Chương 507: Tiến Quân Kiến Khang

Không hiểu thế nào, Hoàn Huyền lại nghĩ đến Phù Kiên.

Ý nghĩ này khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái.

Chiến thuyền nối chiến thuyền, đèn đuốc sáng rực, thanh thế ngút trời chạy về phía hạ du. Trước rạng sáng ngày mai, bọn họ sẽ đến bến tàu Thạch Đầu thành tại Kiến Khang. Khi ấy Thạch Đầu thành đã rơi vào tay các tướng lĩnh Kiến Khang ủng hộ hắn, Kiến Khang quân sẽ không đủ khả năng để đối phó với hắn nữa.

Hoàn Huyền ngạo nghễ đứng trên đài chỉ huy của kỳ hạm “Hoàn Kinh Hào”, xung quanh có hơn mười tướng lĩnh đang kiểm duyệt các chiến thuyền lên đường đến chiến trường Kiến Khang.

Phù Kiên sao có thể so với Hoàn Huyền hắn.

Phù Kiên coi trời bằng vung, tưởng rằng quăng roi xuống cũng đủ để ngăn dòng*, lao sư viễn chinh, lại nóng lòng cầu thắng, bị Tạ Huyền hoàn toàn nắm được nhược điểm của con người hắn, bằng một trận chiến Phì Thủy, khiến nước Đại Tần của hắn tan rã. Đáng thương cho Phù Kiên ngay cả phúc duyên nhìn về Kiến Khang một lần cũng không có, chỉ có thể hướng về Phì Thủy mà sám hối than thở.

Hoàn Huyền hắn thì tính trước rồi mới hành động, lần lượt loại trừ Nhiếp Thiên Hoàn, Dương Toàn Kỳ, và Ân Trọng Kham, độc bá Kinh Châu, binh thế cường thịnh, lúc này mới xuôi dòng tấn công Kiến Khang.

Trong trận chiến Cô Thục, hắn đã đánh cho bọn thủy sư Kiến Khang dẫn đầu bởi những mãnh tướng giỏi nhất của Tư Mã Đạo Tử tơi bời tan tác, bắt sống Tư Mã Thượng Chi, khiến quân uy càng phấn chấn.

Tư Mã Đạo Tử còn có thể dựa vào cái gì để đối kháng hắn?

Điều hắn lo ngại nhất là Lưu Lao Chi cũng đã trúng kế, lầm tưởng rằng Kinh Châu quân của hắn trong trận chiến với Lưỡng Hồ quân tổn thất nghiêm trọng, do đó sẽ chọn sách lược tọa sơn quan hổ đấu, hy vọng Kinh Châu quân cùng Kiến Khang quân đánh nhau lưỡng bại câu thương, thì Lưu Lao Chi hắn có thể ngư ông đắc lợi.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Phù Kiên là ở chỗ Phù Kiên không biết người lại không biết mình. Mà Hoàn Huyền tự vấn đối với tình huống hiện thời của Kiến Khang rõ như lòng bàn tay.

Tư Mã Nguyên Hiển bởi chờ đợi Lưu Lao Chi lâu không thấy đến mà sinh ra nhút nhát, không dám ngược dòng Đại Giang nghênh đánh thủy sư Kinh Châu của hắn. Như vậy chính trúng với ý muốn của Hoàn Huyền, bởi vì dưới thủ đoạn khôn khéo của Lý Thục Trang, quá nửa thành Kiến Khang đã lặng lẽ rơi vào trong tay của hắn. Thậm chí trong các tướng lĩnh phụ trách phòng ngự Hoàng thành cũng có người ngầm quy phục hắn.

Ngày mai sẽ là trận chiến không cân xứng.

Hoàn Huyền liếm liếm đôi môi đã bị gió sông thổi khô, giống như liếm vị máu tươi, nghĩ đến lúc có thể tự tay chém đầu Tư Mã Đạo Tử liền cảm thấy rất sảng khoái.

Sau khi Hoàn Ôn qua đời, Hoàn Huyền vẫn là một thiếu niên. Có một lần đến kinh thành tham gia bữa tiệc tối của Tư Mã Đạo Tử, lúc ấy Tư Mã Đạo Tử lợi dụng lúc ngà ngà say, giữa đám đông hỏi hắn: “Hoàn Ôn lúc tuổi già định làm tặc, có duyên cớ gì thế?”

Câu nói này khiến Hoàn Huyền giật nẩy người, lật đật quỳ xuống đất, may có người khác giải vây, mới có thể tránh được họa.

Hoàn Huyền luôn luôn xem việc này là một sự đại sỉ nhục. Hiện tại thời khắc rửa hận cuối cùng đã đến.

Bất luận Tự Mã Đạo Tử có chạy đằng trời cũng tuyệt không trốn thoát được lòng bàn tay của hắn.

Bỗng nhiên lại nhớ tới Lý Thục Trang vưu vật kiều diễm bốc lửa của kinh thành này, thị có phải là danh bất hư truyền hay không, rất nhanh hắn sẽ có thể biết rõ. Sau khi đánh chiếm Kiến Khang, ai dám trái ý chỉ của hắn.

Nghĩ đến đây, huyết dịch toàn thân hắn giống như sôi lên sùng sục.

Còn Tạ Chung Tú con gái của Tạ Huyền, tiểu mỹ nhân này so với Vương Đạm Chân như thế nào nhỉ? Song, Tạ Chung Tú không thể so với Lý Thục Trang, muốn được nàng ta nhất định phải hành động cẩn thận, nếu không sẽ dẫn tới ác cảm của cao môn Kiến Khang, đối với việc hắn ngồi vững trên đế vị sẽ hết sức bất lợi.

Oán hận của Hoàn Huyền đối với Tư Mã hoàng triều tuyệt không phải hình thành trong một sớm một chiều, mà là oán hận chất chứa qua một thời gian dài.

Nhớ năm ấy phụ thân Hoàn Ôn hiển hách biết bao. Sở dĩ họ Tư Mã có thể giữ được ngôi vua là hoàn toàn nhờ vào Hoàn Ôn khẳng khái ra sức ủng hộ. Nào ngờ lại bị Tư Mã Đạo Tử trước rất nhiều khách mời mắt say lờ đờ vũ nhục bội nhọ. Sau khi sự việc xảy ra, Hoàn Huyền đã từng dâng sớ trình bày tường tận công trạng của Hoàn Ôn, mong triều đình “Đoái tưởng công lao ngày trước, ngõ hầu vui lòng rủ xuống ban ơn.” Nhưng tấu chương sau khi dâng lên lại giống như đá chìm đáy biển, không nhận được nửa điểm hưởng ứng của triều đình.

Cơ hội nhiều năm đau khổ chờ đợi hiện tại cuối cùng đang đến gần.

Sau khi đánh bại đội thuyền của Tư Mã Thượng Chi, Kinh Châu quân sẽ giống như vào cõi không người, đánh thẳng một mạch, tiến tới uy hiếp Kiến Khang.

Hoàn Huyền gần như có thể thấy trước ngày mai cờ xí dựng lên Hoàng thành Kiến Khang sẽ không phải là của Tấn thất nữa mà là gia kỳ của họ Hoàn hắn.

Sau khi tiêu diệt Tư Mã Đạo Tử, tiếp theo sẽ là Lưu Lao Chi, và rồi Lưu Dụ.

Kẻ nào dám cản đường Hoàn Huyền ta xưng đế, thì kẻ ấy phải chết, và sẽ chết rất thảm.

:77:

Lưu Dụ ngồi trong thư phòng, bề ngoài xem có vẻ bình tĩnh gần như lãnh khốc, trên thực tế nhiệt huyết trong cơ thể gã đang sục sôi.

Gã kiên trì muốn gặp Lưu Lao Chi tuyệt không phải là cơn bốc đồng nhất thời, càng không phải là sự xung động trong chốc lát, mà là sau khi đã tính toán cân nhắc kỹ càng.

Gã muốn làm cho tất cả mọi người đều biết, Lưu Lao Chi là kẻ hết thuốc chữa, để Lưu Lao Chi nếm hết những hậu quả tàn khốc do một tay hắn tạo thành, nhận lấy báo ứng mà hắn đáng nhận.

Gã hiểu rõ Lưu Lao Chi là một người như thế nào, càng rõ sự sợ hãi của Lưu Lao Chi đối với gã.

Khi tiếng vó ngựa phó hội của Lưu Lao Chi truyền vào tai gã, thì gã hiểu Lưu Lao Chi đang ở vào thế bị động và hạ phong tuyệt đối, hơn nữa có thể biết Lưu Lao Chi hiện nay không dám dấy động can qua với gã.

Lưu Lao Chi đang ở vào hoàn cảnh đặc biệt nhất của cuộc đời.

Hắn tưởng rằng bản thân đã nắm chắc thắng lợi trong tầm tay, quan trọng nhất là bảo trì quân lực trong tay, khiến hắn có thể giữa lúc Kinh Châu quân và Kiến Khang quân sống mái với nhau mà thủ vai ngư ông đắc lợi.

Không ngờ tại khoảnh khắc cực kỳ quan trọng này, Lưu Dụ gã đã xuất hiện. Rồi Hà Vô Kỵ đích thân nói tốt cho gã trước Lưu Lao Chi, chính Lưu Dụ gã sau đó đã chứng tỏ được mình có sức hiệu triệu chia rẽ Bắc Phủ binh.

Cho nên Lưu Lao Chi bị bức đến gặp gã, mà quyền chủ động đã nằm trong tay Lưu Dụ gã.

Tiếng vó ngựa dừng lại ở quảng trường ngoại viện, Lưu Lao Chi cùng cao thủ tùy tùng ghìm cương xuống ngựa, chuẩn bị vào phủ.

Trong lòng Lưu Dụ lại hiện ra dung nhan mỹ lệ thê lương của Vương Đạm Chân, đột nhiên sinh ra cảm giác ruột gan đứt đoạn, ngọn lửa cừu hận đồng thời bùng cháy rần rật.

Ngoại trừ lần đầu tiên gặp Đạm Chân tại hẽm Ô Y Tạ gia ấy là gã thấy được vẻ hoạt bát hân hoan của nàng, sau này mỗi lần gặp lại, nàng đều không được vui.

Cho dù nàng lao vào lòng, hôn gã say sưa, gã vẫn cảm thấy rõ được sự mâu thuẫn và đau khổ trong lòng nàng.

Than ôi!

Hồng nhan bạc mệnh.

Nhưng khiến Lưu Dụ không thể quên nhất là khoảnh khắc nàng toàn thân trang phục lộng lẫy bị đưa đến Giang Lăng, đó cũng là lần cuối cùng Lưu Dụ gã gặp nàng.

Tiếng bước chân từ đằng xa đang tiến lại gần.

Lưu Dụ ngoài mặt vẫn lạnh lùng, con tim lại đang âm thầm rỉ máu.

Đạm Chân!

Thời khắc đòi lại nợ máu cho nàng cuối cùng đã đến, nỗi nhục hận của nàng chỉ có lấy máu mới tẩy sạch được.

Hãy tin ta!

Ngày mai tất cả đều sẽ khác.

Đêm nay sẽ là đêm cuối cùng mà Lưu Lao Chi có thể ra oai. Qua đêm nay, Lưu Lao Chi sẽ phát giác giấc mộng tranh cường của hắn tan vỡ thành ảo ảnh.

Còn Hoàn Huyền, ngày hắn bị chém đầu dưới đao Lưu Dụ gã cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.

Chú thích:

  • Ý nói quân đông như kiến - nếu tất cả roi ngựa của quân lính đều ném xuống dòng sông, thì có thể thành bờ, ngăn được dòng sông.

Hết chương 507

~~~~~~~~~