Chương 1: Sự thức tính

Bíp-Bíp-Bíp

Tiếng máy móc va chạm với nhau chậm chạp đưa các kén ngủ đông ra khỏi nơi lưu trữ của hầm trú ẩn số 13. KỊch-Kịch-Kịch... các nắp kính lưu trữ các sinh vật lần lượt mở ra, từ bên trong các cá thể con người dần mở mắt sau hàng thiên niên kỉ ngủ dông trong kén . Ọe,ọe một nam nhân thức giấc iền bị một cơn shock thông tin tấn công khiến anh nôn ói khắp nơi và phảyêu cầu sự giúp đỡ. Các nút nơ-ron thần kinh lâu năm không hoạt động như những ống nước nhỏ nay phải chịu một áp lực lớn khiến các dây thần kinh quá tải, sự nôn ói và đau đớn à một biểu hiện bình thường đối với bất kì thức tỉnh giả nào , một cô gái đứng trên cao nói . Cô ta à một trong những người thức tỉnh đầu tiên thuộc tầng lớp lãnh đạo của căn cứ số 13 tên cô ấy là Kile, trước khi ngủ đông cô ấy đảm nhận vai trò cố vấn chính phủ và được chọn là một trong 15 người thức dậy đầu tiên.

Một âm thanh chói tai vang lên, '' Chào mừng những thức tỉnh giả của đợt thức tỉnh thứ 13, như các bạn đã biết các bạn đã ngủ đông sau cuộc thảm họa hạt nhân và bây giờ đã là 527 năm sau tức năm 2550 theo lịch Công Giáo Tera, hi vọng các bạn sẽ cống hiến hết sức mình vào công cuộc cải tổ và xây dựng lại một xã hội mới một thiên đường mới cho con người , tôi biết các bạn đang cảm thấy khó chịu ngay bây giờ nhưng hãy yên tâm các bạn sẽ đưuọc đội y tá điều trị và hồi sức sớm thôi'' Kile vỗ tay hai cái thì những y tá mặc trên người bộ quân phục xanh lam đi ra từ những cầu thang tối, đưa những người thức tỉnh giả và trạm hồi sức'', nói hết câu Kile cúi chào rồi biến mất vào màn đêm, bỏ mặt những con người còn đang ngơ ngác ở phía dưới.

Này anh ta cơ sao không vậy, sao anh ta mãi không mở mắt vậy, các y tá và bác sĩ xì xào bàn tán về một thanh nên đang nhắm mắt ngủ ở phía trong chiếc kén số hiệu SHK987 phía bên này, thanh niên tóc màu hồng đặc trưng đang ngủ ngon lành kể cả khi kén đã mở ra, một bác sĩ vỗ vào má anh ta, anh vẫn không tỉnh dậy, thêm một cái anh ta vẫn không tỉnh dậy, bác sĩ trưởng tức tối khó chịu đấm một cú móc vào bụng anh ta. Đến lúc này thanh niên mới mở to mắt ôm bụng đau đớn, '' đây là đâu, các ông à ai'' thanh niên nhìn những người xung quanh và hỏi , cô y tá nữ Tali đứng ra giải thích cho cậu ta và hi vọng cậu ta theo cô đến phòng y tế gần nhất nếu không tổ y tế sẽ bị khiển trách vì không đảm bảo sức khỏe cho các thức tỉnh giả. Bác sĩ trưởng có vẻ nóng vội , ông ta cùng các bác sĩ khác cầm lấy bốn chi và nhanh chóng đưa cậu đi.

Cậu ta là Kiras , theo như danh tính được lưu lại trước khi thảm họa hạt nhân thì cậu chỉ là một người bình thường không có năng lực gì ngoài việc biết nấu ăn ngon , tuy vậy khả năng của cậu khá vô dụng ở đây,

-thứ 1 :các khẩu phần ăn ở đây về cơ bản là lương khô và không có thực phẩm tươi sống để phục vụ vì chỉ có lương khô mới có thể bảo quản lâu năm.

-thứ 2 : không thể săn được thịt sống phù hợp với việc chế biến, về cơ bản là chỉ có thể ăn rau củ tự trồng luộc

''Tại sao lại không thể săn bắn ?'', cậu hỏi y tá, y tá mặt nghiêm túc nói với cậu '' chỉ vì không thể'', cậu ngây người ra , chẳng lẽ con người chauw bao giờ ra khỏi hầm trú ấn sao?

BÁc sĩ trưởng đi vào giải thích , '' không phải là không thể săn bắt mà vì các động vật biến dị quá khó săn và các chiến binh ưu tiên phongf thủ hơn tấn công, tuy nhiên cũng không phải chauw từng thử, đã có các chiến binh săn những con thú đột biến đó về tuy vậy lượng phóng xạ của nó lại quá cao bất kì ai ăn vào cũng đi về với các cụ nhanh chóng'', ''tuy vậy có những thứ cơ hội phát sinh đi đôi với những khó khăn'' giọng nói phát ra từ một bóng người ở phía cửa ra vào , đó là đại tá Karmell chỉ huy trung đội vệ binh cửa Bắc, bắc sĩ và y tá đứng dậy hành lễ , còn Kiras vẫn thờ ơ nhìn anh ta trước sự hối giục của nữ y tá và bác sĩ, '' có lẽ anh ta chưa biết đến ngài vì vừa mới ngủ dậy thưa đại tá, không biết ngài đến đây để làm gì thưa ngài'' bác sĩ xua tay mặt niềm nở '' ta đến để thăm em trai của ta'', sau đó Karmell đưa ánh mắt đến chỗ Kirass '' sao , không hào hứng khi gặp lại anh trai của mình à Kirass'', Kirass nhìn anh ta chỉ thốt ra môtj cậu '' anh trông già quá , em còn chẳng nhận ra'' lời nói ấy như con dao cứa vào tim Karmell, ông ta nổi giận đùng đùng sấn tới kí một cú vào đầu cậu, '' Thằng nhóc ác này''

Karmell ra hiệu cho đợi y tá ra khỏi phòng , hai bên chào nhau rồi từ biệt, anh quay lại tâm sự với cậu em trai. Ọc-Ọc-Ọc uống đi, Karmell đưa cho cậu một cốc nước trà , Kirass đần mặt ra trước các hành sử của anh tai mình, " anh đã trải qua bao nhiêu năm từ khi anh thức tỉnh vậy '' cậu vừa nói vừa đẩy chén trà đi.

'' Để xem, chắc cũng 30 năm rời đó" anh thuộc tốp thức tỉnh thứ 3 , tốp ấy có 100,000 người , anh đã được giao cho chỉ huy một đội nhóm nhỏ và dần thăng tiến lên vị trí ngày hôm nay.

Anh kể cho em nghe một vài tin tức được không , em chả hiểu mọi thứu xung quanh như thể nào sau giấc ngủ đông , một giấc ngủ dài, nói rồi cậu vươn vai thật cao, với cả Anh cả và chị Elly đâu rời , chẳng lẽ họ quên em rời à.

Nói đến đây, Karmell trầm mặt, '' Nghe này Kirass em nên hiểu mọi chuyện đã rất khác so với thế giới trước khai và em nên yên ặng và cố chấp nhận những gì anh sắp nói sau đây ''

''''''''''''''''''