Chương 88: Không Đề

Sau khi Khâu Thiếu Triết rời đi, Kỷ Túy Ý lập tức cầm chiếc đũa chỉ thẳng vào Bình An, “Nói, quyến rũ được một ‘mặt hàng’ như vậy từ lúc nào?”

Bình An còn chưa nói cho các cô biết chuyện thiếu chút nữa bị tạt axit sunfuric lúc nghỉ đông, sợ các cô sẽ lo lắng, bây giờ việc Khâu Thiếu Triết xuất hiện tại học viện đại học kinh tế ngoại ngữ lại nhắc nhở cô một chuyện khác.

Anh ta vì cô nên mới xuất hiện ở chỗ này? Hay là nếu như không có cô anh cũng vẫn sẽ chuyển đến đây? Cô rất chắc chắn kiếp trước chưa bao giờ nhìn thấy Khâu Thiếu Triết ở trường học, nhưng mà trường học lớn như vậy không gặp qua anh ta cũng là chuyện rất bình thường.

Nếu như kiếp trước anh chuyển trường tới đây, vậy rất có thể anh đã quen biết Đỗ Hiểu Mị ở khoảng thời gian này, vậy cuối cùng trong việc hãm hại cô là do anh bị Đỗ Hiểu Mị lợi dụng hay là anh cùng Đỗ Hiễu Mị hợp tác?

Cô thật sự không hy vọng là vế sau, nhưng nếu quả thật là vế sau, cô nhất định sẽ không để cho Khâu Thiếu Triết và Đỗ Hiểu Mị có cơ hội cùng nhau hãm hại cô lần nữa.

“Sao lại ngây người ra vậy, hay là đang nghĩ đến vị Khâu thiếu gia kia?” Kỷ Túy Ý thấy Bình An chỉ lo ngẩn người mà không có chú ý câu hỏi của các cô.

Bình An lấy lại tinh thần, nhìn họ cười ha ha, “Thật ra thì tớ và Khâu Thiếu Triết cũng chỉ mới bắt đầu quen lúc nghỉ đông thôi. Lúc đó tớ đang đến Công ty AO¬MI học, lúc chuẩn bị về nhà, có một kẻ điên nhảy ra tạt axit sunfuric vào tớ, Khâu Thiếu Triết đã thay tớ lãnh cú đó.”

Cô cố gắng nói giảm đến hết mức có thể bởi không muốn hù dọa ba người chị em tốt của mình.

“Cái gì?” Kỷ Túy Ý kinh ngạc kêu một tiếng, lại khiến những ánh mắt vốn lúc nãy đã vô cùng vất vả để dời đi giờ lại hứng thú quay sang nhìn các cô tiếp, cô trợn mắt nhìn những người đó một cái, mới hạ thấp giọng hỏi, “Người nào lại dám tạt axit vào cậu? Sao cậu không nói sớm, tóm lại là việc gì thế?”

Vẻ mặt Tống Tiếu Tiếu và Vi Úy Úy cũng khẩn trương hẳn lên, “Sao cậu không nói chuyện này với bọn tớ lúc nghỉ đông? Cậu đã đắc tội người nào hả?”

“Các cậu không cần lo lắng như vậy, không phải tớ vẫn đang tốt lành đây sao? Thật ra thì tớ cũng không quen biết người đó, đại khái là một tên điên thôi.” Cô không muốn nói là vì Hà Tư Lâm mới thiếu chút nữa bị tạt axit, mặc dù cô rất thất vọng đối với Hà Tư Lâm, nhưng cũng không muốn cho nhiều người biết rằng anh đã từng vì một người đàn bà mà thiếu chút nữa phá hủy chính mình.

“Bắt được người không?” Kỷ Túy Ý nghi hoặc.

Vi Úy Úy lại nói, “Có thể là tới trả thù giống như trên tivi không? Bình An, ba cậu là một người phong lưu, hay là vì ba cậu nên muốn tổn thương cậu?”

Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đồng thời lườm cô một cái, “Xùy, cái miệng quạ đen nhà cậu, làm gì có nhiều chuyện nhảm nhí đến vậy?”

Bình An nở nụ cười, “Nếu như là vì ba tớ, vậy thì phải bắt cóc tớ, chứ không phải tạt axit tớ.”

“Bậy.” Ba người đồng loạt trừng mắt với cô.

“Được rồi được rồi, không đùa nữa, thật ra bây giờ tớ rất an toàn, đã không sao nữa rồi. Tớ không nói cũng bởi vì sợ các cậu lo lắng, hơn nữa mới qua năm mới, nói đến những việc này không phải xui xẻo sao?” Bình An lập tức cười ha hả giải thích.

“Chẳng qua là nhìn Khâu Thiếu Triết lại không giống như loại người thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ nha.” Kỷ Túy Ý sờ lên cằm, nghi ngờ liếc xéo Bình An, “Cậu thật sự không quen anh ta trước chứ?”

“Chỉ gặp qua mấy lần chứ không tính là quen biết. A, anh ta là con trai của Giám đốc Sở Giáo Dục đấy.” Bình An thản nhiên, tính ra thì Khâu Thiếu Triết không phải là người có bản tính xấu, chỉ là chưa đủ chín chắn nên sẽ rất dễ bị lợi dụng.

“Thì ra là kẻ có lai lịch lớn.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu một cái, “Hay là anh ta muốn theo đuổi cậu chứ gì, nếu không sao có thể tự hy sinh mình như vậy.”

“Tiếu Tiếu, cậu nói đúng chóc.” Vi Úy Úy cười to.

Bình An bĩu môi, “Khâu Thiếu Triết nếu như làm bạn thì có thể, chứ nói đến làm tình nhân thì miễn bàn đi.”

Kỷ Túy Ý đồng ý phụ lời, “Loại người thuộc dạng cán bộ cao cấp này làm sao có thể chỉ chung thủy với một người phụ nữ duy nhất được. Bây giờ anh ta thấy mới mẻ thì theo đuổi cật lực, cái gì cũng nguyện ý làm vì cậu, đến khi cảm thấy hết mới mẻ hứng thú nữa, chắc chắn anh ta vừa quay đầu đi liền quên cậu mất tiêu rồi.”

“Tiểu Ý phân tích sâu sắc lắm.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu, cảnh cáo Bình An, “Cậu cũng đừng có mà tùy tiện động lòng với Khâu Thiếu Triết đấy, tớ thấy ánh mắt anh ta nhìn cậu cũng không phải là loại đắm đuối đưa tình gì đó đâu.”

“Các cậu đừng có lo lắng chuyện không đâu, chẳng phải Bình An còn có Tổng tài tập đoàn Nghiêm thị gì đó sao? Đây thì gọi là tình yêu kiểu gì?” Vi Úy Úy chợt nhớ tới lúc trước Trịnh Yến Đình có đề cập tới chuyện bạn trai của Bình An.

Được Vi Úy Úy nhắc nhở một lời như vậy, hai người khác cũng liền nhớ tới, “Trịnh Yến Đình nói vậy là có ý gì?”

Bình An thở ra một tiếng, “Lần trước tớ với Nghiêm Túc mua đồ ở siêu thị, vừa đúng lúc gặp phải cô ta. Chậc, các cậu không thấy biểu hiện của cô ta lúc đó thôi, giống như con sói đang đói lại gặp được dê con vậy đó, tớ thấy rét lạnh dùm Nghiêm Túc vậy đó.”

“Được rồi, đó không phải là trọng điểm.” Kỷ Túy Ý gõ vào đầu cô một cái, “Tình cảm giữa cậu và Nghiêm Túc đã tốt đến mức có thể cùng đi dạo siêu thị rồi hả?”

“Không phải, bà nội Nghiêm Túc và bà ngoại tớ là đồng nghiệp cũ, bữa đó họ tiện thể ở lại nhà bà ngoại tớ ăn cơm, tớ bị sai đi mua này nọ, anh ta chỉ là đi theo giúp tớ xách đồ mà thôi.” Bình An nín khe không nhắc đến chuyện Nghiêm Túc muốn cô làm bạn gái anh, cũng không biết tại sao mà chỉ là không muốn nói ra, trong tiềm thức cô vẫn cảm thấy lời nói kia không giống thật.

“Người đàn ông như Nghiêm Túc... chính là đại thần trong truyền thuyết đó nha. Bình An, lúc nào thì mời anh ta ra cho người phàm như chúng tớ được gặp một lần với?” Vi Úy Úy cười híp mắt nói.

Bình An để đũa xuống, “Đại thần đều là cao không với tới, tốt nhất là về nhà nằm mơ còn dễ hơn.”

Họ bưng khay ăn để vào chỗ thu khay, sóng vai đi trở về ký túc xá, Tống Tiếu Tiếu kéo cánh tay Bình An, cười hỏi, “Mặc dù Nghiêm Túc xì căng đan không ít, nhưng thử tổng hợp lại tố chất thì lại tuyệt đối là người đàn ông tuyệt đỉnh độc nhất vô nhị, cậu không cảm thấy động lòng sao?”

“Nhiều xì căng đan không khác gì mấy tên lăng nhăng bay bướm như vậy, tớ còn có thể động lòng sao?” Bình An buồn cười hỏi.

“Cái này rất khó nói nha, những xì căng đan đó có trời mới biết là thật hay giả, huống chi một người đàn ông ưu tú như anh ta nếu bên cạnh một người phụ nữ cũng không có thì mới khiến người ta lo lắng chứ? Thật ra thì người đàn ông trước hôn nhân như thế nào cũng được, chỉ cần sau khi kết hôn thì toàn tâm toàn ý với vợ thì có cái gì không được đâu chứ?” Kỷ Túy Ý nói.

“Lời Tiểu Ý rất có lý nha, có xì căng đan với Nghiêm Túc toàn là minh tinh ca sĩ, nói không chừng đều là muốn mượn danh của anh ta để nổi tiếng, chưa chắc những xì căng đan đó là thật nha.” Tống Tiếu Tiếu là một người viết tiểu thuyết, cũng đã đem vai nam chính không có ai đảm nhận trở thành Nghiêm Túc, cũng chỉ có anh mới phù hợp yêu cầu của vai nam chính trong tiểu thuyết thôi.

Trong lòng Bình An khẽ rục rịch, nhưng vẫn cứ lắc đầu nguầy nguậy, “Mà xì căng đan của anh ta là thật hay giả cũng đâu có liên quan gì đến tớ.”

Đề tài Nghiêm Túc không được bàn luận thêm nhiều, họ chuyển sang chuyện Đàm Tuyền muốn nhất quyết phân cao thấp cùng Bình An.

Sau khi về lại ký túc xá, Bình An lên diễn đàn trường liền phát hiện các bài viết trước về cô quả thật đã không còn, ngược lại chuyện đánh cược của cô và Đàm Tuyền lại được đăng lên, mấy lời bình luận đều tương đối ôn hòa, không giống những bài trước toàn những bình luận công kích.

Nhìn một chút cô không có hứng thú gì lại tắt đi. Gọi điện thoại cho những bạn học muốn làm thêm, hẹn bốn giờ chiều ở cửa siêu thị gặp mặt. Cô nhìn kỹ tư liệu họ để lại trong trang cá nhân của mình, tổng cộng có tám người phù hợp yêu cầu của cô, nhưng cô lại không cần nhiều người như vậy, không thể làm gì khác hơn là cùng hẹn gặp mặt ở cửa siêu thị lúc 4g chiều, đến lúc đó sẽ xác định luôn sẽ tuyển người nào.

Ngủ trưa xong, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý bàn nhau đi dạo phố, nên tìm Vi Úy Úy và Bình An cùng đi.

“Buổi chiều Chi đoàn Trường có việc, tớ không đi được.” Vi Úy Úy là cán sự trong Chi đoàn trường, bình thường cũng rất là bận rộn.

“Còn cậu, Bình An?” Tống Tiếu Tiếu nhìn về phía Bình An.

Bình An nói, “Các cậu đi đi, tớ muốn đi gặp một lượt những bạn học đã nhận lời làm thêm.”

“Sao cậu không tìm chúng tớ làm thêm cho cậu?” Vi Úy Úy cười hỏi.

“Thôi đi đừng xạo, cậu mỗi ngày so với tớ còn muốn bận hơn, ở đó mà có thời gian làm thêm, Tiếu Tiếu còn phải gõ chữ, Tiểu Ý thì tương đối rảnh rỗi, nhưng trường học lớn như vậy chỉ có hai ba người tuyên truyền thì không hiệu quả đâu.” Bình An cười nói.

Kỷ Túy Ý vừa mặc áo khoác vào vừa nói, “Tớ hẹn đám bạn bên các trường đại học công khác tối mai ăn cơm rồi, đến lúc đó chúng ta cùng đi đi, tớ có nói qua với họ chuyện đó, hình như họ cũng rất có hứng thú.”

“Được.” Bình An đồng ý.

Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý đi ra cửa, Bình An nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa mới tới bốn giờ, liền muốn lên mạng một chút.

Cô mở Laptop ra, mới vừa đăng nhập QQ thì có vài người gửi tin nhắn đến.

Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân nhắn đến, bởi họ thấy bài đăng trên diễn đàn nên nhắn tin hỏi thăm cô. Còn có vài người trong Hội Sinh viên, có người trách cô sao lại đối nghịch cùng Đàm Tuyền, cũng có người đối với cô bày tỏ ủng hộ và quan tâm.

Thật ra thì quan hệ của Đàm Tuyền ở trong Hội Sinh viên cũng không phải đặc biệt tốt cho lắm, là một người quá độc đoán quá tranh quyền nên anh ta dễ làm cho người khác bất mãn, còn Bình An mặc dù không đặc biệt xuất sắc, nhưng do cô luôn bình tĩnh ôn hòa nên cũng làm nhiều người thích làm việc với cô.

Thấy những tin nhắn này mới nhớ hai ngày nay cô cũng không có lên QQ, cô trả lời lại mỗi người bọn họ một khuôn mặt tươi cười, thấy Trịnh Yến Phân và Phùng Ngọc Đình gửi lời trách cứ, Bình An cười một tiếng cho qua, cũng trả lời bằng khuôn mặt tươi cười giống những người kia.

Không tới một phút, Trịnh Yến Phân đã trả lời tin nhắn của cô, “Phương Bình An, làm người không thể không biết xấu hổ như vậy, có tiền thì giỏi lắm sao? Có tiền là có thể tùy tiện khi dễ người khác sao? Tôi cho cô biết, nếu là cô làm Hội trưởng, tôi chắc chắn rút lui khỏi Hội Sinh viên.”

Bình An bật cười, Đàm Tuyền có một fan hâm mộ trung thành như vậy thật không tệ nha.

Phùng Ngọc Đình cũng trả lời qua, “Phương Bình An, cô khiêu chiến bản thân bằng một đỉnh cao mà cô không thể với tới, không phải là có dũng khí, mà là không tự lượng sức mình.”

Biểu tượng forum của Hội Sinh viên đang nhấp nháy, thì ra Trịnh Yến Phân vào đây lập lại lần nữa những lời mà vừa nãy cô ta chat riêng bên ngoài.

Có mấy người bình thường quan hệ khá tốt với Trịnh Yến Phân đều có lời đồng ý với lời nói của cô.

“Hội Sinh viên căn bản là một đoàn thể tự do, mỗi người đều có quyền tự do, bạn học Phương đã có năng lực này, tôi hoan nghênh khiêu chiến của cô.” Đàm Tuyền cũng ra mặt nói chuyện.

“Nếu Đàm Tuyền cũng đã nói vậy, mọi người cũng không cần trách cứ ai nữa, chuyện này ai đúng ai sai chẳng quan hệ gì.” Ông Hiền Bân nhắn một tin ngay sau tin của Đàm Tuyền.

“Tài trợ của Hội Sinh viên trước giờ vẫn do chị Bình An tìm được, chị tuyệt đối có tư cách làm Hội trưởng.” Lâm Tĩnh cũng nói ra.

Bình An mở cửa sổ QQ của Lâm Tĩnh đang nhấp nháy ra, “Chị, những người đó xấu tính thật, cứ làm như Đàm Tuyền trời sinh là Hội trưởng Hội Sinh viên vậy đó, ai khác cũng không có tư cách.”

“Đừng để ý họ làm gì, quan trọng nhất là kết quả sau này.” Bình An trả lời tin nhắn của cô, “Bây giờ em có rảnh không? Tới ký túc xá của chị một chút đi.”

“Lập tức tới ngay.”

Chương sau Nghiêm đại thúc xuất hiện, ỡm ờ hết biết luôn nhá.