Chương 9: Cuộc sống của một chính trị gia thời mạc thế

Tiếng vỗ tay hoan nghênh vang vọng khắp khán phòng.

''KIRA-KIRA-KIRA'' ba mẹ tôi hô tên tôi , hòa trong tiếng reo hò chúc mừng của cả khán phòng

Tôi đứng ở dưới ánh đàn sân khấu sửng sốt trước vị trí tên mình, trong hơn 10000 sinh viên nhập học khóa này của học viện tôi là một trong 11 người được nhận vào khoa chính trị của trường, do chính ngài hiệu trưởng trường Ellen Sweden dạy bảo, đó là một niềm vinh dự đối với tôi.

Tôi xuất xuân từ một gia đình không có tiềm lực hay hậu thuẫn gì, tôi chỉ là một học sinh khá trước mạt thế với sở thích đọc sách về chiến tranh và kinh tế, việc được vào đây có lẽ sẽ là một bước ngoạt trong cuộc đời của tôi.

Ba mẹ tôi, những nhân viên ở nhà máy trên mặt đất đã bỏ một ngày làm việc để đi ủng hô tôi, vì không có giờ nghỉ trưa neenhoj đành chấp nhận bỏ một ngày công để đồng hanh với tôi trưa nay. Tôi đã rất vui sướng ôm chầm lấy cha mẹ sau khi đọc tuyên thệ trước mặt các giáo viên và nhà trường, một tiết mục mang đầy tính lễ nghi và không bắt buộc nên nhiều người đã bỏ về với gia đình trước khi hoàn thành, nhưng với tôi đó là một vinh hạnh.

Kira bước đến trước bục giảng tuyên thệ và gửi lời cảm ơn sâu sắc tới cha mẹ, hi vọng những điều tốt đẹp đến với nhân loại. Kira hoàn tất buổi lễ sau đó theo gia đình về nhà, cả nhà như được tiếp lửa, họ vui sướng đến mức mất bình tĩnh, ba mẹ Kira đã dùng một phàn tiền tiết kiệm đưa cậu đi ăn ở nhà hàng cao cấp bên trên tòa tháp cao nhât ở Zippo. Sau bữa ăn, cậu đưuọc thông báo những vậy dụng cần thiết để đi học, với những gia đình nghèo như cậu có vè đó là một khoản lớn, tuy nhiên ba mẹ cậu đã có chuẩn bị từ trước, cả hai đều bày tỏ tình yêu quý đến với cậu con trai và cũng đảm bảo rằng nhiêu đây tiền đều không quá tầm tay với gia đình, dù có cạn tiền ba mẹ cũng mong muốn cậu học hành cho tới nơi tới chốn , ngược lai Kira cũng đã hứa sẽ hoàn thành việc hoc hết khả năng.

Ngày đầu tiên nhập học, cậu được đưa vào một khán phòng riêng của khoa chính tri, bên trong đã có 7 người đợi sẵn, đó là những học viên cũng được đỗ vào khoa chính trị, họ đã đến lớp từ trước khi bắt đầu 30ph rồi, trong số đó đặc biệt nhất là một người con gái với mái tóc đỏ, đó là con gái út của Trạm trưởng, còn có nhiều người đến từ những gia đình quý tộc Đen, những người điều hành Trạm thức tỉnh và cả thành phố từ phía bên dưới mặt đất trong tầng chỉ huy, bọn họ ít khi lộ diện trên mặt đất nên được gọi là những quý tộc đen . Tiết học bắt đầu , giáo sư Issac Nurgle , một nhà nghiên cứu về cách thức tổ chức và hành chính của viện nghiên cứu số 1 giảng dạy các loại hình tổ chức của loài và cách nó vận hành cũng như ưu khuyết điểm của từng dạng. '' Như các em đã biết con người đã trải qua nhiều hình thái xã hội từ Xã Hội nguyên thuye đến phong kiến, từ tư bản đến với xã hội chủ nghĩa và ngày nay là hình thức Liên minh công quốc. Càng về sau, sự tự do và nhân quyền càng được cải thiện cùng với đó là sự gắn kết của các nước ,các dân tộc lại với nhau hơn để hình thành nên một liên bang với những mục tiêu chung xóa nhòa đi làn ranh về ngôn ngưc cũng như sắc tộc,....'' Giáo sư thao thao bất tuyệt , lượng kiến thức khổng lồ được chảy vào các nét bút và sau đó là vào não bộ. Giữa tiết học, một học sinh đi trễ đã làm cắt ngang bài giảng, một người thanh niên nhỏ gầy với ánh mắt như đang ngái ngủ , đôi môi nhọt nhạt đi về phía chỗ trống kế bên cậu , cậu ta ngồi xuống sau đó lại gục thiếp đi, giáo sư vãn cứ giảng không bận tâm đến người vừa vào. Cuối tiết học, những người khác chào nhau rồi cắp sách vở đi ăn , buổi chiều sẽ là môn Tâm Lý học xã hội, cậu thanh niên kia vẫn chưa thức dậy, Kira đi đến nơi lay đánh thức '' Này đằng ấy ơi, cậu dậy đi buổi học kết thúc rồi'' thanh niên kia vẫn không động tĩnh gì, giữa hai người một sự im lặng được tạo ra, chuẩn bị lay dậy thì thanh niên kia ngồi phắc dậy'' Cảm ơn, lần sau nhwos kêu tôi dậy '' sau đó đi thẳng ra cửa lớp, bỏ lại Kira trong căn phòng một mình. Cậu chẹp lưỡi sau đó cũng nhanh chóng dọn đồ ra về, cậu không có điều kiện nên đã mang theo đồ ăn của mình, buổi trưa nắng chói chang, cậu đang thưởng thức phần ăn của mình ở một gốc cây lớn phía Bắc của Khu A. Cậu vừa ăn vừa chiêm ngưỡng những người lớp chiến binh đang hoan thanh buổi chạy bộ ngày đầu năm học, những học sinh đó phải hoàn thành chặng đường 30km vào buổi sáng trước khi tập võ vào buổi chiều. Cậu tặc lưỡi, không bao giờ bản thân mình phù hợp với việc tập thể dục với cường độ cao như vậy, / chân mình sẽ gãy trước khi mình hoàn thành một nửa chỉ tiêu mất/ câu thầm nghĩ. Kira ăn nốt phần cơm rồi đi ra về, cậu định sẽ đánh một giấc đến đầu chiều rồi sẽ đi học , đang loay hoay tìm chỗ ngủ cậu bắt gặp cậu học sinh trước đó đang nàm phía trên cây, lo lắng cậu đi đến hỏi, hóa ra tên này là Okuru một tên nhóc chỉ thích ngủ bị bắt đi nghĩa vụ, hắn thuộc gia đình một tướng lĩnh cấp cao, cha mẹ rất cưng hăn nên từ nhỏ đã cahwngr làm gì ngoài ngủ nhưng được mọi người đánh giá khá thông minh và thiên tài, hắn là bạn thuở nhỏ của cô gái tóc đỏ . ''Ăn không'' anh ta ném tôi một trái táo ,'' Mới hái đó '' , tôi ngồi xuống ăn táo anh ta đưa. '' Okuru này , anh thích thật đấy, sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ nuông chiều, lại có một thiên phú cao'' Tôi bộc bạch thổ lộ lòng mình, anh ta không tả lời, tôi lại cặm cụi ăn táo '' Không một gia đinh nào là hoàn hảo cả, có những thứ tôi không thể nói được nhưng nó cũng chẳng dễ chịu gì, ....'' Anh ta ngôi dậy đáp, cả hai im lặng tôi không muốn đào bới thêm về gia cảnh anh ta và có lẽ anh ta cũng chẳng muốn nói, cả hai im lặng ngắm nhìn những sân tập đã vắng bóng người, một cơn gió lớn nổi lên, ả hai vẫn ngồi đó, chúng tôi vẫn đắm chìm trong những giấc mơ giữa ban ngày, hoặc có lẽ là chỉ tôi , không biết nữa nhưng đối với tối, tương lai loài người rồi sẽ lại thống trị Địa Cầu như trước để rồi một hành tinh cho tất cả sẽ lại được hiện huữu như nó đã từng. Sau tiếng chuông reo, Okuru và tôi đi về lớp, cả hai im lặng không ai nói năng gì, gần đếncửa lớp Okuru đưa tôi một quả táo, cả hai lại tiến vào giảng đường một lần nữa,.... Mở cánh cauwr bằng gỗ sồi ra , chúng ta sẽ lại một lần nữa bước đi trên con đường đầy chông gai, nhưng chúng ta sẽ là những người lãnh đạo nhân loại tiến đến với hạnh phúc và hòa bình,....