Chương 585: Nhất Chiến Công Thành

Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi cùng cưỡi ngựa, theo đại đội từ từ rời khỏi cổng phía tây của doanh trại, đi tới bãi quyết đấu. Từ khi ly khai doanh trại, Phong Nương không lúc nào rời xa hai người, đám nữ binh được thay bằng thân vệ của Mộ Dung Thùy, xem biểu hiện bên ngoài cũng biết không ai không là cao thủ tinh nhuệ.

Y theo hiệp nghị, song phương đều có thể phái ra năm trăm người đến gần để quan sát trận chiến, những người khác đều phải lưu lại trận địa của mình, lại không được có bất cứ sự điều động quân sự nào cả.

Kỷ Thiên Thiên nhìn về hướng Nguyệt Khâu, vì nội công đã bị cấm chế, khiến thị lực của nàng bị ảnh hưởng nhiều, ở khoảng cách xa như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy nhân mã bên mình cũng đang ly khai trận địa Nguyệt Khâu tiến lại.

Hơn trăm bó đuốc cực lớn vây quanh bãi quyết đấu hình tròn đang cháy phừng phừng, ánh sáng chiếu đỏ hừng cả thảo nguyên, tình cảnh quỷ dị khủng bố, càng làm tăng thêm áp lực trầm trọng trong lòng người.

Kỷ Thiên Thiên nhìn qua Phong Nương ở bên phải, bà ta tựa như đầy tâm sự, chìm đắm trong suy tư nhìn về phía trước. Kỷ Thiên Thiên nhìn theo ánh mắt của bà ta, phát giác bà ấy đang chăm chú nhìn Mộ Dung Thùy.

Mộ Dung Thùy đang đi cách bọn họ hơn mười chiến mã, theo sát sau lưng y là hai mươi đại tướng người Hồ, Hán, bao gồm cả hai người con trai y là Mộ Dung Long và Mộ Dung Nông. Bọn họ đang nói chuyện, người người thần sắc ngưng trọng, tựa như đang tranh cãi một chuyện gì đó.

Kỷ Thiên Thiên trong lòng chấn động, theo đạo lý nếu có chuyện thương lượng, nên nói trước khi rời doanh trại mới phải, vả lại lời của Mộ Dung Thùy là mệnh lệnh, sao lại để cho người khác tranh cãi. Nghĩ đến đó, không nhịn được chú ý lắng nghe, chỉ hận nội lực bị kiềm chế, ngoại trừ tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đất, lại nghe không được câu nói nào.

Đúng vào lúc này, đan điền đột nhiên trở nên nóng bỏng, Kỷ Thiên Thiên còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi bị Phong Nương ra tay, nội kình luôn luôn không sao ngưng tụ được, lại đột nhiên như mũi tên từ đan điền chạy lên Đốc mạch, vượt Ngọc Chẩm quan, đi qua Thiên Linh huyệt, lại chạy xuyên Nhâm mạch, chân khí vận chuyển, thính giác lập tức phục hồi sự linh mẫn, vừa kịp nghe được lời nói của Mộ Dung Thùy: "Vinh nhục của cá nhân, so với thịnh suy tồn vong của dân tôc, là chuyện không đáng nói, ý ta đã quyết, các ngươi cứ chiếu theo lời của ta mà làm."

Lời này của Mộ Dung Thùy đã kết thúc tranh luận, không một ai dám nói gì nữa.

Kỷ Thiên Thiên vừa mừng vừa sợ. Kinh sợ chính vì lời này của Mộ Dung Thùy có thâm ý sâu xa, mà nàng lại không sao nắm được ý y đang chỉ cái gì. Mừng vì cấm chế của Phong Nương đột nhiên không kiềm chế được khí chí dương của nàng, giúp nàng sớm khôi phục lại võ công.

Đội ngũ lúc này còn cách nơi quyết đấu ước khoảng nửa dặm, y theo hiệp nghị ngừng tiến tới trước, đội hình biến hóa, đổi thành hàng ngang, khiến mọi người đều có thể đối diện với nơi quyết chiến. Dưới chỉ thị của Phong Nương, Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi chuyển đến vị trí ở ngay phía trước, Phong Nương lại giục ngựa tới giữa hai người, không còn nhìn thấy khoảng cách giữa bọn họ.

Kỷ Thiên Thiên nhìn về phía trước, lập tức tầm nhìn được mở rộng đến vô hạn, vòng quyết đấu dùng đuốc dựng thành hiện ra ngay trước mắt, vượt qua ngọn lửa không ngừng nhảy múa lấp loáng, là đội ngũ của bên mình cũng đã đến cách đấu trường nửa dặm ở phía bên kia, cũng dùng cùng phương thức dàn trận. Tim nàng đang nhảy loạn xạ, không tự chủ được đưa mắt kiếm hình bóng Yến Phi, đột nhiên một người trong đó nhảy xuống ngựa, sải bước tiến về bãi quyết đấu. Một luồng cảm giác động lòng người không biết gọi là gì xâm chiếm toàn bộ người nàng, bộ pháp của chàng vững chãi quả quyết như vậy, đầy tiết tấu tuyệt đẹp, hiển thị quyết tâm và lòng tin tiến thẳng tới trước, vượt qua mọi khó khăn.

Vào thời khắc này, trực giác của nàng cảm thấy, cho dù mạnh như Mộ Dung Thùy, cũng không sao ngăn cản được Yến Phi.

Mộ Dung Thùy hừ lạnh một tiếng ở phía bên phải của Kỷ Thiên Thiên rồi xuống ngựa, không nhìn nàng lần nào, bước về phía Yến Phi, kẻ bình sinh là tình địch và kình địch lớn nhất của y.

:77:

Mặt trời đã lặn xuống sau dãy núi phía tây, Mai Hồi Châu chìm trong màn đêm, gió sông từng đợt thổi lại, nhưng Phùng Cai và thủ hạ của hắn lại không thấy trở lại, không có chút thanh âm động tĩnh gì cả. Hoàn Huyền cuối cùng cũng đợi không được, phái thân binh đi hỏi xem sao.

Khí lực của y đã hồi phục lại hơn nửa, bắt đầu cảm thấy bụng kêu rột rột, mới nhớ lại đã hơn mười canh giờ chưa ăn qua tí gì. Nghĩ lại từ hồi sinh ra, lúc nào cũng ăn ngon mặc đẹp, hôm nay lại là lần đầu bị đói, cảm thấy anh hùng khí đoản, lại cảm thấy hối hận trong lòng, hối hận không nghe lời trung ngôn của Hoàn Vĩ, lỗ mãng xuất binh, gây nên hậu quả tai hại Tranh Vanh châu toàn quân bị diệt. Từ sau khi hiểu chuyện, y cho dù làm chuyện gì, cũng không bao giờ hối hận, đây là lần đầu tiên y phản tỉnh nhìn lại hành động của bản thân, chỉ tiếc là có hối hận cũng đã muộn.

Lại đợi thêm một lúc nữa, thân binh đi tìm người lại cũng như hoàng hạc bay đi. Cảm giác không thỏa đáng, nguy cơ vây quanh của Hoàn Huyền lại càng tăng thêm, đột nhiên hắn nhảy dựng lên, đám thân binh lập tức đứng dậy theo, ai nấy nhìn nhau ngạc nhiên, tay chân lạnh toát, sợ đến mất mật.

Hoàn Huyền thốt: "Bọn ta đi!"

Nói chưa dứt, tiếng vù vù đã vang lên, bốn bên cách khoảng ngàn bước hiện ra vô số ánh đuốc, vây bọn họ vào ngay chính giữa, mấy trăm tiễn thủ đang giương cung lắp tên, nhắm vào bọn họ.

Hoàn Huyền và đám thân binh sợ đến mất cả hồn vía, không ai dám di động đến một phân.

Một người ở phía trước sải bước tiến lại, quát lớn: "Trừ Hoàn Huyền ra, những người khác chỉ cần buông khí giới xuống là có thể tự do ra đi, đây là cơ hội cuối cùng."

Hoàn Huyền cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, giận dữ quát: "Người đến là ai?"

Người này ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười lộ ra niềm bi thương vô hạn, sau đó tiếng cười chợt dừng lại, trả lời: "Hoàn Huyền ngươi nghe cho rõ, bổn nhân là Lưu Dụ."

"Đinh đinh keng keng", vũ khí lập tức bị ném đầy xuống đất xung quanh Hoàn Huyền, sau đó đám thân binh vội vã bỏ chạy giữ mạng. Đến khi Lưu Dụ đến trước Hoàn Huyền còn cách khoảng ba trượng, thì chỉ còn lẻ loi một mình Hoàn Huyền.

Lưu Dụ ra dấu, tiễn thủ vây quanh thu hồi cung tên lại, đổi lại rút trường đao ra.

Chuyện Hoàn Huyền muốn làm nhất bây giờ là đột vây xông ra, nhưng khí thế của Lưu Dụ đang khóa chặt lấy y, khiến y không dám vọng động. Vào thời khắc nguy hiểm đến tính mạng này, trong lòng Hoàn Huyền chợt hiện lên thần thái nét mặt của Tư Mã Nguyên Hiển sau khi bị bắt, áp giải đến gặp y. Trong tai tựa hồ vang lên lời hắn nói Lưu Dụ sẽ vì hắn mà báo thù, lúc đó bản thân còn chế giễu hắn, không ngờ lời của Tư Mã Nguyên Hiển lại biến thành sự thật trước mắt.

Đây lại là lần đầu hai người gặp mặt, mục quang tựa đao kiếm giao kích.

Lưu Dụ trong lòng dậy sóng, từ sau khi Đạm Chân qua đời, thời khắc gã luôn luôn cực khổ chờ đợi cuối cùng đã tới, nghĩ đến nếu không có người này, cuộc đời mình sẽ không như trước mắt, nhất thời trong lòng trào lên hàng trăm tư vị. Gã lạnh lùng nói: "Hoàn Huyền ngươi chắc không ngờ có tình huống như ngày hôm nay! Niệm tình ngươi là cao thủ đứng đầu trên ‘Cửu Phẩm bảng’, ta sẽ cho ngươi một cơ hội quyết đấu, xem Đoạn Ngọc Hàn của ngươi có được bao nhiêu thành?"

Hoàn Huyền sinh ra hy vọng, vội hỏi: "Nếu ta thắng thì sao?"

Lưu Dụ không nhịn được cười đáp: "Ngươi nghĩ là sẽ ra sao? Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh, thì hãy thử xem có thể tránh được vận số chết vì vạn tiễn xuyên tâm không. Hà hà!"

Hoàn Huyền đại nộ nói: "Như vậy không công bằng!"

Lưu Dụ thần thái thư giãn trở lại, nhún vai ngạc nhiên hỏi: "Công bằng? Ngươi công bằng với người khác bao giờ? Ngươi trước đây lúc cậy thế lăng nhục người, ỷ mạnh hiếp yếu, có nghĩ đến công bằng không? Hoàn Huyền ngươi không những ngu xuẩn, mà còn vô sỉ!"

Hoàn Huyền lộ xuất thần sắc nghi hoặc, không nhịn được hỏi: "Ta có một cảm giác kỳ quái, bọn ta không phải hôm nay là lần đầu gặp mặt sao? Ngươi vì sao đối với ta lại tựa như có thâm cừu đại hận?"

Nhớ lại năm đó vào lúc Vương Đạm Chân lao vào lòng, tình yêu nồng cháy không chút kiềm chế của nàng đã khiến gã biến thành nam nhân hạnh phúc nhất trong trời đất này, có được nàng cũng tựa như có được bảo vật trân quý nhất trên nhân thế. Nhưng chính Hoàn Huyền đã dùng phương thức bỉ ổi đáng hận nhất, đoạt lấy Đạm Chân, khiến nàng chịu nhục mà chết. Loại cừu hận này, có đổ hết nước của tam giang ngũ hà cũng không sao rửa sạch.

Lưu Dụ trầm giọng: "Thời khắc đao của ta xuyên qua thân thể ngươi, ta sẽ để cho ngươi biết đáp án."

Hoàn Huyền ngẩng lên trời cười dài, sau đó tiếng cười đột nhiên ngừng lại, song mục lộ ra hung quang nói: "Ta chỉ muốn hỏi một câu, trong lúc bọn ta động thủ, sẽ có người khác chen vào không?"

Lưu Dụ lắc đầu thở dài: "Mỗi một người đều tiến tới trước, chỉ có kẻ xuẩn tài ngươi lại không ngừng thoái lui, đây là bản tính yếu hèn của cao môn tử đệ sao? Từ trước tới giờ luôn không biết học hỏi từ sai lầm."

Đột nhiên gã bạt xuất bội đao, hướng đầu Hoàn Huyền chém tới.

Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền rời bao, chặn ngang Hậu Bối đao của Lưu Dụ, phát ra một tiếng vang bén ngọt.

Mới nhìn có vẻ như đồng cân lượng, đột nhiên mặt Hoàn Huyền ửng đỏ, sau đó thối lui nửa bước.

Chúng nhân đồng thanh hò hét hoan hô, càng tăng thêm khí thế của Lưu Dụ, kêu la dữ dội nhất là Tiểu Bạch Nhạn. Lúc này, mọi người đều nhìn ra nếu như chỉ luận đao kình thì Lưu Dụ thật sự thắng Hoàn Huyền nửa bậc, nhưng người cao minh như Tiểu Bạch Nhạn, lại biết Hoàn Huyền đã bị bức vào thế hạ phong.

Hoàn Huyền thầm kêu khổ trong lòng, nếu như dưới tình thế bình thường, nửa bước này của y không những sẽ không thối, lại có thể thi triển thủ pháp tinh vi, chém ngược vào Hậu Bối đao của đối thủ, rồi liên tục đánh tiếp, chỉ cần có thể chiếm được thượng phong, sẽ có nhiều cơ hội để giết chết đối phương. Lý tưởng nhất đương nhiên là kiềm chế Lưu Dụ, lúc đó mới có thể ra giá đòi hỏi, giữ mạng bỏ trốn. Chỉ hận hiện tại lại không phải là tình huống bình thường.

Từ Tranh Vanh châu trốn tới Mai Hồi châu, là thời khắc khủng hoảng bó tay nhất trong đời y, tựa như đang từ trên mây cao bị lôi tuột xuống nơi bùn dơ trên mặt đất, thể lực tiêu hao rất nhiều, can đảm mất hết, võ công phát huy không được năm thành lúc bình thường, cho dù có lòng liều chết, cũng không có sức để làm. Ngược lại, Lưu Dụ lại đang ở trạng thái cao nhất, một đao bình thường không chút đặc biệt này, thật ra là một đao có đầy đủ tinh khí thần của Lưu Dụ trong đó, có uy thế rung trời chuyển đất.

Hoàn Huyền cuối cùng cũng minh bạch hàm ý Lưu Dụ vừa mới giễu cợt lúc nãy, là cười mình vẫn chưa minh bạch tình thế. Trước mắt, rõ ràng là tình huống không công bằng, mà tình huống này là do một tay Lưu Dụ tạo ra. Lưu Dụ tuyệt không muốn cho mình một cơ hội công bình quyết đấu, mà là quyết tâm muốn giết chết mình.

Minh bạch thì minh bạch đó, nhưng cao thủ quá chiêu, đi sai một nước cờ, không còn sức để vãn hồi. Chân khí của Hoàn Huyền bị đao kình cuồng mãnh của Lưu Dụ ép trở về tay, chạy ngược vào kinh mạch, lập tức huyết khí nhộn nhạo, mắt nhìn thấy sao, đừng nói đến phản kích, có thể đứng vững sau khi thối lui nửa bước đã hết sức khó khăn rồi.

Cừu hận và oán khí tích tụ bao lâu của Lưu Dụ tiết hết vào một đao này, nỗi thống khổ trong lòng lại chỉ có tăng không giảm. Lại biết rằng phải tranh thủ thế thượng phong chủ động, Hậu Bối đao theo Đoạn Ngọc Hàn bắn ra, xoay người như gió, Hậu Bối đao bay ngược một vòng, chém ngang eo Hoàn Huyền, không để cho Hoàn Huyền kịp thở.

Gã sở dĩ trong cuộc chiến phản công Hoàn Huyền, giành được thắng lợi liên tiếp, là vì dùng đúng chiến lược. Quyết chiến lần này với Hoàn Huyền, cũng đã tốn bao nhiêu công sắp xếp.

Gã luôn luôn nhớ kỹ lời nhắc nhở của Đồ Phụng Tam, Hoàn Huyền cho dù có ngàn vạn khuyết điểm, nhưng không thể phủ nhận y là kỳ tài võ học. Mà Đoạn Ngọc Hàn lại có thể đứng trong Cửu Phẩm bảng chỉ sau Cửu Thiều Định Âm kiếm, trở thành danh khí hàng đầu trong cao môn Giang Tả, thật không phải là nhờ may mắn. Mà mục đích của gã là muốn tự tay giết chết Hoàn Huyền, vì Đạm Chân rửa đi nỗi sỉ nhục, chứ không phải là muốn lấy được vinh dự đánh bại đệ nhất cao thủ trên "bảng cửu phẩm cao thủ". Bởi vậy, gã đã bố trí khéo léo, phải làm suy yếu thể lực và đấu chí của Hoàn Huyền, khiến y bị mọi người rời bỏ, rơi vào tuyệt cảnh bị vây hãm bốn bề, mất đi chiến lực và sự trầm tĩnh của cao thủ.

Chính vì nắm rõ được nhược điểm của Hoàn Huyền, bởi vậy vừa vô trận, gã đã chọn sách lược lấy cứng chọi cứng, ép y phải liều mạng, gã muốn để ám ảnh của cái chết vây quanh Hoàn Huyền, khiến y khủng hoảng sợ hãi, phải chịu áp lực và hành hạ, cho đến thời khắc y bị chém đầu.

Khi gã đang xoay tròn, nỗi nhớ nhung và tình yêu đối với Đạm Chân mà Lưu Dụ luôn luôn đè nén, lúc này tựa như hồng thủy bạo phát, cuồng mãnh quét qua mảnh đất tâm linh, không còn bị ức chế.

"Keng!"

Hậu Bối đao chém ngang vào Đoạn Ngọc Hàn đang vội vã chém ngược lại của Hoàn Huyền, phát ra âm hưởng như sấm rền của kình khí chính diện giao phong, chỗ va chạm bắn ra tia lửa.

Lần này, Hoàn Huyền lại càng thảm hơn, thân người bị đao của Lưu Dụ lôi kéo, ngã về bên trái.

Bốn bên tiếng reo hò vang dội, mọi người thấy thế đều ngạc nhiên mừng rỡ, chỉ vì không ngờ tình hình trận đánh lại một chiều đến như vậy, Hoàn Huyền lại tệ hại như vậy.

Đám tướng lĩnh Bắc Phủ binh lại hiểu rõ chiến quả như vậy mới là hợp lý, đây càng là nguyên nhân đám tướng lĩnh Bắc Phủ quen cưỡi ngựa xông pha nơi sa trường như Hà Vô Kỵ, Ngụy Vịnh Chi coi thường đám cao môn tử đệ. Đao pháp của Lưu Dụ là đao pháp từ thực chiến nơi sa trường, rèn luyện không ngừng nghỉ mới có được, mà đám cao môn tử đệ sống trong nhung lụa như Hoàn Huyền, lại thiếu đi sự rèn luyện không có phương thức nào khác có thể thay thế này. Dưới tình huống bình thường, Hoàn Huyền may ra còn có thể áp đảo được Lưu Dụ, nhưng dưới áp lực và nghịch cảnh trầm trọng này, Lưu Dụ lập tức đánh bại Hoàn Huyền. Huống chi Hoàn Huyền lại đang ở nơi tuyệt cảnh, luôn cả ý chí cũng không bằng một binh lính Bắc Phủ bình thường ra chiến trường.

Tâm thần của Lưu Dụ đang ở trong trạng thái hết sức dị thường, trái tim của gã đang bị ngọn lửa phục cừu thiêu đốt. Nỗi thống khổ lớn nhất, đến từ sự hối hận gặm nhấm trong lòng gã đối với Vương Đạm Chân. Nếu như ngày đó gã bất kể đến sự phản đối của Tạ Huyền, cùng Vương Đạm Chân bỏ trốn đến Biên Hoang tập, thì Vương Đạm Chân sẽ không phải thọ nhục mà tự vẫn. Ở một mặt khác, tinh thần của gã lại giữ được ở trạng thái đỉnh điểm tinh minh thông suốt, tựa như dưới ngọn lửa mãnh liệt còn một chút băng tuyết vĩnh viễn không tan, nắm bắt hoàn toàn tình huống của cừu địch lớn nhất, lại biết rõ Hoàn Huyền đã mất đi năng lực xoay trở bại cuộc.

Hoàn Huyền căn bản không có cơ hội phát huy đao pháp tinh xảo của y, phương pháp dùng vụng về kiềm chế tinh xảo của Lưu Dụ, lúc bắt đầu đã khắc chế y.

Lưu Dụ quát lớn một tiếng, Hậu Bối đao như sấm chớp đánh về phía Hoàn Huyền.

Hoàn Huyền sắc mặt đỏ phừng, hùng hổ đánh trả.

"Đinh đinh keng keng!"

Hậu Bối đao của Lưu Dụ kiên định không dời chém về phía Hoàn Huyền, mỗi đao càng thêm mạnh, mỗi đao càng thêm hiểm, toàn bộ không thể nói là theo đao pháp, lại là thứ đao pháp hết sức thực tế hữu hiệu để giết giặc nơi sa trường. Mỗi một đao đều là tránh mạnh công yếu, hướng tới chỗ sơ hở yếu điểm của địch nhân mà phát, như thủy ngân trên mặt đất, không có chỗ hở nào mà không chui vào được.

Hoàn Huyền liên tục thối lui, hoàn toàn không có lực phản kích.

Mọi người đứng xem xung quanh đều hướng Lưu Dụ giơ cờ reo hò, Cao Ngạn dẫn đầu la to: "Hoàn Huyền thua rồi!" Sau đó toàn thể phụ họa, chỉ nghe tiếng hô "Hoàn Huyền thua rồi", như nước thủy triều dâng lên, chấn động Mai Hồi châu, kích động tâm thần của Hoàn Huyền.

"Sặc!"

Hoàn Huyền loạng choạng thối lui, Lưu Dụ lập tức đứng yên bất động, mũi Hậu Bối đao chỉ thẳng vào Hoàn Huyền.

Bốn bề lập tức trở nên im phăng phắc, mọi người mở to mắt, xem Hoàn Huyền lần này có ngã không.

Hoàn Huyền cuối cùng cũng miễn cưỡng dừng lại được, tóc tai bơ phờ, sắc mặt trắng bệch như lệ quỷ, hai môi run run, tay cầm đao cũng run run, không còn đến nửa điểm phong lưu, càng không thể nói đến phong thái của một Hoàng đế.

Tiếp đó vai trái, eo phải và đùi bên phải của Hoàn Huyền đồng thời chảy máu, thấm qua quần áo, vốn đã trúng ba đao của Lưu Dụ, trở nên như cung đã căng hết cỡ.

Lưu Dụ ngửa mặt lên trời cười: "Hoàn Huyền ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày như hôm nay không? Còn ngây ra đó làm gì? Muốn chảy hết máu hả? Sao không lại đây chịu chết?"

Hoàn Huyền điên cuồng quát lên một tiếng, đề khởi kình khí toàn thân, như mũi tên bắn về phía Lưu Dụ, Đoạn Ngọc Hàn hóa thành luồng sáng dài, phản chiếu ánh đuốc xung quanh, đánh thẳng đến Lưu Dụ.

Tình cảnh Vương Đạm Chân trang phục nghiêm chỉnh ngồi thuyền đến Giang Lăng, chợt hiện lên trong lòng của Lưu Dụ. Đây chính là cảnh làm gã đau lòng nát ruột nhất, gã vĩnh viễn sẽ không quên, bất quá mọi chuyện sẽ theo nhát đao sắp phát ra mà đi đến kết thúc. Gã giết chết Hoàn Huyền thì quá khứ cũng sẽ theo đó mà chôn vùi nơi sâu thẳm của vùng ký ức, tương lai mà gã phải đối diện chính là do người đang muốn liều mạng trước mắt đã gián tiếp hoặc trực tiếp gây ra.

Tâm thần Lưu Dụ tiến nhập cảnh giới võ đạo tĩnh lặng không gợn sóng, tả quyền đánh ra, vào ngay giữa Đoạn Ngọc Hàn, tiếng va chạm với Đoạn Ngọc Hàn vang động. Khi quyền đầu thu lại, xoay mạnh eo, nhân lúc Hoàn Huyền lộ ra khoảng trống trước mặt, Hậu Bối đao đâm thẳng tới.

Hoàn Huyền không giữ được thế thủ, tựa như đem cả bản thân lao vào đao phong.

Hậu Bối đao đâm xuyên qua bụng.

Hoàn Huyền toàn thân chấn động, nhũn người nằm phục lên Lưu Dụ.

Lưu Dụ kề sát bên tai y, giọng nói chỉ vừa đủ cho y nghe được: "Một đao này là vì Đạm Chân tặng cho ngươi, nàng chính là nữ tử mà Lưu Dụ ta thương yêu nhất, Hoàn Huyền ngươi đã hiểu chưa?"

Hoàn Huyền hai mắt xạ ra thần sắc không thể tin được, sau đó hai mắt trợn trừng, đoạn khí mà chết.

:77:

Kỷ Thiên Thiên đồng thời vô cùng mâu thuẫn.

Nàng cuối cùng đã nghĩ ra được câu nói liên quan đến vinh nhục cá nhân của Mộ Dung Thùy, rất có khả năng có quan hệ trực tiếp đến việc hoàn thành lời hứa của y. Bởi vì lúc Mộ Dung Thùy lập thệ, nếu có vi phạm lời thề, y sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy đô thành. Việc đó chỉ có quan hệ cá nhân, không như Thác Bạt Khuê đem cả Thác Bạt tộc ra mà lập thệ. Lúc Mộ Dung Thùy đi phó quyết nơi chiến trường không dám nhìn nàng, phải chăng là có hổ thẹn trong lòng?

Với sự tinh minh của Thác Bạt Khuê, sao lại không phát giác mưu mô trong lời thề của Mộ Dung Thùy. Có thể đối với Thác Bạt Khuê mà nói, chỉ cần Mộ Dung Thùy chết đi, những chuyện khác hắn không để ý tới. Nhưng không biết Thác Bạt Khuê có nghĩ tới, Mộ Dung Thùy cho dù chiến bại, đánh mất vinh nhục cá nhân của bản thân, cũng sẽ không giao chủ tỳ bọn họ ra không?

Đây là tin tức hết sức quan hệ tới bản thân nàng và Tiểu Thi, cũng là tin tức cực kỳ then chốt, nàng lại không sao truyền đạt cho Yến Phi, sợ sẽ nhiễu loạn tâm thần của Yến Phi, khiến chàng vì đại loạn trong lòng mà ôm hận dưới Bắc Bá thương của Mộ Dung Thùy.

Đây là thời khắc kỳ dị nhất trong sinh mệnh, nàng lại không phân rõ được đâu là hy vọng? Đâu là tuyệt vọng? Giữa hai cái tựa như không có ranh giới rõ ràng.

Thời khắc Mộ Dung Thùy nhảy xuống ngựa, sự chú ý của Yến Phi đã rời khỏi Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi, tập trung lên Mộ Dung Thùy.

Hướng Vũ Điền nói đúng, võ thuật của Mộ Dung Thùy thật đã đến cực hạn thể năng của phàm nhân, bất cứ động tác nào, giữa các động tác với nhau, đều hoàn mỹ không tì vết, không lộ ra bất cứ nhược điểm sơ hở nào. Muốn đánh bại y trong tình huống không được giết y, là chuyện căn bản không thể xảy ra, mà kết quả có khả năng xảy ra nhất là bản thân vì úy kị sẽ thảm bại thân vong.

Muốn đánh bại Mộ Dung Thùy, phải đánh cả hai mặt, đánh hắn vào lúc bất ngờ nhất, cộng thêm dùng đến chiêu số chung cuộc Tiểu Tam Hợp.

Vì hai người đã từng giao thủ qua, bởi vậy Mộ Dung Thùy đối với chàng đã sớm có định kiến. Đối với kiếm pháp của chàng, y nắm khá rõ, chính thành kiến thâm căn cố đế này của Mộ Dung Thùy sẽ trở thành sơ hở duy nhất trong cái không chút sơ hở của Mộ Dung Thùy.

Chỗ sơ hở chính là tâm tư của Mộ Dung Thùy.

Mộ Dung Thùy không những là đại gia về binh pháp, còn là đại tông sư về võ học, bất luận quần chiến hay độc đấu, kinh nghiệm đều vô cùng phong phú. Một khi để cho y yên ổn trận cước, triển khai thế công, mà bản thân lại không thể thi triển Tiểu Tam Hợp để so tài với y xem ai có thể chống đỡ đến thời khắc cuối cùng, sẽ tái diễn lại tình huống quyết chiến giả chết ngày đó với Hướng Vũ Điền, Yến Phi chàng sẽ chỉ có thể thấy chiêu phá chiêu, bảo đảm không thua, nhưng sẽ rơi vào thế bị động.

Mà bằng vào kiến thức nhãn quang của Mộ Dung Thùy, rồi y cũng sẽ tìm ra được hư thực của chàng, sức uy hiếp của Âm thủy Dương hỏa đối với Mộ Dung Thùy sẽ không ngừng suy giảm.

Lúc tình huống này xuất hiện, phương pháp duy nhất giữ mạng của chàng, là dùng Tiểu Tam Hợp để phản kích, kết quả vẫn là không phải ngươi chết thì là ta vong. Đó cũng là tình huống Yến Phi không muốn thấy nhất.

Lúc này, chàng và Mộ Dung Thùy đều cách đấu trường trên một trăm bước, hai người cùng một tốc độ từ từ tiến tới, tựa như đã có giao ước từ trước.

Toàn bộ Nhật Xuất Nguyên đều im phăng phắc, ngoại trừ tiếng đuốc cháy phù phù, hòa với tiếng ngựa hí la kêu trộn lẫn trong tiếng gió của thảo nguyên, thiên địa một khối hoang sơ.

Người quan sát hai phe ở gần bên, đều sinh ra cảm giác bị áp lực trầm trọng đến nghẹt thở, khó mà chịu nổi.

Yến Phi biết bản thân phải nghĩ ra phương pháp thủ thắng trong một trăm bước này. Nếu không chàng vĩnh viễn sẽ không sao bằng lực lượng của bản thân ly khai vòng chiến, sẽ vĩnh viễn mất đi Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi.

Tất cả hy vọng của Hoang nhân, sự thịnh suy tồn vong của Thác Bạt tộc, toàn bộ đã nằm trên vai chàng.

“Đúng!”

Muốn đánh bại Mộ Dung Thùy, thắng bại phải quyết định trong vòng một chiêu, như vậy mới có khả năng đánh hắn vào lúc bất ngờ nhất, lấy sự bất ngờ để chiến thắng. Cũng như lần này, Mộ Dung Thùy trên chiến trường bị ép vào thế hạ phong, không thể không mạo hiểm chấp nhận khiêu chiến, chính vì bọn họ có Kỷ Thiên Thiên ngầm thông báo tin tức, mới có thể dĩ kỳ chế kỳ, khiến Mộ Dung Thùy hết cả đường ra, không để cho y một cơ hội chuyển bại thành thắng.

Cùng một đạo lý đó, có thể dùng vào trận quyết đấu trước mắt.

"Đoành!"

Đầu Yến Phi như bị sét đánh, Nguyên thần nâng cao, Âm thần Dương thần hợp lại thành một, tinh thần linh giác nâng lên đến tầng cao nhất vượt qua phàm nhân.

Mọi thứ đều trở nên chậm lại, tốc độ của Mộ Dung Thùy cũng tựa như thong thả lại. Sự thật đương nhiên không có gì thay đổi, thay đổi chính là tốc độ của bản thân Yến Phi. Cảm giác của chàng đang vận chuyển ở tốc độ nhanh nhất, so sánh thành ra bộ pháp của Mộ Dung Thùy chậm lại, tuy nhiên chỉ là những biến hóa nhỏ bé khó thấy.

Cách vòng chiến chỉ còn hơn mười bước.

Mộ Dung Thùy song mục sáng rực như điện xạ, không nháy mắt trừng trừng nhìn Yến Phi, mỗi một bước đều vững chãi như nhau, mỗi một bước đều giữ một tốc độ ổn định. Từ hai tay cầm thương đổi thành một tay cầm thương, chuyện lạ xảy ra, ngọn lửa của những ngọn đuốc ở gần y chịu áp lực, nghiêng hết vào bên trong.

Trong người Yến Phi, Âm thủy Dương hỏa đồng thời vận hành. Vào thời khắc này, chàng đột nhiên cảm kích Tôn Ân, nếu như không có kinh nghiệm quý báu cùng lão khai mở Tiên môn, Yến Phi chàng sẽ không biết được mức độ để dẫn dắt lực lượng khai mở Tiên môn, hiện tại lại biết rõ trong lòng.

"Vụt vụt vụt vụt!!"

Bắc Bá thương của Mộ Dung Thùy bắn lên trên trời, hóa thành vô số thương ảnh, hình ảnh tư thế uy mãnh đến cực điểm, tận hiển khí khái ngạo mạn bá chủ Bắc phương, khiến cho người nhìn thấy mà rét trong lòng. Lại không có người nào reo hò la hét, bởi vì mối lo trong lòng mỗi một người quan sát trận đấu thật sự đều quá lớn để có thể thưởng thức.

Hai người cùng lúc tiến vào vòng chiến.

"Keng!"

Điệp Luyến Hoa rời bao, mọi người đều sinh ra cảm giác kỳ dị. Điệp Luyến Hoa phản chiếu ánh lửa, không còn là lợi khí bình thường, mà là thần vật đầy linh tính. Ngoại trừ Hướng Vũ Điền và Kỷ Thiên Thiên ra, không có người nào khác minh bạch vì sao lại có cảm giác cổ quái đó với Điệp Luyến Hoa, nhưng sự thật lại là như vậy.

Mộ Dung Thùy bước vào vòng chiến, thương ảnh biến mất. Bắc Bá Thương chân thật hiện hình, được y dùng tay phải cầm chuôi, chỉ thẳng lên thinh không, tình cảnh quỷ dị.

Điệp Luyến Hoa chỉ vào Mộ Dung Thùy.

Đột nhiên, Bắc Bá thương từ trên cao hạ xuống, đến sát na thương phong đối đầu với kiếm phong của Điệp Luyến Hoa, Mộ Dung Thùy biến đổi cách cầm thương một tay, thành hai tay giữ thương. Sau đó cũng không biết là người đẩy thương hay thương mang theo người, Bắc Bá thương như mũi tên bắn ra, với tốc độ kinh người đâm tới Yến Phi. Người quan sát lập tức sinh ra cảm giác thảm liệt, phảng phất tựa như trời cao trên thảo nguyên, trời và đất, đều bị một thương kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu này dẫn dắt, một thương với chân khí súc tích đến đỉnh điểm mới phát xuất này, thật có uy thế không thể kháng cự. Càng khiến người sợ hãi chính là chỗ cao minh trong chiến lược của Mộ Dung Thùy, đem ưu điểm của binh khí nặng và dài phát huy đến tận cùng. Chỉ cần lấy được một tí thượng phong, là có thể thừa thế truy kích, cho đến khi đối phương thua trận thân vong.

Vào thời khắc Mộ Dung Thùy phát động công kích, Yến Phi cũng đánh ra, Điệp Luyến Hoa vạch ngang hư không, đâm về phía Bắc Bá thương của Mộ Dung Thùy, chính diện nghênh kích y.

Nhưng mọi người đều không biết, bao gồm cả đối thủ Mộ Dung Thùy trong đó là Yến Phi đã kiềm chế tốc độ di động, cực lực giữ cùng một tốc độ với Mộ Dung Thùy, nương theo khoảng cách trước mắt giữa hai bên, điểm giao kích giữa Điệp Luyến Hoa và Bắc Bá thương vừa vặn nằm ngay giữa vòng chiến.

Tuyệt đại đa số đều không hiểu Yến Phi vì sao lại ngu xuẩn như vậy? Tuy công lực hai người không chênh lệch bao nhiêu, nhưng chính diện đối chọi như vậy thì Mộ Dung Thùy lại chiếm được tiện nghi của binh khí dài và nặng, đặc biệt là Bắc Bá thương dùng thép tinh chất luyện thành, Điệp Luyến Hoa của Yến Phi nhiều khả năng sẽ bị đánh bể thành những mảnh vụn.

Không có người nào lại đoán trước được tình huống lại phát triển như vậy.

Mộ Dung Thùy tuy cảm thấy không ổn, nhưng Bắc Bá thương của y đã vào thế một đi không trở lại, luôn cả y là chủ nhân cũng không sao cải biến chuyện sắp sửa xảy ra.

Cả trăm cây đuốc vây quanh đấu trường đều hiện ra tình huống kì dị là ngọn lửa bị co rút lại, có thể thấy trường khí của hai người, mạnh mẽ và kinh người đến mức nào. Khu vực vòng chiến đột nhiên tối lại, khiến tình huống càng thêm nguy hiểm.

Trong chớp mắt, hai người từ khoảng cách năm trăm bước, giảm xuống còn ba mươi bước, mắt thấy kiếm thương giao nhau trong nháy mắt, biến hóa không ai ngờ đã xuất hiện.

Dưới tốc độ không thể nhanh hơn được, Yến Phi lại đột ngột tăng tốc, đó là biến hóa đã vượt lên trên thể năng của người thường, đột nhiên làm cho vận mệnh tựa như đã được xếp đặt thay đổi hoàn toàn.

Vị trí của điểm giao kích lại không xảy ra ở giữa vòng, mà lại lệch về phía Mộ Dung Thùy.

Cao thủ tương tranh, đặc biệt là cao thủ tuyệt đỉnh ở tầng cấp Mộ Dung Thùy và Yến Phi, mỗi chiêu mỗi thức, đều tâm liền tay, nối liền với binh khí, tự nhiên mà đạt tới tính toán nhỏ bé nhất, để đạt được thành quả tốt nhất. Một thương của Mộ Dung Thùy chính là đánh ra dưới sự tính toán đó, sự vận chuyển của chân khí, vào sát na vừa tiếp xúc với kiếm phong của đối thủ, sẽ nằm ở trạng thái cao nhất, đẩy ra sức công kích mãnh liệt nhất mà y có thể đạt được. Cải biến của Yến Phi là chuyện căn bản không thể, nhưng lại xảy ra ngay trước mắt không thể chối cãi. Lập tức khiến tính toán của Mộ Dung Thùy sai lệch, xuất hiện chỗ sơ hở nhỏ nhất, nhưng y không cách nào biến chiêu, căn bản không thể biến chiêu.

Chiến sĩ Thác Bạt tộc và Hoang nhân bên phía Yến Phi, không kịp hò hét hoan hô, không chỉ vì bọn họ khẩn trương đến mức nghẹt thở, mà còn vì tình huống cuộc chiến biến hóa quá nhanh, không một ai theo kịp với tốc độ đó.

Hai mươi bước.

Khi Yến Phi đạt đến tốc độ cực hạn của Âm Dương nhị thần hợp nhất, Điệp Luyến Hoa lại sinh ra biến hóa vi diệu, thay vì đánh thẳng đổi thành trầm xuống, sau đó lại đâm chéo lên.

Mọi người trong lòng run sợ, lực đạo đâm chéo lên đương nhiên không bằng đánh thẳng, vả lại Yến Phi biến chiêu vào lúc này, khẳng định về mặt khí thế và kình lực không bằng được uy lực lúc đánh thẳng trước đó. Cho dù có thể đánh trúng đầu thương, khẳng định không sao cải biến thương thế của Mộ Dung Thùy, chàng vì sao lại ngu xuẩn như vậy?

Chỉ có Yến Phi và Hướng Vũ Điền đứng ở ngoài là minh bạch. Việc không hiểu của người khác là đương nhiên, bởi vì chiêu số Yến Phi dùng tuyệt không phải của phàm thế, mà tuyệt chiêu cuối cùng có thể phá không mà đi -- "Tiên Môn quyết".

Hỏa trong thủy phát, thủy trong hỏa sinh.

Chí Âm thủy và cực Dương hỏa, từ mạch ở cổ tay Yến Phi rót vào Điệp Luyến Hoa, hiện tượng kì dị nhất trong tình huống người quan sát không thể tin được lại xuất hiện. Một bên của trường kiếm biến thành trắng như tuyết, bên kia lại biến thành đỏ như lửa, tựa như hai đạo ánh sáng một trắng một đỏ, từ dưới đưa lên theo một đường vòng cung tràn đầy chân lý huyền ảo lại không sao hình dung được, nhanh chóng gạt đi thương phong của Bắc Bá thương.

Yến Phi và Mộ Dung Thùy dưới sự trông chờ của hàng vạn người, cuối cùng đã chính diện giao phong.

Điệp Luyến Hoa đâm trúng Bắc Bá thương.

Lửa đuốc bốn bên đồng thời phụt tắt.

Mọi người chờ đợi tiếng kiếm thương giao nhau lại không nghe thấy gì, chỗ giữa vòng chiến nơi ánh đuốc không chiếu tới chìm vào bóng tối, hai người quyết chiến tựa như đã biến mất trên thảo nguyên.

Vào lúc hai bên đối địch, tim của mọi người như muốn nhảy ra khỏi yết hầu. Vào thời khắc vô vùng khẩn trương này, nơi giữa vòng chiến hiện ra một điểm cháy mãnh liệt đến độ không ai có thể nhìn thẳng vào, sao đó là tiếng nổ như sấm động.

Kỳ quái nhất là điểm cháy không chiếu sáng lâu, chỉ chiếu ra quang cảnh vào sát na Điệp Luyến Hoa đánh trúng mũi của Bắc Bá thương, rồi chợt biến mất.

"Oành!"

Ngoại trừ Yến Phi và Hướng Vũ Điền ra, không có ai có thể minh bạch chuyện gì đã xảy ra, nhưng hậu quả lại hết sức rõ ràng.

Thân hình của Yến Phi và Mộ Dung Thùy xuất hiện trở lại, cảm thấy như mới đây bọn họ bị bóng tối tuyệt đối nuốt mất, ánh sáng của trăng sao lại không có tí tác dụng nào, đến bây giờ bóng tối mới nhả bọn họ ra.

Hai người đồng thời bay ngược ra sau.

Yến Phi chạm đất trước, loạng choạng thối lui vài bước, mới miễn cưỡng đứng lại được.

Mộ Dung Thùy lại như chiếc đàn tranh đứt dây văng về phía phe mình, sau khi rớt xuống lăn trên đất, lăn lông lốc hết mười mấy bước, mới nhảy lên được. Trên tay vẫn cầm chắc Bắc Bá thương, nhưng chỉ còn cán thương, mũi thương dài hai xích đã bị cắt đứt, biến mất vô tung vô ảnh.

Khoảng cách giữa hai người kéo dài ra mười mấy trượng, Mộ Dung Thùy té ra ngoài vòng chiến.

Trên thảo nguyên im phăng phắc, chuyện vừa mới xảy ra cực kỳ chấn động, người của hai bên đều chưa hoàn hồn trở lại.

Mộ Dung Thùy ngây dại cầm chuôi thương, không thể tin được, lại càng không minh bạch.

Đám Trác Cuồng Sinh toàn bộ ngây ra nhìn, chuyện không có khả năng cuối cùng đã biến thành có thể. Yến Phi không những thành công đánh ngã Mộ Dung Thùy, lại thành công khiến vũ khí của y "rời tay".

Yến Phi lúc này toàn thân mềm nhũn, mới đây kiếm phong của Điệp Luyến Hoa đã mở "Tiểu Tiên môn" được một thoáng rồi biết mất, tuy chưa đủ để người đi qua, nhưng đã thành công phá được một thương kinh thiên động địa của Mộ Dung Thùy.

Mọi người vẫn còn sợ hãi không nói nên lời, mục quang đổ về Mộ Dung Thùy đang ngây dại với cây thương gãy, xem y có chịu nhận bại, hoàn thành lời hứa hay không.

Càng làm Yến Phi lo lắng chính là Mộ Dung Thùy tuy thọ thương, lại tuyệt đối không nghiêm trọng, nếu như y cứ đòi tái chiến, bản thân chân lực đã tổn hao quá mức, khẳng định sẽ táng mệnh dưới đoạn thương gãy của y.

Mộ Dung Thùy ngẩng nhìn bầu trời đêm, trên mặt hiện ra thần sắc quả quyết, đột nhiên ném đi đoạn thương gãy, trầm giọng nói: "Ta thua rồi!"

Đầu tiên bên phía Thác Bạt Khuê bùng lên tiếng hò hét hoan hô vang trời. Sau đó là binh lính của Thôi Hoành và ở Nguyệt Khâu, cuối cùng chuyển đến Hoang nhân của Quân Đô quan điên cuồng gào thét, mọi người đều biết Yến Phi đã thắng rồi.

Kỷ Thiên Thiên trong đội ngũ người Yên quan sát trận chiến cũng vui mừng đến phát điên, lại vì mọi người xung quanh đều đang ngây dại, nên không dám để lộ ra. Nàng nắm lấy thời cơ hô hoán Yến Phi, nhưng Yến Phi lại vì hao tổn chân nguyên, nên ngây ngô không biết.

Mộ Dung Thùy đưa mắt nhìn về phía Yến Phi, không nói lời nào.

Tiếng hò hét từ từ lắng xuống, chốc lát thảo nguyên đã hồi phục lại tình huống yên lặng như trước.

Thác Bạt Khuê ở một bên thần sắc không đổi nhìn Mộ Dung Thùy, tình huống hắn hy vọng được nhìn thấy nhất, đang xảy ra trước mắt. Đối với Yến Phi, hắn đã tận hết tình nghĩa huynh đệ, hiện tại mọi việc lại phải xem Mộ Dung Thùy có hoàn thành lời hứa không. Hắn tiếp tục im lặng, vì so với bất kỳ người nào khác hắn hiểu rõ Mộ Dung Thùy, không chịu vì lời nói của bản thân ảnh hưởng đến sự phát triển của tình huống.

Chân khí của Yến Phi từ từ hồi phục, nhưng vẫn chưa đạt được mức độ có thể toàn lực xuất thủ.

Mộ Dung Thùy lùi về sau, hơn hai mươi bước thì dừng lại, rút ngắn khoảng cách với người của phe mình, quay lưng về phía quân mình, trầm giọng quát: "Đưa tiễn Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi cho ta."

Tiểu Thi mừng rỡ a lên một tiếng, nhìn qua phía Kỷ Thiên Thiên, nàng lại hiện lên thần sắc phòng bị, không đáp trả ánh mắt của Tiểu Thi.

Chúng tướng hai bên đang định cầm cương ngựa của chủ tì Kỷ Thiên Thiên, Phong Nương quát lớn: "Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi hai người do lão thân phụ trách."

Kỷ Thiên Thiên nhìn về phía Phong Nương, nhìn thấy thần sắc kiên quyết trên mặt bà, hiển nhiên trong chuyện này sẽ tuyệt đối không nhượng bộ.

Mộ Dung Nông hiện vẻ miễn cưỡng, nói: "Đây là..."

Phong Nương quả quyết cắt ngang hắn, đưa hai tay ra, nắm lấy dây cương ngựa Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi đang cưỡi, xua người đi ra, vào thời khắc mà bất cứ động tác nhỏ nào cũng có thể dẫn đến hiểu lầm, ai dám ra sức ngăn cản bà ta?

Đám Hoang nhân cảm thấy hết sức không ổn, chiếu theo hiệp nghị, lúc này Mộ Dung Thùy nên phái thủ hạ ra trước, đem xe lương trở về doanh địa, thu lương và trả người đồng thời tiến hành. Nhưng vì Kỷ Thiên Thiên chủ tì vẫn còn trong tay Mộ Dung Thùy, không ai dám lên tiếng phản đối.

Yến Phi cũng sinh ra nghi hoặc trong lòng, chỉ hận phải cần tối thiểu thời gian hâm nóng một tách trà, chàng mới có thể miễn cưỡng xuất thủ. Vì hiện thời chàng cách Mộ Dung Thùy gần năm mươi trượng, nước xa không cứu được lửa gần, vọng động ra tay ngược lại sẽ dẫn đến phản ứng kịch liệt của Mộ Dung Thùy, nên chỉ có thể bình tĩnh quan sát, lo lắng trong lòng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến tốc độ phục nguyên của chàng.

Kỷ Thiên Thiên nhìn qua phía Phong Nương, thấy thần tình bình tĩnh của bà, nàng lại biết rằng Phong Nương cũng như bản thân mình, đang hoài nghi thành ý thi hành lời hứa của Mộ Dung Thùy.

Một kích toàn lực mới đây của Mộ Dung Thùy, vẫn còn lưu lại ấn tượng thâm sâu trong đầu Kỷ Thiên Thiên, trong thiên hạ sợ chỉ có Yến Phi là có thể phá một kích có lực xẻ núi mở đường này của y. Bản thân tuy có những bước tiến dài, nhưng khi chưa hoàn thành được khí chí dương, thật khó mà đỡ được một kích như vậy của Mộ Dung Thùy.

Nàng cuối cùng đã minh bạch, vào lúc quan hệ đến sinh tử tồn vong của dân tộc, Mộ Dung Thùy không những vất bỏ vinh nhục của bản thân, lại bỏ luôn cả tình yêu với nàng, chuẩn bị hy sinh nàng và Tiểu Thi, để chọc giận Hoang nhân liều mạng đánh tới, Thác Bạt Khuê sẽ tiến thoái lưỡng nan. Sau khi Hoang nhân bị thu thập, ngày tàn của Thác Bạt Khuê cũng không xa.

Nhìn thấy Yến Phi càng lúc càng gần, tâm tình của nàng càng trầm xuống, hai bên gần nhau như vậy, nhưng pháp trường vô hình lại làm bọn họ cách trở, đao phủ chính là Mộ Dung Thùy chỉ cách hơn ba mươi bước, lưng quay về phía nàng. Kỷ Thiên Thiên ngấm ngầm vận công, đề tụ công lực.

Chưa bao giờ, nàng lại thống hận Mộ Dung Thùy như vậy.

Đột nhiên Mộ Dung Thùy tung người lên cao, lộn liên tục hai vòng trên không trung, một quyền lăng không đánh tới Kỷ Thiên Thiên.

Người người bên phía Thác Bạt Khuê kinh hãi đến tuyệt vọng, đầu tiên là Hướng Vũ Điền phi người xuống ngựa, chạy như bay, sau đó đám Đồ Phụng Tam và Mộ Dung Chiến giục ngựa chạy tới.

Thác Bạt Khuê quát lớn: "Giết!"

Hoang nhân dẫn đầu truy đuổi, lập tức dẫn theo toàn quân, người người bất chấp tính mạng tràn về phía Mộ Dung Thùy chém giết.

Mộ Dung Nông bên này cũng rút ra bội đao, quát lớn: "Chiến đấu vì Mộ Dung Tiên Ti tộc." Dẫn quân tràn tới trước.

Yến Phi vào thời khắc hai chân Mộ Dung Thùy rời mặt đất lao tới, chỉ hận tốc độ không bằng một nửa lúc bình thường, không khỏi sinh ra cảm giác tuyệt vọng.

Mọi người đều biết, không ai có thể vãn hồi thảm sự sắp sửa xảy ra.

Quyền phong khiến Kỷ Thiên Thiên gần nghẹ thở, nàng lại không rảnh để xem tình huống của Tiểu Thi, chỉ còn liều mạng đánh trả. Phong Nương ở bên cạnh đã nhảy khỏi lưng ngựa hét lớn: "Tiểu thư mau đem Tiểu Thi chạy đi."

Kỷ Thiên Thiên tỉnh táo trở lại, hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của Mộ Dung Thùy và Phong Nương, đằng thân bay về phía Tiểu Thi, an nhiên hạ xuống sau người Tiểu Thi.

"Bùng!"

Một quyền Mộ Dung Thùy đánh trúng ngực Phong Nương, luôn cả y cũng không ngờ Phong Nương lại không chút chống đỡ một quyền của y. Tai, mắt và miệng Phong Nương đồng thời trào máu, xương cốt toàn thân nát vụn, hai mắt trước khi chết vẫn như nói với Mộ Dung Thùy, bà không còn nợ y nữa.

Thời khắc thi thể Phong Nương văng ra sau, Kỷ Thiên Thiên giục ngựa bỏ chạy.

Mộ Dung Thùy lâm nguy không loạn, trước tiên giải trừ lực phản chấn của kình khí hộ thể của Phong Nương, hai chân sau khi chạm đất dời sang ngang, lại đánh một quyền tới lưng Kỷ Thiên Thiên. Bất quá khí thế đã giảm, cộng thêm một quyền đã động đến vết thương do Yến Phi gây ra, quyền này thật sự không bằng quyền trước, dùng không tới hai thành công lực lúc bình thường.

Kỷ Thiên Thiên thấy Yến Phi đã chạy vượt qua vòng chiến, chỉ còn cách nàng và Tiểu Thi chưa tới trăm bước, tinh thần đại chấn, không còn sợ hãi đối với võ công của Mộ Dung Thùy, xoay người phản thủ, một chưởng đánh tới thiết quyền của Mộ Dung Thùy.

Quyền chưởng giao tiếp, chuyện khiến người ta không ngờ tới nhất đã xảy ra. “Bùng” một tiếng, thân hình yêu kiều của Kỷ Thiên Thiên chấn động, Mộ Dung Thùy lại hứng chưởng bay ra, lăng không phun ra một ngụm máu.

Yến Phi, Hướng Vũ Điền, Hoang nhân và chiến sĩ bên phía Thác Bạt Khuê vội vã chạy lại, người người ngạc nhiên mừng rỡ, không thể tin được.

Kỷ Thiên Thiên bất kể huyết khí đang nhộn nhạo, một tay kéo cương, tay kia ôm Tiểu Thi, hai chân không ngừng giục ngựa chạy tới, chiến mã tung bốn vó, phóng như bay về phía Yến Phi.

Bên phía Thác Bạt Khuê hoan hô như sấm động.

Yến Phi lúc này trong mắt chỉ có hai người Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Thi, không còn nhàn rỗi để lưu ý đến tình huống của Mộ Dung Thùy.

Kỷ Thiên Thiên kéo dây cương, khiến chiến mã chậm lại. Một niềm vui không biết gọi là gì lưu động toàn thân, tiếc nuối duy nhất là Phong Nương đã vì mình mà hy sinh, để trả lại sinh mệnh và tự do cho bọn họ.

Tiểu Thi hồn thể run run, lần này lại không phải vì kinh sợ, mà vì chuyện không thể xảy ra cuối cùng đã biến thành có thể, lại không sao khống chế được tình tự kích động trong lòng.

Yến Phi cuối cùng đã đuổi tới, kêu lớn: "Thiên Thiên!"

Kỷ Thiên Thiên từ trên lưng ngựa cúi người xuống, lao vào vòng tay nồng ấm an toàn của Yến Phi.

Đám chiến sĩ chạy qua hai bên bọn họ, như thủy triều tràn về phía địch nhân chém giết.

Hết chương 585

~~~~~~~~~