Có lẽ là đã luyện thành thói quen, Bình An đã có thể giữ vững thái độ bình tĩnh ung dung trước cái kiểu thân thân mật mật mặc kệ người khác đang nhìn này của Nghiêm Túc, hơn nữa cô cũng đã nghĩ thông suốt và nghiệm ra được một điều: cô là người đã sống hai kiếp, lại đã trải qua kinh nghiệm hôn nhân, trên phương diện tình cảm mà nói thì ắt hẳn phải bình tĩnh thành thục xử lý mới đúng, chứ cứ trốn tránh mãi cũng chẳng phải là biện pháp tốt.
Cô nhìn vẻ tươi cười đắc ý của Nghiêm Túc, khẽ mỉm cười, “Đại Tổng Tài Nghiêm, đây là bạn cùng phòng đồng thời cũng là bạn tốt của tôi, Tiểu Ý, Tiếu Tiếu, Úy Úy. Ngài là thương nhân tài trợ lớn nhất cho trường chúng tôi, chúng tôi không gọi ngài là Sếp thì phải gọi thế nào đây?”
Bọn Kỷ Túy Ý vừa nghe Bình An giới thiệu về mình thì nụ cười trên mặt cũng trở nên đoan trang hơn hẳn.
Bình An lại chỉ vào Lâm Tĩnh và Diệp Hiểu Vân giới thiệu, “Hai cô này là học muội của tôi, Lâm Tĩnh và Hiểu Vân, còn Khâu Thiếu Triết thì chắc anh đã biết rồi, không cần giới thiệu đâu hen.”
Nghiêm Túc nhíu mày nhìn Bình An, cô nhóc này hình như lại có chút gì đó không giống trước nữa rồi, nhưng mặc kệ cô trưng ra dáng vẻ gì thì anh đều thích cả, “Các bạn đều là bạn tốt của Bình An nên là người một nhà rồi, không cần khách sáo đâu nhé, muốn gì thì cứ việc kêu.”
Người một nhà? Mấy ánh mắt sắc sảo ầm ầm bắn về phía Bình An, mới đi qua nói chuyện có một lát mà quay về đã thành người một nhà rồi?
Khóe mắt Bình An giần giật, tên này thật đúng là không lúc nào bỏ qua cho cơ hội chế tạo hình ảnh mập mờ ái muội giữa hai người. “Anh nói còn có việc gấp mà, vậy đi nhanh đi, chúng tôi có thể tự tìm vui cho mình được.”
Chưa gì đã muốn đuổi anh đi đấy à? Đuôi lông mày Nghiêm Túc nhướn nhẹ, như cười như không nhìn Bình An, trầm ấm dịu dàng nói, “Vậy anh đi công việc đây, em cũng nên về sớm một chút chứ đừng ở ngoài muộn quá nhé. Còn nữa, một ngụm rượu cũng không cho uống, biết chưa?”
A a a, công lực của cô vẫn không bằng hắn, a a a, “Biết rồi, hẹn gặp lại.”
Nghiêm Túc vẫy vẫy tay với đám Kỷ Túy Ý, “Vậy tôi đi trước nhé, các bạn cứ chơi thoải mái đấy.”
Trừ Khâu Thiếu Triết, tất cả mấy người khác đều đứng lên, cười hớ hớ nói hẹn gặp lại với Nghiêm Túc, “Sếp lớn đi thong thả, có rảnh thì uống trà nhé. Hẹn gặp lại.”
Ánh mắt lấp lánh của Nghiêm Túc liếc sang nhìn Bình An, môi nở nụ cười ấm áp rạng rỡ óng ánh như những sợi tơ vàng dưới ánh mặt trời. Cho dù thời gian tiếp xúc với anh cũng không ít, nhưng khi nhìn đến nụ cười sáng ngời đến chói mắt này của anh, cô vẫn cảm thấy trái tim khe khẽ nhảy nhót.
Cho đến khi bóng lưng hiên ngang dày rộng của anh biến mất khỏi tầm mắt, Bình An mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn đám Tống Tiếu Tiếu một cách xem thường, sau khi ngồi xuống chỗ mới túm lấy ống tay áo các cô ra ý bảo bọn họ cũng ngồi xuống đi, “Các cậu làm gì thế? Cứ như gặp lãnh đạo quốc gia không bằng, chỉ còn thiếu nước cúi đầu khom lưng quỳ gối nữa thôi. Vẻ ngông nghênh của các cậu quăng đâu rồi mà chả thấy thể hiện ở đây chút nào vậy.”
“Thiếu kiến thức. Truyền thông hàng ngày ra rả thế nào về các vị lãnh đạo quốc gia hả? Là những người phục vụ quần chúng nhân dân, vì nhân dân mà ra sức làm việc. Hơn nữa, bổng lộc của các vị ấy là từ tiền mà dân chúng chúng ta nộp thuế mà có đó nha, dân chúng chúng ta chẳng lẽ cần phải cúi đầu khom lưng với bọn họ?” Kỷ Túy Ý ngoắc phục vụ tới kêu anh ta đưa nước ép hoa quả cho các cô, bởi dù sao các cô đều là con gái, tửu lượng có hạn nên dĩ nhiên là không dám uống nhiều rồi.
“Vậy Nghiêm Túc đã làm gì phục vụ cho dân chúng chúng ta đâu mà các cậu lễ phép vậy?” Bình An lầm bà lầm bầm cự lại.
“Không được à. Nghiêm đại BOSS có cầm một cắc tiền thuế nào của chúng ta đâu mà còn khách sáo với chúng ta như vậy, ngay cả lên mặt một chút cũng không có. Để đáp lễ, chúng tớ lễ phép với anh ấy không đúng hay sao?” Kỷ Túy Ý cười ha ha. Không chỉ tính ở Thành phố G thôi mà trên cả nước mà nói, Nghiêm Túc tuyệt đối có thể được xưng tụng là một nhân vật oai phong một cõi. Một vương giả cao xa như vậy lại hòa ái dễ gần với mình dù gì cũng làm cho mình có cảm giác hư vinh ghê người, được sủng ái mà khiếp sợ đó nha.
“Đúng đó Bình An, bọn tớ cũng đâu phải là những kẻ chuyên a dua nịnh hót người khác, mấu chốt ở đây là khí chất của Nghiêm đại BOSS quá mạnh mẽ, một khi anh ấy khách sáo với chúng tớ, chúng tớ cũng không nhịn được mà muốn khách sáo lại với anh ấy hơn.” Tống Tiếu Tiếu gật đầu phụ lời.
Đầu Bình An chảy đầy vạch đen, bộ họ không nhìn ra Nghiêm Túc chỉ đang giả vờ thân thiết hòa đồng với họ thôi sao?
Lúc này Lâm Tĩnh cũng chõ miệng vào, “Người ta còn nói là người một nhà rồi đó thôi.”
Kỷ Túy Ý hài lòng xoa xoa đầu Lâm Tĩnh, sau đó quét ánh mắt Đây-chính-là-chân- tướng sang Bình An, “Người một nhà nha. E hèm, Bình An, vậy mà bọn tớ còn không biết cậu cũng có thể trở thành ‘người một nhà’ với Nghiêm đại BOSS đó, thật là vinh quang cao ngất trời xanh nha.”
“Ha ha, tớ với anh ấy tuyệt đối trong sạch, chả có bất kỳ quan hệ gì, tuyệt đối không thể xếp vào hàng ngũ người một nhà được đâu. Các cậu tin tớ đi.” Bình An giơ lên ba ngón tay, nghiêm trang thề thốt.
Tống Tiếu Tiếu cười ha ha vài tiếng, một tay nâng cằm Bình An lên lật qua lật lại ngó nghiêng, “Hình như bọn này đã nói gì đến việc cậu và Nghiêm Túc không trong sạch đâu nhỉ. Ừm, mà cái từ ‘trong sạch’ này cũng rất khó giải thích à nha, tỷ như các loại mờ ám gì gì đó cũng đã xảy ra giữa một đôi tình nhân rồi, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, cũng gọi là ‘trong sạch’ được vậy. Nếu Nghiêm Túc đã quy cho cậu cái danh ‘người một nhà’ rồi, như vậy...”
“Xì xì xì.” Bình An nhéo chặt hai gò má của Tống Tiếu Tiếu, “Tớ với anh ấy đến cả tay còn chưa cầm, mờ mờ ám ám cái gì.”
“Thì ra là có kẻ trinh nữ đang oán than, hiện trạng bất mãn kìa.” Kỷ Túy Ý ra vẻ hiểu biết gật gật đầu.
Bình An thật muốn la làng mà, mấy đứa con gái chết tiệt này, không nhét cô vào chung một chỗ với Nghiêm Túc thì không chịu bỏ qua hay sao vậy, “Nè, tớ nói các cậu nha, muốn tớ tổn thọ đến vậy à?”
“Hừ, đúng là đàn bà con gái thích đứng núi này trông núi nọ. Vừa nãy mở miệng là học trưởng Ôn khép miệng cũng học trưởng Ôn, Nghiêm Túc vừa xuất hiện là lập tức miệng đầy Nghiêm đại BOSS.” Khâu Thiếu Triết nãy giờ cứ nghe các cô luôn miệng “Nghiêm Túc” thì trong bụng ngấm ngẳng, trước giờ anh vẫn sáng như trăng được vây quanh bởi những vì sao, anh ở chỗ nào thì chỗ đó đều được vây quanh bởi những cô gái tìm cách bắt chuyện, có khi nào bị quăng một bên ngáp ruồi như vầy đâu?
“Có tương tư cũng chả tương tư đến anh. Anh yên tâm, bọn này đều xem anh là chị em mà.” Kỷ Túy Ý sắc bén đáp trả.
Công phu khua môi múa mép đấu khẩu của Khâu Thiếu Triết làm sao có thể là đối thủ của Kỷ Túy Ý cho được, trả treo qua lại được mấy câu là nhụt chí ngay, dứt khoát ngồi yên một bên uống rượu giải sầu với Thiệu Đạt Văn.
Đám Tống Tiếu Tiếu còn chưa chịu bỏ qua cho Bình An, nhất định bắt cô phải khai ra cho bằng được xem rốt cuộc làm sao mà lại phát triển quan hệ với Nghiêm Túc đến như hôm nay, bởi lúc trước ở trường thì Bình An vẫn chưa biết Nghiêm Túc, sao mới đó mà đã có thể đưa thẻ bạch kim Forest có tiền cũng không mua được kia cho Bình An rồi.
Bình An giải thích, “Bà ngoại tớ với bà nội anh ấy là đồng nghiệp cũ, trước đây tớ cũng có gặp qua anh ấy rồi, chẳng qua tớ không để ý đó thôi. Lần trước tớ tới nhà bà ngoại, gặp anh ấy thì mới nhớ tới chuyện đó.”
“Chắc Nghiêm đại BOSS đang theo đuổi cậu chứ gì?” Kỷ Túy Ý bưng ly nước trái cây hớp một ngụm, tuy là câu nghi vấn nhưng ngữ điệu lại là khẳng định trăm phần trăm.
“Được một người đàn ông như thế theo đuổi có cảm giác thế nào nhỉ?” Hai mắt Diệp Hiểu Vân sáng lên nhìn Bình An.
Cảm giác thế nào ư? Cảm giác bất lực chứ thế nào nữa! Bình An khổ sở nghĩ thế. Hễ đã là phụ nữ thì ai mà chẳng hướng tới tình yêu, cho dù kiếp trước bị tổn thương nặng nhưng cô vẫn cảm thấy tình yêu là một điều tốt đẹp, vẫn tin tưởng vào tình yêu.
Thứ mà cô không tin, chỉ là đàn ông mà thôi.
Không phải là cô hoàn toàn không có cảm giác gì với Nghiêm Túc, nhưng cảm giác này chưa đủ mạnh để cô quẳng đi tất cả, cũng không đủ để khiến cô quên chuyện kiếp trước, không đủ để cô không chùn bước mà yêu anh.
Nỗi oán hận trong lòng cô quá sâu, với tương lai lại không thể nắm chắc, nếu chưa hủy diệt được Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần thì có khi đời này cô sẽ không có một phút nào có được cảm giác an bình, đừng nói chi đến việc lại tiếp nhận một tình yêu mới.
Bình An giấu nỗi chua xót trong mắt đi, cười hi hi nói, “Cảm giác gì chứ, anh ấy duyệt qua vô số người, làm gì để ý đến loại nữ sinh bé con như tớ.”
“Ăn thịt ăn cá mãi cũng ngán, thỉnh thoảng gắp miếng rau xanh cũng không tồi.” Tống Tiếu Tiếu nói.
“Các cậu cứ ở đó suy đoán lung tung thì được ích gì, coi như Nghiêm Túc thật sự muốn theo đuổi Bình An đi thì Bình An cũng phải thích mới được chứ. Chẳng phải Bình An đã có học trưởng Ôn rồi đó sao?” Vi Úy Úy nãy giờ không mở miệng giờ đột nhiên cao giọng nói ra, thanh âm không giấu nổi vẻ bén nhọn.
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu kinh ngạc nhìn cô, “Chúng tớ chỉ nói đùa thôi, cậu làm gì ghê vậy. Hơn nữa, học trưởng Ôn đã chính thức theo đuổi Bình An đâu, Bình An cũng có nói là thích học trưởng đâu, cậu nói thế chả đúng tí nào.”
“Mặc dù học trưởng Ôn không tỏ rõ là theo đuổi Bình An nhưng ai mà chẳng nhìn ra là anh ấy thích Bình An chứ.” Vi Úy Úy cắn cắn môi, đôi tay xoắn chặt lại với nhau, các khớp ngón tay cũng trắng bệch.
Thật chẳng hiểu sao hôm nay cô lại đột nhiên nhìn ai cũng không vừa mắt hết.
“Vậy cũng đâu có nghĩa là Bình An không thể sóng vai cùng Nghiêm Túc.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Môi Vi Úy Úy khẽ bĩu rồi hé ra một nụ cười miễn cưỡng, “Ờ, cũng đúng.”
Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đều là người tinh ý, thấy Vi Úy Úy biểu hiện bất thường, lại nghĩ đến việc vừa rồi cô nhìn Nghiêm Túc bằng ánh mắt thế nào, thì hai cô liền hiểu ngay nguyên nhân là gì rồi. Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy nỗi lo lắng bất an trong mắt lẫn nhau.
Bình An dĩ nhiên cũng thấy được thái độ khác thường của Vi Úy Úy, nhưng vì hiện tại cô lại đang ở một vị trí khá lúng túng, e là có vài lời nếu cô nói ra thì hiệu quả sẽ không tốt bằng các bạn khác nói, nên đành im lặng để Tiếu Tiếu hoặc Tiểu Ý nói với Úy Úy mà thôi. Thật may đây mới chỉ là chớm chớm nên sẽ dễ khống chế tình cảm của mình.
Các cô đều hiểu chuyện nên không tiếp tục chủ đề về Nghiêm Túc nữa, Kỷ Túy Ý quay sang hỏi Bình An, “Học trưởng Ôn coi bộ không được ổn lắm, cậu có hỏi là đã xảy ra chuyện gì chưa?”
“Anh ấy không nói, có gì mai tớ sẽ hỏi nữa.” Bình An trả lời.
“Trễ rồi, nếu giờ không về thì phải thông qua quản lý ký túc xá đó.” Cuối cùng, Khâu Thiếu Triết cũng hết chịu nổi các cô cứ hết thảo luận Nghiêm Túc lại đến thảo luận học trưởng Ôn, chẳng thèm để mắt đến một hot boy như anh mà cứ mơ tưởng đến những người đàn ông khác, thật không ý tứ gì cả.
Lâm Tĩnh nhìn đồng hồ, hốt hoảng kêu lên, “Đã trễ thế này rồi à, quay về có kịp vào không?”
“Yên tâm, nhất định vào được, giờ này không bị kẹt xe.” Kỷ Túy Ý an ủi, “Cho dù quản lý ký túc xá không cho vào thì chúng ta vẫn có biện pháp khác.”
Trước kia các cô đã thử về rất trễ, khi muốn qua cổng thì thấy bà dì quản lý đã ngủ say như chết rồi, gọi kiểu gì cũng không mở cửa, các cô đã trèo tường rào để vào đó thôi.
“Còn anh ta thì làm sao đây?” Diệp Hiểu Vân hỏi, chỉ vào Thiệu Đạt Văn đang say không biết trời trăng mây đất gì lăn quay trên sa lon.
“Choáng thiệt, tên này uống đến say khướt vậy từ hồi này thế? Khâu Thiếu Triết, anh... anh cũng uống rượu, anh uống rượu thì làm sao lái xe đưa tụi này về được?” Kỷ Túy Ý tức giận hung dữ vỗ mạnh xuống vai anh ta.
Bình An im lặng nhìn Khâu Thiếu Triết một lát, “Được rồi được rồi, tụi mình kêu taxi về đi. Khâu Thiếu Triết, anh lo kêu xe đưa Thiệu Đạt Văn về nhà, trăm ngàn lần đừng tự lái xe đấy.”
“Biết rồi.” Khâu Thiếu Triết đá một cước vào mông Thiệu Đạt Văn, tức giận mắng bừa, “Đã không biết uống rượu còn dám uống lắm thế.”
Nếu Thiệu Đạt Văn đang say chết lên chết xuống kia mà nghe được lời này thì nhất định sẽ hô to “Oan uổng nha, đại gia, tại cậu ép người ta uống cùng cậu chứ bộ...”