Chương 502: Tối Hậu Quyết Chiến

Ngay lúc Yến Phi đặt chân lên đảo Ông Châu, chàng bỗng nhiên hiểu rõ ‘Hoàng Thiên Vô Cực’ của Tôn Ân. Càng rõ ràng hơn là nhân tố bẩm sinh của con người thuộc về trời đất, nên chàng thì không cách nào luyện thành chiêu số ‘Hoàng Thiên Vô Cực’, cũng như Tôn Ân không có cách gì luyện thành ‘Tiểu Tam Hợp’.

Nhằm đúng lúc chàng theo bãi đá phía tây lên bờ, tinh khí thần của Tôn Ân đã khóa chặt lấy chàng.

Đột nhiên, bãi đá dưới chân, sóng biển cuồn cuộn phía sau, từng cơn gió giật, âm thanh sóng vỗ tựa như chiêng khua trống gióng, vạn mã bôn đằng, trên trời trăng sáng vằng vặc, quái thạch lởm chởm, nhấp nhô như răng chó trên sườn dốc ven biển và núi non trùng trùng điệp điệp trên đảo chỉ trong chớp mắt tất cả ở xung quanh hoàn toàn biến mất, không có gì sót lại, chỉ còn dư mỗi Tôn Ân với sức mạnh tinh thần rộng lớn vô bờ bến không giới hạn.

So với bất cứ trận quyết chiến nào trước kia, Tôn Ân giờ đây mạnh mẽ hơn nhiều. Lão đang ở vào trạng thái cao nhất, tràn đầy quyết tâm tuyệt không hề dễ dàng bỏ qua, trong đó lại không hề có một chút do dự và băn khoăn.

Yến Phi lần đầu tiên nắm được rất rõ ràng tình trạng Dương thần của Tôn Ân đang ở vào cảnh huống đã phân ly lại liên hợp. Nguyên thần của Tôn Ân đã hòa sâu vào với lực lượng thần bí và nguyên sơ của thiên địa vũ trụ, trộn thành một thể, khiến nguyên thần của Tôn Ân có thể tự động tập hợp được lực lượng chí dương chí cương của ‘Tự Nhiên Chi Đạo’, dùng để đáp ứng nhu cầu cho ‘Hoàng Thiên Vô Cực’ của Tôn Ân. Điều nhận biết này khiến Yến Phi ngộ ra một cách minh bạch, trừ phi mình có khả năng đem Dương thần và Âm thần phân ly, bằng không thì không có khả năng chiến thắng.

Chàng là âm dương hợp nhất, mà Tôn Ân thì đang nằm ở trạng thái chí dương chi cực, làm cho bản chất nội công tâm pháp của bọn họ, có sự sai biệt về cơ bản.

Tôn Ân bất ngờ hiện thân tại bên lề bãi loạn thạch, râu tóc tung bay, đạo bào phấp phới, bộ dạng như tiên ông.

Bỗng nhiên thế giới bên ngoài lại trùng hiện ở bốn phương tám hướng. Trên bãi quái thạch vỏ sò rải rác, từng cụm san hô đứng so le, từng đợt sóng biển không ngừng đập vào bãi đá. Dưới ánh trăng, những ngọn núi nhấp nhô phía sau Tôn Ân, những đám mây lững lờ ẩn hiện.

Tôn Ân vuốt râu cười dài: “Ta còn cho rằng phải đến mùa thu sang năm mới có cơ hội gặp được Yến huynh, nào ngờ chỉ mới qua thời gian một tháng, lại được tái ngộ Yến huynh. Quả thực là khiến người ta ngạc nhiên sung sướng.”

Yến Phi cảm thấy từng đợt thủy triều hừng hực, giống như muôn vàn cơn sóng ở ngay phía sau không ngừng đập vào bờ đá, cơn này vừa tan cơn khác lại đến, không ngừng không nghỉ, cơn sóng này nối tiếp cơn sóng kia xô tới, không ngừng làm tiêu hao chân khí của chàng, chỉ cần chàng hơi có một chút sơ suất, nhất định gánh lấy tai họa. Cảm giác đáng sợ như thế này, chỉ có chàng là người đích thân trải qua, mới có thể hiểu rõ được sự lợi hại trong đó. Nếu quả chàng chưa từng vượt qua tử vong, đạt đến cảnh giới âm dương hợp nhất, thì khó mà chịu đựng được chiêu ‘Khởi thủ vũ’ này của Tôn Ân.

Tôn Ân đã đem khí thuần dương luyện thành nguyên thần, thành ra Tôn Ân đã trực tiếp liên hệ với ‘Đạo thể’* của vũ trụ. Trừ phi Yến Phi có khả năng cắt đứt mối liên hệ đó, hoặc sau đó đủ sức để làm đảo lộn khả năng lợi dụng tự nhiên của Tôn Ân, bằng không trong trận chiến này chỉ có bại mà không có thắng.

“Soạt!”

Điệp Luyến Hoa rời khỏi vỏ.

Chân khí âm dương hợp bích, xuyên qua kiếm phong từ từ chuyên chú phóng ra, từ tốn mà ổn định tấn công vào trường khí thế như đại hải cuồn cuộn bao quanh Tôn Ân, kiên định không đổi hướng tới kình địch đáng sợ đang ở cách xa chàng khoảng mười trượng.

Trường khí của Tôn Ân lập tức phát sinh biến hóa, kình khí quay cuồng, cố sức hòng ngăn chặn và phá hỏng luồng chân khí của Yến Phi.

Yến Phi tủm tỉm cười: “Hoàng Thiên đại pháp” của Thiên Sư, lại có đột phá, thực là làm cho Yến mỗ kinh ngạc. Bất quá Thiên Sư cũng không nghĩ tới, công pháp ‘Tiểu Tam Hợp’ của ta, đã đạt đến cảnh giới âm dương hợp nhất. Thiên Sư nếu giở chiêu cũ, muốn đoạt khí chí âm của ta, căn bản không có khả năng nữa, đúng không?”

Tôn Ân lộ ra biểu tình cay đắng và không có cách nào khác, thở dài: “Ngay từ lúc ngươi mới lên bờ, ta đã cảm nhận được tình huống như ngươi nói, nhưng mà ta còn biết làm gì nữa đây? Đành phải vứt bỏ tất cả, dốc hết sức quyết tâm giết chết ngươi, sau đó lại tìm biện pháp khác.”

Nói xong câu nói cuối cùng, bỗng chốc song thủ hợp lại, hai ống tay áo đạo bào phồng lên, nhằm phía trước đánh tới.

Ánh sáng chớp lên, trong chốc lát toàn bộ bãi loạn thạch như tan biến, chỉ thấy còn lại một màu bạch quang khiến người ta mở to mắt mà chẳng nhìn thấy gì.

“Ầm!”

Tôn Ân bị chấn động mạnh bật lui lại phía sau, ‘Tiểu Tam Hợp’ của Yến Phi quả là muốn chặn mà không chặn nổi, muốn tránh mà không tránh được.

Yến Phi cũng loạng choạng thối lui, giật lùi đến bảy, tám bước, mới đứng vững lại được.

Trường khí tan biến hết, trời đất trở lại hiền hòa như trước, hoang đảo thâm trầm ở giữa biển khơi rộng lớn mà vẫn khí phách phi phàm, khiến người ta sâu sắc cảm nhận được sự khéo léo thần diệu của tạo hóa.

Tôn Ân tuy có vẻ như vẫn khí định thần nhàn, nhưng nét mặt cũng không giấu được thần sắc kinh hãi, nhân vì Yến Phi lại có khả năng dưới tình huống như vậy, sử ra được chiêu số ‘Tiểu Tam Hợp’, thật hoàn toàn nằm ra ngoài sở liệu của lão.

Sự thật Yến Phi so với lão còn cảm thấy bất ngờ hơn, bản thân chàng cứ tưởng với sức mạnh chí âm chí dương, thúc đẩy kiếm khí, có thể đánh Tôn Ân một kích đáng nhớ. Ngay vào lúc biết Tôn Ân dốc toàn lực ngăn chặn, chân khí của chàng như thể biến thành một sinh vật có sinh mệnh, liên kết với thiên nhiên xung quanh, tự phát biến thành chiêu thức ‘Tiểu Tam Hợp’, thần diệu đến cực điểm.

‘Tiểu Tam Hợp’ lần này, so với bất kỳ một thức ‘Tiểu Tam Hợp’ nào trước đây có uy lực khác hẳn, lại lăng lệ khó mà ngăn cản.

Tôn Ân hú lên một hồi dài, thân người bay vọt lên, song thủ đánh ra những động tác vi diệu tinh kỳ, dày đặc cả không trung.

Tâm niệm Yến Phi xoay chuyển, chân khí nội thể vận hành tự nhiên, kinh mạch thụ thương do tiếp nhận phản chấn từ ‘Tiểu Tam Hợp’ lập tức thuyên giảm. Vào lúc này chàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ngưng thần ứng địch.

Đổi lại là bất kỳ người nào khác, gặp phải những động tác giống như bát trượng kim cương của lão, cũng lần không ra manh mối.

Nhìn vẻ bề ngoài, Tôn Ân tựa như không có đến nửa điểm uy hiếp. Luồng kình khí như lúc trước tịnh không hề xuất hiện, động tác của lão tuy hư thực khó phân, biến đổi ngụy dị, nhưng mà tựa như tự mình tiêu khiển không có ý nhằm vào địch thủ. Chỉ có Yến Phi nắm rõ một chút không sai, Tôn Ân chính như ‘lò rèn’ thông qua nguyên thần đoạt lấy lực lượng vô vùng vô tận, biến thành những năng lượng tập trung cao độ, đoạt thiên địa tạo hóa, giống như đem khí chí dương chí cương chế tạo ra ‘Vô hình binh khí’ cực kỳ lợi hại.

Đạo võ học, cũng chỉ đến thế là cùng.

‘Vô hình binh khí’ này quả thật là có ‘Thiên uy’ mà phàm nhân huyết nhục khó bề ngăn cản, đủ để hủy diệt thân thể và nguyên thần của Yến Phi, cũng giống như ‘Tiểu Tam Hợp’ khó cản khó tránh của Yến Phi.

Hiện tại chờ Yến Phi tái quyết chiến không chỉ là Tôn Ân nữa, mà là lực lượng đại tự nhiên phía sau lưng do lão làm đại diện. Đương nhiên Tôn Ân có thể tập hợp sức mạnh thiên nhiên hoà vào cơ thể phàm nhân hẵn còn hạn chế của lão cũng đủ để khiến nhục thể và nguyên thần Yến Phi cùng bị tiêu diệt.

Đây đúng là thủ đoạn tối lợi hại của ‘Hoàng Thiên Vô Cực’.

Trong lòng Yến Phi chợt ngộ ra rõ ràng, có thể trực tiếp dự đoán kết quả.

Tôn Ân sau khi đã hiểu ra không thể đoạt được khí chí âm của chàng nữa, vỡ mộng phá không, phát sinh cảm giác sống không bằng chết. Tức thì bất chấp tất cả, chẳng cần gìn giữ cùng Yến Phi chàng triển khai trận quyết tử chiến.

Loại chiêu số bình thường đối với bọn họ không có bất kỳ tác dụng nào nữa. Cho nên một là bãi chiến, hai là dùng ‘Hoàng Thiên Vô Cực’ đấu với ‘Tiểu Tam Hợp’, trong đó lại không có đến nửa điểm dư địa để dàn xếp.

Thắng bại sinh tử đều được phán quyết chỉ nội trong vài chiêu.

Yến Phi tâm theo ý niệm này chuyển, khí thuần âm tự động hình thành trường khí bao phủ toàn thân, khí thuần dương thì quán chú hết vào Điệp Luyến Hoa, kiếm yêu hướng thẳng lên trời, đón đánh Tôn Ân.

Đang lúc lăng không song mục Tôn Ân tinh quang đại thịnh, mái tóc dài dựng đứng, bộ râu dài vểnh lên, đạo bào toàn thân căng phồng.

Tôn Ân quát lên một tiếng cương mãnh, hai tay trước hết hoa lên hướng về phía người mình, tiếp đó lòng bàn tay đẩy ra, một cỗ kình khí vô hình mà có thật đáng sợ đến cực điểm.

Lúc này Yến Phi cảm ứng được rằng Tôn Ân đang đưa ra vũ khí cuối cùng, đúng là do có sức sát thương cao độ, khí chí dương chí cương đông cứng lại trở thành như một khí trùy** khổng lồ, bao hàm một uy lực kinh thiên động địa, có sức công phá mạnh mẽ.

Giữa sát na đó, Yến Phi hoàn toàn nắm bắt được hình thái và đặc tính của khí trùy vô hình của Tôn Ân, chắc chắn không có mảy may phương pháp hóa giải hay né tránh, chỉ còn cách cùng lão chính diện giao phong, liều lĩnh ngạnh tiếp một chiêu.

Âm thanh kình khí xé gió lấp đầy trong tai Yến Phi, khí trùy bay qua, bãi sa thạch như một bức tường bị lôi kéo mãnh liệt mà bật lên bay vào không trung, nhất thời thiên địa như bị bao phủ toàn bộ bởi những mảnh sa thạch ấy, che khuất đi cả ánh trăng đang vằng vặc chiếu rọi.

Nếu như để cho khí trùy chạm vào người hoặc đứng gần chỗ bị nổ tung, có thể khẳng định thân thể xương cốt của Yến Phi đã chẳng còn.

Yến Phi quát lên một tiếng, Điệp Luyến Hoa lập tức kêu lên vu vu hưởng ứng, Dương hỏa theo kiếm phong xuất ra, toàn bộ Âm thủy tụ thành một cỗ trường khí như sắt gặp nam châm, nhằm vào khí trùy của Tôn Ân từ khoảng cách hơn trượng trong không trung bay tới.

“Ầm!”

Trời rung đất chuyển.

Yến Phi hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy Dương hỏa đi trước một bước gặp phải khí trùy, hai luồng sức mạnh gặp nhau, tịnh không ai đoán định được hậu quả của kình khí giao kích, tiếp đó đã xuất hiện một chuyện kỳ dị, do từ lớn biến thành nhỏ, do từ phân tán chuyển thành ngưng tụ, mà Âm thủy đã hình thành một quả cầu kình khí, nằm ở điểm giao kích giữa khí trùy và mũi kiếm.

Ba luồng sức mạnh trong phút chốc đồng thời hướng tới điểm giao phong co rút lại, tiếp đó phát ra luồng gió với tốc độ khiếp người khuếch trương ra ngoài, cuối cùng biến thành một quầng lửa làm tê liệt hư không, tựa như một mạng nhện ánh sáng tỏa ra ngang trời.

Không gian kỳ dị ấy vừa xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã biến mất, khiến người ta nghi ngờ không biết là thực hay ảo.

Lực phản chấn cuồng mãnh, làm cho Yến Phi như chiếc lá rơi bị gió lốc cuốn bay, ném về phía sau.

“Uỵch!”

Hai chân Yến Phi tiếp đất, phát giác đôi chân giá lạnh, nguyên lai là rơi xuống chỗ giáp biển của bãi loạn thạch bị sóng biển vỗ vào. Chàng tuy bị khí huyết nhộn nhạo, nhưng mà đặc biệt là không hề thụ thương.

Khoảng ngoài trăm trượng Tôn Ân đang đứng ngơ ngẩn.

Vụn đá bị cuốn lên trời rơi xuống bãi loạn thạch như mưa.

Cùng với tầm nhìn dần dần rõ ràng, Yến Phi trông thấy Tôn Ân đang mắt nhìn xuống mũi, mũi hướng về tâm, trông như lão tăng nhập định.

Ánh trăng mùa đông dìu dịu, vương khắp bãi loạn thạch.

Mũi kiếm của Yến Phi từ xa chĩa về phía Tôn Ân, ngấm ngầm đề tụ huyền công, từng bước từng bước từ tốn nhưng kiên quyết tiến về phía Tôn Ân.

Tôn Ân cũng đi về phía Yến Phi, song mục quang mang cực thịnh, hai tay thò ra từ trong tay áo, bàn tay hơi khum, lòng bàn tay hướng vào nhau dáng vẻ như đang ôm.

Yến Phi cười ha hả: “Thiên Sư có còn muốn phân thắng phụ sinh tử nữa không?”

Hai mắt Tôn Ân thần quang đại thịnh, thần tình cổ quái hỏi: “Rốt cuộc vừa mới phát sinh chuyện gì vậy?”

Mỗi lúc Yến Phi tiến thêm một bước, thân kiếm lại được quán chú thêm một phần Tiên Thiên thuần âm chi khí, Điệp Luyến Hoa phát ra kiếm khí lạnh buốt như băng tuyết, thân kiếm tựa như biến thành sáng quắc như không có thực thể.

Yến Phi lãnh đạm đáp: “Trong tình huống khí chí dương của ta cùng với dương cương của Thiên Sư chống chọi lẫn nhau, nhằm đúng vào lúc hai luồng chân khí đang giằng co chưa ngã ngũ, khí chí âm đã kịp thời can thiệp, đồng thời điểm lên khí chí dương của bọn ta, khiến cho xảy ra hiệu ứng Đại Tam Hợp. Thiên Sư vẫn còn chưa minh bạch sao?”

Tôn Ân lạnh lùng nói: “Có thực chỉ giản đơn như vậy không? Vì sao lần này lúc tiên môn mở ra, lại ngắn ngủi hơn so với lần tam bội hơp nhất?”

Yến Phi đã đến gần chỉ còn cách Tôn Ân một khoảng không đến năm mươi trượng, nhưng không dừng lại, tiếp tục tiến lên, hân hoan đáp: “Nhân vì hai cỗ dương khí giao phong, khiến cho dương khí suy yếu nghiêm trọng, nếu chỉ là hai khí âm dương tương kích, thì lại là chuyện khác.”

Yến Phi đúng là có lý do để vui mừng, nhân vì cuối cùng chàng đã nghĩ ra phương pháp ‘giải quyết’ Tôn Ân, dù cho nó khiến chàng vô pháp cự tuyệt tình huống ly khai cuộc sống trên nhân thế này.

Đó là phương pháp duy nhất để ‘thu thập’ Tôn Ân, là tiếp tục ngạnh tiếp và cùng nhau đồng quy vu tận, cùng có kết cục như nhau là hồn và xác đều bị hủy diệt.

Hai tay Tôn Ân lại rung động, cho thấy lão đã dốc hết sức lực, điều khiển đại pháp ‘Hoàng Thiên Vô Cực’ tích tụ một năng lượng to lớn tại những kinh mạch trong lòng bàn tay.

Kình khí chí dương chí cương khiếp người, làm tích tụ một quả cầu kình khí ở giữa hai lòng bàn tay của lão. Tôn Ân giống như biến thành một pháp sư chân khí thần bí, tùy tâm tùy ý đem chân khí tạo ra vô hình binh khí hình dạng khác nhau.

Tuy hai người vẫn đang ở trong tình trạng quyết chiến bất cứ lúc nào, nhưng Yến Phi hiểu rõ Tôn Ân căn bản là vô pháp cự tuyệt cơ hội duy nhất để phá không mà đi này, cũng không thấy lão có một chút do dự nào, bằng không sẽ bỏ qua một cơ hội vĩnh viễn không thể gặp được nữa.

Giữa hai lòng bàn tay Tôn Ân sinh ra quả cầu kình khí, giống như Thiên Địa song bội trong tam bội sau khi hợp bích, còn lưỡi kiếm được quán chú chân khí của Yến Phi, có thể xem là Tâm bội.

Nếu không chứng kiến cảnh tượng kỳ dị khi Thiên Địa Tâm tam bội hợp nhất, hai người đừng hòng nghĩ ra chiêu phối hợp cuối cùng như áo trời không kẽ hở như thế nay.

Giả sử Tôn Ân thực sự thi triển loại khí trùy chuyên dùng để tấn công như vừa rồi, thì sẽ biến thành cuộc ngạnh tiếp ngươi chết ta sống.

Ba mươi trượng.

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn ba mươi trượng.

Quả cầu kình khí giữa hai lòng bàn tay của Tôn Ân bắt đầu biến hóa, ở chính giữa hiện ra một khoảng trống, trạng thái sống động giống như sau khi Thiên Địa bội hợp bích.

Hai mươi trượng.

Điệp Luyện Hoa của Yến Phi xuất ra âm thanh vo vo, khí lạnh bốn bề bỗng nhiên hạ xuống, giống như đặt người vào trong hố băng.

Ngược lại khu vực mà Tôn Ân là trung tâm lại trở nên nóng bỏng, tình huống quỷ dị đến cực điểm.

Mười trượng.

Tôn Ân quát lớn: “Theo tính toán của Yến huynh, nguy hiểm này có lớn không?”

Yến Phi đáp: “Thiên Sư đã luyện thành Dương thần, khẳng định là có thể tiến nhập tiên môn. Còn như sau tiên môn phải chăng là Động Thiên Phúc Địa, ta lại không có khả năng phụng cáo.”

Tôn Ân cười ha hả: “Chỉ cần có thể vượt qua tiên môn mà đi, tất cả những chuyện khác Tôn Ân ta không để trong lòng, tuy đến lúc này Yến huynh vẫn là địch nhân của ta, nhưng Yến huynh khẳng khái thành toàn cho ta mỹ sự phá không mà đi, thực sự là ta vô cùng cảm kích.”

Năm trượng.

Yến Phi thét: “Thiên Sư chuẩn bị xong chưa? Tiên môn chỉ hiện ra rồi biến mất ngay, Thiên Sư đừng bỏ lỡ.”

Tôn Ân cười: “Tôn Ân ta cả đời khổ công chờ đợi thời khắc này, nay đang ở trước mặt, ngươi sẽ bằng lòng giúp ta vượt qua chứ?”

Ba trượng.

Hai người đồng thời phát sinh cảm ứng, tâm thần cùng lĩnh hội được cảm giác đây đúng là khoảng cách tốt nhất để xuất thủ, ở chỗ vi diệu thế này, không bút mực nào có thể tả xiết.

Tôn Ân quát lên một tiếng kinh thiên động địa, toàn lực xuất thủ, đẩy ra quả cầu kình khí xoay chuyển không ngừng.

Yến Phi kích ra một kiếm, âm khí theo kiếm phong mà ra, nhằm chính giữa quả cầu khí đang lơ lửng trên không trung.

Tình huống Thiên Địa Tâm tam bội hợp bích đã lại tái diễn.

Trời đất bỗng chốc trở nên tối mịt, nhiệt độ không khí biến thành lúc thì giá lạnh lúc thì sôi sục. Lại cảm giác không được cuồng phong từ ngoài biển thổi tới nữa, giống như bản thân đang thuộc vào một không gian khác.

Sau đó toàn bộ yên tĩnh trở lại, một loại im lặng chết chóc.

Yến Phi không cảm giác thấy Tôn Ân, càng không cảm giác được thân thể của mình, chỉ cảm thấy sự tồn tại của Nguyên thần.

Ở nơi thần bí giữa thiên địa thế này, hai cỗ năng lượng một đỏ một trắng vận chuyển với tốc độ cực cao.

“Ầm!”

Yến Phi lại cảm giác được thân thể của mình, cũng cảm giác rằng khả năng hoạt động đã được khôi phục.

Cuối cùng tiên môn đã mở ra.

Cơ hội thứ hai để vượt qua tiên môn, xuất hiện ngay trước mắt.

Cũng ngay sát na đó, chàng cảm ứng thấy Tôn Ân không một chút do dự toàn lực nhằm phía tiên môn lao qua.

Tôn Ân có thành công không?

Ý niệm này vừa mới nẩy ra, “ầm”, năng lượng không thể kháng cự theo tiên môn ào ra, tiếp đó cửa tiên môn đóng lại, đồng thời Yến Phi phát giác bản thân rơi xuống dưới biển.

Toàn thân Yến Phi sũng nước bò lại trên bờ, mệt mỏi ngồi xuống một tảng đá lớn ở bãi loạn thạch bên cạnh, ngây người nhìn một lỗ huyệt lớn trên bãi loạn thạch. Bất quá chàng biết là chẳng bao lâu sau, lỗ huyệt này rồi cũng sẽ tan biến đi không còn thấy nữa, bởi vì thủy triều sẽ kéo theo sa thạch ở gần đó lấp đầy lỗ huyệt.

Tôn Ân cũng biến mất không còn dấu vết.

Lão đã thành công rồi.

Liệu sau này Tôn Ân có hối hận không? Chàng đã không có cách nào tìm Tôn Ân mà hỏi, đương nhiên cũng chẳng có giải pháp tìm ra đáp án.

Yến Phi có cảm giác như thể còn sống sót sau kiếp nạn, nếu quả không tìm ra phương pháp giải quyết Tôn Ân như vậy, chàng khẳng định khó mà còn sống quay về. Càng khiến chàng vui mừng chính là nhận ra có thể vận dụng năng lượng để phá không mà đi, sự thật đó đã được chứng minh, lại không hạn chế số người, điều ấy làm cho chàng đối với việc mang theo hai người đẹp cùng đi, càng thêm tin tưởng.

Chẳng lẽ chỉ là do chàng thi triển khí chí âm, cố tình không dùng hết tiềm năng, ứng nghiệm dự đoán của An Ngọc Tình. Vậy thì đây đúng là may mắn.

Sắc trời sáng dần, cảnh vật trên đảo trở nên rõ ràng.

Sóng biển đang dữ dội chuyển sang hiền hòa, gió nhẹ sóng yên, mặt biển dập dờn xao động, khiến người ta không thể nào tượng tượng ra được tình cảnh đêm qua.

Yến Phi từ từ đứng dậy, có cảm giác kỳ dị như thể vừa mới từ trong mộng tỉnh trở lại.

Tôn Ân đi rồi! Vĩnh viễn chẳng còn cơ hội trở về, Thiên Sư giáo đồ của lão không biết sẽ nhìn chàng thế nào đây?

Yến Phi đi về phía chiếc khoái thuyền, lòng nghĩ làm thế nào giao phó với lão già điên Trác Cuồng Sinh về trận chiến cuối cùng với Tôn Ân lần này, cũng như biết truyền đạt cho Lưu Dụ thế nào về tin tức quan trọng liên quan đến sự thành bại của Thiên Sư quân này đây?

Chú thích:

  • Đạo thể: bản chất

** Mũi dùi bằng khí

Hết chương 502

~~~~~~~~~