng bạn anh sao?” Trình Vận đi tới, dịu dàng chăm chú nhìn anh.
“Tiễn cô ấy về khách sạn rồi.” Lương Phàm hôn nhẹ gò má Trình Vận, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Bình An có chút bén nhọn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Lương Phàm, cô muốn biết lúc Lương Phàm nhìn Trình Vận thì liệu có lộ ra chút gì gọi là chột dạ hay không, nhưng ánh mắt của anh ta vẫn bình tĩnh lãnh đạm, cho dù giọng nói đã trở nên dịu dàng trầm nhẹ khi nói chuyện với chị ấy. Nếu như cô không tận mắt thấy được anh ta và cô gái kia có động tác mập mờ thì cô thật sự đã cho rằng thật ra thì Lương Phàm cũng có tình cảm với Trình Vận, cho dù tình cảm của anh ta có thể không sâu sắc như Trình Vận.
Trình Vận đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng kêu lên, “Có Bình An ở đây.”
Cảm thấy mình trở thành bóng đèn Philips siêu sáng, Bình An xấu hổ đứng lên, “Chị Vận, em còn có chuyện nên về trước đây, nếu hoạt động có chuyện gì thì em lại gọi điện thoại cho chị nhé.”
“Được, vậy em đi đường cẩn thận.” Trình Vận cũng muốn ở riêng với Lương Phàm nên cũng không giữ Bình An lại.
Lúc đi ngang qua Lương Phàm, Bình An liếc anh ta một cái, ánh mắt trong trẻo nhưng lành lạnh đầy khinh bỉ. Lương Phàm thấy được thì hơi sửng sốt tưởng mình nhìn lầm, định thần nhìn lại thì Bình An đã khom người mang ủng da, chào tạm biệt Trình Vận rồi rời đi.
Từ nhà Trình Vận ra, Bình An sực nhớ từ sau khai giảng mình vẫn chưa về nhà, gần cả tháng không gặp ba rồi, nên gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi.
Người nghe điện thoại là Hồng Dịch Vũ, Phương Hữu Lợi bây giờ đang họp ở Tập đoàn Nghiêm thị, không thể trực tiếp nghe điện thoại của Bình An được.
“Ở Tập đoàn Nghiêm thị?” Bình An ngơ ngẩn, lập tức nghĩ đến kế hoạch Phượng Hoàng Thành, “Phượng Hoàng Thành sắp khởi công rồi à?”
Tính Hồng Dịch Vũ xưa nay cẩn mật, cho dù là với Bình An anh cũng không tùy tiện tiết lộ kế hoạch của công ty, “Phương tiểu thư, cụ thể thì tôi không tiện nói.”
Bình An rất rõ cách làm người của anh, không hề hỏi tới, “Vậy cứ thế đi, anh làm việc đi.”
Quay đầu xe lại chạy về phía làng Đại Học.
Vừa dừng xe trong bãi đậu, điện thoại di động liền vang lên, Bình An vừa nhìn hiển thị trên màn hình thì nhíu mày, là điện thoại của Liễu Mi, chẳng lẽ lại muốn đi họp? “Chào chị.”
Đầu bên kia trầm mặc một lúc như đang do dự gì đó.
Bình An cũng không vội, cầm túi xách xuống xe, chậm rãi đi trở về ký túc xá. Lúc này trên đường chỉ có lưa thưa người đi lại, ánh mặt trời giữa trưa tháng ba ấm áp, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, mây trắng như được kéo thành từng sợi tơ dệt trên bầu trời, gió xuân thổi lất phất qua tán lá xanh biếc phát ra tiếng vang xào xạc.
Thật là một khoảng thời gian yên tĩnh tươi đẹp như mật ngọt.
“Phương Bình An, chuyện hôm qua cám ơn em.” Rốt cuộc đầu kia của điện thoại cũng truyền đến giọng nói trầm khàn khó hiểu của Liễu Mi, nghe giống như vừa khóc xong.
“Dường như tôi cũng có giúp gì chị đâu, không cần phải cám ơn tôi.” Bình An nhíu mày, cũng không hiểu lắm lời cám ơn này của Liễu Mi từ đâu mà có.
Liễu Mi cười khan một tiếng, “Trước giờ tôi vẫn cảm thấy em rất vô dụng, sau ngày hôm qua mới thấy thì ra người vô dụng là chính mình. Phương Bình An, em thật sự làm cho người ta nhìn em bằng cặp mắt khác xưa.”
Khóe miệng Bình An khẽ cong lên, “Liễu Mi, vì chị thích Đàm Tuyền nên mới cam tâm tình nguyện thay anh ta gánh chịu trách nhiệm sao?”
Xem tình huống hôm qua, Liễu Mi tình nguyện bị hiểu lầm là không làm tròn trách nhiệm nên không có điện thoại thông báo cho Bình An chứ không nguyện nói ra là Đàm Tuyền sai cô ấy làm vậy, thậm chí khi thấy Đàm Tuyền trách cứ cô ấy cũng không nói một câu nào, nếu như không có tình cảm với Đàm Tuyền thì với tính cách của cô ấy làm sao có thể cắn răng im lặng chịu xỉ nhục như vậy chứ.
Khó mà nghe thấy tiếng nức nở vô cùng mỏng manh của Liễu Mi.
Bình An dừng ở bên hồ nhìn mặt hồ gợn sóng, vẻ mặt trầm tĩnh lãnh đạm, “Nếu thật sự thích một người, nghĩa là không nỡ để cho cô ấy chịu một chút xíu uất ức nào.”
“Tôi hiểu, dù gì đi nữa vẫn cám ơn em.” Giọng Liễu Mi nhỏ xuống, hôm qua nếu không nhờ Bình An thì tất cả mũi dùi trách nhiệm đều trút vào người cô, mà người làm cho cô phải đối mặt với nhiều nỗi khó khăn như vậy lại chính là Đàm Tuyền, người mà cô tin tưởng nhất.
Anh nói anh là Hội trưởng Hội Sinh viên, cô là tổng thư ký, nếu như công khai tình yêu thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Cô nghe lời anh, trước mặt mọi người bọn họ cư xử với nhau giống như bạn học bình thường, gần như rất ít khi hẹn hò, lần nào cũng phải đi tới một khu vực nào đó thật xa trường học không ai nhận biết được họ thì mới có thể nắm tay nhau giống người yêu bình thường...
Cô cho là, cho dù gặp bất kỳ chuyện gì, anh cũng có thể trở thành một mảnh trời của riêng cô, có thể đứng trước mặt cô mà ngăn cản hết thảy cho cô, ai ngờ, khi phải đối diện với trách nhiệm, anh đẩy cô ra gánh chịu sai lầm thay cho anh.
Cô cảm tạ Phương Bình An, không chỉ bởi vì hôm qua cô ấy đã thay mình nói một câu, mà còn rất cảm tạ cô ấy vì đã cho mình thấy rõ bộ mặt thật của Đàm Tuyền.
Ngắt điện thoại xong, Bình An tiếp tục chậm rãi dạo bước trên con đường yên tĩnh.
Ngang qua rừng cây nhỏ nơi các cặp tình nhân trong trường thích đến hẹn hò thì mắt cô chợt sáng lên, khóe miệng nhếch lên thật cao, nơi tán lá lòa xòa che khuất kia có bóng dáng quen thuộc của một đôi nam nữ đang ôm hôn nhau đầy thâm tình.
Chậc, ban ngày ban mặt mà...
Không đợi Bình An cảm thán xong, đôi nam nữ kia đã tách môi ra, Bình An càng thấy rõ diện mạo của bọn họ, á à, quả nhiên là Đàm Tuyền và Trịnh Yến Phân nha.
“Làm bạn gái của anh đi, được không?” Đàm Tuyền cầm tay Trịnh Yến Phân nói đầy thâm tình.
Trịnh Yến Phân gật mạnh đầu.
... Đàm Tuyền nói thầm bên tai Trịnh Yến Phân thêm cái gì nữa không biết.
Bình An nhìn họ, nụ cười càng thêm ý mỉa mai rõ ràng, xoay người rời đi, trong lòng càng ngày càng xem thường Đàm Tuyền là loại đàn ông chỉ biết lợi dụng tình cảm của các cô gái.
Thứ hai số tiết tương đối nhiều, hội nghị Hội sinh viên tám giờ tối mới bắt đầu, lần này không phải họp toàn thể thành viên mà chỉ các cán bộ họp với nhau.
Việc thảo luận vẫn xoay quanh vấn đề tài trợ tài chính, bởi vì Thầy Tiếu hôm nay có việc không tham gia được nên hội nghị do Đàm Tuyền chủ trì.
“Phương Bình An, về mặt tài trợ tài chính, cô làm được gì rồi?” Đàm Tuyền đưa mắt lạnh lùng nhìn Bình An, nghiễm nhiên đem toàn bộ trách nhiệm xin tài trợ đặt lên vai Bình An.
Bình An nhàn nhạt nói, “Tiền tài trợ cho đại hội thể thao không giống như cho một buổi dạ tiệc nhỏ bình thường, lần này cần một số tiền lớn nên nếu chỉ xin từ một công ty sợ là không thể được, nên phân công tới nhiều nơi để xin tài trợ sẽ tương đối dễ dàng hơn.”
“Như vậy, cô xin được bao nhiêu?” Đàm Tuyền cất cao giọng hỏi.
Ông Hiền Bân và Liễu Mi ngồi bên cạnh cùng nhìn anh ta một cái, trong mắt có chút bất bình bởi giọng Đàm Tuyền quá chua ngoa.
Bình An nhẹ nhàng cười, “Đàm Hội trưởng, anh không biết hôm qua là Chủ nhật sao? Người ta sẽ nói chuyện công việc với anh vào Chủ nhật à?”
Sắc mặt Đàm Tuyền trầm xuống, “Vậy thì phải tranh thủ thời gian đi.”
“Đàm Hội trưởng, chắc anh quên mất rằng anh cũng kiêm Tổ trưởng Tổ ngoại giao, có một số việc anh còn phải đi đầu làm gương đấy.” Bình An cố ý đâm anh ta một câu, thích bá quyền như vậy thì cũng đừng mong là ngồi mát ăn bát vàng nhé.
Đàm Tuyền bị nghẹn một chút, “Cô...”
“Bình An nói đúng, việc kéo tài trợ lần này là việc chung của cả Hội Sinh viên, mặc dù Tổ ngoại giao chịu trách nhiệm chủ yếu, nhưng những người khác cũng không thể đặt mình ra ngoài được.” Ông Hiền Bân nói.
Những người khác chỉ gật gật đầu chứ không mở miệng nói gì thêm. Bây giờ mỗi lần họp đều cảm thấy không khí lúc nào cũng giống như súng đang lên đạn chờ bắn vậy.
“Chuyện tài trợ phải làm xong trong tuần này, bây giờ chúng ta thảo luận về việc sắp xếp công tác trong đại hội...” Đàm Tuyền trừng mắt nhìn Ông Hiền Bân một cái, chuyển đề tài đến chương trình nghị luận tiếp theo.
Nhìn dáng vẻ cao ngạo của Đàm Tuyền, Bình An âm thầm lắc đầu trong lòng, Ôn Triệu Dung nói rất đúng, đối phó với ngụy quân tử chỉ có thể dùng thủ đoạn của tiểu nhân, nếu cứ nói năng khách sáo với Đàm Tuyền thì ngược lại cô sẽ bị cho là sợ anh ta.
Sau khi tan họp, Ông Hiền Bân đuổi theo Bình An sóng vai đi cùng cô, “Phương Bình An, nếu có cần hỗ trợ gì thì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ hết sức giúp em.”
“Cám ơn học trưởng, sau này có cần hỗ trợ gì thì nhất định sẽ mời anh ra tay.” Bình An cười ngọt ngào nói.
Ông Hiền Bân nhìn gương mặt trông nghiêng của cô, rất khó tưởng tượng cô gái này học kỳ trước chỉ lẽo đẽo nhàn tản đi theo sau lưng Ôn Triệu Dung, cả ngày cười hì hì giống một cô bé chưa lớn không buồn không lo, học kỳ này lại có thể làm cho người ta kinh ngạc đến thế, cô tựa như con sâu nhộng lột xác thành bướm, vươn cánh phát ra thứ ánh sáng rực rỡ của riêng mình.
Mấy ngày kế tiếp, Bình An giao công việc của cửa hàng độc quyền cho Bạch Hàm, đi cùng Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân đến các công ty tìm tài trợ. Đàm Tuyền yêu cầu lần này cô phải xin được 100 ngàn tệ tiền tài trợ, thật ra thì nhà trường đã cấp xuống không ít nhưng chủ yếu là dùng để trao phần thưởng cho vận động viên. Nghi thức khai mạc và nghi lễ bế mạc, các cuộc tranh tài đủ mọi hạng mục thể thao kéo dài đến một tháng v.v. đều cần công ty tài trợ, nhưng Đàm Tuyền đặt ra mục tiêu cần đạt được cho Bình An vẫn hơi cao một chút, không thể nghi ngờ đây là cố ý làm khó dễ cô.
Nếu là lúc trước, cùng lắm thì Bình An tự lấy tiền túi cho vào, nhưng bây giờ tiền của cô phải dùng vào chuyện khác, nên cô vẫn nghiêm túc đi gặp các công ty để thương lượng.
Cũng may, lúc trước Bình An đã từng theo Ôn Triệu Dung đi tới mấy công ty nói chuyện tài trợ, bọn họ ai cũng biết cô là con gái Phương Hữu Lợi nên việc đàm phám không gặp nhiều khó khăn, nói chuyện với ba công ty gia đình đã lấy được tổng cộng 80 ngàn tệ tiền tài trợ.
Các công ty lớn thường không thích việc tuyên truyền ở trường học, nếu cô đi xin tài trợ ở những nơi này thì nhất định có thể xin được, nhưng những người này chắc chắn là nể mặt ba cô nên mới đồng ý, nếu thật sự làm vậy thì ba cô lại phải nợ bọn họ ân tình thay cô, thà rằng không có còn hơn. Cho nên thường thường cô chỉ tìm đến những công ty vừa và nhỏ có vẻ nhắm tới thị trường thanh niên để ra tay, có một số nơi còn không biết quan hệ của cô với Phương thị. Có thể kéo được tiền tài trợ bằng chính năng lực chứ không phải là nhờ vào thân phận của mình đã làm cho cô có một cảm giác rất thỏa mãn.
Hôm nay, chỉ cách ngày khai mạc đại hội thể thao năm ngày, Hội Sinh viên triệu tập hội nghị toàn thể, một lần nữa phân công công việc chi tiết đến từng cá nhân, trong đó quan trọng nhất vẫn là phần tài chính. Bình An đem chi phiếu hôm qua mới lấy được đưa cho Thầy Tiếu đang chủ trì hội nghị.
Đàm Tuyền ngồi bên cạnh Thầy Tiếu, thấy chi phiếu kia liền cau mày, vô cùng không hài lòng hỏi, “Sao chỉ có 80 ngàn tệ? Phương Bình An, cô làm việc kiểu gì vậy?”
“Có 80 ngàn tệ là quá tốt rồi, ban đầu Đàm Hội trưởng chạy xất bất xang bang một tháng cũng có lấy được tới 800 tệ đâu?” Một nam sinh ngồi ở góc mở miệng châm biếm.
Mặt Đàm Tuyền liền biến sắc, đứng phắt lên trừng trừng nhìn cán sự đó.
Thầy Tiếu không muốn Hội Sinh viên tiếp tục trở thành đề tài bàn tán trên BBS, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Tám mươi ngàn tệ tính ra cũng đủ rồi, Bình An, em làm rất khá.”