Bình An cũng không biết những lời cô nói Vi Úy Úy nghe lọt vào lỗ tai được mấy phần trăm, nhưng thấy nét u buồn trong mắt cô ấy tiêu tán đi không ít nên trong lòng vẫn cảm thấy vui mừng.
Bọn Kỷ Túy Ý đã chờ tại KTV, lúc hai cô sóng vai đi vào phòng riêng, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cùng liếc mắt nhìn nhau kinh ngạc.
Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân không biết về không khí đầy áp lực trong ký túc xá của họ gần đây nên khi vừa thấy Bình An liền lôi cô ngồi xuống cùng ca hát.
Bạch Hàm gọi bia Budweiser cho Vi Úy Úy, “Bộ bữa giờ chị Vi bận lắm hả? Không thường thấy chị.”
Vi Úy Úy cười, “Đã xong rồi.”
Kỷ Túy Ý nhíu mày, cầm ly nước trái cây chậm rãi hút vào.
Bình An và Lâm Tĩnh song ca bài “Xinh đẹp suốt đời”* của Trịnh Tú Văn, nhưng giọng hát đáng sợ của hai người khiến mọi người trong phòng cười bò lăn bò càng, Tống Tiếu Tiếu chẳng nể nang gì giễu cợt Bình An tới bến, “Cái giọng này của cậu sau này làm sao hát ru cho con được đây, bộ không sợ con trai cậu gặp ác mộng à?”
“Các cậu chả có chút tế bào âm nhạc nào hết, dốt không biết cách thưởng thức thì có.” Bình An ném micro, ấm ức ngồi vào cạnh Tống Tiếu Tiếu, đưa tay nhéo cánh tay cô ấy, “Tối nay sẽ cho cậu gặp ác mộng.”
Tống Tiếu Tiếu lo đùa giỡn với Bình An, không để tâm nghe Vi Úy Úy đơn ca.
Bọn họ ai cũng biết giọng ca của Vi Úy Úy rất êm tai.
Kỷ Túy Ý kéo Bình An vào sát mình, thì thầm vào tai cô, “Cậu nói gì với Úy Úy rồi hả?”
“Ừ, có nói mấy câu.” Bình An liếc Vi Úy Úy, “Chỉ hy vọng cậu ấy đừng lấn cấn trong lòng.”
Tống Tiếu Tiếu bu lại, “Cậu ấy có lọt tai không? Trưa nay tớ với Tiểu Ý cũng đã nói với cậu ấy rất nhiều nhưng hình như cậu ấy chả chịu nghe lời nào vào cả.”
“Có nghe được hay không tớ cũng không biết, nhưng chắc sẽ không nghĩ luẩn quẩn nữa.” Giọng Bình An cũng không chắc lắm.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu cùng nhún vai, giờ chỉ có thể đứng nhìn để Úy Úy tự suy nghĩ mà thôi.
Mấy ngày sau, Bình An lo tập trung nghiên cứu quy định pháp luật về đất nông nghiệp, tạm thời giao hết công việc của cửa hàng độc quyền LKA cho Bạch Hàm và Lâm Tĩnh xử lý. Dạo này kinh doanh của cửa hàng đã đi vào quỹ đạo, đã có thể bắt đầu thu hồi vốn rồi, giờ cái chính là phải nghĩ xem nên mở rộng thế nào nhưng cô còn chưa có thời gian.
Cũng trong thời gian này, tin nội loạn tại Ôn thị cũng bị lộ ra ngoài nhưng mũi dùi dư luận lại chĩa thẳng vào Ôn Quốc Hoa, nên ngược lại có lợi cho phe Ôn Triệu Dung.
Khi thấy được tin này, Bình An nhiều lần gọi điện cho Ôn Triệu Dung nhưng anh không bắt máy. Hai ngày sau, anh mới gọi điện thoại lại cho cô.
“Học trưởng, anh khỏe không?” Thấy tên hiển thị trên màn hình, Bình An lập tức nhận điện thoại.
“Cũng may còn sống.” Tiếng cười sang sảng nhưng vẫn mang âm hưởng mệt mỏi của Ôn Triệu Dung truyền đến.
Còn nói giỡn được, xem ra chưa quá mức nghiêm trọng, “Em xem tin tức, hình như là cô anh đứng ra chỉ trích anh hả, không biết liệu Ôn thị có bị ảnh hưởng hay không...”
Ôn Nguyệt Nga, mẹ kế của Nghiêm Túc, hôm qua đứng ra chỉ trích Ôn Triệu Dung trước giới truyền thông là không mang lại lợi nhuận cho Ôn thị mà lại khiến cho nội bộ hỗn loạn, hoàn toàn không có tư cách trở thành người đứng đầu Ôn thị, thế nhưng lại không đề cập một chữ nào tới tai tiếng của Ôn Triệu Tân.
“Cô anh muốn giúp bác cả anh đồng thời cũng muốn ép Anh Hai anh trở lại ấy mà.” Ôn Triệu Dung thản nhiên, cảm xúc càng ngày càng xuống thấp khi bị người thân bức bách thế này, “Cô cho là anh cố ý tìm người thiết kế bẫy rập cho Ôn Triệu Tân.”
“Cho là Ôn Triệu Tân bị hãm hại đi thì đó cũng là vì phẩm chất anh ta có vấn đề, vốn là kẻ không biết kiềm chế nên dù không có ai gài bẫy thì rồi cũng sẽ để lộ mấy chuyện xấu xa thôi.” Bình An không cảm thông Ôn Triệu Tân chút nào, thậm chí còn không cảm thấy ai đó tìm phóng viên chụp mấy tấm hình kia là làm sai. Không cần người khác cố ý gài bẫy, chuyện xấu xa của Ôn Triệu Tân sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
“Không phải ai cũng nghĩ vậy.” Ôn Triệu Dung cười khẽ, “Chuyện sẽ qua rất nhanh thôi, không cần lo thay anh đâu.”
Bình An ừ một tiếng, “Học trưởng, thật ra thì... có đôi lúc sử dụng một chút thủ đoạn thích hợp thì cũng không sao đâu.”
Ôn Triệu Dung trầm mặc chốc lát mới mở miệng với giọng thật thấp, “Anh biết, vậy nhé, anh đang bận chút.”
Sau khi dừng máy, Bình An một lần nữa lại tập trung sự chú ý vào màn hình vi tính, cô đang xem các tin tức được đăng tải về nội loạn tại Ôn thị, ngoại trừ các loại suy đoán về trường hợp nội loạn lần này có phóng viên còn liệt kê các quan hệ của Ôn gia ra, trong đó đương nhiên dính dáng tới Tập đoàn Nghiêm Thị.
Ôn Nguyệt Nga đứng ra giúp Ôn Quốc Hoa, người bên ngoài đang đoán xem có phải Nghiêm Thị sẽ ra mặt hỗ trợ Ôn thị vượt qua cửa ải khó khăn lần này, một lần nữa phân bổ lại chức vị cao nhất tại Ôn thị hay không.
Cũng có báo viết về quan hệ giữa Ôn Nguyệt Nga và Nghiêm Túc, người đứng đầu Nghiêm Thị hiện nay, và cho rằng Nghiêm Thị sẽ không nhúng tay và chuyện của Ôn gia.
Tóm lại, tin tức về nội loạn tại Ôn gia bị đưa ra ánh sáng cũng đã kéo luôn Nghiêm Túc vào. Có phóng viên tới phỏng vấn anh nhưng thái độ của anh rất lấp lửng, chỉ nói một câu: Nghiêm Thị sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà của người ngoài.
Là người đứng đầu Nghiêm Thị, lời nói của Nghiêm Túc có thể đại diện cho cả tập đoàn, thế nên khi những lời này của anh được đăng thành tiêu đề trên trang bìa các tờ báo lớn nhỏ thì thật sự đã làm cho Ôn Nguyệt Nga khó khăn.
Ý của Nghiêm Túc là Nghiêm gia và Ôn gia không phải là người một nhà, nói cách khác, Ôn Nguyệt Nga cho đến giờ vẫn không được anh thừa nhận, cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Bình An đột nhiên tò mò về ân oán trước kia của nhà họ Nghiêm, định tìm hiểu một chút tin tức về mối quan hệ giữa mẹ ruột Nghiêm Túc và Ôn Nguyệt Nga nhưng lại phát hiện chẳng thể sưu tra được một tin tức cỏn con nào. Thật sự là kỳ lạ, người ngoài luôn vô cùng tò mò với các loại tin đồn về những nhà giàu có, chuyện bà chủ Nghiêm gia bị vứt bỏ động trời như vậy mà tìm khắp cũng không thấy một chút tư liệu nào.
Càng không cách nào dọ thám để biết được chuyện thì trong lòng lại càng sinh ra tò mò, nhưng nên tìm ai để hỏi thăm đây? Trừ người trong nhà bọn họ ra thì còn có ai có thể hiểu rõ chuyện năm xưa đây?
Cô hỏi thăm vài người bạn trong giới thượng lưu nhưng cũng không ai biết rõ chuyện quá khứ, mà dù có nghe nói thì còn không biết nhiều bằng cô. Xem ra trước đây chuyện ly hôn của Nghiêm gia được giấu giếm rất tốt. Cô cũng định hỏi thăm Hồng Dịch Vũ, nhưng mười năm trước anh còn là một sinh viên đại học, làm sao mà biết mấy chuyện bà tám trên thương trường cho được, cái gì cũng không biết thì đúng hơn. Bình An không thể không thu lại lòng hiếu kỳ mà chuyên tâm suy nghĩ chuyện của mình.
Ngoài việc muốn đầu tư mua đất, Bình An còn muốn mở rộng hơn nữa cửa hàng độc quyền của mình. Nhưng vì các cửa hàng độc quyền LKA đã mở không ít chi nhánh trên cả nước nên cô có mở thêm mấy chỗ nữa cũng sẽ thế thôi, sẽ không được thêm bao nhiêu lợi nhuận.
Cô nghĩ tới chuyện kinh doanh qua mạng, mạng www.taobao.com giờ đã bắt đầu phát triển, không tới một hai năm nữa việc mua hàng qua mạng sẽ càng thêm phổ biến, cô không muốn bỏ lỡ điểm mấu chốt trong kinh doanh này. Nhưng nếu chỉ có sản phẩm của LKA thôi thì lại quá sức đơn điệu, các sản phẩm tương tự khác cũng đã có không ít người bán ở taobao nên giá tiền bị ép xuống rất thấp, cô cần phải có một sản phẩm được đại chúng khen ngợi mà lại tương đối ít người bán nó trên internet...
Về mặt này cô vẫn phải thỉnh giáo chị Trình Vận rồi. Nói thì làm ngay, cô lập tức gọi điện cho Trình Vận định hẹn gặp chị ấy tối nay, nhưng điện thoại không kết nối. Ngày mai Trình Vận lại muốn đi Hongkong, mặc dù hai chị em không tâm sự gì nhiều nhưng trong lòng Bình An cũng rõ ràng, nhất định chị ấy muốn đi thăm người yêu.
Đối với Lương Phàm, chị Trình Vận thật sự đã thỏa hiệp đến độ gần như hèn mọn.
Thứ năm, Phương Hữu Kiệt và Phương Khiết Hoa đến Thành phố G, ngoài ra còn có Phương Húc và Lâm Miên Băng cùng đi. Ông anh họ và bà chị họ này ngoài miệng thì nói là tháp tùng ba mẹ mình tới đây nhưng thật ra thì chỉ muốn đến Thành phố G để chơi bời thôi.
Phương Hữu Lợi sai tài xế công ty ra đón rồi chở họ về khách sạn mà không đưa về nhà, tình cảm xa cách thể hiện rất rõ ràng.
Buổi tối, Phương Hữu Lợi dẫn theo Bình An đãi một bữa tiệc xem như là chào đón nhóm Phương Hữu Kiệt.
Phương Hữu Kiệt vẫn ra vẻ một Trưởng Họ như xưa nay, đối xử với Bình An rất lãnh đạm. Ông ta vốn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, trước kia giữ vẻ mặt ôn hòa với Bình An chỉ vì nghĩ cô là con gái Phương Hữu Lợi, giờ biết Phương Hữu Lợi cố ý để lại công ty cho cô nên mỗi lần nhìn về phía cô thì mặt mày đều tỏ ra khó chịu.
Còn Phương Khiết Hoa thì ngược lại càng cố lấy lòng Bình An hơn trước, vừa gặp đã kéo tay cô khen không ngừng khiến Lâm Miên Băng đứng cạnh đố kị đến đỏ cả mắt.
Bình An cũng chẳng quan tâm họ lãnh đạm hay nhiệt tình, im lặng ngồi cạnh Phương Hữu Lợi, chỉ mong thời gian qua nhanh để mấy “cực phẩm” này nhanh nhanh quay về Thành phố J.
“Cần gì phải lãng phí tiền công ty vậy, trong nhà đâu phải là không có chỗ cho bọn anh ở, anh nhớ nhà chú là biệt thự lớn lắm mà, sao phải ở khách sạn. Người ngoài thấy vậy nghĩ bọn anh tiêu xài hoang phí thì sao.” Phương Hữu Kiệt hàn huyên chưa được đôi ba câu đã sưng mặt lên giáo huấn Phương Hữu Lợi.
Mắt Bình An thoáng nét mỉa mai, nếu để họ về ở trong nhà mới thật sự là phiền đó. Cô trả lời thay Phương Hữu Lợi, “Bác à, nhà con thường không có người ngoài vào ở, phòng cho khách cũng không kịp dọn dẹp, nên ở khách sạn tương đối dễ hơn.”
Phương Hữu Kiệt lườm cô, “Bác và cha con nói chuyện, con nít chen miệng cái gì?”
Bị Phương Hữu Kiệt không nể mặt nạt một câu, Bình An cười cười không nói nữa, khóe mắt thấy được vẻ mặt đắc ý của Lâm Miên Băng. Cô nhìn về phía Phương Húc, ông anh họ này từ đầu đến giờ vẫn chưa nói với cô câu nào mà vẫn giữ một bộ mặt sa sầm, chả biết là trưng sắc mặt như thế cho ai nhìn.
“Bình An nói đúng, vả lại lần nào lên đây họp các lãnh đạo chi nhánh đều ở tại khách sạn này.” Phương Hữu Lợi thản nhiên nói.
“Ở khách sạn là tốt rồi, thoải mái hơn chứ sao.” Phương Khiết Hoa cười. Bà không phải đến Thành phố G để dự họp mà có mục đích khác nên mới không muốn chọc cho Phương Hữu Lợi tức giận.
“Hừ.” Phương Hữu Kiệt hừ một tiếng, chợt nhìn về phía nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa giận dữ hỏi, “Sao còn chưa dọn đồ ăn lên.”
Phương Húc cau mày kéo nhẹ ông ta, “Ba, còn chưa gọi thức ăn mà.”
“Bác, bác gọi thức ăn đi.” Bình An đưa thực đơn cho ông ta, mặt vẫn giữ nụ cười rực rỡ.
Phương Hữu Kiệt bị nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời này đâm cho đau mắt.
Lâm Miên Băng hưng phấn nói với Phương Hữu Lợi nói, “Bác Ba, lần này cháu tới Thành phố G là đặc biệt đến tìm bác đó. Lần trước bác đã đồng ý sẽ tìm cho cháu một cửa hàng ở khu trung tâm thương mại lớn để làm ăn mà, đúng không? Cháu tới lần này cũng đã quyết tâm rồi, nếu không trở nên thật nổi danh cháu sẽ không chịu thua quay về.”
“Anh Ba, anh đừng nghe con bé nói bậy, con nít ranh biết kinh doanh cái gì.” Phương Khiết Hoa trừng mắt con gái một cái, cười giả lả với Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi cười cười thản nhiên, “Có mục tiêu là tốt.”
“Nói vậy Bác Ba thật sự sẽ tìm cho cháu một cửa hàng mặt tiền hả?” Lâm Miên Băng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, thanh âm rất vui vẻ hưng phấn.