Lê Thiên Thần đùng đùng rời đi, Bình An một câu giữ lại cũng không có, khiến Lê Thiên Thần vốn chỉ là hờn dỗi trở nên tức giận đến nội thương, bay về thành phố S ngay trong ngày.
Tạm thời không đề cập tới chuyện sau khi Lê Thiên Thần trở về Thành phố S đã xảy ra chuyện gì.
Bình An ăn sáng xong mới trở về trường học, Tống Tiếu Tiếu và Kỷ Túy Ý nhìn cô cười đến vô cùng mập mờ, quan sát toàn thân cô từ trên xuống dưới từ trước ra sau một lượt, thừa dịp cô không chú ý còn thiếu chút nữa muốn lột sạch cô ra luôn. Bình An thét chói tai bảo vệ sự trong sạch của mình, dùng tay che ngực hét to: “Nếu các cậu đói khát đến thế thì đến quán bar Tinh Kì Ngũ tìm đàn ông đi, tấm thân trong sạch của bổn cô nương gìn giữ nhiều năm không muốn hy sinh đâu, cũng tuyệt đối không muốn xảy ra bất kỳ hành động siêu thân mật gì ngoài tình bạn bè với các cậu.”
Kỷ Túy Ý hứ một tiếng, “Ai mà thèm cậu chứ, còn dám to mồm kêu trong sạch à, vậy trên cổ là gì đó? Muỗi cắn á, lấy đâu ra con muỗi lớn như vậy.”
“Con muỗi này chắc họ Nghiêm quá.” Tống Tiếu Tiếu hùa theo trêu chọc.
Mặt Bình An đỏ lên, “Gì, gì chứ, nói bậy gì đó. Đúng là đầu óc không trong sáng mà.”
“Đây là gì? Còn chỗ này nữa! Gian tình giữa cậu và Nghiêm đại BOSS ai người ta cũng biết hết rồi, còn bày đặt muốn giấu giếm chúng tớ, dám giả bộ xa lạ trước mặt chúng tớ đấy à. Thành thật khai báo mau, các cậu âm thầm tư tình bao lâu rồi hả?” Kỷ Túy Ý ấn Bình An ngồi phịch trên ghế, hầm hừ chất vấn.
Tống Tiếu Tiếu không biết moi từ đâu ra cái roi màu đen, “Thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.”
“Tiếu Tiếu, cậu thích SM* à?” Bình An tò mò sờ sờ cái roi kia.
(* SM: Tình thú, biến thái trong tình dục)
Kỷ Túy Ý quất mạnh lên mu bàn tay cô, “Đừng vờ đánh lạc hướng, nói mau, gian tình của cậu và Nghiêm đại BOSS đã bao lâu?”
Bình An uất ức rút tay về, vuốt vuốt mu bàn tay đỏ lên, “Gian tình gì, nói sao khó nghe quá à, mới bắt đầu tối qua thôi mà...”
“Mấy lần?” Mắt Tống Tiếu Tiếu sáng lên như sao, lập tức dán sát vào hỏi tới.
“Nửa lần cũng không có, chúng tôi rất trong sạch đó nha.” Bình An kêu lên.
Kỷ Túy Ý nhìn cô khinh thường, “Nghiêm đại BOSS vừa nhìn là đã biết ngay không phải là người thuần khiết rồi, cậu đừng có nói dối không chớp mắt như thế, trong sạch mà trên cổ cậu đầy dấu ‘dâu tây’ thế à?”
“Bình An, nếu Nghiêm Túc thuần khiết, cậu nên khóc đấy.” Tống Tiếu Tiếu sờ sờ đầu cô, “Khôn hồn thì khai ngay, tớ cần tư liệu sống.”
Bình An dở khóc dở cười, đành phải kể sơ chuyện tối qua cho các cô nghe, “... Sau đó anh ấy đưa tớ về nhà, chỉ vậy thôi, tính bà tám của các cậu có thể dừng được rồi.”
“Đồ ngu muội.” Kỷ Túy Ý ngắt nhéo hai má của cô, “Lần sau lúc Nghiêm đại BOSS tấn công cậu, cậu phải phản công, đừng để bị thua thiệt, có hiểu không hả.”
Bình An hóa đá, “Tiểu Ý, cậu có cần mạnh mẽ quá thế không...”
“Mặc dù Lê Thiên Thần trông cũng được, tác phong nhanh nhẹn, dáng dấp cũng to cao đẹp trai, nhưng nếu đặt anh ta cạnh Nghiêm Túc ấy à, mình thấy còn thua kém một chút.” Tống Tiếu Tiếu cầm tờ báo, bên trên có hình Nghiêm Túc và Lê Thiên Thần, giữa hai người là hình Bình An đeo vòng cổ kim cương đang nói chuyện cùng người khác.
“Đây là cái gọi là khí thế đấy. Hai người này căn bản không cùng một cấp bậc, sao có thể so sánh được. Nói Nghiêm Túc cướp đoạt người yêu không khỏi quá mức áp đặt đi, sao không nói là ai kia thay lòng nhỉ.” Kỷ Túy Ý cười hì hì nói.
Bình An liếc xéo cô ấy, “Cho tới giờ tớ cũng không thay lòng đâu nhé.”
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý lập tức trừng cô, “Cậu còn thích Lê Thiên Thần?”
“Ai nói tớ thích Lê Thiên Thần?” Bình An khinh khỉnh, “Tớ không có thích anh ta, đó chỉ là lời đồn.”
“Không nói về Lê Thiên Thần nữa.” Kỷ Túy Ý chẳng có hảo cảm gì đối với người đàn ông này, cô cảm thấy hứng thú với Nghiêm Túc hơn, “Bình An, nói với chị đi cưng, Nghiêm Túc thật sự chưa nuốt cưng sao?”
Bình An cười đẩy cô ấy ra, “Đã nói là chúng tớ chưa xảy xa chuyện gì mà, mới vừa qua lại, sao có thể tiến triển nhanh thế được chứ.”
“Lạc hậu, bảo thủ, ngoan cố.” Kỷ Túy Ý khi dễ không hề khách khí, “Có yêu thì có dục, Nghiêm Túc là đàn ông bình thường, chẳng lẽ còn phải chờ tới khi cậu tốt nghiệp, kết hôn xong mới ăn cậu được à, nhỡ anh ấy nhịn đến hỏng thì sao?”
Bình An cười gượng mấy tiếng, cô còn chưa cân nhắc qua những vấn đề này, “Các cậu lo xa quá rồi thì phải? Các cô nương, đã trễ rồi, chúng ta phải tranh thủ chạy đi học thôi.”
“Không cho đổi chủ đề...” Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đồng thanh kêu lên.
Lúc này, cửa ký túc xá bị mở ra, Vi Úy Úy tay cầm tờ báo đi vào, thấy Bình An mặt đỏ như gấc, nụ cười sáng ngời, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu mỗi người một bên đang véo vào mặt cô ấy, ba người đang đùa rất vui vẻ.
Họ nhìn thấy cô, cũng hơi ngây ngẩn cả người.
Vi Úy Úy đột nhiên cảm thấy cô giống như đang xâm nhập vào một không gian không thuộc về mình, có chút xấu hổ.
“Úy Úy về rồi, vậy chúng ta cùng đi học thôi.” Tống Tiếu Tiếu phản ứng đầu tiên, cười nói với Úy Úy.
Bình An thấy trong tay Úy Úy cầm tờ báo, đột nhiên không biết nên nói gì, cô quên mất chuyện Úy Úy thầm mến Nghiêm Túc rồi.
Vi Úy Úy cười cười với Bình An, mặc dù ánh mắt khó nén cô đơn, “Bình An, trễ rồi, chúng ta đến lớp học thôi.”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn nhau, “Đi thôi.”
Họ ăn ý không nhắc đến Nghiêm Túc nữa.
Buổi trưa, Bình An cùng các cô đi đến LENKA. Hiện tại cô rất ít quản lý nghiệp vụ bán hàng mà giao hết cho bọn Lâm Tĩnh và Bạch Hàm. Cha mẹ của Bạch Hàm mặc dù không còn tiết chế tiền chi tiêu của cô, nhưng vì cô đã quen đi làm thêm, cũng đã quen hòa mình với nhóm Bình An, nên vẫn tiếp tục ở lại phụ trách nghiệp vụ bán hàng. Lâm Tĩnh cùng Diệp Hiểu Vân đang cần kinh nghiệm thực tiễn, dứt khoát xin ra khỏi Hội Sinh viên đến giúp Bình An xử lý mọi chuyện trong cửa hàng.
Mỗi tháng Bình An chỉ cần nhìn sổ sách kiểm tra là được rồi.
Về chuyện đăng ký mở công ty, Bình An cũng không có nói với bọn họ. Còn chưa chắc liệu có thể thành công hay không, nếu cô nói ra, họ nhất định sẽ giúp cô. Nhưng mọi người đều là sinh viên nên việc học quan trọng hơn. Cô không muốn các cô ấy bị phân tâm, bởi một công ty mới thành lập luôn có rất nhiều việc cần làm.
Từ cửa hàng về, bọn Kỷ Túy Ý đều lên giường ngủ trưa, còn Bình An thì lên mạng tra tìm tài liệu. Đăng ký mở công ty ngoại trừ vấn đề tài chính còn có rất nhiều thủ tục lặt vặt phải hoàn thành, nhưng nếu chỉ có một mình cô thì căn bản lo không xuể.
Mà việc quan trọng hơn là sau khi thành lập công ty, cô còn phải thông báo tuyển nhân viên để làm việc, đây đúng là chuyện nhức đầu.
Đang cảm thấy phiền não thì nhận được tin nhắn, của Trình Vận, chị ấy hẹn Bình An buổi trưa gặp mặt. Bình An nhận được tin nhắn của chị thì tâm tình lập tức khá hơn rất nhiều. Cô muốn thành lập công ty nên rất cần ý kiến chuyên nghiệp của Trình Vận, cuối cùng thì chị ấy cũng đã có thời gian rảnh. Bình An dĩ nhiên cảm thấy rất cao hứng, lập tức nhắn tin lại cho Trình Vận, hẹn gặp tại nhà hàng Tây.
Vừa mới hẹn xong với Trình Vận không lâu thì điện thoại lại vang lên, Viên lão phu nhân gọi về báo cho cháu ngoại là bà bình an, còn đang định tiếp tục đi cùng với nhóm Nghiêm lão phu nhân đến những địa điểm khác một chút.
Trung Quốc lớn như vậy, đời này nếu như không thể đi một vòng thì thật không cam lòng.
Bình An biết Viên lão phu nhân sau khi mất đi con gái thì rất cô đơn, khi ông ngoại còn sống cũng có nguyện vọng đi khắp Đại Giang Nam Bắc của Trung Quốc, bà ngoại hiện đang thay ông ngoại hoàn thành tâm nguyện đấy mà.
Sau khi dặn dò Viên lão phu nhân nhất định phải chú ý bảo trọng thân thể xong, Bình An mới lưu luyến cúp máy. Thật ra thì cô rất muốn có thể đi du lịch cùng với bà ngoại, nhưng mà hiện giờ... cô không thể.
Vẫn nên nhanh chóng hoàn thành mọi việc đi rồi cô mới có thể đi cùng bà ngoại được.
“Bình An, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi.” Không biết Vi Úy Úy đã rời giường từ khi nào, ăn mặc chỉnh tề đứng sau lưng mỉm cười nhìn Bình An.
Bình An ngẩn ra, “Được.”
Hai người sóng vai đi tới vườn hoa dưới lầu ký túc xá. Bình An không biết Vi Úy Úy muốn nói chuyện gì với cô, suốt dọc đường đi vẫn giữ im lặng, chờ cô ấy mở miệng.
“Bình An, trên báo đưa tin là thật hả? Cậu thật sự đang qua lại với Nghiêm Túc à?” Vi Úy Úy nhỏ giọng hỏi.
“Úy Úy, cậu sẽ để ý à?” Bình An hỏi.
“Tớ có tư cách gì để để ý chứ? Cậu và Nghiêm Túc mới là một cặp môn đăng hộ đối, còn tớ chỉ là si tâm vọng tưởng thôi. Cậu yên tâm, tớ đã nghĩ thông rồi, sẽ không tiếp tục cố chấp nữa đâu, cậu cũng không cần vì tớ mà cảm thấy trong lòng không thoải mái.” Vi Úy Úy nhún vai, thoải mái cười nói.
Bất kể biểu hiện sáng sủa của Vi Úy Úy lúc này là thật hay giả, Bình An vẫn cảm thấy vui mừng, “Tớ hiểu rồi, Úy Úy, về sau cậu sẽ gặp được người thật sự yêu thương cậu, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
Vi Úy Úy nở nụ cười, “Được rồi, đừng có nói với tớ mấy câu cải lương thế nữa, tớ có phải là thỏ non đâu.” Cả đời này cô cũng không thể ở chung một chỗ với Nghiêm Túc được, nếu đã biết vậy thì cần gì phải bởi vì anh mà mất đi người bạn tốt như Bình An? Có thể xa xa nhìn anh, cô hẳn đã thỏa mãn rồi.
Bình An là bạn gái của Nghiêm Túc, cô lại là bạn tốt của Bình An, cơ hội để cô nhìn thấy Nghiêm Túc có lẽ sẽ nhiều hơn một chút...
Hết giờ học, Nghiêm Túc sẽ tới đón Bình An.
Biết Bình An có hẹn với Nghiêm Túc tối nay, Kỷ Túy Ý vỗ vỗ bả vai Bình An, “Vốn là phải kêu em rể mời mọi người ở đây ra ngoài ăn cơm, nhưng nể tình hai người các cậu vừa mới bắt đầu, cần bồi dưỡng tình cảm cho thêm phần sâu sắc, nên bữa cơm này tạm thời cho nợ đấy, tương lai nhất định phải trả cả vốn lẫn lời nghe chưa. Được rồi, yên tâm đi đi.”
“Nói với em rể là chúng tớ kỳ vọng rất cao đấy nhé.” Tống Tiếu Tiếu mập mờ nháy mắt với Bình An, ý tứ trong đó, chỉ có bọn họ hiểu.
Bình An bị các cô giễu cợt đến phải dở khóc dở cười, chộp lấy túi xách liền vội vội vàng vàng chạy ra khỏi ký túc xá.
Nghiêm Túc đã đứng dưới lầu chờ cô, nhìn thấy cô ăn mặc không giống tối hôm qua, đã khôi phục dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái bình thường, tóc cột đuôi ngựa, trông tràn đầy sức sống trẻ trung, mặt mang nụ cười ngọt ngào, da dẻ trắng noãn như ngọc xinh đẹp như một đứa bé.
“Cẩn thận, chạy nhanh như vậy làm gì, anh sẽ không bị người khác cướp mất đâu mà lo.” Anh đón được thân thể cô đang phóng tới, cưng chiều xoa xoa gò má mềm mại của cô, nói đùa.
Bình An đưa tay chọc chọc gương mặt đẹp trai của anh, “Em mà thèm sợ anh bị cướp đi á.”
“Thế này là em có lòng tin đối với anh, hay là tự tin vào chính bản thân mình đây?” Nghiêm Túc cúi đầu hôn cô một cái, cười hỏi.
Chung quanh có không ít nữ sinh qua lại quay đầu nhìn chằm chằm Nghiêm Túc, Bình An không muốn trở thành tiêu điểm, lôi kéo ống tay áo Nghiêm Túc: “Lên xe đã rồi nói tiếp.”
Nghiêm Túc cười ha ha, anh mới không ngại người khác nhìn bọn họ, tốt nhất tất cả mọi người đều biết Bình An là người yêu của anh đi, để cho bọn oắt con đang đánh nhau để kêu gọi sự chú ý của cô đều tắt hy vọng hết.