Chương 202: Tự Tình Nho Nhỏ

Xe nhẹ nhàng lăn bánh trên đường, Bình An hơi mệt nên dựa vào lưng ghế nhắm mắt thả lỏng.

Nghiêm Túc quay đầu nhìn cô một cái, dịu dàng hỏi, “Sao, mệt chết rồi hả?”

Bình An nhẹ nhàng lắc đầu, “Chưa đến nỗi mệt chết, chỉ là hoàn cảnh công việc mới nên còn chưa quen lắm.”

“Từ từ rồi sẽ quen thôi.” Nghiêm Túc kéo tay cô qua, nhéo nhẹ chính giữa lòng bàn tay của cô.

“Biết rồi!” Bình An mở mắt, duỗi lưng một cái, cảm giác tinh thần hăng hái lên được một chút, “Đúng rồi, sáng thứ bảy đến ăn điểm tâm với mẹ anh đó, chắc anh biết rồi.”

“Mẹ đã nói với anh rồi, kêu anh đi đón bà ngoại và ba em luôn.” Nghiêm Túc cười nói.

“Có chuyện này em vẫn quên hỏi anh, Ôn Nguyệt Nga và ba anh... có con chung không?” Cô chỉ biết Nghiêm Túc là con duy nhất của Vu Tố Hà và Nghiêm Lôi Hải, nhưng không biết Nghiêm Lôi Hải còn có thêm người con nào khác nữa không.

Một người phụ nữ lo lắng đến thế với công ty gia đình, lại kiêng kỵ con riêng của chồng như vậy, rất có thể cũng là vì lo cho con của mình. Với các hành động chèn ép và xa lánh của Ôn Nguyệt Nga đối với Nghiêm Túc trước đây, rồi lại có những động tác muốn đoạt lấy quyền to nhất trong Nghiêm Thị, đều tạo cảm giác như đang lót đường cho người khác tiến vào.

“Có một con gái, đang học ở Nhật Bản.” Nghiêm Túc nói, “Ban đầu cha mẹ anh ly hôn cũng bởi vì con bé này.”

Bình An tò mò chờ Nghiêm Túc nói tiếp, Nghiêm Túc liếc mắt nhìn cô một cái, “Nhóc nhiều chuyện!” Rồi mới nói tiếp, “Lúc Nghiêm Hân được sinh ra, mẹ anh còn chưa ly hôn với ba anh. Mặc dù biết ông ta bên ngoài có phụ nữ khác, nhưng mẹ anh mở một mắt nhắm một mắt cho qua, vì muốn giữ ổn định cho Nghiêm Thị, bà vẫn tự mình chịu uất ức.”

Nghiêm Túc nói tiếp, thanh âm hơi trầm xuống, giọng nói chứa thêm sự tức giận, “Ba anh cho là mẹ anh cái gì cũng không biết nên càng làm vấn đề trầm trọng thêm, mỗi lần chạm mặt với Ôn Nguyệt Nga ở các sự kiện công khai, bà ta đều kiếm chuyện với mẹ anh khắp nơi...”

“Vậy vì nguyên nhân gì mà họ ly hôn?” Bình An hỏi.

“Có một Tết Nguyên Đán, cả nhà anh đi dự một bữa tiệc cuối năm. Hai mẹ con Ôn Nguyệt Nga cũng đi dự tiệc này, khi đó Nghiêm Hân ba tuổi. Ngay trên thảm đỏ đón khách, Nghiêm Hân nhìn thấy cha anh thì đột nhiên chạy tới lớn tiếng gọi ông ta là ba, còn lôi kéo ông ta đi tới cạnh Ôn Nguyệt Nga, đưa tay ông ta để cho ông ta cầm tay mẹ của nó, chứ không nên ở chung một chỗ cùng người phụ nữ khác.” Đáy mắt Nghiêm Túc thoáng qua một tia uất hận.

“Đấy đại khái là thời điểm mất mặt nhất của mẹ anh trong cuộc đời này.” Anh cười cười, từ từ dừng xe lại bởi phía trước đang đèn đỏ.

Có thể hình dung được tình cảnh lúc bấy giờ. Bình An cảm thấy Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Lôi Hải lúc ấy thật sự đã cho Vu Tố Hà một bạt tai ngay trước mặt mọi người. Vu Tố Hà biết rõ chồng mình ngoại tình, điều này ai nấy đều biết rõ, thế mà bà còn phải làm bộ như không biết gì mà cùng ông ta ân ân ái ái xuất hiện trước mặt mọi người. Ai mà biết kẻ thứ ba đã thế mà còn quang minh chính đại đem theo con gái công khai cướp chồng của bà trước mặt mọi người?

“Ôn Nguyệt Nga cố ý!” Bình An cau mày. Thật là một phụ nữ hèn hạ, biết Nghiêm Lôi Hải sẽ không ly hôn với Vu Tố Hà, thế là bèn lợi dụng con gái của mình ngay trước mặt nhiều người như vậy khiêu khích Vu Tố Hà, để cho vẻ thân mật ân ái của bà và Nghiêm Lôi Hải trở thành chuyện cười.

“Bà ta cố ý!” Nghiêm Túc lạnh giọng, “Nếu không làm vậy thì sao có thể buộc mẹ anh chủ động ly hôn? Bất cứ cái gì Ôn Nguyệt Nga cũng tính toán kín kẽ lắm.”

“Hèn gì ông nội bà nội đặc biệt ghét bà ta.” Đối với bất kỳ kẻ thứ ba nào Bình An đều nảy sinh một nỗi chán ghét tự nhiên, cho nên tất cả những hành động việc làm của Ôn Nguyệt Nga càng làm cô cảm thấy ghét cay ghét đắng.

Nghiêm Túc cười nói, “Cũng đã là quá khứ rồi.”

Quá khứ thì đã qua lâu... Nhưng vướng mắc vẫn còn đang tồn tại. Hiện tại, lực lượng của Nghiêm Túc đã đủ cường đại để bảo vệ bất kỳ người nào mà anh muốn bảo vệ, Ôn Nguyệt Nga chắc hẳn đang cảm thấy sợ hãi.

Cái làm cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi là ánh mắt của Nghiêm Lôi Hải. Người sáng suốt ai cũng đều nhìn ra ai là trân châu, ai là thứ phẩm đầy tỳ vết, tại sao ông ta lại bị Ôn Nguyệt Nga mê hoặc đến nỗi vứt bỏ một người phụ nữ tốt đẹp như Vu Tố Hà? Mặc dù việc ly dị là do Vu Tố Hà đề nghị, nhưng nếu như không có ông ta dung túng Ôn Nguyệt Nga thì sao có thể đi tới bước này?

Nghiêm Lôi Hải thật sự không xứng với Vu Tố Hà.

“Hiện tại Nghiêm Hân thế nào?” Không biết tình cảm giữa Nghiêm Túc và cô em gái của anh thế nào nhỉ.

Nghiêm Túc dường như chẳng quan tâm lắm đến cô em gái cùng cha khác mẹ này, chỉ thản nhiên trả lời, “Mẹ nào con nấy.”

Bình An ngẩn ra rồi cười khổ lắc đầu, không tiếp tục cái đề tài khiến người ta không vui này nữa.

Bọn họ rất nhanh đi tới Phương gia, Phương Hữu Lợi đã về đến nhà trước, đang nói chuyện với Viên lão phu nhân trong phòng khách.

“Bà ngoại, ba!” Về đến nhà, Bình An sẽ không là Tổng Giám Đốc Phương Thị nữa mà là cô con gái cưng của Phương Hữu Lợi, làm nũng kiểu nào mà chả được.

Mắt Nghiêm Túc và Phương Hữu Lợi chạm vào nhau trong không trung, anh khẽ mỉm cười, “Bác trai.”

Phương Hữu Lợi cười cười, quay đầu nhìn Bình An đang ỷ vào người ông, sờ sờ đầu cô cười nói, “Đang đợi các con về thì ăn cơm đấy.”

Dì Liên đã dọn sẵn thức ăn đâu vào đấy.

Nghiêm Túc đẩy xe lăn của Viên lão phu nhân tới trước bàn cơm, bà hỏi, “Nghiêm Túc à, nghe nói ông nội cháu sức khỏe không được tốt lắm hả, là thế nào đấy?”

“A, không có gì đáng ngại nữa ạ, chỉ là cảm vặt thôi.” Nghiêm Túc trả lời.

“Bình An hai ngày nay bận tíu tít nên chưa kịp đi thăm lão ông, lát nữa cơm nước xong nên đi cùng Nghiêm Túc tới thăm ông đi con.” Viên lão phu nhân quay sang nói với Bình An.

Bình An sửng sốt. Hai hôm nay cô không hề nghe Nghiêm Túc nói đến việc ông nội anh ngã bệnh, chứ không thì bằng giá nào cũng sẽ dành thời gian đi thăm ông chứ. Cô hơi không vui nhìn Nghiêm Túc, “Vậy chút nữa đi nha.”

Nghiêm Túc biết Bình An đang nghĩ gì, tiếc là nơi này còn có Viên lão phu nhân và Phương Hữu Lợi, không thể giải thích rõ với cô.

Viên lão phu nhân không hề phát giác vẻ mặt biến hóa nho nhỏ khó thấy của hai người trẻ tuổi, kêu mọi người bắt đầu ăn cơm, vừa nói, “Mẹ con chắc sẽ ở lại trong nước lâu dài nhỉ? Chị Loan có cô con dâu này ở chung nên vui lắm, ngày nào cũng gọi điện thoại tới đây nói với bà.”

“Mẹ con tạm thời ở lại trong nước.” Nghiêm Túc liếc mắt nhìn Bình An đang cắm cúi ăn cơm, trả lời Viên lão phu nhân.

Phương Hữu Lợi nhận ra được tâm trạng đang xuống thấp của Bình An, liền hỏi, “Bình An, con sao thế? Mệt hả con?”

Bình An vội vàng lắc đầu, “Dạ không, không mệt, con đang suy nghĩ vài chuyện.”

“Suy cái gì mà nghĩ? Chuyện công ty cũng không cần suy nghĩ nhiều như thế, đừng làm cho mình quá mệt mỏi.” Phương Hữu Lợi nói.

“Ba, chính ba mỗi tối cũng túi bụi công việc đến nửa đêm không phải sao, sao lại nói con không nên?” Bình An cười trêu ghẹo.

Phương Hữu Lợi lườm cô một cái, “Con là con gái, không nên thức đêm.”

Viên lão phu nhân nhìn Bình An, “Chẳng lẽ ở công ty có rất nhiều chuyện phải đụng đến tay sao? Con mới nhậm chức hai ngày thôi mà.”

Bình An cười giải thích, “Bà ngoại, chuyện của công ty cũng không nhiều lắm, chẳng qua vì con vừa mới bắt đầu tiếp xúc nên khá xa lạ, chưa có vấn đề gì to tát đâu.”

“Vậy thì tốt!” Viên lão phu nhân gật đầu cười nói, “Hai cha con giờ kề vai sát cánh chiến đấu rồi, bà lấy canh thay rượu, chúc Phương Thị dưới sự dẫn dắt của hai con sẽ nỗ lực vươn lên càng ngày càng tốt.”

Cơm nước xong, Nghiêm Túc và Bình An mới ngồi nói chuyện với Viên lão phu nhân một chút đã bị bà đuổi đi thăm Nghiêm lão gia rồi.

Trên xe, Bình An vẫn quay đầu nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, không nói chuyện cùng Nghiêm Túc.

Nhóc con đang giận anh đấy à? Nghiêm Túc một tay điều khiển tay lái, một tay kéo bàn tay nhỏ bé của Bình An qua, “Đừng giận mà, hai hôm nay em bận quá nên anh mới không nói cho em đấy thôi.”

Bình An xị mặt xuống, “Ngay cả khi em có bận đầu tắp mặt tối thì cũng tìm ra được thời gian đi thăm ông nội chứ. Sao ông bệnh mà anh có thể không nói với em vậy, nói thế nào thì em cũng là cháu dâu của ông, dù còn chưa cưới về!” Nhưng nếu cô đã gọi ông là ông nội, còn đeo truyền gia chi bảo của Nghiêm gia, thì không thể không để ý đến mọi việc quanh hai ông bà được nha.

“Anh biết rồi anh biết rồi.” Con ngươi của Nghiêm Túc lấp lánh ánh cười, “Tại ông nội không cho anh nói chứ bộ. Ông bảo chỉ là cảm vặt thôi không nên làm lớn chuyện. Tối hôm qua anh mua cho ông trà Đại Hồng Bào với trái cây, nói là em bảo anh cầm qua, ông nội rất vui.”

“Cho dù thế nào, về sau bệnh vặt hay chuyện gì anh cũng phải nói cho em biết đấy. Em có thời gian hay không là chuyện của em.” Trong lòng Bình An hơi khá hơn một chút, kéo tay Nghiêm Túc qua dùng sức cắn mạnh một cái.

“Dạ tuân lệnh, Nữ Vương Bệ Hạ.” Nghiêm Túc cười nói.

Lúc hai người về đến nhà hai ông bà, vừa vào cửa chính liền nhìn thấy Nghiêm lão gia đang vô cùng phấn chấn đánh cờ cùng Vu Tố Hà, Nghiêm lão phu nhân ngồi pha trà bên cạnh.

Thấy Bình An và Nghiêm Túc trễ thế này mà còn tới đây, mọi người đều vô cùng cao hứng. Nghiêm lão gia còn kêu réo Bình An, “Cháu dâu, tới đây uống thử một chút trà Đại Hồng Bào tối qua cháu đưa tới nè. Thật không tệ đâu nhé, không ngờ cháu cũng am hiểu về lá trà ha.”

Toát mồ hôi à nha, cô hiểu uống trà hồi nào...

“Ông nội, Bà nội, mẹ!” Bình An ngồi xuống cạnh Nghiêm lão phu nhân.

Nghiêm Túc đổi chỗ cho Vu Tố Hà, để anh đánh cờ với ông nội. Nhìn ông cụ như vậy cũng biết sức khỏe không có vấn đề gì, Bình An mới mở miệng quan tâm thăm hỏi mấy câu đã bị mọi người dời đi đề tài. Vu Tố Hà và Nghiêm lão phu nhân cùng hỏi thăm về công tác mới của cô.

Bình An nhất nhất trả lời cặn kẽ.

Cô vẫn tưởng người nhà Nghiêm gia có thể sẽ phản đối việc cô quan tâm đến sự nghiệp, nhưng cả hai ông bà lão và Vu Tố Hà đều vô cùng ủng hộ công tác của cô, ít nhất là không đề cập câu nào tới việc tương lai sau khi kết hôn thì muốn cô ở nhà giúp chồng dạy con, không đi xông xáo làm việc bên ngoài nữa.

Từ Nghiêm gia về, Nghiêm Túc không đưa Bình An về nhà mà lái xe về hướng nhà anh.

Bình An bị anh ôm vào cửa, khi Nghiêm Túc bắt đầu đặt những nụ hôn chi chít nóng rực vào trên mặt cô thì cô đẩy vai anh ra, cười nói, “Tối nay ba em thể nào cũng sẽ chờ cửa, em phải về nhà, anh... ưm...” Chưa nói xong thì đã bị anh dùng miệng chặn lại.

“Ngày tốt cảnh đẹp, ba em sẽ thông cảm!” Một bàn tay của Nghiêm Túc trượt vào trong áo cô, đẩy cao nội y lên, ôm lấy phần mềm mại trước ngực cô mà mạnh mẽ vuốt ve.

“Chờ... chờ một chút...” Bình An đã cảm giác được phân thân cứng rắn nóng bỏng của anh chỉa vào bụng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ hồng lên như quả táo, thân thể như nhũn ra, “Đừng ở chỗ này!”

Nghiêm Túc mút mạnh lên xương quai xanh của cô một vết hôn, một tay khác nhanh chóng cởi áo khoác của cô ra, tiếp theo là áo sơ mi... Sau đó là đồ của mình...

Thân thể mềm mại của cô dán chặt vào toàn thân nóng rực như lửa của anh, đôi mắt long lanh như nước nhìn anh, hai cánh tay mềm mại không xương vắt lên trên cổ anh. Hô hấp của Nghiêm Túc càng lúc càng trở nên nặng nề.

Anh bế cô lên, đi về phía ghế sa lon trong phòng khách, thả cô vào ghế đồng thời dùng sức đẩy hông một cái, tiến sâu vào bên trong hành lang ẩm ướt khít khao của cô, vận động nông nông sâu sâu.

Phòng khách to như thế nhưng chỉ mở một đèn tường mờ ảo, ánh đèn yếu ớt dịu dàng chiếu một thứ ánh sáng nhàn nhạt phủ lên hai thân thể đang quấn quýt sít sao vào nhau, cả phòng toát lên vẻ kiều diễm vô song.