Trong lúc ăn cơm, vợ chồng Phương Hữu Kiệt giữ vẻ trầm mặc hiếm thấy, Phương Húc mặc dù thoạt nhìn có chút bất mãn, nhưng vì đã đá chân Phương Hữu Kiệt mấy lần dưới bàn mà không được đáp lại, nên hắn cũng cố kìm nén bực bội không nói gì nữa.
Chỉ còn lại giọng Phương Khiết Hoa nhiệt thành tha thiết kêu Bình An dùng bữa, lại thỉnh thoảng quan tâm cuộc sống của Phương Hữu Lợi, “Anh Ba, anh cũng độc thân mười một năm rồi, không nghĩ đến chuyện tái giá sao?”
Lời vừa nói ra làm áp lực của không khí trong phòng như càng tăng thêm.
Đáy mắt Phương Hữu Lợi có một tia thâm trầm thoáng qua cực nhanh, thản nhiên cười nói, “Cái này không vội.”
“Ôi chao, anh không vội, nhưng người bên cạnh vội muốn chết.” Phương Khiết Hoa kêu lên, hướng về Bình An nói, “Bình An, chẳng lẽ cháu không muốn ba cháu tìm mẹ cho cháu à? Có mẹ… đứa trẻ sẽ tốt hơn, còn không thì cũng có thể chăm sóc cho hai cha con nhà cháu trong cuộc sống hàng ngày.”
Bình An cười nói, “Cháu có ba là đủ rồi.”
Nghe được lời Bình An, lông mày đang cau chặt lại của Phương Hữu Lợi giãn hẳn ra, tâm tình buồn bực do bị người thân liên tục xét nét lập tức chuyển biến tốt.
“Sao mà giống nhau được.” Phương Khiết Hoa lắc đầu, “Bình An, nếu cháu lo lắng phụ nữ thành phố không đủ dịu dàng săn sóc, cô sẽ tìm một người cho ba cháu, đảm bảo sẽ đối xử rất tốt với cháu.”
Bình An cười nhạt không nói, ‘người cô tìm thì cháu mới phải lo lắng đó’.
Phương Hữu Lợi cười nói, “Được rồi, đừng lo nói chuyện nữa, ăn cơm nhanh đi. Bình An, hôm nay con cũng mệt rồi, ăn xong sớm một chút rồi về nghỉ ngơi.” Ngụ ý rõ ràng là muốn Phương Khiết Hoa đừng tiếp tục quấy rầy Bình An ăn cơm nữa.
Phương Khiết Hoa ngượng ngùng nhìn Phương Hữu Lợi một cái, không nói gì nữa.
Phương Húc nhìn bà cười lạnh một tiếng, trong lòng không nhịn được nghĩ: Chú Ba này quả nhiên thật ghê gớm, bất kể nói ra yêu cầu gì cũng bị Chú dùng những câu vô thưởng vô phạt mà gạt một bên, làm cho bọn họ nghẹn lời không cách nào phun ra được, bữa cơm này không cần ăn cũng no rồi.
Im lặng cơm nước xong, Phương Hữu Lợi mới phá vỡ không khí đầy áp lực này, dịu dàng hỏi Bình An, “Bình An, có mệt không? Có muốn về nghỉ trước không?”
Bình An quả thật đã rất mệt, “Dạ, hơi mệt.”
Vốn đang định kéo Bình An đi du ngoạn cảnh đêm địa phương, Phương Khiết Hoa hơi thất vọng, “Vậy thì về sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai sẽ mang hai cha con anh thăm thú các nơi một chút, mấy năm nay Thành phố J thay đổi cũng rất lớn.”
“Được ạ.” Bình An gật đầu cười.
Sau khi trở về, Bình An không theo chân bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm với nhau, mà trở về phòng gọi điện thoại cho Viên lão phu nhân. Năm nay Viên lão phu nhân muốn một mình đón Tết, trong lòng Bình An vô cùng nhớ bà.
Gọi vào số điện thoại nhà của Viên lão phu nhân, điện thoại được kết nối, Bình An vui sướng kêu một tiếng, “Viên lão phu nhân ~”
Đầu bên kia điện thoại kia im lặng một lúc, lát sau mới truyền đến một thanh âm trầm ấm dịu dàng, “Bình An đấy à?”
Bình An hơi ngẩn ra, giơ điện thoại di động ra trước nhìn thì thấy rõ ràng mình không có bấm nhầm số, đúng là số điện thoại nhà của bà ngoại mà... Cô ngần ngừ mở miệng, “Nghiêm Túc?”
“Anh đây.” Nghiêm Túc cười khẽ một tiếng, thanh âm có vẻ miễn cưỡng.
“Sao anh lại ở nhà bà ngoại tôi vậy?” Bình An kinh ngạc hỏi.
“Tới đón Viên lão phu nhân.” Nghiêm Túc nói, “Em đang ở Thành phố J rồi hả?”
Bình An lặng yên trong chốc lát, “Ừ, anh có thể chuyển cho bà ngoại tôi nghe điện thoại được không.”
“Em chờ một chút, Viên lão phu nhân đang đánh mạt chược với bà nội anh.” Nghiêm Túc cười nói.
Bình An đầu đầy vạch đen, xem ra cuộc sống của Viên lão phu nhân thật dễ chịu nha.
Một lát sau, thanh âm nhẹ nhàng của Viên lão phu nhân mới truyền tới từ đầu kia của điện thoại, “Bình An, gặp bác trai và cô của con rồi chứ?”
“Viên lão phu nhân.” Bình An nghe được thanh âm của bà ngoại, vui vẻ hô một tiếng, “Dạ gặp rồi, mới vừa ra ngoài ăn cơm cùng bọn họ. Bà ngoại, Nghiêm Túc muốn đón bà đi đâu à?”
“A, năm nay tính đón giao thừa cùng chị Loan và một số đồng nghiệp già khác, Nghiêm Túc đã tìm dùm nhóm của bà một biệt thự nông thôn ở vùng ngoại ô rồi, thích hợp cho mấy bô lão chúng tôi gặp nhau cùng đón năm mới.” Viên lão phu nhân cao hứng nói.
Nghe được tin Viên lão phu nhân không phải đón năm mới một mình, Bình An yên tâm, “Bà ngoại, vậy bà chơi cho thật vui vẻ nhé.”
Viên lão phu nhân cười nói, “Được rồi, đừng lo lắng cho bà, năm nay ngoan ngoãn cùng đi với ba con đi. Bà đi đánh mạt chược đây, có muốn nói hai ba câu với Nghiêm Túc hay không?”
“Không cần, bà ngoại, bà đi chơi mạt chược đi.” Bình An cười nói, ngắt điện thoại.
Rửa mặt gội đầu xong, đợi tóc khô liền leo lên giường đi ngủ, bởi vì thật sự quá mệt mỏi nên cô vừa đặt đầu xuống đã ngủ ngay.
Lúc này, Phương Hữu Lợi vẫn đang cùng Phương Hữu Kiệt ngồi ở phòng khách ôn chuyện, ba huynh muội bọn họ đã lâu không gặp nhau cùng một chỗ, mặc dù Phương Hữu Kiệt là Tổng Giám Đốc của Thành phố J, nhưng kỳ thật rất nhiều nghiệp vụ đều là do Phó Tổng Giám Đốc đàm phán. Phương Hữu Kiệt những năm qua cũng có lên Tổng Công Ty họp, nhưng Phương Hữu Lợi cũng không có nhiều thời gian để chiêu đãi ông.
Về phần Phương Khiết Hoa, cơ hội gặp mặt với Phương Hữu Lợi càng ít hơn.
Đối với Anh Hai và em gái mình, Phương Hữu Lợi không phải là không có tình cảm, chỉ là cứ mỗi lần gặp mặt thì nỗi thất vọng về bọn họ lại càng sâu. Ban đầu khi ông chưa phát tài, chỉ mới vừa tốt nghiệp không bao lâu, bởi vì không cam lòng cả đời làm công cho người khác nên cần một khoản tiền lập nghiệp làm ăn. Vợ ông lúc ấy còn là bạn gái, vì ủng hộ ông nên kết hôn với ông mà không quan tâm chuyện ông là người tay trắng, sau đó cầm đồ cưới của bà cho ông lập nghiệp.
Cha mẹ ông vì ủng hộ ông, cũng cho ông một khoản tiền.
Cũng bởi vì số tiền kia, Phương Hữu Kiệt cùng Phương Khiết Hoa làm loạn một trận, nói nào là cha mẹ thiên vị ông, nào là đã đem tất cả gia sản để lại cho con thứ, cho rằng vậy là không công bằng, ầm ỹ đòi ra ở riêng.
Khi đó, cha mẹ đã xây cho Anh Hai một cái nhà hai tầng, tiền cho Phương Hữu Lợi là tiền mà họ để dành lo chuyện hậu sự, nhưng Phương Hữu Kiệt cố tình không chịu không phục muốn ra ở riêng. Vì không muốn để cho cha mẹ khó xử, Phương Hữu Lợi đem tiền trả lại cho cha mẹ, cũng đáp ứng ra riêng.
Cha vợ Phương Hữu Lợi biết chuyện này, lấy tiền tiết kiệm của chính ông đưa cho Phương Hữu Lợi khởi nghiệp làm ăn.
Về sau, khi Phương Hữu Lợi thành công, liền thay cha mẹ xây biệt thự tại gia tộc. Phương Hữu Kiệt lại vừa lúc thất nghiệp, liền nói cha mẹ cầu xin Phương Hữu Lợi để ông tìm công việc cho Anh Hai mình. Thật ra công ty không có chức vụ nào thích hợp với Phương Hữu Kiệt, không thể làm gì khác hơn là cho ông anh một khoản tiền để làm ăn ở Thành phố J. Nhưng không tới hai năm, số tiền này bị ông ấy phá hết sạch.
Việc kinh doanh của Phương Hữu Lợi càng làm càng lớn, chỉ trong vòng mười năm đã đưa Tập đoàn Phương thị ra thị trường. Sáu năm trước, lúc mở chi nhánh công ty ở Thành phố J, Phương Hữu Kiệt lại lợi dụng cha mẹ tới cầu cạnh ông, buộc Phương Hữu Lợi nhất định phải sắp xếp một chức vụ cho ông ta.
Ông đành phải để cho người được chọn làm Tổng Giám Đốc lúc đó chịu thiệt thòi trở thành Phó Tổng Giám Đốc, đem chức Tổng Giám Đốc cho Phương Hữu Kiệt. Nhưng mà công ty trên dưới trong lòng ai cũng biết, người thật sự đưa ra quyết định là Phó Tổng Giám Đốc do Tổng Công Ty phái xuống.
Nhưng nghe nói mấy tháng gần đây bắt đầu có hiện tượng bất an, các loại quyết sách của Phó Tổng Giám Đốc cũng bị người chống đối không theo, khiến cho thành tích năm nay của chi nhánh ở Thành phố J giảm xuống nhiều điểm.
Ông còn chưa có tìm Anh Hai để nói về vấn đề này. Trước khi đi nghỉ, ông đã nói chuyện cùng Phó Tổng Giám Đốc, cũng coi như trấn an ông ấy, định rằng sau Tết sẽ nói chuyện một chút với Phương Hữu Kiệt, không ngờ rằng ông ta lại chủ động đề cập tới vào lúc này.
“Hữu Lợi, anh thấy chú xử lý kinh doanh thì lợi hại, nhưng mà mắt nhìn người của chú thật sự cần nâng tầm đó. Chú tìm cái cậu Trần Phó Tổng thật sự chẳng ra hồn gì cả, anh nghĩ không bằng tuyển một người khác thay đi thôi.” Giọng Phương Hữu Kiệt sâu xa, giống như là đang giảng dạy Phương Hữu Lợi vậy.
Phương Hữu Lợi hơi hơi nhíu lông mày, “Trần Phó Tổng cũng không có làm chuyện gì sai cả.”
“Nếu cậu ta làm theo lời anh, năm nay thành tích của chi nhánh công ty khẳng định phải tốt hơn.” Phương Hữu Kiệt nói, những năm này ông dần dần cảm giác dường như mình không có thực quyền ở công ty, nhất định tất cả đều do tên Trần Phó Tổng kia làm trò quỷ.
“Anh Hai, Trần Phó Tổng kiên trì không dùng sắt thép và xi măng thứ cấp, đó là tôn trọng và cam đoan đối với người tiêu thụ, cho dù chi nhánh công ty kiếm ít một chút cũng không sao, quan trọng nhất là không để danh tiếng Tập đoàn Phương thị bị phá hủy, càng không thể để cho người tiêu thụ mua căn hộ của chúng ta rồi sau đó vừa ở vừa lo lắng.” Phương Hữu Lợi thử nói đạo lý cùng ông anh.
“Chỉ rẻ hơn một chút thôi, chứ có nói là thứ phẩm đâu, nếu nghe lời anh, chi nhánh công ty năm nay sẽ không thua thiệt.” Phương Hữu Kiệt cảm thấy không vui khi chú em mình không đứng về phía mình.
Trong đầu Phương Hữu Lợi lại đang lo lắng về một vấn đề hoàn toàn khác, đối với ông anh có nói mà cũng như nước đổ đầu vịt kia cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng càng ngày càng cảm thấy nên kêu Phương Hữu Kiệt xin nghỉ hưu sớm là một ý tưởng không tồi.
“Anh Hai, bây giờ không nên bàn chuyện công tác, chờ qua Tết Âm Lịch, lúc anh và Trần Phó Tổng đến Tổng Công Ty họp, chúng ta thảo luận lại sau.” Phương Hữu Lợi nhức đầu xoa xoa giữa mày, giờ mà nói thêm gì nữa thì sẽ chỉ làm cho Tết này càng thêm chán ốm mà thôi.
“Vậy chú đi nghỉ trước đi.” Phương Hữu Kiệt nhìn ông, ông ta còn muốn thao thao bất tuyệt nói tiếp, nhưng nhìn cũng thấy dáng vẻ Phương Hữu Lợi dường như rất mệt mỏi, đành phải nuốt những lời muốn nói trở vào, định ngày mai mới nói kỹ càng với chú em sau.
Chú em này có đôi khi rất võ đoán, hơn nữa lòng dạ có lúc quá mềm yếu, ông là Anh Hai nếu không giúp chú ấy quản lý công ty coi sao được.
Ừ, bất kể thế nào, ngày mai nhất định phải cùng Hữu Lợi nói chuyện kỹ càng mới được.
Hôm sau, lúc Bình An vẫn còn mơ mơ màng màng trên giường, nghe được trong phòng dường như có tiếng động gì đó bèn mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ ra, liền thấy một khối màu đen đảo qua đảo lại ở trước mặt. Cô sợ hết hồn, cơn buồn ngủ biến mất sạch.
“Ai đó?” Bình An ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng đen đang đưa lưng về phía cô, kêu lên.
“Em họ, em tỉnh rồi hả?” Lâm Miên Băng mặc áo đen quần đen giày đen quay đầu, mặt không thay đổi nhìn Bình An gật đầu một cái.
“Sao chị vào mà không gõ cửa?” Bình An khoác áo khoác vào, tức giận hỏi.
Lâm Miên Băng bĩu môi, “Chị có gõ cửa, tại em chưa tỉnh ngủ đấy thôi.”
Nếu mình còn chưa tỉnh ngủ, sao cô ta còn có thể nghênh ngang đi vào.
“Chị đang làm cái gì?” Nhìn thấy hành lý rõ ràng đã bị lục lọi lung tung, Bình An nhíu chặt đôi mày thanh tú, quả nhiên, những chuyện mà cô đã biết trước đây vẫn sẽ xảy ra.
“Cái khăn lụa này của em rất đẹp nha, có thể tặng chị hay không, phối hợp thật tốt với bộ quần áo này của chị.” Lâm Miên Băng cầm một cái khăn lụa đen trắng xen kẽ hiệu Dior bị cô ta moi ra, quàng lên trên cổ mình, cười nói với Bình An.
Đây là quà tặng mà ba cho cô khi thi đậu đại học, có ý nghĩa rất lớn, Bình An đưa tay cầm trở lại, “Khăn lụa này không thể tặng cho chị, nếu chị muốn, tôi mua cho chị cái khác.”
“Có gì to tát đâu chứ, dù sao em có nhiều cái rồi, tặng chị một cái sẽ chết à, đồ nhỏ mọn.” Lâm Miên Băng tức giận nói.
“Chị họ, cho dù tôi có rất nhiều khăn lụa, cũng không nhất định phải tặng cho chị, chị chưa hỏi mà đã tự lấy, mới là không có lễ phép.” Bình An cảm thấy bất lực đối với cái lý luận này của cô ta.