Chương 5: Cơ duyên?

'' Bịch'' tên sinh viên hệ chiến binh đấm thẳng vào mặt Kirass, ăn một cú đấm chính diện anh ngã nhào xuống đất, máu mũi máu mồm vươn vãi khắp sàn

'' Tên hậu cần vô dụng tao bảo mày là tao cần ăn bánh kem vị sữa chua đào chứ không phải là bánh kem đào '' , Uris móc thêm một cú thật mạnh xuống phần bụng dưới của Kirass '' Tao tạm tịch thu cái bánh này , mày lăn đi mua cái khác về cho tao'' hắn ta phỉ vào mặt cậu một bãi trước khi rời đi. Hai năm , một quãng thời gian không hề dài nhưng đủ để đánh gục bất cứ một niềm tin của những con người có niềm tin nhất, hai năm qua những việc Kirass đã trải qua thật sự không mấy dễ chịu gì, Karmell vào một năm trước đã theo lệnh săn bắt một con cá sấu đột biến cấp 3 nhưng đã biến mất sau ba ngày truy đuổi, sau nhiều tuần điều tra không ra được kết quả , tổ điều tra chỉ tìm ra được băng tay đội trưởng của anh trong bụng một con cá sấu dị biến cấp 4 khác, họ đưa ra kết luận cuối cùng anh đã tử chiến và hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, tên anh được khăc vào bức đá danh dựu ở quảng trường đỏ trog loạt pháo hiệu tiễn biệt, nhưng Kirass không chấp nhận cái hiện thực ấy , anh trai của mình đã tử trận, Kirass đã đi xin trợ giúp của những người bạn cũ của anh trai nhưng họ cũng không thể đáp ứng yêu cầu của cậu, lập một tổ đội độc lập điều tra về cái chết của anh cậu vì họ cũng có những thứ họ không muốn đánh mất : gia đình, bạn bè, con cái hay thậm chí mạng sống của họ, họ chỉ động viên cậu hãy cố gắng chấp nhận nó như một ngã rẽ trong cuộc đời.

Cậu quay lại học viện, mất đi điểm tựa, điểm số của cậu vốn đã chẳng cao nay rớt không phanh, đã vậy cậu cũng trở thành một mục tiêu dễ xơi của các bang đảng học sinh, số tiền kếch xù trong tài khoản cậu chính là mục tiêu của bọn chúng.

'' Bíp'' cậu thanh toán đồ ăn tại cửa hàng tiện lợi trong căn-tin rũ rượi đi đến nhà kho trường học. " Lộc cộc, lộc cộc'' ánh mắt của cậu chạm ngay bọn bắt nạt ngay sau cánh cửa, bọn nó ngưng cuộc nói chuyện chạy lại chỗ cậu, cướp lấy đồ ăn từ tay cậu , '' Kirass hôm nay thật giỏi , mày đi được rồi, hôm nay tao không có xương'' nói xong Yelusko thẳng chân đạp cậu bay khỏi nhà kho rồi đóng sầm cửa lại, cậu nằm sõng xoài trên đất, ánh mắt thất thần nhìn lấy bầu trời.

Đấm chặt xuống đất, cậu nguyền rủa cái chức nghiệp hậu cần này, vô dụng ,yếu ớt . Nếu y tế hồi phục cho các chiến binh, các chiến binh thì có năng lực chiến đấu nổi trội, nghiên cứu thì phát minh ra những vũ khí tuyệt vời ,chính trị gia thì đứng phía trên thao túng tất cả như con rối thì hậu cần chủ yếu là mổ xác động vật, khiêng vác hay chạy các máy móc công nghiệp, một công việc thật sự không có giá trị cao đối vớ xã hội có thể dễ dàng bị thay thế ngay lập tức.

'' Đệ nhất hậu cần viên gì chứ cũng chỉ là culi , làm chó cho bọn nó sai vặt thôi'' cậu bò dậy bỏ về một góc nhà trường , cậu ngồi đó thiền định hòa mình vào thiên nhiên , những con chim coi cậu là cậy mà đậu lên, những con bọ cũng bò lên chân cậu , cậu mặc kệ cứ ngồi yên bất động hòa mình vào thiên nhiên. Hoan thành ngày học lí thuyết cuối cũng của năm, sáng hôm sau sẽ là buổi tập huấn của trường chuẩn bị cho mọi cá nhân sắp tốt nghiệp hai tháng sau.

Nhân viên hậu cần sẽ đi thu lượm xác và xử lí nó cho các doanh nghiệp sau đó họ sẽ chế tác các thàn phẩm và bán ra thị trường và đội giá nó lên gấp mười lần. Nhân viên hậu cần bị những tên đứng đầu coi như những con chó săn luôn sẵn sàng đi tha thức ăn về cho chủ, nơi nào cũng vậy không bao giờ con người không phân tầng giai cấp với nhau kể khi họ đang bên bờ vực bị xóa sổ bởi dị thú, con người luôn như vậy ích kỉ, tự phụ để rồi tự nô lệ đồng bào của mình. Kirass hoàn thành ngày học cuối cùng trong nỗi cô đơn hậm hực, không ai bên cạnh , anh cả thì đã mất từ trước khi Karmell thức tỉnh , anh thuộc một số ít những người bị mất do sự cố hệ thống ngủ đông dẫn đến ngạt khí trong lúc ngủ đông, Elly và Xeras thì không rõ sống chết cùng với trạm thức tỉnh số 1, nhưng ít nhất còn Jim em ấy sẽ thức tỉnh sau 11 năm nữa ở trạm số 9, cách đây 2000km về phía Nam , có lẽ anh vẫn còn đó hi vọng , vẫn còn ai đó để hướng về . Trên đường về nhà, anh chú ý đến bóng dáng một lão già ở cuối góc phố,... '' ĐÓ...'' Kirass đuổi theo , đó là láo bán thịt bí ẩn cách đây hai năm mình từng gặp ở ngày nhập học, anh luôn thắc mắc về sự tồn tại của lão ngày hôm đó, lão cứ thoắt ẩn thoắt hiện , anh đuổi đến tận ngọn đồi gần biên giới canh gác thành phố. Ông lão đứng lại, quay lại nhìn thẳng mặt cậu, '' Hai năm qua cậu thế nào ? Không tốt lắm nhỉ.'' giọng lão trầm trầm ồ ồ, vang vọng giữa bốn bề là cây '' Lão là ai, lão làm sao biến mất được trong ngày hôm đó'' '' Ka ka ka, biến mất? không ta chưa từng biến mất, đúng ra ta chưa từng tồn tại'' '' Ý lão là sao ? không tồn tại ?'' '' Đúng vậy, ta chỉ là hình ảnh phản chiếu của một lão già đã không còn cơ thể vật lý, ngươi và ta chỉ có hai ta mới có thể nhìn thấy nhau'' Lão nói rồi thân thể dần bay lên, mờ ảo như sương khói, '' Ngươi có muốn mạnh lên như ta '', lão giơ tay lên những gốc cây liền bật gốc , bị nhấc bổng lên bởi thần lục của lão'' Ngươi hãy cần lấy chiếc chìa khóa ở dưới gốc cây này, và đi đến cánh rừng phía Bắc, ta đợi ngươi ở đó, hãy đến đúng hẹn'', lão biến mất giữa làn sương mờ ảo Kirass đơ người trước những gì vừa xảy ra, cậu bò đến bên chiếc hố từng là gốc cây cổ thụ đang nằm ngoài kia, cậy thấy lấp ló một chiếc hòm bằng vàng ở dưới lắp đất đá, nó to bằng một bàn tay được chạm khác khá tinh xảo, bên trong có chứa một chiếc chìa khóa , cậu cắn răng ngập ngừng một lúc , thật sự rất nguy hiểm nếu nghe theo một người lạ nhưng nghĩ đến những gì phải chịu suốt thời gian qua cậu lại quyết tâm cầm lấy chiếc hộp đi về. Cậu đợi chờ, một cơ duyên, một tương lai mới nơi mà cậu sẽ được thể hiện năng lực của bản thân rồi ngủ thiếp đi trong khi đang ôm lấy chiếc hộp trong căn hộ nhỏ của mình