Kêu Đàm Tuyền trước tiên nên bình tĩnh chớ nóng vội, cứ về ký túc xá chờ tin tức của cô xong, Bình An liền lái xe tới quán café đã hẹn với Hồng Dịch Vũ. Vừa vào cửa đã thấy anh đang thẳng người ngồi ngay ngắn ở vị trí gần cửa sổ.
“Đại ca.” Bình An đi tới, cười với anh một nụ cười sáng lạn.
Hồng Dịch Vũ đứng lên, kéo ghế ra cho Bình An, “Chắc chưa ăn cơm phải không? Muốn gọi đồ ăn trước không?”
Bình An cười nói, “Dạ, cũng đói rồi.”
Quán café có bán phần ăn trưa, Bình An gọi một phần sandwich cho bữa trưa, Hồng Dịch Vũ cũng gọi giống vậy.
“Anh dường như chẳng hề kinh ngạc khi em tìm anh hôm nay nhỉ.” Thấy Hồng Dịch Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh ung dung như cũ, Bình An nghi là anh đã đoán được mục đích cô đến đây.
“Tại sao phải kinh ngạc?” Hồng Dịch Vũ nghiêm túc hỏi, anh làm việc bên cạnh Phương Hữu Lợi, Bình An tìm anh bất cứ lúc nào đều là chuyện rất bình thường.
Bình An nhìn anh chằm chằm một lúc, quyết định không nói lòng vòng, “Hồng đại ca, ba em đã biết chuyện xảy ra ở trường của em rồi hả?”
“Tỷ như?” Hồng Dịch Vũ nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười hỏi.
“Tỷ như... bữa đó sao anh và ba lại xuất hiện tại trường học của em, vì sao ba em lại đột nhiên cấp tiền tài trợ cho việc xây dựng tòa nhà nghiên cứu. Còn nữa, Hồng đại ca, anh biết Đàm Tuyền chứ?” Bình An chăm chú nhìn anh không chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ vẻ biến hóa nhỏ nào trên mặt anh.
Hồng Dịch Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trong như gương như trước, trả lời bằng một giọng thật nhẹ nhàng, “Chủ Tịch quan tâm đến các hoạt động công ích, chẳng lẽ điều này cũng có vấn đề?”
Bình An ha ha cười khan hai tiếng, “Hồng đại ca, đoạn ghi âm kia rốt cuộc có phải là anh thuê người thu lại hay không?”
“Cái này có quan trọng không?” Hồng Dịch Vũ nhíu mày hỏi.
Có quan trọng không ư? Thật ra thì cũng không quan trọng lắm, cô cũng chỉ muốn xác nhận một chút mà thôi. Kỳ thật cô đã hiểu rõ đáp án trong lòng rồi, cái “hot topic” đó hầu như đã truyền đến cả làng đại học đều biết, những người muốn lấy lòng ba đương nhiên sẽ tiết lộ cho ông biết, sẵn tiện thăm dò tin tức luôn. Ba í khi nào để cho cô chịu uất ức, chắc chắn sẽ không thờ ơ bỏ qua.
Nếu biết Đàm Tuyền bôi nhọ hình tượng của cô sao ba lại không làm gì chứ? Nhưng không biết có tra ra được là Đàm Tuyền cũng bị người ta lợi dụng không.
“Em cũng chỉ hỏi chút vậy thôi.” Bình An cúi đầu ăn bữa trưa, rồi như thuận miệng hỏi, “Hồng đại ca, trong lúc người ta đi ghi âm có phát hiện chỗ nào khác thường hay không?”
“Khác thường chỗ nào?” Hồng Dịch Vũ ngẩn ra, lập tức ngồi thẳng lên hỏi.
Bình An cười tủm tỉm liếc anh một cái, quả nhiên là do Hồng Dịch Vũ làm.
Hồng Dịch Vũ bật cười nhìn cô, “Em dai như đỉa ấy, nhất định phải dò xét cho ra mới hài lòng à.”
“Thật ra là em tò mò.” Bình An cười nói, “Bài viết đó thật sự là do Đàm Tuyền đăng, nhưng liệu có ai đó sai khiến không?”
“Còn có ai có thể sai khiến? Anh điều tra rồi, cậu ta cũng không liên hệ mật thiết với người nào cả.” Hồng Dịch Vũ hơi kinh ngạc, không rõ tại sao Bình An lại hỏi như vậy. Đàm Tuyền chỉ là một sinh viên, xuất thân cũng phi thường đơn giản, ban đầu anh cũng có nghĩ đến việc có thể là người nào đó đối địch với Phương Hữu Lợi trên thương trường lợi dụng cậu ta cố ý bôi nhọ quan hệ giữa hai cha con họ. Nhưng sau khi điều tra thì phát hiện cũng không có cái gì dị thường, cho nên cũng không đa nghi nữa.
Đỗ Hiểu Mị là học tỷ của Đàm Tuyền, cho dù hai người qua lại thân thiết cũng là chuyện thường, cho nên dĩ nhiên là Hồng Dịch Vũ sẽ không sinh nghi.
Bây giờ còn chưa phải là thời điểm dồn toàn lực để đối phó với Đỗ Hiểu Mị. Nếu muốn lợi dụng sức mạnh của ba để đối phó với cô ta thật ra thì rất dễ dàng, nhưng lý do không đủ thuyết phục. Hiện tại, việc quan trọng nhất của cô chính là xây dựng hình tượng bên ngoài. Nếu cô muốn bước chân vào Hội Đồng Quản Trị của Tập đoàn Phương thị, cô nhất định phải khiến cho tất cả thành viên hội đồng phải nhìn nhận cô. Bởi cô là con gái của Phương Hữu Lợi, nhất cử nhất động đều cực kỳ quan trọng, cô không muốn bị người khác cho rằng mình cố tình gây sự, bởi vì ghen tỵ Đỗ Hiểu Mị nên mới chèn ép cô ta.
“Vậy à? Vậy cũng có thể là do em đa tâm.” Bình An cười cười, ngừng một chút lại nói, “Đúng rồi, Hồng đại ca, em muốn xin anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?” Hồng Dịch Vũ hỏi.
“Chuyện Đàm Tuyền bị đuổi học, anh có thể giúp em nói với nhà trường một tiếng không. Thật ra cho một biên bản phạt cảnh cáo là được rồi.” Tuy rằng bỏ qua cho Đàm Tuyền, nhưng không có nghĩa cô là thánh mẫu để có thể hoàn toàn tha thứ tất cả những việc mà anh ta đã từng làm. Chỉ cần anh ta bị nhà trường cho một biên bản cảnh cáo, sau này sẽ có rất nhiều chuyện anh ta nhất định phải cố kỵ, ít nhất không dám đối nghịch với cô nữa.
Hồng Dịch Vũ cười khẽ lắc đầu, “Em thật là một đứa bé thiện lương.”
Bình An nghịch ngợm cười, “Đúng vậy, đúng vậy, em vốn là dịu dàng thiện lương, người gặp người thích.”
“Thiện lương có đôi khi là con dao hai lưỡi, đôi lúc thiện lương là tốt, nhưng thiện lương đối với kẻ địch không chỉ tàn nhẫn với chính mình, mà có lúc còn liên lụy người thân.”
Nghe lời này, trái tim của Bình An co rút đau đớn kịch liệt, cô đương nhiên biết thánh mẫu thiện lương cũng như ngu ngốc sẽ giống như một lưỡi dao sắc bén đến thế nào, chẳng những thương tổn chính mình mà còn thương tổn người quan trọng nhất.
Cô là người đã từng chết một lần, sao có thể tiếp tục ngây thơ thiện lương một cách buồn cười như vậy? Sự thiện lương của cô bây giờ đều có mục đích.
“Em biết, em biết, cho nên, Hồng đại ca cứ nói với nhà trường dùm em một tiếng đi.” Bình An chắp tay lại, cười híp mắt thỉnh cầu.
Dường như Phương Hữu Lợi cũng chỉ muốn cho Đàm Tuyền một bài học nhỏ, chứ không nghĩ sẽ đuổi cùng giết tận đối với một sinh viên. Chuyện đuổi học Đàm Tuyền chẳng qua cũng chỉ là thái độ của nhà trường muốn công bằng cho Phương Hữu Lợi xem mà thôi. Hồng Dịch Vũ đồng ý.
“Vậy em về trước đây.” Bình An đứng lên. Hôm nay cô muốn đến chỉ để xác định về đoạn ghi âm kia của Đàm Tuyền, giờ đã biết đúng là do Hồng Dịch Vũ kêu người ta làm, trong lòng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm. Không phải người xa lạ nào đó nấp sau lưng giật dây làm chuyện này là tốt rồi, lúc đó ai mà biết đối phương sẽ có mục đích gì đâu.
“Cũng đã đến dưới lầu công ty rồi, không đi lên chào Chủ Tịch sao?” Hồng Dịch Vũ cười hỏi.
Bởi không muốn gặp phải Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị, trước kia Bình An cũng có chút kháng cự việc đến công ty. Lâu ngày thành thói quen, nếu không có gì chuyện gì đặc biệt gấp thì cũng không thích đi lên lắm, “Ba có biết em tới đây không?”
“Lúc em gọi điện thoại cho anh đúng lúc chúng ta đang họp, Chủ Tịch biết là em tìm anh mới để cho anh xuống gặp em.” Vì ông lo lắng liệu có phải Bình An có chuyện gì cần anh hỗ trợ hay không nên mới để cho anh rời khỏi một hội nghị quan trọng như vậy.
“Vậy đi thôi. Buổi chiều em không có lớp, thuận tiện buổi tối ăn cơm cùng ba.” Bình An cười nói.
Sóng vai cùng Hồng Dịch Vũ đi vào Cao ốc Phương thị lập tức thu hút không ít tầm mắt.
Việc Bình An theo đuổi Lê Thiên Thần toàn bộ nhân viên cả Tập đoàn Phương thị đều quá rõ ràng. Mặc dù mấy tháng gần đây không hề thấy cô đến đây tìm Lê Thiên Thần, thế nhưng vài người không biết vẫn cho rằng cô đã chọn Lê Thiên Thần làm Phò mã từ sớm. Nay thấy cô cùng Hồng Dịch Vũ sóng vai xuất hiện, trai tài gái sắc như thế, đã đi chung mà còn cười cười nói nói rất thân mật, người ta sao có thể không sinh lòng nghi ngờ đây?
Chẳng lẽ Lê Thiên Thần mới đi Thành phố S không bao lâu thì Hồng Dịch Vũ đã thừa cơ chen vào thành công, vui vẻ bắt được trái tim công chúa làm tù binh, trở thành ứng cử viên thứ hai cho chứ phò mã?
Không tới năm phút đồng hồ, từ quầy tiếp tân ở đại sảnh lan đến phòng văn thư lầu hai rồi chạy đến phòng thư ký lầu 15... tất cả trên dưới đều bàn tán xôn xao.
Dĩ nhiên, thường thì hiệp hội bà tám của nhân viên tiến hành nội dung thảo luận cái gì, người trong cuộc đều không hề hay biết, cho nên Bình An rất ung dung tự tại đi cùng Hồng Dịch Vũ tới văn phòng Phương Hữu Lợi.
Hồng Dịch Vũ đi đến phòng thư ký trong chốc lát, khi trở lại nói với Bình An, “Chủ Tịch họp xong ra ngoài ăn cơm rồi, em ngồi đây chờ một chút.”
Bình An nói, “Anh đi làm việc đi, tự em ở đây chờ ba em được rồi.”
“Vậy em ngồi chờ một lát.” Hồng Dịch Vũ gật gật đầu, anh còn phải sửa sang lại nội dung hội nghị, buổi chiều có thể còn phải tiếp tục họp.
Bình An đã quá quen thuộc văn phòng của Phương Hữu Lợi, bên trong ngoại trừ phòng nghỉ ngơi ra còn có phòng họp nhỏ. Cô đi tới phòng nghỉ, mở tủ lạnh lấy thạch hoa quả ăn vặt đặc biệt chuẩn bị vì cô, ngồi trên ghế salon vừa xem tạp chí vừa ăn.
Ăn xong thạch hoa quả, lật mấy cuốn tạp chí, cảm thấy hơi mệt mỏi nên cô tính cứ dựa vào ghế salon ngủ một lúc, ai ngờ nhắm mắt lại liền ngủ say.
Hồng Dịch Vũ gõ cửa thật lâu cũng không thấy đáp lại nên tưởng rằng Bình An không có ở bên trong, lúc mở cửa đi vào thì đã thấy cô gập hai đầu gối lại, hai tay ôm tạp chí nằm trên ghế sa lon, ngủ trông vô cùng ngọt ngào như thiên sứ. Đầu quả tim như có cái gì mềm mại phất qua một chút nhưng rất nhanh liền bị xem nhẹ bỏ qua, anh vừa định quay đầu lại nói với Phương Hữu Lợi một tiếng nhưng đã không kịp.
Phương Hữu Lợi và một người vóc cao lớn tuấn tú mặc âu phục xám bạc đang cùng nhau tiến vào. Người đàn ông mày kiếm mắt sáng, thông minh đẹp trai lãng tử này không phải ai khác mà chính là Nghiêm Túc, sáng nay tới họp với Phương Hữu Lợi.
Hai người cùng đồng thời nhìn thấy Bình An đang ngủ say trên ghế salon, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc. Hồng Dịch Vũ lại chú ý tới một việc, người đàn ông kia vốn đang có ánh mắt lạnh lùng sắc bén, mày kiếm nhíu lại lạnh lùng, nhưng chỉ trong nháy mắt khi thấy Bình An thì ánh mắt lập tức nhu hòa đi rất nhiều, trên gương mặt tuấn mỹ dường như có một nụ cười dịu dàng.
Người đàn ông này đối với Bình An... Lông mày Hồng Dịch Vũ cau chặt lại.
Phương Hữu Lợi đi tới, khom lưng muốn ôm lấy Bình An.
Bình An cảm thấy có người chạm vào cô liền lập tức bừng tỉnh, đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ vừa mở ra thì gặp ngay gương mặt ôn hòa của Phương Hữu Lợi, buông lỏng cảm giác cảnh giác trong lòng, cười ngọt ngào, “Ba.”
“Sao mệt mà không vào trong ngủ?” Phương Hữu Lợi cười hỏi.
Lúc này Bình An mới phát hiện bên cạnh cửa còn có Nghiêm Túc, khuôn mặt lập tức phừng đỏ lên, đầu óc cũng thanh tỉnh rất nhiều, đứng lên đầy bối rối, “Con không biết ba có khách.”
Phương Hữu Lợi cười xoa xoa đầu cô, khẽ nói, “Đi vào phòng nghỉ ngủ chút đi, ba với Nghiêm tổng tài còn có việc cần bàn.”
“Chủ Tịch Phương, tôi sang phòng họp chờ ngài.” Nghiêm Túc khách khí mỉm cười đầy ẩn ý, đuôi mắt xếch lên không chút nào che giấu ý cười của anh.
“Trợ lý Hồng, đưa Nghiêm Tổng tài sang phòng họp trước đi.” Phương Hữu Lợi nói với Hồng Dịch Vũ.
Nghiêm Túc nhìn thoáng qua Bình An một cái rồi đi sang phòng họp nhỏ, nháy mắt lúc nhìn thấy cô, cảm giác nôn nóng nhiều ngày trong lòng liền lập tức bình tĩnh lại.
Anh chưa từng trải qua cảm giác nhớ nhung một cô gái như vậy... Hóa ra cảm giác này là thế đó.
Chờ sau khi Nghiêm Túc đã vào phòng họp, Bình An mới nhỏ giọng nũng nịu, “Ba còn chưa họp xong à?” Sao lại quay về cùng với Nghiêm Túc, không phải đã họp xong rồi sao?
“Thảo luận xong rồi, nhưng sau khi cơm nước xong, phát hiện có chút chi tiết chưa nói rõ ràng nên mới cùng Nghiêm Túc quay lại thảo luận.” Phương Hữu Lợi cười nói.
“Vậy ba nhanh đi họp đi.” Bình An vỗ vỗ gò má của mình, “Con đến phòng nghỉ chờ ba, tối nay ăn cơm với ba nhé.”
Phương Hữu Lợi nở nụ cười, “Tốt.”...