Phương Hữu Lợi và Bình An vừa đi vào phòng khách vừa giải thích, “Dạo này công ty bận quá nên con không có thời gian lại đây. Hôm nay rốt cuộc cũng có một ngày rảnh rang nên đến thăm mẹ ngay.”
Bình An vô cùng thân thiết kéo cánh tay Viên lão phu nhân, “Bà ngoại, gần đây con cũng bận. Mà bà cũng biết mà, dù con không tới nhưng lòng con lúc nào cũng nhớ bà hết đó.”
“Ba hoa vừa vừa thôi. Ba con bận chuyện công ty thì còn chấp nhận được, con thì bận cái gì, ghét bỏ bà ngoại là bà già lụm cụm rồi phải không?” Viên lão phu nhân bẹo hai má gầy đi không ít của Bình An, phì phì ra vẻ tức giận hỏi.
“Ai da ai da, đau nha, bà ngoại. Con nào dám ghét bỏ bà, ‘Ánh trăng nói hộ lòng con’* nha, con kính yêu bà giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không dứt...” Bình An hôn chụt một cái lên mặt Viên lão phu nhân, nịnh nọt làm nũng vô cùng hăng hái.
Viên lão phu nhân nhịn không được bật cười, tức giận ký một cái lên trán Bình An, “Coi như con tiêu rồi, ánh trăng làm gì nói hộ lòng con được.”
Bình An cười hì hì mời Viên lão phu nhân ngồi xuống, vô cùng thật lòng, “Bà ngoại, đúng là con không ngoan, về sau nhất định sẽ thường xuyên đến thăm bà.”
“Tuổi trẻ có thế giới của tuổi trẻ, nếu con ở với bà suốt thì đến phiên bà không chịu nổi đấy.” Viên lão phu nhân chỉ muốn đùa với Bình An thôi chứ sao nỡ để cô ngày ngày lãng phí thời gian tuổi trẻ mà ở với một bà già như bà được chứ.
“Hóa ra là bà ngoại ghét con.” Bình An mếu máo, ấm ức ôm gối ôm.
Thật ra thì cô hiểu, người già thường dễ cảm thấy cô đơn, huống chi bà ngoại lại mất cả chồng và con gái, tuy nhìn bề ngoài thì thân thể cường tráng đấy nhưng trong lòng nhất định là vô cùng cô độc. Kiếp trước cô chỉ lo nghĩ cho mình mà không nghĩ đến cảm xúc của bà ngoại, đời này cô không thể coi thường người thân bên mình như thế nữa, nhất định phải dành nhiều thời gian cho họ.
“Mẹ, hay là mẹ về ở với chúng con đi, có thể chăm sóc lẫn nhau cũng tốt lắm.” Phương Hữu Lợi vẫn muốn thay người vợ quá cố chăm sóc mẹ vợ, cứ nghĩ đến cảnh mẹ vợ thui thủi một mình trong cái biệt thự lớn thế này ông cũng không an tâm chút nào.
“Mẹ ở một mình mới thanh tĩnh, hơn nữa bạn già của mẹ đều ở gần đây nên mẹ mới luyến tiếc không muốn chuyển đi đấy chứ.” Viên lão phu nhân cười nói.
“Bà ngoại, bà về ở với con thì cũng có thể thường xuyên lại đây tìm bạn già của bà được mà.” Bình An khuyên nhủ.
Viên lão phu nhân vỗ vỗ đầu cô, “Bà ở đây thật sự rất tốt, đừng lo lắng cho bà, tuần sau còn đi du lịch Quế Lâm với vài bạn già nữa kia.”
“Đi Quế Lâm? Bà ngoại muốn đi với ai vậy?” Bình An hỏi, cô không yên tâm lắm mỗi khi bà lão đi xa nhà.
“Nghiêm lão phu nhân cũng sẽ đi, thật ra thì mấy đồng nghiệp cũ của bà tham gia vào một đoàn du lịch ấy mà. Con yên tâm, bà cũng thường đi du lịch nên biết rõ phải tự chăm sóc mình thế nào chứ.” Viên lão phu nhân liếc một cái thì biết ngay là Bình An đang lo lắng cái gì, cười trấn an cô.
Bình An nói, “Toàn là người cao tuổi cả, hay con đi cùng với bà nhé?”
Viên lão phu nhân giận dỗi háy cô, “Sao vậy, bộ già cả thì không đi du lịch được à? Chính vì bọn bà nhân lúc hiện tại vẫn còn đi lại được mới đi ngắm cảnh du lịch khắp nơi chứ, chứ ở đây với một con nhóc lừa đảo như cô thì có gì vui đâu.”
“Ba.” Bình An nhìn về phía Phương Hữu Lợi, hy vọng ông cũng khuyên Viên lão phu nhân vài lời.
Phương Hữu Lợi làm con rể Viên lão phu nhân hơn hai mươi năm nên đương nhiên hiểu rất rõ tính tình mẹ vợ. Viên lão phu nhân chưa bao giờ ỷ y vào sức khỏe, nếu không nắm chắc trăm phần trăm thì chắc chắn bà sẽ không đi du lịch. Hơn nữa, ông cũng cảm thấy người già mà suốt ngày ru rú trong nhà cũng không tốt chút nào, có thể đi ra ngoài chơi cũng giúp ích cho thân thể khỏe mạnh, “Mẹ, vậy mẹ phải chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi điện cho con.”
Ngay cả ba cũng đồng ý? Bình An chu môi, “Sao ba không giúp khuyên bà ngoại vậy.”
Viên lão phu nhân cười, “Ai giống con đâu hả, mới tí tuổi đầu mà cứ buồn lo vô cớ. Đây có phải lần đầu tiên bà đi du lịch cùng đoàn đâu, huống chi lần này còn có Nghiêm lão phu nhân mà.”
“Vậy bà mỗi ngày đều phải gọi điện cho con đó.” Bình An thỏa hiệp, hình như đúng là cô lo bò trắng răng rồi, tuy biết rằng trong vòng hai năm tới bà ngoại vẫn luôn khỏe mạnh nhưng cô vẫn rất quan tâm.
“Được rồi.” Viên lão phu nhân cười ha ha gật đầu.
Hàn huyên một lát thì cũng đã đến giờ cơm trưa, Phương Hữu Lợi đề nghị ra tiệm ăn món Triều Châu, Viên lão phu nhân nghĩ dù sao hôm nay bà cũng không có chuẩn bị sẵn món gì nên lập tức đồng ý ăn cơm bên ngoài.
Lúc ăn cơm, Phương Hữu Lợi nói chuyện cùng Viên lão phu nhân còn Bình An thì chẳng có lòng dạ nào mà nghe xem hai người nói gì. Cô vẫn còn đang nghĩ xem phải làm thế nào để đề cập với Viên lão phu nhân việc cô muốn dùng trước số tài sản mà mẹ để lại cho cô.
“Chuyện công ty tất nhiên quan trọng, nhưng con cũng phải chú ý sức khỏe.” Viên lão phu nhân hạ giọng nói với Phương Hữu Lợi, mắt nhìn về phía Bình An, “Mẹ cũng nên nhắc lại chuyện cũ một chút. Bình An đã 20 rồi, cũng không còn là đứa con nít nữa nên không cần con lúc nào cũng coi chừng, con hẳn phải nghĩ cho mình mới đúng.”
Phương Hữu Lợi mỉm cười nhìn Bình An, “Dù bất cứ lúc nào con vẫn coi con bé như đứa trẻ.”
“Không nghĩ tới việc tái hôn à?” Viên lão phu nhân cau mày trừng ông.
“Dạ có nghĩ chứ, nhưng mà chưa tìm được người thích hợp.” Phương Hữu Lợi nói, thật ra ông cũng chả ham thích gì ba cái chuyện tái hôn này lắm.
“Cô Lý lần trước truyền ra xì căng đan kia, con có mấy phần nghiêm túc?” Viên lão phu nhân hỏi.
Nghĩ đến Lý Tĩnh Dĩnh, mắt Phương Hữu Lợi thoáng hiện một tia chán ghét, giọng vẫn rất bình tĩnh, “Cô ta không thích hợp.”
Viên lão phu nhân gật đầu, hiểu được ý của con rể. Cái cô Lý Tĩnh Dĩnh kia vốn nhìn cũng khá, chỉ tiếc là chẳng thông minh chút nào. Mặc dù bà hy vọng con rể có thể tái hôn nhưng không tán thành việc tìm đại một phụ nữ bất kỳ nào đó để kết hôn, đặc biệt là khi cái cô Lý Tĩnh Dĩnh này còn dám lợi dụng Bình An. Quan hệ còn chưa thật sự xác định mà còn làm vậy, sau này xác định rồi thì sẽ chẳng đối xử khá hơn chút nào với Bình An đâu. Bà vốn đang lo lắng không biết có phải Phương Hữu Lợi đã có tình cảm với Lý Tĩnh Dĩnh rồi nhưng chỉ vì nghĩ cho Bình An nên mới nhịn đau bỏ thứ mình yêu thích hay chăng, nhưng hiện tại xem ra bà lo thừa rồi.
“Mẹ, con tạm thời không tính đến việc tái hôn, qua nhiều năm vậy rồi nên cũng đã thành thói quen.” Phương Hữu Lợi không muốn Viên lão phu nhân khuyên bảo nữa nên mở miệng nói giọng kiên quyết.
“Chẳng lẽ sau này con muốn sống một mình à? Sớm muộn gì rồi Bình An cũng phải lập gia đình.” Viên lão phu nhân lời trọng tình sâu khuyên bảo.
Phương Hữu Lợi cười sảng khoái, “Vậy chờ Bình An kết hôn, sau đó trở thành người ra quyết sách cho Phương Thị rồi thì chúng ta lại bàn tới vấn đề này.”
Viên lão phu nhân nhìn về phía Bình An, con nhóc này còn đắm chìm trong suy nghĩ của nó, “Thật sự muốn cho Bình An thừa kế Phương Thị à?”
“Đây là lựa chọn của chính con bé.” Phương Hữu Lợi trả lời.
“Con đồng ý?” Viên lão phu nhân nhỏ giọng hỏi.
Phương Hữu Lợi trầm mặc một hồi, mới nhẹ nhàng dạ một tiếng.
Viên lão phu nhân không nói thêm về đề tài này nữa, đưa tay gõ một cái lên đầu Bình An, “Sắp ăn cơm bằng lỗ mũi rồi kìa, đang nghĩ gì đấy.”
Bình An hồi thần, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt, “A, cái gì?”
Phương Hữu Lợi và Viên lão phu nhân cùng cười khẽ ra tiếng, “Nghĩ gì mà mất hồn mất vía cả buổi thế.”
Bình An liếc mắt nhìn Phương Hữu Lợi, sắp xếp câu chữ rồi mới mở miệng nói, “Bà ngoại, thật ra con có sự kiện muốn thương lượng với bà một chút.”
“Hả? Chuyện gì?” Viên lão phu nhân để đũa xuống nhìn Bình An.
“Bà ngoại, trước con vay bà tiền để mở cửa hàng độc quyền, con làm cũng không tệ đúng không?” Đôi mắt Bình An lúng liếng, cười hỏi.
“Ừ, rất khá, có đầu óc kinh doanh, nhưng đó chỉ là một cửa hàng nhỏ nên cũng không đáng để kiêu ngạo đâu.” Viên lão phu nhân cố ý nhàn nhạt nói.
“Thì cũng phải chứng minh là con đã trưởng thành, có thể tự làm chủ việc mình muốn làm chứ, đúng không ạ?” Bình An biết tỏng tòng tong Viên lão phu nhân miệng một đằng mà bụng một nẻo cho nên vẫn cười hì hì hỏi tiếp.
“Con có gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Viên lão phu nhân nén cười nói.
Mặt Bình An lấy lòng lại khéo léo, “Bà ngoại, con muốn mượn sử dụng trước tài sản mà mẹ để lại cho con.”
Viên lão phu nhân kinh ngạc nhìn Phương Hữu Lợi, thấy sắc mặt ông vẫn bình tĩnh như đã biết trước chuyện này thì cau mày hỏi, “Hữu Lợi, con đồng ý?”
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Bình An đã có năng lực tự quyết định việc con bé muốn làm rồi ạ.”
“Vậy được rồi, mai bà sẽ đến phòng luật sư bên kia ký tên.” Viên lão phu nhân cũng không hỏi xem tại sao Bình An lại muốn mượn sử dụng trước khoản tài sản này, bởi bà nghĩ nếu Phương Hữu Lợi đã gật đầu rồi thì bà cũng không có lý do gì mà phản đối. Đối với Bình An, bà vẫn rất vui mừng khi thấy cô trưởng thành.
Bình An không ngờ Viên lão phu nhân sẽ dễ dàng đồng ý như vậy nên thiếu chút nữa thì đã nhào qua hôn chùn chụt bà hai cái, “Cám ơn bà ngoại.”
Viên lão phu nhân mỉm cười liếc cô một cái.
Ăn xong cơm trưa về nhà, Phương Hữu Lợi cùng Viên lão phu nhân và hai vị bô lão khác trong tiểu khu chơi mạt chược, xong hết nửa ngày rồi mới rời đi cùng Bình An.
Bình An ngồi vị trí cạnh ghế lái, nghiêng đầu quan sát gương mặt tuấn tú được năm tháng đầy tang thương trui rèn mà trở nên đầy cơ trí sắc sảo của Phương Hữu Lợi mà nghĩ trong lòng: chắc chắn sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn lấy một người đàn ông tài sản bạc tỷ, chín chắn chững chạc, thật sự đẹp trai không ai cãi như ba. Nếu so với các anh chàng trẻ tuổi chỉ lăm lăm đi theo lối mòn đầy rẫy ngoài kia thì một người phụ nữ bình thường đương nhiên sẽ lựa chọn ba rồi.
Một phụ nữ có thể song hành với ba suốt cuộc đời còn lại sau này sẽ là ai đây? Nghĩ đến những bi kịch phát sinh lúc cô hai mươi lăm tuổi kiếp trước, tim Bình An run nhẹ. Đời này dù thế nào, cô nhất định phải làm cho ba khỏe mạnh tráng kiện mà sống đến già mới được.
“Nhìn gì vậy? Đầu óc lại lên mây rồi à.” Phương Hữu Lợi thấy Bình An im lặng dị thường nên quay đầu nhìn cô cười.
Bình An cười, “Nhìn ba chứ ai, phát hiện là ba thật sự là càng ngày càng đẹp trai nha.”
Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Quỷ con.”
Hôm sau, Bình An trở lại trường đi học, Bạch Hàm nhắn tin hẹn gặp cô ở quán cà phê sau khi tan lớp sáng. Kỷ Túy Ý biết chuyện liền bĩu môi, “Nếu không giải thích hợp tình hợp lý thì cứ để cho con bé chờ đến táo bón đi.”
Tống Tiếu Tiếu hỏi, “Mà nói nghe nè, sau hôm đó Ôn Triệu Dung có còn hẹn tiếp với Bạch Hàm không vậy?”
“Không có đâu, Ôn Triệu Dung và Bạch Hàm trước đó đều không biết là sẽ ăn cơm với người kia, đó là ý hai bên cha mẹ mà.” Bình An giải thích, “Thật ra thì hôn nhân vì lợi ích rất phổ biến, hai bên cùng có lợi, cũng rất nhiều người không xem hôn nhân là một việc quan trọng.”
“Cho nên ba cái chuyện um xùm để người đời gièm pha đều từ những kẻ có tiền.” Kỷ Túy Ý khinh thường hừ một tiếng, cầm quyển tạp chí giải trí mới mua lúc sáng trong siêu thị, “Thật biến thái hết sức, mặt mũi nào mà lại làm chuyện đó ngay ven đường quốc lộ với trẻ vị thành niên mới học trung học vậy không biết.”
Bình An cầm tạp chí lên, vừa liếc mắt thì thấy ngay một hình ảnh bỉ ổi được phóng đại trên trang bìa tạp chí, bên cạnh còn có một hàng chữ đỏ được tô đậm “Nam nữ đều xơi, Ôn thị sỉ nhục”.
Ảnh trang đầu ấy là Ôn Triệu Tân, kẻ lần trước cưỡng hiếp không thành nhưng sau không biết dùng phương pháp gì mà lại được tòa án tuyên bố vô tội thả ra, đang làm “dã chiến” với một học sinh trung học ở ven đường lớn bị chụp hình đăng lên báo...