Chương 493: Khai Hoa Kết Quả

Chiến tranh đang diễn ra với khí thế sôi sùng sục.

Ba mươi sáu chiếc Song Đầu hạm bên quân của Lưu Dụ chia ra thành hai đội do Đồ Phụng Tam và Giang Văn Thanh chỉ huy. Mỗi đội mười tám chiếc xuất phát từ Hải Diêm, ban đêm tập kích đội thuyền của Thiên Sư quân bố trí trên biển ở bên ngoài Dư Dao, giáng cho Thiên Sư quân một cú không kịp trở tay, mở màn cuộc chiến giữa quân của Lưu Dụ và Thiên Sư quân.

Đương đêm thời tiết lạnh giá, mặt biển gió to sóng lớn. Nương theo hướng gió tây bắc, dựa vào ưu thế hơn hẳn địch nhân của những chiếc Song Đầu hạm kết hợp với các chiến thuyền sửa đổi từ tàu đánh cá và thuyền hàng, tập hợp thành đội hình chiến thuật. Dưới sự chỉ huy của hai vị lãnh tụ tinh thông thủy chiến là Giang Văn Thanh và Đồ Phụng Tam đã phá tan đội chiến thuyền của Thiên Sư quân.

Dưới sự tấn công mãnh liệt bằng hỏa tiễn, nỏ hỏa tiễn và đá tảng, hai trăm chiến thuyền Thiên Sư quân tan vỡ đội ngũ, hơn một nửa số chiến thuyền bị thiêu hủy và đánh chìm. Những kẻ rơi xuống biển, do nước biển lạnh giá đa phần khó mà sống được. Chiến thuyền nào may mắn thoát khỏi cuộc tập kích đều vội vàng hoảng hốt bỏ chạy về đại bản doanh ở Ông Châu.

Bên phía Lưu Dụ chỉ tổn thất có sáu chiếc Song Đầu hạm. Đến lúc bình minh thì quyền khống chế eo biển đã rơi vào tay của quân Lưu Dụ.

Giang Văn Thanh tiếp tục chỉ huy mười chiếc Song Đầu hạm tuần tra trên eo biển từ đông sang tây bảo vệ đội thuyền từ Hải Diêm vận chuyển vật liệu, quân nhu và binh lính đến Cối Kê để thiết lập trận địa. Đồ Phụng Tam thì lãnh hai mươi chiếc Song Đầu thuyền còn lại quay trở về Hải Diêm để bổ sung và sửa chữa những chiến thuyền bị hư hỏng, chuẩn bị tiến hành nhiệm vụ khẩn cấp khác sắp tới trên biển.

Đồng thời Lưu Dụ phái trinh sát ra xung quanh, giám sát động tĩnh của địch nhân. Hành động triệt quân lần này không cho phép thất bại, cho nên tuyệt không thể để xảy ra sự cố.

Lưu Dụ cũng chẳng rảnh rỗi, dùng Kỳ Binh Hào dẫn mười hai chiếc chiến hạm đi tuần ở phía tây eo biển để phòng ngừa chiến hạm của địch nhân bất ngờ từ kênh Vận Hà tiến vào eo biển, phát động tập kích đối với đội quân đang vượt qua eo biển.

Sau bình minh đại cuộc đã ổn định. Quân bên Lưu Dụ thành công vượt qua eo biển. Dưới sự chỉ huy của Trương Bất Bình bắt đầu xây dựng doanh trại và chiến lũy với quy mô lớn tại khu bến tàu Bối Hải bên ngoài Cối Kê. Người người đều biết thành công của hành động có quan hệ đến thành bại sinh tử, cho nên các tướng sĩ đều tận lực chấp hành, không ai dám lười biếng.

Lúc này Chu Tự nghe tin mà đến. Lưu Dụ lên bờ cùng y gặp mặt. Nghĩ tới chuyện từ sau lần gặp nhau đầu tiên trong đại quân của Phù Kiên ở Biên Hoang tập cho đến hôm nay lại trùng phùng trên chiến trường, cả hai đều sinh ra cảm khái, không kiềm chế được xúc động dâng trào.

Hai người cưỡi ngựa chạy lên một đỉnh gò cao ở gần đó, rồi xuống ngựa nói chuyện.

Chu Tự mở lời: "Lưu tướng quân đến rất đúng lúc. Ta vốn dĩ đã mất hết hy vọng, cứ tưởng phải chạy trốn chui trốn nhủi rồi, hiện giờ tình cảnh thật sự đã khác xa."

Luận về vị trí trong quân đội, Chu Tự cùng cấp bậc với Lưu Lao Chi, cao hơn Lưu Dụ ít nhất hai cấp, kinh nghiệm lịch duyệt càng không thể so sánh. Dẫu rằng Lưu dụ hiểu được Chu Tự rất coi trọng gã, nhưng tâm ý chân chính của Chu Tự, gã chưa nắm được rõ ràng.

Trước khi đi, Đồ Phụng Tam đã từng gặp gã chủ động đề xuất vấn đề có liên quan đến Chu Tự, còn ám chỉ giả sử Chu Tự muốn tranh đoạt quyền chỉ huy thì giết y là xong việc. Lưu Dụ bản thân tuy không tâm ngoan thủ lạt như Đồ Phụng Tam, có điều trong tình thế trước mắt, gã quả thật không có lựa chọn nào khác. Nếu như Chu Tự không chịu hợp tác thì chỉ còn cách là giam lỏng y. Đương nhiên! Chuyện này gã cực kỳ không muốn xảy ra.

Lưu Dụ nói: "Lần này ta đoạt được quyền chỉ huy Hải Diêm không theo quy tắc của quân đội, thật ra là do tình thế bất đắc dĩ. Ta ...."

Chu Tự cười nhẹ: "Tiểu Dụ ngươi không cần nói khách sáo. Trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ ràng. Chu Tự ta không hề xem ngươi là cấp dưới. Hiện tại trong Bắc Phủ binh, ai không coi ngươi như là Huyền soái thứ hai? Hơn nữa biểu hiện của ngươi tuyệt đối không phụ kỳ vọng của Huyền soái và các huynh đệ đối với ngươi. Để ta nói cho ngươi biết một việc này! Sau cuộc chiến ở Phì Thủy, ta từng dâng tấu lên triều đình, chỉ cầu có thể giải giáp quy điền*, không phải sống qua những ngày trên chiến trường nữa. Ta đã sớm cảm thấy rất mệt mỏi đối với chiến tranh. Lần này nếu có thể còn sống trở về nhà, cũng hy vọng Lưu soái phê chuẩn cho ta rời khỏi quân đội."

Lưu Dụ ngạc nhiên kêu lên: "Đại tướng quân!"

Chu Tự tiếp: "Chuyện phiếm không cần phải nói nhiều. Chu Tự cũng hướng về Lưu soái bày tỏ rõ nỗi lòng. Hiện tai phương Nam đang rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, chỉ có Lưu Dụ ngươi là người có khả năng cứu vãn, đảo ngược tình thế rối rắm này. Nếu ta dự tính không sai, thành tựu trong tương lai của Lưu soái tuyệt không dưới Huyền soái. Cứ thẳng tay làm tới đi! Thời cơ của ngươi đã đến rồi!"

Trong lòng Lưu Dụ cảm động nói không ra lời.

Chu Tự thở dài nói: "Khi Diễm soái lãnh binh đón đánh Thiên Sư quân, ta còn ở Thượng Ngu. Lúc ấy tướng lĩnh cận kề Diễm soái cố khuyên ngăn y bỏ ý định ấy đi, thế nhưng y cứ độc đoán làm theo ý mình. Ta chưa từng gặp qua người nào cao ngạo tự phụ như y, lại còn thường nói trăm vạn đại quân của Phù Kiên cũng không phải địch thủ của y thì cái lũ giặc cỏ nhỏ bé như Thiên Sư quân cũng không đáng được y để trong mắt. Ai dà! Khí số Tạ gia cũng như Nam Tấn đã tận, ai mà ngờ được con trai của An công lại tệ đến như vậy. Người mà Diễm soái đố kỵ nhất chính là Lưu Dụ ngươi. Nếu quả thật y có khả năng đánh lui được Từ Đạo Phúc thì kẻ đầu tiên mà y muốn giết là ngươi đó."

Lưu Dụ cùng thở dài theo y, rồi hỏi: "Tình hình của Thiên Sư quân thế nào?"

Chu Tự đáp: "Trước mắt thì quân đội chủ lực của Từ Đạo Phúc tập kết ở cách phía tây Cối Kê năm dặm, nhân số khoảng chừng bảy đến tám vạn người là đội quân tinh nhuệ nhất của Thiên Sư quân. Thế nhưng còn lâu mới bằng được Bắc Phủ binh đã được huấn luyện kỹ càng của bọn ta. Nếu như ta có đầy đủ lương thảo, thêm sự tiếp ứng lẫn nhau với hai thành Cối Kê và Thượng Ngu thì giữ thêm sáu tháng hay một năm không thành vấn đề."

Kế đó nói tiếp: "Một cánh quân khác của Thiên Sư quân binh lực đạt tới hai vạn người trú đóng ở Dư Dao. Còn số quân còn lại của Thiên Sư quân thì phần lớn tập trung ở bốn thành Ngô Quận, Gia Hưng, Nghĩa Hưng và Ngô Hưng. Nếu như quân Kiến Khang không bị Hoàn Huyền kìm chế, có thể tấn công Thiên Sư quân từ phía bắc phối hợp với bọn ta thì muốn phá giặc tuyệt không phải là chuyện khó."

Lưu Dụ lại hỏi: "Có phải ý của đại tướng quân muốn tiếp tục cố thủ hai thành Cối Kê và Thượng Ngu hay không?"

Chu Tự gật đầu đáp: "Đây có thể gọi là biện pháp trong khi không có biện pháp. Một khi để mất Cối Kê và Thượng Ngu, bọn ta chỉ còn một đường duy nhất là rút về Hải Diêm. Nếu Từ Đạo Phúc nhanh chóng điều động binh lính tấn công mạnh từ thủy lục hai đường, bọn ta sẽ bị vây khốn ở trong tòa thành Hải Diêm bé xíu ấy cho đến khi cạn lương thực và hết tên mà chết."

Lưu Dụ lại hỏi: "Giả sử nếu ta có thể đoạt lại hai thành Gia Hưng và Ngô Quận thì sẽ thế nào?"

Chu Tự tinh thần chấn động kêu lên: "Ngươi có chắc làm được không?"

Lưu Dụ cười nói: "Ít nhất có tám phần là làm được."

Rồi gã đem toàn bộ chi tiết kế hoạch tác chiến thuật qua một lượt.

Sau khi Chu Tự nghe xong, bèn khen ngợi: "Dù cho Huyền soái có sống lại, e rằng cũng không nghĩ ra được chiến thuật tốt hơn. Ài!"

Lưu Dụ ngạc nhiên, hỏi: "Vì sao đại tướng quân lại thở dài?"

Chu Tự giận dữ nói: "Ta hoàn toàn mất hết hy vọng với tên Lưu Lao Chi ấy. Hắn rõ ràng đã gián tiếp hại chết Diễm soái, mới vừa đánh chiếm Cối Kê xong, liền phái binh đến hương trấn phụ cận cưỡng bức trưng thu lương thực của dân chúng, làm đến mức trời giận dân oán. Đang lúc bọn ta trận thế chưa ổn định, lại tùy tiện mượn cớ dẫn quân quay về Quảng Lăng, khiến bọn ta tiến thoái đều không được. Kẻ đê tiện phản phúc vô thường này tương lai nhất định sẽ không được tốt. Thảo nào Huyền soái không lựa chọn hắn mà chọn ngươi. Huyền soái quả thật là người có ánh mắt tinh tường."

Lưu Dụ nghĩ bụng, Lưu Lao Chi muốn hại chết Tạ Diễm, còn Tạ Diễm cũng chẳng tốt đẹp gì đối với Lưu Lao Chi. Chính trị vốn là thế, vì quyền lực mà đánh mất hết nhân tính. Chính gã cũng có thể một ngày nào đó biến thành một kẻ như thế chăng? Nghĩ đến đây, đột nhiên gã cảm thấy sau lưng gây gây lạnh.

Chu Tự thu lại hoài niệm, nói: "Hiện tại huynh đệ lưu giữ Cối Kê và Thượng Ngu cộng lại có một vạn ba ngàn người. Nghe nói các ngươi từ Hải Diêm đến cứu giúp, người người sĩ khí dâng cao, tất cả đều có hy vọng chạy thoát. Ngươi nói đúng lắm! Bọn ta không thích hợp tử thủ tại nơi này. Cảm giác đó thật đáng sợ, khi dân chúng địa phương đều coi bọn ta như là mãnh thú và nước lũ, không một người nào hoan nghênh bọn ta."

Lưu Dụ trở nên đau đầu. Đối với việc đánh bại Thiên Sư quân, gã càng ngày càng nắm chắc. Thế nhưng làm sao giải quyết cuộc diện rối rắm này, gã thật tình không có chút giải pháp nào.

Chu Tự nói: "Triệt thoái tất phải có trật tự. Lui mà không loạn, vả lại còn phải phòng ngừa sự phá hoại của Thiên Sư quân. Về chuyện đó ta có một đề nghị."

Lưu Dụ vui mừng: "Xin đại tướng quân chỉ điểm."

Chu Tự đáp: "Không cần phải khách sáo, dẫu rằng trên danh nghĩa ta là thượng cấp của ngươi, nhưng thống soái chân chính phải là ngươi. Cũng giống như trong cuộc chiến Phì Thủy, danh nghĩa tổng chỉ huy tối cao là Tạ Thạch, nhưng quyền chỉ huy lại nằm trong tay Huyền soái. Tình huống bọn ta bây giờ cũng như thế."

Lưu Dụ cảm kích nói: "Đa tạ đại tướng quân hợp tác."

Chu Tự mỉm cười: "Ta đề nghị Lưu soái theo ta quay về thành để các huynh đệ hiểu rõ ai là người cầm đầu. Điều quan trọng nhất là cần để bọn họ biết được ngươi tuyệt sẽ không bỏ rơi họ. Nếu như ngươi có thể ở trong nhóm người cuối cùng rời khỏi, tất cả các huynh đệ sau này đều sẽ vì ngươi bán mạng."

Lưu Dụ cả mừng: "Ý hay lắm! May mắn có đại tướng quân nhắc nhở, ta quả thật không nghĩ đến phương diện này."

Chu Tự giơ tay vỗ vỗ lên bờ vai vạm vỡ của Lưu Dụ, nói: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, Nam phương sẽ là thiên hạ của tiểu Dụ ngươi. Hoàng triều của nhà Tư Mã cũng đã đến thời khắc mặt trời xuống núi rồi."

:77:

Cao Ngạn từ trên khoang thuyền vội vã chạy đến đầu thuyền giống như lên cơn điên, Diêu Mãnh thì đuổi theo ở đằng sau tụt lại gần hai trượng.

Tiểu Bạch Nhạn trông thấy Cao Ngạn liền kêu lên một tiếng bi thương rồi từ Xích Long thuyền nhảy lên đầu chiếc Song Đầu hạm.

Yến Phi và Trác Cuồng Sinh nhìn nhau, trong lòng cả hai đều có cảm xúc. Trình Thương Cổ ở trên đài chỉ huy nhìn bọn họ rồi giơ tay ra dấu hỏi ý coi có nên tiếp tục đi về hướng Dĩnh khẩu hay là quay đầu trở lại Biên Hoang tập?

Tiểu Bạch Nhạn vừa chạm chân lên đầu thuyền, dường như không trông thấy Yến Phi và Trác Cuồng Sinh, nhảy vượt qua bọn họ đến trước mặt Cao Ngạn đang vội vã chạy đến. Đôi mắt đẹp trong sáng rưng rưng nước mắt của nàng tựa như chỉ còn thấy có một mình Cao Ngạn mà không để ý đến bất kỳ sự việc gì khác nữa.

Yến Phi thở dài, quay qua phía Trình Thương Cổ ra dấu cứ tiếp tục đi tới.

Hai mắt Cao Ngạn sáng rực lên nhìn chằm chằm Tiểu Bạch Nhạn không rời, rồi tự nhiên giang rộng hai tay chuẩn bị tất cả để đón chờ Tiểu Bạch Nhạn lao vào trong lòng mình.

Trác Cuồng Sinh thì ngẩn người trợn mắt nhìn đôi tình nhân ấy không ngừng thu hẹp khoảng cách. Trong câu chuyện kể "Tiểu Bạch Nhạn chi luyến" của lão, cái đoạn động lòng người nhất đang diễn ra trong hiện thực. Chắc chắn là lão thiên gia đã sáng tác nên khúc nhạc yêu đương này, vì sự việc phát sinh ngay trước mắt đây quả thật là không có khả năng xảy ra. Nhưng thật sự nó đã phát sinh, mà lại phát sinh ở ngay trước mắt lão, người viết ra câu chuyện ấy. Đó thật là một loại cảm giác phi thường quyến rũ người ta.

Yến Phi cảm thấy vui mừng quá đỗi. Thật ra, chàng chân thành cảm kích sự dùng đèn làm mối của Cao Ngạn. Cho nên, vì để tác hợp hảo sự của Cao Ngạn và Doãn Thanh Nhã mà chàng đã cố ý bắt sống Tiểu Bạch Nhạn, để cho Cao Ngạn thả nàng ra mua chút nhân tình. Mặc dầu trong lúc chàng bận rộn trăm bề, cũng ráng bồi tiếp Cao Ngạn đến Lưỡng Hồ tìm người yêu.

Diêu Mãnh đang đuổi theo phía sau lưng Cao Ngạn tức thì dừng bước, trong lòng reo lên một câu kết luận "Cao tiểu tử thành công rồi!" Nhưng tâm tình y khá mâu thuẫn, một mặt y vì Cao Ngạn mà cao hứng, mặt khác tâm tình lại theo đó nổi lên nỗi ghen tị vi diệu khó tả. Sự lanh lợi của Tiểu Bạch Nhạn xác thực có thể làm mê chết người ta, chẳng những làm cho Cao Ngạn thần hồn điên đảo, mà còn khiến cho bao chàng trai trẻ ở Dạ Oa tộc sinh lòng ngưỡng mộ, mọi người đều mê mẩn tâm thần. Chỉ tiếc hoa thơm đã có chủ, làm cho bọn họ chỉ còn nước thành kẻ bàng quan hò hét cổ động mà thôi.

Trông thấy Tiểu Bạch Nhạn vượt qua khoảng không phía trên đầu Yến Phi và Trác Cuồng Sinh, nhanh như một tia chớp lao vào trong lòng Cao Ngạn. Lần đầu tiên Diêu Mãnh đột nhiên sinh ra ý tưởng tự kiểm điểm mình qua những đêm đàn ca hát xướng, ra khỏi thanh lâu này lại vào thanh lâu khác, sinh hoạt như kẻ võ biền túy sanh mộng tử, ve vãn bóng hồng. Diêu Mãnh y có phải cũng nên như Cao Ngạn, tìm lấy một mỹ nữ động lòng người như Tiểu Bạch Nhạn, sống qua những ngày ‘chỉ tiện uyên ương bất tiện tiên’ chăng.

Khi Lưu Mục Chi mới vừa từ khoang thuyền đi ra, thì Doãn Thanh Nhã đã ở trong vòng tay của Cao Ngạn. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng không chút tị hiềm, bất chấp ánh mắt của tất cả những người ở trên thuyền, chẳng chút băn khoăn do dự ôm chầm lấy cổ Cao Ngạn, đồng thời bật lên tiếng khóc. Những giọt nước mắt long lanh như những hạt châu từ khóe mắt rơi xuống hai gò má ngọc, biến thành một cô bé đầm đìa nước mắt, dường như muốn đem tất cả những bi thương và ức chế trong lòng mượn tiếng khóc toàn bộ xả ra.

Cao Ngạn ôm lấy đôi vai của nàng say sưa ngây ngất, tay chân có chút lúng túng, kêu lên: "Đừng khóc nữa! Đừng khóc nữa! Không có chuyện gì đâu! Hết thảy đều không có sao!"

Yến Phi quay qua chỗ bang chúng Lưỡng Hồ bang trên chiếc Xích Long ra dấu bảo bọ quay đầu lại cùng đi theo.

Trác Cuồng Sinh là người đầu tiên đi đến bên cạnh đôi tiểu tình nhân đó, nói: "Doãn cô nương nên vui mừng mới phải, không cần phải khóc nữa."

Lúc này lão mới biết Tiểu Bạch Nhạn càng khóc càng thương tâm đến mức nước mắt nàng chảy thấm ướt cả vạt áo của Cao Ngạn.

Cao Ngạn vừa sung sướng vừa đau lòng. Được cùng Tiểu Bạch Nhạn ôm ôm ấp ấp vốn là việc gã thường mong mỏi trong lòng, nhưng chưa từng nghĩ qua Tiểu Bạch Nhạn lại chủ động chui vào lòng cho gã ôm như thế này. Cái tư vị này quả thật không có cách nào diễn tả được, gã chỉ cảm thấy trong nhất thời trời đất xoay chuyển, quên mất sự tồn tại của nhân thế.

Yến Phi đi đến cạnh Trác Cuồng Sinh, hỏi: "Doãn cô nương! Lệnh sư hiện giờ đang ở đâu?"

Tiểu Bạch Nhạn nghe nhắc đến tên của Nhiếp Thiên Hoàn thân hình mềm mại rung động, nước mắt ròng ròng đáp: "Sư phụ sai người ta đến Biên Hoang tập để làm con tin. Ngày nào người ta còn ở Biên Hoang tập thì ông sẽ không gây sự với Hoang nhân các người."

Yến Phi và những người khác nghe xong đưa mắt nhìn nhau thầm kêu không hay. Với tính cách của Nhiếp Thiên Hoàn, làm sao lại chịu cho người khác đắc chí để mất uy phong của mình như thế? Lão chắc chắn đã biết được tình hình nguy hiểm nên mới dùng cách này mượn cớ đưa Tiểu Bạch Nhạn đến Biên Hoang tập để cho Hoang nhân bọn họ bảo vệ nàng.

Điều này cũng coi như lão đã đồng ý chuyện tình cảm của Cao tiểu tử và Tiểu Bạch Nhạn, không còn ngăn cản nữa.

“Á!”

Mọi người đều ngạc nhiên.

Nguyên vì Tiểu Bạch Nhạn đột ngột xô Cao Ngạn một cái bật ra. Hai tay chống nạnh, má ngọc tuy vẫn còn vương lệ, nhưng đã lấy lại bản sắc của cô gái xinh đẹp điêu ngoa ngang ngược lúc trước, giận dữ nhìn Cao Ngạn trừng trừng.

Cao Ngạn lúng túng: "Tại sao lại xô ta ra?"

Doãn Thanh Nhã cả giận: "Ngươi càng ngày càng càn rỡ. Giữa đám đông ai nấy đều nhìn chằm chằm mà ngươi vẫn cứ ôm ôm ấp ấp người ta thì còn ra thể thống gì nữa?"

Cao Ngạn không thể hiểu nổi, gãi đầu nói: "Là nàng ...."

Doãn Thanh Nhã giậm chân giận dỗi: "Không cho nói!"

Diêu Mãnh là người đầu tiên không nhịn được phá lên cười ha hả. Các huynh đệ trên thuyền khác thấy có người cười cũng không còn nhịn được nữa đồng thanh cười vang lên.

Chính Doãn Thanh Nhã cũng không nhịn được phải phì một tiếng, đổi khóc thành cười rồi giận dữ liếc Cao Ngạn một cái, đôi mắt to biết nói biểu hiện tựa như lời cảnh cáo lát nữa mới tính sổ với ngươi.

Có cô bé lanh lợi này ở đây, bọn họ liền có cảm giác ấm áp như mùa xuân tràn về đầy ắp chiếc thuyền, dù rằng thời tiết thật sự rất là giá lạnh.

Thân hình mềm mại của Doãn Thanh Nhã quay qua đối mặt với Yến Phi và Trác Cuồng Sinh hỏi: "Các người vừa mới nói gì?"

Trác Cuồng Sinh lớn tiếng đáp: "Bọn ta muốn biết lệnh sư hiện giờ đang ở đâu?"

Đôi mắt đẹp của Doãn Thanh Nhã lại đỏ lên, lắc đầu buồn rầu nói: "Ta không biết! Các người không phải là chẳng có chuyện gì không biết sao?"

Kế đó nghi ngờ hỏi: "Tại sao các ngươi hỏi thế?"

Lưu Mục Chi, Trình Thương Cổ và Diêu Mãnh đi đến đằng sau Cao Ngạn đều tỏ vẻ thần sắc nặng nề.

Cao Ngạn thì đứng ngẩn người ra đó như con cù lần. Nhìn vẻ mặt gã chắc là không rõ mình có phải đang si tâm vọng tưởng hay không.

Yến Phi nói: "Lần này bọn ta đi thuyền về Nam là vì nghĩ cho hạnh phúc tương lai của Cao Ngạn, đồng thời cũng muốn gặp lệnh sư để nhắc nhở lệnh sư một ít việc ông ta có lẽ chưa để ý đến."

Trác Cuồng Sinh tiếp lời: "Bọn ta chỉ có thiện ý, không hề có ác ý."

Doãn Thanh Nhã từ xa dùng ngón tay chỉ Yến Phi nói: "Ta tin tưởng ngươi!"

Rồi chỉ qua Trác Cuồng Sinh: "Nhưng không tin ngươi. Chỉ đầy mồm toàn những lời bậy bạ, cái gì mà 'Tiểu Bạch Nhạn chi luyến' toàn là ăn không nói có, đem người ta ra mà nói không biết thành cái thứ gì nữa."

Trác Cuồng Sinh vuốt râu mỉm cười: "Xin Doãn đại tiểu thư cứ an tâm. Trác Cuồng Sinh ta hiểu rành nhất lấy công chuộc tội. Khi ta quay lại Biên Hoang tập, ấn bản mới 'Tiểu Bạch Nhạn chi luyến' sẽ đồng thời được tung ra ngoài công chúng, bảo đảm đại tiểu thư sẽ vừa ý, bởi vì từng câu trong đó đều là sự thật, không một chút nói ngoa."

Tiểu Bạch Nhạn cả gương mặt nóng bừng lên, cả giận nói: "Không cho viết sự thật, ngươi đúng là lão cà chớn mà."

Trác Cuồng Sinh chỉ đành xuôi tay cười khổ.

Yến Phi nhìn qua Cao ngạn nháy mắt ra hiệu. Cao Ngạn sực tỉnh, vội vã giơ tay cầm lấy ngọc thủ mềm mại đang nắm lại của Tiểu Bạch Nhạn, rồi kéo nàng quay người lại. Bất ngờ ngoài ý liệu của tất cả mọi người, Doãn Thanh Nhã không hề né tránh tay của gã, lại ngoan ngoãn theo Cao Ngạn đi về phía khoang thuyền. Thấy thế mọi người đều tấm tắc khen.

Hai người khuất dạng vào trong cửa khoang rồi, Lưu Mục Chi mới đi đến trước Yến Phi và Trác Cuồng Sinh, thấp giọng nói: "Nhiếp Thiên Hoàn hẳn là muốn khai chiến với Hoàn Huyền, nếu không thì chẳng có sai ái đồ đến Biên Hoang tập."

Mọi người đều cảm thấy tâm tình trầm trọng.

Trình Thương Cổ nói: "Bọn ta đi có còn kịp không?"

Diêu Mãnh trả lời: "Điều này thật sự rất khó nói."

Trác Cuồng Sinh nhăn tít đôi lông mày, hỏi: "Lưu tiên sinh thấy Nhiếp Thiên Hoàn có bao nhiêu phần thành công?"

Lưu Mục Chi thở dài, nói: "Về mặt này quả thật là không thể suy đoán được. Thắng bại có thể coi như ngang ngửa."

Diêu Mãnh lo âu nói: "Nếu lão Nhiếp có chuyện gì bất trắc, tiểu Nhạn nhi làm sao chịu đựng nổi?"

Yến Phi trầm giọng: "Hiện tại bọn ta chỉ có thể tận sức mình rồi để ông trời quyết định thôi. Hy vọng khi bọn ta đến Đại Giang, Nhiếp Thiên Hoàn vẫn còn khỏe mạnh như thường, lúc đó thì đến lượt Hoàn Huyền chịu khổ."

Trác Cuồng Sinh không biết làm sao đành nói: "Từ đây đến Đại Giang, thuận gió xuôi dòng cũng phải mất đến bốn, năm ngày thời gian. Hy vọng Nhiếp Thiên Hoàn gắng chống được cho đến lúc đó!"

Bỗng chốc trước mặt mở rộng ra, hai chiếc chiến thuyền một trước, một sau chuyển qua nhập vào Hoài Thủy.

Cuối cùng bọn họ cũng đã rời khỏi Dĩnh Thủy đến được Dĩnh khẩu.

Chú thích:

  • Giải giáp quy điền: giải ngũ trở về cuộc sống bình thường.

Hết chương 493

~~~~~~~~~